Ngày 28 tháng 12.
Đó là ngày tháng đang hiển thị trên chiếc đồng hồ được treo tại bức tường trước mặt tôi, người đang ngồi trên giường.
Ngày tháng lúc tôi mới mở mắt ra là ngày 25 tháng 12. Từ đó về sau, mỗi hôm nhìn thấy ngày tháng tăng đều đặn là tôi không khỏi cảm thấy an tâm lạ thường.
Bởi vì đó là bằng chứng cho việc tôi đã thoát ra khỏi vòng lặp.
- Kết quả xét nghiệm không có gì thay đổi.
Dù vậy, vẻ mặt hiện giờ tôi đang biểu hiện chỉ trống rỗng.
Tại sao á? Vì tuy đã thoát ra khỏi vòng lặp nhưng cái giá phải trả thật quá đắt.
- Kuroe Riichi-kun. Khả năng tay phải của cậu phục hồi là rất thấp.
- Thế ạ.
Trước câu nói của bác sĩ, trả lời như thế là việc tốt nhất mà tôi có thể làm.
- Đây là do dây thần kinh bị tổn thương chứ không phải do gãy xương.
- Thế ạ.
- Nhưng không phải là hết hi vọng. Nếu liên tục điều trị thì nhất định cậu sẽ có thể cử động lại như trước thôi. Tôi sẽ hỗ trợ cậu. Ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.
- Vâng.
Gã bác sĩ này đang nghĩ là sẽ an ủi được tôi à? Ông ta có thật sự hiểu không vậy? Tay phải của tôi có thể sẽ không còn cử động được nữa đấy!
Nhưng tôi không thể phun ra những lời như thế được. Cơn kích động đang nén lại trong lồng ngực.
- Thôi, cậu hãy nghỉ ngơi tiếp đi nhé.
- Vâng. Cảm ơn ạ.
Tôi lãnh đạm nhìn tiễn bác sĩ bước đi. Ngay trước khi ông ta vừa bước ra ngoài, tôi thầm nguyền rủa.
*Sầm*, phát ra âm thanh như không khí rò rỉ, cánh cửa phòng bệnh đóng lại.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, tôi chỉ còn lại một mình. Vào khoảnh khắc đó, sự yên lặng tăng lên và tôi không thể nào bình tĩnh được. Tôi không ngờ là chỉ có một mình lại đau khổ như thế này.
- Chết tiệt...
Cùng với cơ thể thả nằm xuống giường, tư duy của tôi cũng chìm nghỉm.
- Bị rơi như thế kia mà còn sống được thì kể ra cũng may mắn nhỉ...
Dù nói theo hướng tích cực thì câu thì thầm ấy cũng thật khô khan.
Tôi biết. Rằng có cố tỏ ra mạnh mẽ như thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Chết tiệt!
Lời chửi rủa bất giác rỉ ra.
Dẫu biết rằng việc đó không khiến tôi cảm thấy khá hơn nhưng tôi vẫn không thể tránh được.
Bởi vì, tôi nên chấp nhận như thế nào đây?
Là tay phải đấy?
Thiếu gì chỗ không bị chấn thương mà chấn thương ngay tay phải đấy?
Cả đời không thể sử dụng tay phải ư? Đừng có đùa!
Tại sao lại thành ra như thế này kia chứ...
- Dù đã thoát khỏi vòng lặp nhưng làm thế nào mình chấp nhận được tình trạng này đây!?
Chết tiệt...
*Cộc cộc*
Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ vang vọng trong tư duy đang chìm ghỉm. Khi tôi vội vàng quẹt mắt và hồi đáp, giọng nói có vẻ run rẩy thế nào đó. Trong lúc cánh cửa hé mở tôi lặng lẽ hít thở thật sâu.
Bởi vì, hiện tại là quá 10 giờ. Đến thăm sớm thế này thì chỉ có thể là cô ấy mà thôi.
- ...Riichi.
Bước vào phòng bệnh với vẻ mặt nặng nề như vừa mới bị mắng chính là Natsumi.
Dáng dấp cô ấy ôm chặt chiếc áo khoác nhăn nheo mặc dù không bị thương ở đâu nhưng trông còn đau đớn hơn cả tôi.
- Gì thế, Natsumi. Hôm nay cậu lại đến à? Đang trong kì nghỉ đông vậy mà... cảm ơn nhé.
- Ư ưm, không có gì đâu. Nhưng, xin lỗi nhé. Nếu cậu thấy phiền thì tớ sẽ về...
