Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

chương 216: 216: cho nên tôi sẽ không chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước cơ thể xinh đẹp và tính mạng của cô ta, tôi đã chọn cái đầu tiên.

Cô ta cuối cùng đã bỏ con dao xuống, theo như cô ta nói, nếu như tôi không làm thoả mãn cô ta, cô ta vẫn sẽ tìm chết.

“Tôi không tin anh sẽ nhìn chằm chằm vào tôi ×!”

Tôi đương nhiên không thể cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô ta suốt một năm được rồi, cho nên tôi bế cô ta lên giường.

Cởi bỏ đi đôi tất ren trên đôi chân nhỏ của cô ta, bắt đầu từ bàn chân mịn màng, tôi hôn khắp cơ thể xinh đẹp của cô ta, bao gồm cả vết thương hình con rết dài gần cm trên bắp chân của cô ta.

Nụ hôn nồng nhiệt hơn nửa tiếng, khiến cho toàn thân Thư Hiểu Cầm đỏ lên, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên bên tai.

“Cho tôi!”

Khi cô ta điên dại ra lệnh cho tôi, nhưng tôi không có thoả mãn cô ta, mà cưỡng ép tách chân cô ta ra, trực tiếp vùi đầu vào trong đó.

“Anh là đồ khốn, tên khốn, tên xấu xa!!!”

Thư Hiểu Cầm điên cuồng mà mắng, nhưng cơ thể xinh đẹp lại vặn vẹo, vùng vẫy theo bản năng, sau đó tiếng mắng càng lúc càng nhỏ, theo đó, tiếng rên rỉ lại càng lúc càng mãnh liệt.

Từ chín giờ đến giờ, cả ba tiếng đồng hồ, không chỉ là đầu lưỡi, mà ngay cả ngón tay luôn hoạt động bên ngoài vòng vây cũng có chút tê rồi.

Khi tôi ngừng khiêu khích, Thư Hiểu Cầm đã hoàn toàn xụi lơ trên giường, giống như một con chó chết vậy.

Cô ta không có chút sức nào nữa, có thì cũng chỉ là tiếng thở dốc yếu ớt, phần căng tràn kia nhấp nhô theo hơi thở.

Tôi châm hai điếu thuốc, một cây giữ trong miệng mình, một cây nhét vào miệng cô ta.

Rất lâu, mãi đến khi hai điếu thuốc lần lượt hút xong, cô ta mới hồi phục được chút sức lực.

Mà sau đó cô ta, đã dùng toàn bộ sức lực mới hồi phục lại để khóc.

“Anh là tên khốn, trong lòng tôi đã khó chịu như vậy rồi, sao anh lại không thể thoả mãn tôi một lần chứ, để tôi làm bản thân mình tên dại, để tôi không đi nghĩ đến anh ta nữa…”

Trong tiếng khóc, Thư Hiểu Cầm đã nói rất nhiều.

Thế là tôi trực tiếp đưa điện thoại cho cô ta: “Gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Huân, bảo anh ta đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa.”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt của tôi, cô ta trực tiếp xua tay khiến điện thoại rơi xuống đất.

“Tôi không muốn anh ta chết, tôi còn muốn khiến anh ta chết!”

Rất mâu thuẫn, lời nói của Thư Hiểu Cầm rất mâu thuẫn, nhưng trong lòng cô ta càng mâu thuẫn hơn.

Không đứng trên vị trí của cô ta, tôi thật sự rất khó để hiểu được cảm nhận của cô ta.

Nhưng tôi hiểu cảm nhận của mình, tôi cảm thấy mình có chút đau lòng cho cô ta, cho nên tôi cảm thấy mình nên làm theo lời cô ta, thoả mãn cô ta, để cô ta có thể làm mình tê dại, không còn trải qua sự xoắn xuýt đầy mâu thuẫn đó nữa.

Ngay sau đó, lại trong tiếng khóc thút thít của cô ta, tôi cởi quần áo, sau đó tách đôi chân thon dài của cô ta ra.

Không có chút trêu ghẹo nào, tôi trực tiếp đi vào cơ thể xinh đẹp của cô ta.

