Giấc ngủ của Chung Độ luôn khá tệ, hôm nay buổi sáng ngủ lâu nên bây giờ vẫn còn tỉnh táo.
Trì Viễn Sơn đã về phòng ngủ, Chung Độ cũng về phòng cho khách nằm.
Nói là phòng ngủ cho khách nhưng cũng rất rộng rãi, nội thất đầy đủ không thiếu gì.
Đối diện cửa là cửa sổ, trên bệ cửa số trưng một cái bàn tí hon có thiết kế rất độc đáo, kế bên là mấy chậu xương rồng tròn.
Dáng xương rồng tròn vo trông đáng yêu vô cùng, Chung Độ đưa tay chạm khẽ đên, đâm đau đấy chứ.
Đúng là cây em bé nhím trồng. Anh mỉm cười, cảm giác tồn tại bên trong Trì Viễn Sơn là một linh hồn đa hình dạng và thú vị.
Bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, xa xa là ánh đèn vụt qua.
Chung Độ giật mình, bỗng nhớ trong phòng vẽ tranh của mẹ cũng có khung cửa sổ nhỏ như vậy. Những khi trời nắng bà sẽ lấy bệ cửa sổ làm chỗ đặt tĩnh vật, bày đủ các loại chai lọ hoa cỏ, ngồi vẽ suốt cả ngày dài.
Khi ấy Chung Độ còn rất nhỏ, vẫn còn nét ngây thơ vốn có của một đứa trẻ. Khi mẹ vẽ tranh anh đã từng lèo nhèo đòi vào chơi, muốn leo lên bệ cửa sổ ấy làm người mẫu cho mẹ.
Sau này…
Anh trốn chạy khỏi căn phòng ấy còn không kịp.
Chung Độ nhắm mắt kiềm chế ép bản thân dừng lại, nhưng não bộ có suy nghĩ của riêng nó, những hình ảnh không thể xóa nhòe kia nuốt chửng anh, như đang nhắc nhở bản thân không được phép quên mình đến từ đâu.
Hết thảy dưới đôi mắt anh cũng hệt như vầng sáng trên ô cửa sổ, đẹp đẽ mà hư ảo.
Có thể là do tác dụng của thuốc hoặc hình ảnh hiện lên trong đầu trước lúc ngủ ảnh hưởng, đêm nay Chung Độ không yên giấc.
Sáng hôm sau lúc Trì Viễn Sơn thức dậy đi ngang cửa phòng anh, y lờ mờ nghe thấy hình như anh nói mớ. Y chỉ ngừng lại một lúc rồi mau chóng rời đi, y tự nhận thức hiện tại bản thân không có thân phận để làm gì, có nghe được cũng chỉ biết vờ như không nghe thấy.
Y dậy rất sớm, nấu ít cháo rồi ra ngoài mua lê. Bây giờ nồi hầm cách thủy đang sôi gợn bọt nước li ti, mùi lê với đường phèn thơm phức lan khắp nhà.
Chung Độ lần theo mùi thơm vào bếp: “Chào buổi sáng, cậu đang hầm gì à? Thơm quá.”
Giọng anh vẫn còn khàn, Trì Viễn Sơn ngoái lại nhìn anh, mặt hết đỏ rồi.
“Chào buổi sáng. Đang chưng lê với đường phèn đây, lát nữa cơm nước xong xuôi anh ăn vào.” Trì Viễn Sơn cầm số lê còn lại chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, lúc sượt ngang Chung Độ còn đưa tay áp lên trán anh: “Tạm ổn rồi, chí ít cũng hết sốt. Ăn sáng xong đi truyền nước thêm bữa nữa nhỉ.”
Thật ra Chung Độ không muốn đi lắm, anh thấy rầy rà phiền phức. Nhưng khi Trì Viễn Sơn nghiêng người sang anh đã sững mất trong khoảnh khắc, đáp đầy khó hiểu: “Được.”
Cơ thể Trì Viễn Sơn mang hương của sáng sớm, mùi bạc hà trộn với mùi hoa nhài thoang thoảng.
Chắc do vừa mới rửa trái cây nên tay y lạnh buốt.Lúc sượt qua, Chung Độ bị mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết và xúc cảm lạnh buốt kia tập kích bất thình lình, tim chợt dại đi vài giây đồng hồ, não bộ đình công, môi lưỡi không bỏ qua cơ hội hiếm có nắm lấy quyền kiểm soát một cách mượt mà, thoải mái thốt ra chữ “Được” kia.