Ở trước mặt Natsumi, người dường như có thể nhảy lầu bất cứ lúc nào, tôi không thể tỏ ra chán nản. Nếu tôi bộc lộ mặt mũi tối tăm tại đây thì nhất định cô ấy sẽ nhảy lầu thật chứ chẳng đùa.
- Đồồồ ngốc. Làm gì có chuyện đó kia chứ. Tớ cũng đang rảnh đến phát chán đây. Coi nào, vào đi.
- ...Ưm.
- Bên ngoài chắc lạnh lắm hả?
- ...Ưm.
- Tuyết lại tích tụ dày đặc rồi có phải không?
- ...Ưm.
- Dù sao thì cũng thật uổng phí nhỉ. Mãi mới có Giáng Sinh Trắng thế mà tớ lại bỏ lỡ mất rồi.
- ...Xin lỗi nhé.
- Tớ đã bảo là không phải tại cậu rồi mà.
- ...Ưm. Xin lỗi nhé.
Dù tôi có nói gì thì Natsumi cũng chỉ gật đầu và xin lỗi. Bộ dạng thiếu sinh khí ấy có lẽ là do ngủ không đủ giấc.
Mỗi ngày nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cũng u sầu trong cảm giác tội lỗi.
- Vừa rồi, tớ đã thấy một bác sĩ bước ra từ phòng bệnh. ...Bộ có chuyện gì à?
Trước câu hỏi với giọng điệu kìm nén của Natsumi, sự lưỡng lự sinh ra trong giây lát. Nhưng, nếu bây giờ tôi nói dối rằng kết quả xét nghiệm đã có phần khá hơn thì sẽ ra sao?
Natsumi sẽ vui mừng? Điều đó là chắc chắn. Trong Đêm Giáng Sinh, Natsumi đã túc trực bên tôi suốt trong lúc tôi được đưa vào bệnh viện. Kể cả lúc được thông báo kết quả xét nghiệm lần đầu.
Thế nên, cô ấy biết.
Về chuyện tay phải của tôi có thể sẽ không còn sử dụng được nữa, cả chuyện đối với tôi đó là một cú sốc lớn, cô ấy biết tất cả.
Nếu tôi nói dối, Natsumi nhất định sẽ vui mừng. Nhưng...
- Hôm nay đã có kết quả tái xét nghiệm.
- ...!
Ngay khi tôi vừa tiết lộ, Natsumi giật nảy người. Chiếc áo khoác mà cô ấy đang ôm tuột xuống đầu gối.
- Tay cậu... đã trở nên khá hơn phải không...?
Trước bộ dạng nơm nớp lo sợ của cô ấy... tôi lặng lẽ lắc đầu.
Ngay lập tức, nhìn gương mặt Natsumi nhăn nhó như sắp khóc đến nơi, tôi cảm giác cứ như đang nhìn bản thân mình vậy. Bởi vì tôi cũng muốn khóc tương tự.
Xin lỗi nhé, Natsumi. Quả nhiên là tớ không thể nói dối như một giấc mơ được.
- Cây đinh ghim vào lúc đó đã gây tổn thương cho dây thần kinh. Có trở nên khá hơn hay không... tùy thuộc vào từ bây giờ.
Trước câu nói như vết cắt sâu, lòng tôi nhức nhói.
Điều đó kiểu gì cũng thật nặng nề.
- Vậy, cậu sẽ như thế suốt đời ư...?
- Cái đó cũng... phụ thuộc vào từ bây giờ.
- Vậy... à...
Natsumi rủ vai sững sờ. Trong thời gian không có cuộc nói chuyện nào thì nên suy nghĩ cái gì đây, quả nhiên là tôi không biết.
Cánh tay phải bị thương lúc ngã xuống từ núi phế liệu có thể sẽ không bao giờ sử dụng được nữa. Với trạng thái khuỷu tay không cử động được, ngay cả dùng để ăn uống còn không thể.
- Ư... hức...
Không lâu sau, Natsumi bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt đang rơi lã chã mà không hề được che giấu.
- Xin lỗi, Riichi... Xin lỗi... Tất cả là tại tớ...
Tôi nên trả lời như thế nào với Natsumi đây?
“Không phải đâu”, dịu dàng phủ nhận?
Trong khi ngay cả bản thân tôi còn chưa thể chấp nhận được?
Làm ơn tha cho tôi đi.
Tôi lúc này không có tinh thần mạnh mẽ như thế đâu.
