Đêm giao thừa là lúc nhà nhà thắp đèn vui vầy náo nhiệt.
Sau giấc trưa ánh mặt trời dìu dịu vừa phải, không chói mắt cũng không nóng cháy, đủ sưởi ấm người đi đường giữa ngày đông giá buốt.
Cả buổi trưa hôm ấy Chung Độ ở khách sạn không để làm gì cả, một đêm giao thừa giống giao thừa mọi năm.
Cả cơ thể trong trạng thái lâng lâng không nghĩ gì nổi, hàng tá câu hỏi cố nhét vào đầu rồi lại đi ra mà vẫn không có câu trả lời.
Anh đành gập máy tính lại, tiện tay cầm áo khoác ra khỏi phòng, định bụng xuống lầu phơi nắng một lúc.
Cho dù không hòa nhập được với không khí lễ Tết tràn lan khắp phố thì cũng không nên bỏ qua ngày nắng đẹp hiếm có này.
Cô bé tiếp tân của khách sạn đã chộn rộn để ý kể từ lúc Chung Độ vào ở, ngày nào cũng như mở cờ trong bụng. Thấy Chung Độ xuống lầu, cô lập tức nở nụ cười, chuẩn bị giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
Như hai hôm trước, kiểu gì Chung Độ cũng sẽ đút tay vào áo khoác, bước tới nói với cô: “Phiền gọi cô vào quét dọn phòng giúp tôi.” Sau khi báo số phòng xong sẽ vừa gật đầu vừa đáp “Vất vả rồi”, từ từ quay người đi.
Mà cô sẽ liên tục len lén nhìn anh từ phía sau, thấy anh đứng yên ngoài cửa khách sạn, thong thả châm điếu thuốc rồi ngoặt sang trái hoặc phải, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Đây là khoảng thời gian thư giãn nhất cô tự thưởng cho bản thân mỗi ngày. Vậy mà, hôm nay Chung Độ khiến cô phải thất vọng rồi.
Anh xuống lầu, cảm giác lạnh lẽo thoát ra từ con người anh khiến cô vừa liếc mắt đã vội vàng cúi xuống nhìn điện thoại. Bụng nghĩ: Chà! Phong thái thế kia, trời chưa đủ lạnh hay sao còn đóng băng mắt mình nữa.
Chung Độ đang lửng lơ quên cả câu thoại hôm nào mình cũng nói với tiếp tân, quên cả đứng ngoài cổng châm điếu thuốc, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ đi phơi nắng.
Bước chân của anh vội vã hơn bình thường. Tai đeo tai nghe, lúc đi chỉ chăm chăm nhìn mặt đường, tách biệt khỏi những món đồ trang hoàng khắp con phố và nhạc Tết vang bên tai.
Người ta đang về nhà, anh lại như đang trối chết.
Không rõ đã qua bao cột đèn giao thông, sượt qua bao người sắm đồ Tết, cứ đi mãi đi mãi về phía Tây nơi có mặt trời.
Đến lúc anh để ý đèn đường dần sáng lên, tiếng nhạc bên tai đã ngừng từ lâu.
Điện thoại tắt nguồn, thế giới bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Đâu phải cả thế giới hiểu cho tâm trạng của anh mà làm không khí lễ hội thoắt cái biến mất, mà là anh đã đi suốt từ chiều đến tối, bây giờ đang ở một con đường không biết tên nào đó ngoài ngoại ô.
Bên đường là con sông “suy dinh dưỡng” chỉ còn lại ít nước cạn đã đóng băng, dưới đèn đường trông giống hệt lão già còm cõi một cách khó hiểu.
Lão già thoi thóp hơi tàn, không có chốn về.
Cỏ dại khô héo là “nếp nhăn” dòng chảy để lại, vài hòn đá lác đác là “đồi mồi” thời gian in hằn.
Hẳn rằng ít lâu sau, nó sẽ trở thành một con sông khô cạn không còn dấu vết của dòng nước.
Nguy khốn như bản thân anh, bấp bênh bên bờ sụp đổ.Đầu hơi choáng váng, Chung Độ đến gần bờ sông tìm tảng đá.
Anh ngồi xuống, thở dài.
Mặt trời xuống núi rồi, lạnh thật.
Kéo khóa lên tới cằm, đầu thụt vào tận trong cổ áo, anh cười lẩm bẩm với dòng sông: “Mình làm bạn đi.”
Cười xong lại ngẩn ngơ, ngửa đầu lên, hốc mắt đau xót.
Tâm trạng ông trời cũng bất ổn giống Chung Độ vậy, mới ban chiều nắng còn đẹp, mà lúc này màn đêm vừa buông đã bắt đầu đổ tuyết.