Anh không nhịn nổi bật cười, không nghĩ nhiều thêm mà giúp Trì Viễn Sơn bày đồ ăn ra bàn trong phòng khách chan hòa nắng.
Trên bàn là một dĩa rau, hai bát cháo và vài cái bánh bao nóng hổi. Hai người ngồi đối diện ăn bữa sáng đơn giản cùng nhau.
Trì Viễn Sơn giật mình nhớ lại giấc mơ đêm ấy, ánh mắt lướt qua Chung Độ nhìn về sô pha phòng khách, chợt mỉm cười.
Nhấc tay húp cháo che đậy khóe môi vểnh ý cười, y nghĩ bụng mình đúng là không có chí tiến thủ, đến cả nằm mơ cũng chỉ mơ thứ bình thường nhạt nhẽo như thế.
Thật ra xưa nay Trì Viễn Sơn chưa bao giờ là người ôm nhiều tham vọng, vừa qua ba mươi tuổi đã bắt đầu sống kiểu dưỡng lão ra mặt, ngày qua ngày chờ những bữa cháo bữa cơm, những hôm sáng rồi chiều. Nhưng mà, bây giờ đây y đã có một chút tham vọng, ước mơ cuộc sống mình hiện hữu thêm một bóng hình.
Người kia yên tĩnh ăn cháo, lúc phát giác ra ánh nhìn từ y cũng khẽ ngẩng đầu nhìn sang: “Đang ăn sáng sao lại ngẩn ra thế kia?”
Trì Viễn Sơn lắc đầu cười cười, lẳng lặng thu buổi sáng này vào ký ức.
Phía trước có Chung Độ, sau lưng là nắng sớm, muỗng cháo trong khoang miệng thoảng mùi gạo thơm, giản đơn mà không vô vị.
Ăn sáng xong, Trì Viễn Sơn đi tìm đồ mình cho Chung Độ mặc. Hôm qua anh sốt đổ mồ hôi, áo khoác vừa mặc đi viện hôm qua, hôm nay hết mặc được nữa rồi.
Không ngoài dự đoán, Trì Viễn Sơn ôm đống đồ đen bước ra, hỏi Chung Độ: “Anh xem mấy cái này được không? Mới hết cả. Thân hình chúng ta cũng không khác nhau mấy, chắc sẽ vừa với anh.”
Chung Độ không để ý quá nhiều, đồ Trì Viễn Sơn anh mặc cũng vừa, chỉ là nếu mặc vào thì có hơi khác phong cách thường ngày.
Đồ đen quần đen, đến cả áo len cũng màu đen nốt, đúng chuẩn phong cách Trì Viễn Sơn, còn may là áo sơ mi lót màu trắng.
Trì Viễn Sơn có chuộng màu đen thật, nhưng phong cách của y không phải cứng đơ bất biến. Mỗi một món đồ đều sẽ có những chi tiết sáng bừng lên, chẳng hạn như chiếc áo khoác trên người Chung Độ đây, thoạt trông thì đen kịt từ đầu đến chân, nhưng ngắm kỹ sẽ thấy những bông hoa tuyết rải rác ở những chi tiết khuất lấp khó phát hiện.
Mọi suy nghĩ nhỏ nhặt của y đều hiện hết ra ngoài, vậy mà Chung Độ phản ứng chậm ngơ toàn tập chẳng biết gì. Anh thay quần áo rồi bước ra, hết nhìn Trì Viễn Sơn lại nhìn mình, bật cười.
Bây giờ tận hai Hắc Vô Thường, nửa đêm mà kéo bè kéo phái ra hù người ta thì được phải biết.
Trong mắt anh là hai “Hắc Vô Thường”, còn trong mắt Yến Tiếu Ngữ lại là đồ đôi đúng chuẩn.
Hai người truyền nước biển xong về quán, vừa đặt chân vào cửa Yến Tiếu Ngữ đã dính cứng đôi mắt to tròn kia đảo tới đảo lui bọn họ.
Mỗi người mặc đồ đen từ đầu tới chân, mỗi người quấn chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu, mỗi người đeo khẩu trang đen.
Chưa kể quần áo Chung Độ nhìn đúng kiểu phong cách của Trì Viễn Sơn là rõ, khăn quàng cổ giống nhau kia là bằng chứng chắc như đinh đóng cột!