Thật ra thì tôi muốn khóc ngay bây giờ nhưng lại đang chịu đựng trối chết đây.
- Là tại tớ bị trượt chân.
- Nếu nói vậy thì cũng tại tớ đã rủ cậu lên chỗ cao như thế.
- Nhưng, nếu lúc đó tớ cẩn thận hơn thì...
- Không phải lỗi của cậu. Không phải lỗi của cậu đâu mà. Thế nên, cậu đừng khóc nữa.
Một lời nói vô dụng phải không? Nói câu như thế làm sao có thể an ủi được Natsumi hiện giờ cơ chứ.
Tuy Natsumi đang khóc ngay trước mắt nhưng tôi không có sự lựa chọn nào ngoài tiếp tục đưa ra những lời nói không lọt một chút nào vào tâm trí cô ấy. Tôi là một thằng bất lực đến như thế này sao...
- Tớ... sẽ làm bất cứ việc gì. Nếu là vì Riichi thì việc gì tớ cũng làm. Ngay cả điều tồi tệ, tớ cũng sẽ làm cho Riichi.
- Natsumi...
- Riichi mong muốn cái gì tớ cũng làm hết đó...? Vì đấy là hình phạt dành cho tớ. Thế nên...
Nói như thế, Natsumi đặt tay lên nút áo sơ mi. Một nút, hai nút lần lượt được tháo. Làn da trắng lộ ra. Đang bao bọc lấy bầu ngực mềm mại là một chiếc áo lót trang trí ren.
Trước sự kiện đột ngột, tôi hoàn toàn không hiểu kịp. Rốt cuộc thì Natsumi đang làm cái gì vậy...?
- Hãy tổn thương tớ đi.
*Vụt*, câu nói ấy vang vọng trong não tôi. Trước cú sốc đó, tôi cuối cùng đã có thể lấy lại chính mình.
- Cậu... đang làm gì vậy...!
Trước lời nói đắng cay, Natsumi giấu mặt đi. Do mái tóc xõa xuống nên tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cô ấy. Sự tương phản của mái tóc đen và da trắng trông thật rạng ngời.
- Natsumi, rốt cuộc thì cậu đang làm cái gì vậy...
- ...............
Natsumi không nói gì, chỉ ôm lấy cơ thể thả lỏng của mình bằng một tay. Trông như đang trói buộc bản thân tại chỗ. Trông như đang bảo đó là hình phạt hành cho mình.
- Natsumi...
Trong cơn đau khổ, tôi không thể kiểm soát được giọng nói run rẩy.
Mặc dù hốc mắt đang nóng bừng nhưng nước mắt cứ đọng lại không chịu rơi. Mặc dù tiếng thổn thức đang nghẹn ở cổ họng nhưng nó không thể vượt qua được làn ranh cuối cùng.
- Gì vậy chứ hả. Cậu đang làm cái gì vậy...
Trước dáng dấp buồn bã của cô ấy, ngực tôi như muốn vỡ tung ra.
Trước bộ dạng thê thảm của cô ấy, nỗi bứt rứt không thể diễn tả thành lời bị cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm trong lòng.
Dừng lại đi, Natsumi.
Cậu không cần phải làm như thế đâu.
- Natsumi, dừng lại đi... Tớ van xin cậu đấy...
Vừa nói, tôi vừa vươn cánh tay đến cô ấy cùng với niềm đau xót.
Vai cô ấy giật nảy một cái. Ngay cả khi tôi cố gắng thắt nút áo lại mà không chạm đến cơ thể run rẩy, tay cô ấy cũng không có cấu hiệu cản trở.
- Riichi, cậu làm gì vậy...? Hãy tổn thương tớ đi chứ? Vì nếu cậu không làm thế thì tớ sẽ không bị trừng phạt mà.
- Đ... đừng có nói như thế mà. Tớ van xin cậu đấy...
Natsumi. Rốt cuộc thì cậu đang cùng đường đến mức nào vậy. Loại hình phạt như thế... trao thân mình như thế... đúng là...
Cậu nhầm rồi, Natsumi.
Tớ hoàn toàn không mong muốn điều đó đâu.
- Cậu làm gì vậy. Không, dừng lại đi, Riichi! Đừng tử tế như thế mà!
- Đủ rồi, cứ đứng yên đi.
Vì chỉ có thể dùng tay trái nên ngay cả thắt nút áo cũng thật khó khăn. Dẫu vậy nhưng tôi vẫn cố gắng thắt nút vào.