Cô ta rên rỉ trong nước mắt, trong sự đau khổ có mang theo sự thoả mãn hài lòng thoải mái, khiến tôi đặc biệt kích động, cũng đặc biệt hung hãn, hoàn toàn không có tiết tấu gì, chỉ là đấu đá bừa bãi….

Sau hơn nửa tiếng, trong tiếng hét đầy run rẩy lần thứ ba của Thư Hiểu Cầm, tôi và cô ta cùng nhau vươn đến thiên đường của tình yêu.

Rất lâu, cô ta ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt lấy tôi.

Tôi muốn rút ra, cô ta không cho.

Cô ta từ đầu đến cuối không có mở miệng, tôi cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng mà vuốt ve cô ta.

Sau vài phút, cô ta đột nhiên mở miệng.

Tôi tưởng cô ta muốn nói về Trịnh Quốc Huân, nhưng sự thật vốn không phải.

“Đợi anh được rồi, cho tôi thêm lần nữa, có được không?”

Tôi không có dùng lời nói để trả lời cô ta, cái sự ấm áp đó, cái sự ẩm ướt đó, cái sự khít chặt đó, khiến tôi có thể tái chiến bất kỳ lúc nào.

Thế là, tôi trực tiếp lật cơ thể xinh đẹp của cô ta lại, trong những tiếng rên rỉ mềm mại, tôi đưa cô ta lên trên mây hết lần này đến lần khác….

Khi chúng tồi đều đã rất mệt thì đã là giờ sáng rồi, đã có nhân viên quét dọn bắt đầu dọn dẹp trên đường phố.

Tôi nằm trên giường, cô ta nằm trong lòng tôi.

“Tôi đã rất lâu không có làm qua rồi, anh có tin không? Tuy tôi thường tìm trai bao chơi, nhưng tôi chưa từng làm với bọn họ, khi bọn họ biết tên của Trịnh Quốc Huân, thì đừng nói là làm mà nhìn thấy tôi cũng như nhìn thấy bà nội của bọn họ vậy, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống dập đầu bái lạy thôi.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi tin.”

“Tôi rất thoải mái, sự thoải mái chưa từng có, tôi thích cảm giác khi ở bên anh, cái loại khoái cảm một giây trước muốn chết một giây sau lại thăng thiên đó, tôi chưa từng cảm nhận qua, tôi thật sự rất thoả mãn…”

Thư Hiểu Cầm nói rất nhiều, những mỗi một câu đều không có liên quan đến Trịnh Quốc Huân, mỗi một câu đều đang miêu tả xem cô ta hoan lạc đến thế nào, cô ta hưởng thụ loại hoan lạc này ra sao.

Khi cô ta nói đủ rồi, nói mệt rồi, mơ mơ màng màng mà sắp ngủ thiếp đi, tôi nói với cô ta: “Chị là người phụ nữ của tôi, cho nên tôi không cho phép chị chết, cho dù Trịnh Quốc Huân có sống hay là chết, chị cũng đều phải sống cho thật tốt.”

Thư Hiểu Cầm nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Chúng tôi đều ngủ thiếp đi, khi tôi tỉnh dậy, đã là hơn giờ sáng rồi.

Thư Hiểu Cầm ở bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ, tôi gửi tin nhắn cho cô ta, sau đó dậy rời khỏi, không có hành động nhẹ tay nhẹ chân nào, tôi không sợ làm ồn cô ta dậy, bởi vì cô ta đã tỉnh từ lâu rồi, hoặc là nói cô ta luôn không có ngủ, chỉ là nhắm mắt giả ngủ thôi.

Khi tôi rời khỏi chỗ ở của Thư Hiểu Cầm, lái xe đến nhà họ Vũ, tôi nhận được tin nhắn trả lời của cô ta.

Tôi đã nhắn: “Chị là người phụ nữ của tôi.”

Cô ta trả lời: “Cho nên tôi sẽ không chết.”

Đây chính là câu trả lời mà tôi cần, nó tiêu diệt đi sự lo lắng của tôi.