Yến Tiếu Ngữ như được mở ra chân trời mới, thầm nghĩ tiến triển cỡ này có phải hơi nhanh quá không ta?
Cô cười chào hỏi hai người, nụ cười kéo từ khóe miệng đến tận đuôi mày.
Trì Viễn Sơn nhìn cô: “Nay quán có anh nào đẹp trai ghé à? Sao vui vậy.”
“Trai đẹp ở đâu đọ được hai trai đẹp nhà ta đây?”
“Nhà mấy đứa? Trì Viễn Sơn chau mày: “Vậy thì khẩn trương, vào pha trà hoa cúc cho thầy Chung nhà mấy đứa đi.”
“Ok anh, nghe bảo thầy Chung bị cảm ạ? Cảm uống cái này tốt lắm.”
Chung Độ gật đầu, nói cảm ơn.
Đầu năm đầu tháng Trì Viễn Sơn không định bán buôn, nhưng mấy nhân viên không về quê ở không chán chê đòi vào quán chơi, thế là anh cũng mặc họ.
Hôm nay quán trà vắng hoe không một bóng khách. Trì Viễn Sơn yên tâm để Chung Độ lại tầng trệt sưởi nắng, còn mình lên lầu định vào bếp nấu cho anh bát canh.
Tầng trệt cũng có gian bếp, thường sẽ có hai đầu bếp ở đây làm trà bánh. Nhưng ông đứng bếp chính là người nghiêm túc và có rất nhiều quy củ, từ chối đám này vào bếp ông phá rối, thế nên thỉnh thoảng muốn nấu nướng gì đều phải chạy lên lầu nghịch.
Vẫn chưa đến giờ mở cửa quán bar, lầu hai cũng không có ai.
Trì Viễn Sơn vào bếp, cho gà vào nồi luộc sơ, rửa rồi thả gói gia vị nấu canh mua sẵn, tiếp đó là mấy lát hành gừng, hầm lửa nhỏ liu riu.
Nấu canh gà không cần khả năng cao siêu gì, chưa đầy hai mươi phút sau y đã xuống lầu.
Lúc đó, Yến Tiếu Ngữ đang tuồn “lịch sử đen” của Trì Viễn Sơn cho Chung Độ nghe: “Thầy Chung thầy không biết ổng độc địa cỡ nào đâu. Hồi nào có cô kia cắm cọc ở quán cả tháng trời, một ngày nọ dồn hết can đảm xin số điện thoại ổng, người ta mới chạy ra trước mặt ổng giơ điện thoại, ổng vừa dịch về sau cho người ta đi vừa nói “Bên này tính tiền”.”
Trì Viễn Sơn đứng bên này cầu thang hoài nghi nhân sinh. Y không hiểu người ngợm mình thế nào mà hút được cả hội bạn tồi, đặc biệt là hai đứa Nghiêm Tùng Thanh với Yến Tiếu Ngữ chẳng yên tâm yên dạ nổi.
Mặt trời giữa trưa treo trên đỉnh đầu, vậy mà y đã muốn uống ly rượu mạnh cho say mềm.
Thật ra y biết người ta muốn xin số mình, mà khi đó trong quán khá đông, nếu từ chối thẳng thì sợ cô gái sượng mặt, thế là đành phải biến mình thành tên đần không hiểu tình cảm.
May mà Chung Độ không bị dọa chạy mất, anh lướt qua Yến Tiếu Ngữ nhìn Trì Viễn Sơn phía sau cô, cười đáp: “Viễn Sơn tinh tế thật.”
Anh ngồi dưới nắng, tay bưng tách trà ấm, khen y bằng chất giọng khàn khàn, cười dịu dàng đến kỳ cục.
Yến Tiếu Ngữ còn định nói gì đó, cô bé khác trong tiệm bỗng vừa cười vừa đằng hắng. Yến Tiếu Ngữ bắt được, ngoái lại nhìn mới phát hiện Trì Viễn Sơn đang cười lạnh, mặt mũi cô biến sắc cứ như thấy ma, la lên “Má ơi” rồi bật dậy chạy biến.
Trì Viễn Sơn gật gù nhìn cô, bước vài bước rồi ngồi xuống đối diện Chung Độ, bất đắc dĩ thở dài: “Sau này anh đến quán tôi in ít thôi vậy, không được ai bình thường.”
Quả nhiên sau giờ cơm, hai người đi xuống lầu thì bắt gặp thêm một người bất bình thường nữa.