- Dừng lại đi... Đừng tử tế với tớ mà. Vì tớ không xứng đáng được như vậy. Làm ơn, Riichi, hãy tổn thương tớ đi... Bằng không tớ sẽ phát điên lên mất.
Trước lời nói khẩn khoản, trái tim tôi lung lay.
Đôi mắt nhuộm sắc màu buồn bã khơi dậy lòng ham muốn nhục dục như ánh đèn dụ dỗ côn trùng.
Nhất định Natsumi sẽ không khước từ.
Cô ấy sẽ chấp nhận tôi, bản thân cô ấy cũng đang khát khao điều đó.
Nhưng, chính vì thế mà việc ấy không không thể.
- Tại sao? Tại sao cậu lắc đầu? Làm ơn, Riichi, hãy trừng phạt tớ đi. Hãy tổn thương tớ đi. Nói rằng “cậu đã làm điều quá với tớ”, nhé, làm ơn.
Cô ấy vừa khóc vừa thành khẩn van xin, thế nhưng tôi vẫn lắc đầu. Bởi kể cả tôi có làm thế, nỗi buồn màu xám lấp đầy trong lòng cô ấy vẫn không thể đổi màu được.
- Nếu như cậu thật sự muốn bị trừng phạt... thì hãy sống cùng tớ. Sống cùng tớ trong một tương lai chỉ có niềm đau và nỗi buồn.
Nhất định hiện giờ tôi đang nói một điều cực kì tàn nhẫn.
Vì tôi đang bảo cô ấy phải sống trong lúc ôm cảm giác tội lỗi to lớn như thế kia mà.
Nhưng, nếu nói trừng phạt thì như thế mới là trừng phạt có phải không?
- Bởi vì tội lỗi của cậu chỉ có thể được rửa sạch bằng cách tiếp tục sống mà thôi.
Và tôi cũng tương tự.
Tôi đã tổn thương Natsumi sâu sắc đến thế này.
Tội lỗi đó chỉ có thể được rửa sạch bằng cách sống cùng cô ấy.
- Liệu có ổn không? Tớ ở bên Riichi liệu có ổn không...? Tớ đã làm một điều tồi tệ nhưng vẫn ở bên cậu liệu có ổn không...?
Natsumi nhìn tôi bằng ánh mắt như trẻ con bị lạc đang tìm người nương tựa. Trông cô ấy lo lắng, không biết nên làm gì...
- Riichi...
Khi nhận ra thì tôi đã ôm cái đầu nhỏ bé của cô ấy và ấn nó vào vai mình. Cảm giác dễ chịu phần nào khi không nhìn thấy Natsumi khóc nấc, tôi cũng chảy nước mắt.
- Ổn mà, sẽ ổn mà... Natsumi.
Tôi đã lãnh một vết thương nghiêm trọng
Một vết thương có thể sẽ không bao giờ lành được.
Tuy nhiên, tôi đã có được tương lai trong tay.
Như thế nào mới là tốt nhất? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng quả nhiên vẫn không biết.
Thế cho nên kết thúc mới tàn nhẫn.
Bởi vì không phải tôi chọn mà là được chọn. Bởi thứ phù du quý báu vô tận được gọi là tương lai. Trong sự hi sinh nhiều thứ.
Tôi không thể chấp nhận.
Cũng không thể chỉnh lý cảm xúc.
Nhất định tôi sẽ hối hận một đời vì có thể còn con đường khác.
Dù vậy, nếu đây là tương lai mà chúng tôi đã đặt chân đến thì đành phải xoay xở từ bây giờ thôi.
Natsumi thì chan chứa tình yêu trong cảm giác tội lỗi.
Tôi thì không thể ôm cô ấy bằng cánh tay bị thương.
Dù vậy, chúng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài hướng đến tương lai và sống.
- Ưư...... aa, ư gư......
- ...Gư!
Ngay cả khi nó thấm đầy nước mắt của hai người. Ngay cả khi mỗi năm vào mùa này chúng tôi lại nhớ đến nỗi buồn.
Nhất định Giáng Sinh hạnh phúc của tôi và Natsumi sẽ không đến.
▼
Sau khi mệt vì khóc quá nhiều, Natsumi đã ra về cùng với nụ cười đượm buồn. Chỉ còn lại một mình trong phòng bệnh, tôi vừa ngắm ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ vừa suy nghĩ.
Về chuyện cho đến bây giờ, và về chuyện từ giờ trở đi.