Sau khi đến biệt thự nhà họ Vũ, không cần ấn chuông, tôi đã nhìn thấy Vũ Cát Minh đang đánh thái cực quyền trong sân.

Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, giống như một cỗ máy với vòng lặp vĩnh cửu vậy.

Đông Nhị Gia mở cửa, tôi đi vào bên trong.

“Bác Vũ thế nào rồi?”

“Bàng Bát Nhất chết rồi, tâm trạng của ông ấy không tốt lắm.”

Tôi nhìn Đông Nhị Gia: “Đó không phải là điều mà bác Vũ cần sao?”

Đông Nhị Gia nhẹ giọng thở dài: “Cho nên tâm trạng của Vũ gia mới không tốt, dù sao cũng là huynh đệ đã từng theo bên cạnh ông ấy, vào sinh ra tử, chắn đạn súng mà.”

Tôi suy nghĩ, sau đó đáp: “Sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi, thương tâm dù gì cũng tốt hơn tổn thương đến sinh mạng.”

Đông Nhị Gia nhìn tôi, rất lâu, ông ta mới quay đầu nhìn sang Vũ Cát Minh.

Không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.

Sau khi đứng hơn cả nửa tiếng, Vũ Cát Minh cuối cùng cũng ngừng lại.

Ông ta nhận lấy khăn lông mà Đông Nhị Gia đưa tới, lau mồ hôi, sau đó trực tiếp đi vào nhà lên lầu.

Không có bất kỳ chào hỏi nào, tôi trực tiếp theo ông ta vào thư phòng, lần này Đông Nhị Gia không có theo vào.

Khi Vũ Cát Minh an toạ trên ghế xong, tôi mở máy tính của ông ta ra, sau đó cắm USB vào máy tính của ông ta.

Khi video bắt đầu chiếu, ông ta chỉ xem vài cái, rồi mò hộp gỗ ra, rút ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa.

Ông ta lại rút ra một điếu, chỉ là khi điếu thuốc đó chỉ hút được một nửa, ông ta lại nhét thuốc vào lại, sau đó vứt cả hộp thuốc bằng gỗ cho tôi.

Tôi đặt hộp thuốc lá bằng gỗ về lại bàn, móc thuốc lá của mình ra châm một điếu.

“Tôi không dám nhận đồ của bác Vũ, cho nên cũng càng không dám giành, quan trọng là tôi cũng không có tâm tư đó, tôi chỉ là một trai bao không có tư cách gặp người khác, nhưng lại muốn sống để chơi thêm vài phụ nữ thôi.”

Vũ Cát Minh liếc tôi một cái, sau đó lại nhìn về video.

Sau khi hoàn toàn xem xong video, điếu thuốc thơm trên ngón tay mà ông ta chưa hút được bao nhiêu hơi cũng đã hoàn toàn cháy đến ngọn, giống như sinh mạng của một số người nào đó, ví dụ như Bàng Kiến Quân, lại như Trịnh Quốc Huân, đương nhiên cũng có thể sẽ là tôi.

Điếu thuốc bị dập trong gạt tàn, Vũ Cát Minh mở miệng nói.

“Chàng trai trẻ, quá thông minh, khiến cho mấy lão già như tôi cũng có chút sợ hãi.”

“Bác Vũ nói đùa rồi, tôi sợ mới là thật, nếu không Bàng Kiến Quân sao lại chết chứ.”

Vũ Cát Minh nhẹ nhàng vuốt cái tay vịn bóng láng trên ghế: “Phải a, phải có kính sợ mới có động lực để tiến về phía trước, giống như tôi năm đó, tôi cũng sợ hãi, cho nên mới đi cướp.

Cậu biết tôi sợ cái gì không?”

Tôi lắc lắc đầu: “Không biết.”

“Cậu thông minh như vậy, cậu nên biết, tôi sợ nghèo, mấy kiếp người đều nghèo đến sợ rồi, cho nên tôi không muốn cuộc sống như các tổ tông nữa, cho nên tôi mới cầm lấy súng, cầm lấy tính mạng và tài phú của người khác, khiến tôi không còn sợ nữa, khiến tôi tràn đầy tự tin.”

Truyện Chữ Hay