Lâm Thu Huyền đến từ hồi nào không rõ, ngồi tại chỗ quen lọc cọc gõ.
Thấy hai người đi xuống cùng nhau, tác giả Lâm vừa lướt mắt đã nhướng mày, phán một câu đầy sâu xa: “Thầy Chung vất vả rồi.”
Chung Độ không hiểu mình vất vả cái gì. Trì Viễn Sơn thì hiểu rõ tên này quá đi, đang giao phó mình cho Chung Độ còn gì nữa.
Ẩn ý: Thu nhận người già neo đơn của bọn tôi đây, thầy Chung vất vả rồi.
Y giơ ngón giữa sau lưng Chung Độ, Lâm Thu Huyền tảng lờ, bình thản nói tiếp: “Nghe đâu thầy Chung bị bệnh. Làm phim vất thật, đến tận thành phố nhỏ bọn tôi đây còn cóng tới ốm ra, thay mặt cộng đồng fan cảm ơn đạo diễn đã vất vả.”
Chung Độ còn chưa nói gì, Trì Viễn Sơn đã lạnh te tiếp lời: “Làm gì vất vả cho bằng thầy Lâm đây, Tết nhất còn mò tới tận cái quán nhỏ như lỗ mũi của tôi viết tiểu thuyết. Không trao giải cày siêng năng chăm chỉ cho tác giả thì thật hết nói. Hay thế này, một lát nữa tôi tự tay pha cho thầy Lâm một tách phổ nhĩ sống, thầy thấy thế nào?”
Lâm Thu Huyền không uống được phổ nhĩ sống, hễ uống là đau dạ dày. Anh ta vẫn giữ nét thản nhiên, bưng tách phổ nhĩ quen thuộc của mình ra hiệu với Trì Viễn Sơn: “Không làm phiền cậu, tôi có trà rồi.”
Mặc dù Chung Độ không biết Lâm Thu Huyền không uống được phổ nhĩ sống, nhưng anh nghe ra thái độ “đâm xỉa” của Trì Viễn Sơn. Lúc Trì Viễn Sơn nói chuyện, anh cứ cười nhìn y mãi, như thể cảm thấy biểu cảm lẫn giọng điệu trẻ con của y rất thú vị.
Hai người ngồi xuống tán gẫu với Lâm Thu Huyền đôi câu. Chung Độ về khách sạn trước, anh còn việc phải làm.
Chung Độ đi rồi, Trì Viễn Sơn thở dài, tự nhiên cảm thán: “Đường còn dài còn nan mà!””
*Nguyên câu là đường còn dài con nan, nhưng cuộc hành trình sắp bắt đầu.
Nhìn cái bản mặt cay đắng khổ sở của Trì Viễn Sơn, Lâm Thu Huyền đẩy mắt kính, cười đầy sâu xa: “Tôi thấy cậu sống phí thật, đúng là tên đần.”
Đôi mắt cụp của y biếng nhác nhướng lên: “Cái gì? Ý cậu là?”
Lâm Thu Huyền không đáp, dời mắt về màn hình, thản nhiên giơ tay chỉ vào mắt mình.
Một hành động hết sức qua quít. Lâm Thu Huyền luôn quan niệm rằng nếu diễn đạt thẳng thừng quá, vậy cuộc sống này sẽ trở nên nhạt toẹt.
Một lát sau, thấy mặt mũi Trì Viễn Sơn vẫn cứ đờ ra, anh ta chợt cười cười, thừa dịp quán trà vắng người gào lên: “Sơn Sơn dũng cảm không sợ gian khó.”
Cái tên điên này. Trì Viễn Sơn kệ anh ta, lên lầu.
Y thật thấy “đường còn dài còn nan”. Y hoàn toàn không biết gì về con người Chung Độ, không biết quá khứ anh, không biết sở thích anh, thậm chí còn không biết anh sống ở thành phố nào.
Đến cả cái móng còn không ra hồn thì làm sao dám mơ đến chuyện cất nhà lầu cao? Hết cách rồi, chỉ đành đi từng bước một thôi.
Lúc y đi, Lâm Thu Huyền gõ một dòng thế này trên màn hình: “Anh nhìn cậu, với đôi mắt dịu dàng như nước.”
Vài giây sau, Lâm Thu Huyền lắc đầu bật cười, xóa chữ “cậu” mình đánh sai đi, sửa thành cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin hỏi: Em bé Huyền nhà mình sao lại đánh sai vậy nè?