Tôi tự hỏi liệu cái ngày mình có thể chấp nhận nỗi buồn trong lòng này sẽ đến?
- Đêm nay trăng đẹp quá nhỉ.
- Ờ. Rạng ngời đủ để muốn khóc luôn.
- Được mà, cứ khóc đi. Nếu anh không thể khóc trước mặt Natsumi thì hãy cứ khóc trước mặt tôi.
- Tôi tưởng là cô trở về tương lai rồi chứ, Rinka.
Cánh cửa đóng lại phát ra âm thanh nhỏ nhẹ. Bước ra từ trong bóng tối lim dim đó là một cô gái tóc trắng, mắt xanh huỳnh quang.
Rinka đã mấy ngày mới gặp lại đang trong bộ dạng có vẻ đáng thương với đầu và đùi được quấn băng.
- Cảm ơn rất nhiều. Nhờ Riichi-san mà tương lai đã được bảo vệ.
Lời điềm tĩnh mà cô ta nói trong lúc cúi đầu mang theo niềm đau sót ở đâu đó.
- Thế, hôm nay cô đến làm gì? Hơn nữa còn vào giờ này.
- Lạnh nhạt quá nhỉ. Anh không muốn nhìn thấy mặt tôi sao?
- Lạnh nhạt là cô mới đúng á. Biến đâu mất cả mấy hôm nay.
- Ờ thì, tôi cũng có vài chuyện phải giải quyết ấy mà.
Đối với câu nói đó, “Vậy à”, tôi chỉ có thể gật đầu.
- Trông anh có vẻ ngu ngơ nhỉ? Ổn không thế?
- Do nghĩ rằng cuối cùng mình cũng thoát ra khỏi vòng lặp nên có một tí. Nà, tôi có thể hỏi cô chút chuyện được không?
- Vâng, hẳn rồi.
Cô ta bộc lộ một nụ cười nhẹ.
- Lúc đó, cô đã đẩy Natsumi có phải không?
- ...Anh nhận ra à?
- Quả nhiên nhỉ.
Bởi vì trên gương mặt của Rinka mà tôi đã nhìn thấy trước khi mất đi ý thức không có sắc thái lo lắng hay sốt ruột mà chỉ có nỗi đau như đang cắn răng chịu đựng một điều gì đó.
- Đây là kết quả chính xác trong tương lai có phải không?
- ...Vâng.
- Nếu thế thì đành chịu thôi.
- ...Nghe Riichi-san nói như thế tôi nhẹ nhõm lắm, nhưng... thật sự có ổn không ạ?
- Nghe cô hỏi như thế tôi vui lắm, nhưng tất nhiên là không rồi. Có điều, nó đã xảy ra rồi mà phải không? Nếu vậy thì đành chịu thôi chứ biết sao giờ.
- Riichi-san thật mạnh mẽ nhỉ.
Vẻ mặt của Rinka khi nói câu đó thật phức tạp, trông như một nụ cười gượng gạo. Nhất định là cô ấy cũng đã khổ sở lắm. Đau đớn về việc mình đã làm, về kết quả đó cùng nhiều chuyện khác, và cuối cùng cô ấy đã đến đây.
- Natsumi-san ra sao rồi?
- Quá đáng nhỉ. Tôi nghĩ là cô đã biết rồi chứ?
Bản thân đã khiến tôi bị thương. Không biết gì về Diva lẫn chân tướng của Rinka, cô ấy chắc chắn đang nghĩ như vậy. Thế cho nên cô ấy mới ôm cảm giác tội lỗi phi thường và muốn đày đọa chính mình.
- Tôi thật sự đã làm một việc xấu rồi nhỉ.
- Dẫu thế, cô bắt buộc phải làm mà đúng không? Nếu vậy thì chỉ còn cách là gánh vác trách nhiệm thôi. Cả tôi và cô.
- Vâng.
Thở phào một hơi, tôi lại nhìn vào mặt Rinka.
- Có lẽ... tôi không thật sự muốn đến tương lai.
Tôi vừa ngắm bên ngoài cửa sổ vừa nói.
- Anh đang hối hận ạ?
Rinka hồi đáp bằng lời nói thản nhiên.
- Ờ, tôi đang hối hận. Natsumi thì bị đẩy vào cảm giác tội lỗi, còn tôi thì lãnh vết thương không rõ có lành được hay không.
- Nhưng sao nghe giọng anh tươi tỉnh quá vậy?