Chung Độ nheo mắt, xuyên qua bông tuyết nhìn mấy ngôi nhà sáng đèn lấm tấm đằng xa, như thế thấy rõ từng ánh đèn sáng lên trong những ngôi nhà ấy, nhìn thấy nồi sủi cảo hấp nóng hôi hổi, nhìn thấy tiếng cười nói rộn vang khăp căn nhà.
Làm một phép so sánh như thế, bản thân lại càng lạnh lẽo hơn.
Anh nhắm mắt giữa vùng tuyết đổ mênh mông, tâm trí mất kiểm soát chìm vào thước phim.
Có khoảnh khắc, anh như nghe thấy tiếng bước chân mẹ rõ mồn một, tiếng chú chim nhỏ vỗ cánh dưới chân mình, con cá sắp chết thoi thóp trong nỗi sợ hãi…
Móng tay vô thức ghim chặt vào lòng bàn tay, nhưng anh như mất cảm giác, thậm chí có ghim chặt hơn đến mấy cũng không cách nào kiềm chế được cơn run rẩy bằng cảm giác đau.
Trời đất quay cuồng, anh bỗng mở mắt.
Thở dài, ngẩng đầu, bông tuyết rơi lả tả trên mặt như tinh linh có sự sống.
Đám tinh linh mang đến cái lạnh tức thời, mau chóng hóa thành nước trôi tuột xuống trên gò má, rồi biến mất.
“Đây mới là cuộc sống, nhỉ.” Anh nhìn bọt nước nhỏ trên đầu ngón tay, thầm nghĩ.
Lúc chào đời không ồn ào, đến khi ra đi cũng thinh lặng.
Tuyết càng rơi càng dày đặc, đến ông trời cũng đuổi người đi đường về nhà, giục giã thời khắc đoàn viên.
Cơ thể dường như không còn hơi ấm để chèo chống linh hồn tuyệt vọng này giữa trời đông rét mướt. Nhưng Chung Độ lại tìm thấy cảm giác bình yên đến kỳ dị trong cơn lạnh thấu xương.
Anh định cứ chờ đợi mãi như thế, nhưng lý trí vẫn hoài kêu gào:
Không chừng lại mày sẽ chết cóng mất. Phim chưa quay xong, bây giờ chết phim còn quay được không? Không biết đợi đến bao giờ mới quay được. Trông vào mình Tạ Tư Vĩ khóc mình xong lại quay phim, vậy thì chẳng biết phải đợi đến tháng năm nào.
Huống hồ, lỡ chết cóng thì mấy cô chú quét đường ngày mai biết làm sao? Cuối năm còn làm người ta thêm ngột ngạt. Nếu biết trước anh đã đi xa thêm chút nữa, tới đồng cỏ hoang không người qua lại.
Vậy thì hai hôm nữa chắc bảng tin giải trí sẽ đăng: “Sốc! Đạo diễn Chung Độ nổi tiếng mất tích từ đêm giao thừa đến nay, hiện không rõ tung tích!”
Anh nhếch nhếch môi cười khổ, để mặc đầu óc nhảy nhót giữa cảm giác bình yên hiếm có này.
Tiếng còi xe thình lình ập xuống cắt ngang trí tưởng tượng bay xa của Chung Độ.
Anh nhặt chỗ tỉnh táo còn sót lại, mất hứng quay sang.
Chiếc xe dừng ở ven đường, cửa ghế lái bật mở, một người đàn ông cao ráo chân dài bước ra.
Người ấy mặc áo khoác đen, đi cùng một đôi giày cao cổ màu đen, đội cả mũ đen.
Lúc bấy giờ tuyết giăng kín mặt đất, khung cảnh trắng xóa với người đàn ông đen từ trên xuống dưới này khiến Chung Độ thoáng chốc đã tưởng Diêm Vương cử người đến đón mình.
Thời khắc này cuối cùng cũng đến à? Anh đã chờ quá lâu rồi.
Khóe môi cong lên, người đàn ông áo đen lên tiếng tàn nhẫn đập nát mộng đẹp.
“Này người anh em, cần giúp gì không?”
Ra là thiên sứ nhỏ thích cứu giúp.
Lòng dâng chút thất vọng, Chung Độ không trả lời.
Thực tế thì, anh thực sự thầm mong được chào đón cái chết bằng cách thức bất ngờ này.
Không phải tự sát mà là tai nạn.
Không ai truy cứu cuộc đời khi anh còn sống, người ta chỉ cảm thán vài ba câu thương hại, rồi “Chung Độ” và “Chung Độ đã chết” đều sẽ tan thành mây khói.
“Thiên sứ nhỏ áo đen” Trì Viễn Sơn hiển nhiên không biết mớ suy tưởng dữ dội trong đầu anh. Thấy anh cứ chậm chạp chẳng đáp, y định lại gần xem tình hình thế nào.