- Nhất định do nó rồi. Chỉ là mỏi mệt thôi.
Lòng tôi đang vô tư hờ hững. Mặc dù lúc ở cùng Natsumi tôi đã bị nhấn chìm trong nỗi buồn nhưng bây giờ thì đã bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng.
Có sự dễ chịu, đồng thời có nỗi sợ hãi. Bởi vì nhất định đến một lúc nào đó thì sự tĩnh lặng này sẽ bị xáo trộn.
Bị xáo trộn bởi nỗi ân hận.
Nhưng, nhất định mỗi lần như thế tôi sẽ nhớ lại.
Rằng mình đã quyết định đặt chân đến tương lai được sống cùng với Natsumi. Rằng tất cả phụ thuộc vào chúng tôi kể từ bây giờ.
Tương lai đồng nghĩa với đau khổ.
Nó sẽ đầy ắp nỗi đau buồn.
Dù vậy đi nữa, chúng tôi đã thề sẽ sống cùng nhau, ôm ấp nỗi buồn của nhau.
- Tôi ấy nhé, từ giờ trở đi phải luôn ở bên Natsumi. Nếu đã tại tôi mà cô ấy ấp ủ cảm giác tội lỗi thì tôi phải xóa tan nó đi dù cho có phải dành cả đời để làm việc đó.
Đây là ý chí quyết tâm của tôi.
- Sẽ đau đớn lắm đấy, từ giờ trở đi. Miễn sao còn cảm giác tội lỗi, Natsumi sẽ không thổ lộ với Riichi-san, cho dù Riichi-san có thổ lộ thì chị ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Chị ấy sẽ không tha thứ cho bản thân mình khi hạnh phúc cùng anh.
Chắc chắn sẽ như lời Rinka nói.
Hiện giờ trong lòng Natsumi chứa đầy cảm giác tội lỗi với tôi, không còn chút khoảng trống nào cho tình yêu, ngay cả khi tôi có chủ động xâm nhập thì nhất định cô ấy sẽ ngăn cản.
- Cả Riichi-san nữa. Bên trong anh cũng có nhận thức tội lỗi rằng mình đã tổn thương Natsumi-san. Thế nên hai anh chị không xa nhau mà cũng không gần nhau. Mối quan hệ như một lời nguyền sẽ kéo dài mãi từ giờ cho đến lúc đó.
Trong phòng bệnh tối tăm, đôi mắt xanh huỳnh quang thật rực rỡ và xinh đẹp. Trước ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, tôi gật đầu dứt khoát.
- Tôi sẽ cố gắng. Tôi đã trải qua chừng ấy vòng lặp và cuối cùng cũng thoát được kia mà. Và dù nói gì thì tôi cũng muốn được ở bên Natsumi. Bởi vì...... Tôi thích Natsumi mà.
Suy cho cùng, đó là thực tâm của tôi. Dù đau đớn, dù buồn rầu thì riêng tư tưởng đó sẽ không bao giờ bị lung lay.
- Thế ạ. Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Một nụ cười dịu dàng. Trước nụ cười giống hệt Natsumi hay bộc lộ, miệng tôi há hốc ngỡ ngàng.
- Nà, rốt cuộc thì quan hệ của tôi và Natsumi là gì? Cái loại quan hệ không phải bạn, cũng không phải tình nhân như thế này.
- Chuyện đó tôi cũng không biết nữa.
Dĩ nhiên rồi ha. Từ giờ trở đi chúng tôi phải tự mình tìm ra mối quan hệ của hai đứa mà ha.
- Chúng tôi trong tương lai có hạnh phúc không?
- Vâng, nhất định. Từ giờ trở đi hai anh chị sẽ bị Diva đe dọa. Dù vậy vẫn không sao. Nếu là Riichi-san và Natsumi-san thì nhất định hai người sẽ chạm được tới tương lai hạnh phúc.
- Tại sao cô có thể tuyên bố như thế cơ chứ?
- Vì con cam đoan điều đó đấy... thưa cha.
- Hả, cô mới vừa nói gì cơ?
- Ai biết đâu nè? Trong tương lai anh sẽ hiểu thôi.
Nói như thế, cô Rinka xoay gót và mở cửa phòng bệnh ra, tiến một bước vào trong bóng tối lim dim như thấm vào sự tĩnh lặng. Câu nói cô ta để lại lúc đó sẽ luôn đọng trong ngực tôi.
- Thôi, chúc anh có một tương lai tốt, một cuộc sống tốt.