Trì Viễn Sơn bước được vài bước, Chung Độ đứng dậy, nhìn đăm đăm vào người tới gần mình không chớp mắt.
Xem chừng là một người đàn ông làm người ta thấy an tâm.
Dáng người cao ráo rắn rỏi, giữa đôi mày là cảm giác trầm tĩnh thư thả tích lũy theo năm tháng. Đôi chân bước đều đặn trên nền tuyết, đèn xe vàng dát lên người y một vầng sáng.
Bông tuyết nhảy múa đầy trời, y chậm rãi bước đến như một vị thiên sứ khoác áo giáp từ trên trời giáng xuống cứu vớt trần gian.
Chung Độ chớp chớp đôi mắt khô khốc, cảm thán thế giới này thật lắm sự huyền diệu.
Thật ra Trì Viễn Sơn không phải từ trời giáng xuống. Y đang đi ăn tất niên với mấy thằng bạn trong quán, tối tối về cầm ít rượu thì không ngờ có nhóc mèo hoang đột nhập phá tung cái vườn lên.
Quần quật dọn xong thì trời đổ tuyết, y đành chậm rãi lái xe về.
May mà y lái chậm, mới phát hiện giữa đêm tuyết ba mươi Tết lại có người ngồi ngoài bờ sông.
Cảnh tượng này muốn người ta không nghĩ quá cũng khó.
Y cũng thấy huyền diệu thật, dừng xe săm soi một lát. Người kia nhìn trời, nhìn đất, nhìn kiểu gì cũng thấy không được bình thường.
Chẳng lý nào không chìa một tay giúp đỡ khi mọi người đang tận hưởng vui vẻ đầm ấm.
Đương nhiên, y không phải Bồ tát cứu thế gì. Lúc xuống xe y còn đang nghĩ lỡ xui rủi đụng phải cái tên không biết điều thì sẽ quay đầu bỏ đi liền.
Chung Độ thật là cái tên không biết điều. Người ta hỏi anh không đáp, gương mặt lạnh toát nhìn chằm chằm người ta, đến cả bầu trời đầy rẫy tuyết đây cũng không che lấp được cảm giác giá rét anh có.
Trì Viễn Sơn nhìn gương mặt lạnh băng nọ, chẳng có tí suy nghĩ muốn quay đầu bỏ đi liền nào mà thậm chí còn nhìn ra đâu đó sự yếu ớt của phiến băng mỏng sắp vỡ nát một cách khó hiểu.
Y dừng bước, hỏi lại một lần nữa: “Cần tôi giúp gì không?”
Phản xạ đầu tiên của Chung Độ là muốn từ chối. Anh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn tuân theo số mệnh đã an bài: “Cảm ơn, điện thoại tôi hết pin, có thể tiện đường chở tôi đi được không? Trên đường có cửa hàng tiện lợi hay chiếc taxi nào cứ tấp vô cho tôi xuống là được.”
Thì ra không bị câm điếc.
Trì Viễn Sơn gật đầu: “Đi thôi, tôi về thành phố, anh ở đâu? Tiện đường thì để tôi chở về luôn, trời lạnh thế này.”
Thật ra y còn lanh miệng định nói thêm: “Chắc gia đình anh đang lo lắng đấy”, may mà phanh kịp.
Nói ra được cũng ngớ ngẩn thật. Nếu đoàn viên thì đã về từ lâu, làm sao lại một thân một mình ngơ ngẩn giữa chốn đồng không mông quạnh này được.
Chung Độ ngần ngừ báo tên khách sạn, hiếm khi nhận được tình cảm từ người xa lạ.
Mặc dù thật tình anh không muốn rước phiền cho người ta. Nhưng nghĩ lại lúc này chắc trông mình không ổn lắm, đoán chừng thiên sứ nhỏ áo đen sợ thả mình giữa đường lại xảy ra chuyện nữa.
Hai người một trước một sau lên xe. Lúc nghe thấy tên khách sạn Trì Viễn Sơn thoáng khựng lại, quay đầu hỏi: “Ở đường Vân Đài phải không?”
Chung Độ gật đầu.
“Vậy thì khéo rồi, tôi cũng về đường Vân Đài. Quán tôi cách chỗ anh ở cũng chừng trăm mét thôi.”
Có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Chung Độ không đáp, phủi tuyết trên người rồi theo Trì Viễn Sơn đến cạnh xe, mở cửa ghế lái phụ.
Lúc lên xe, anh hỏi: “Ngồi ghế lái phụ được không?”
Trì Viễn Sơn nhướng mày cười: “Có gì mà không ngồi được? Tôi độc thân không chừa riêng cho ai hết, anh lên xe đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Các tình yêu đừng bắt chước đạo diễn Chung lên xe người lạ nha, nguy hiểm ~ nguy hiểm ~ nguy hiểm ~