Trương Ngọc Dung đã từng nói với tôi, ở dưới đáy của xã hội tôi sẽ gặp được đủ loại phụ nữ và trải qua đủ thứ chuyện, tôi tin điều đó nhưng cũng không tin hoàn toàn, tôi cho rằng phụ nữ cũng chỉ là một vấn đề đơn giản mà thôi, tình cảm không thuận thì cứ dỗ dành là được.
Nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên Thư Hiểu Cầm không phải kiểu phụ nữ cứ dỗ dành là được, cô ta không gây rắc rối cho tôi, cũng không ép buộc tôi, thậm chí còn cho tôi quyền tự do lựa chọn.
Nhưng vấn đề thực sự rắc rối mà bây giờ tôi đang gặp phải chính là cô ta muốn chết.
Để cho tôi dùng thời gian một đêm bằng tình cảm làm cô ta thay đổi không chết nữa, chuyện ấy tôi không làm được.
Tôi chắc chắn có thể khiến cô ta thích mình, nhưng trong một đêm liền thích thì tôi không nắm chắc được, nhưng ngoại trừ tình cảm ra tôi thực sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể giữ lại một người phụ nữ đang một lòng muốn chết.
Trừ phi Trịnh Quốc Huân hồi tâm chuyển ý, nhưng có khả năng này sao?
Móc tiền xu ra, tôi xoay chuyển nó ở trên đầu ngón tay, càng chuyển tốc độ càng nhanh, càng chuyển đầu ngón tay càng linh hoạt, cuối cùng biến thành hư ảo.
Tôi đang tự hỏi, tôi đang suy nghĩ, giờ phút này suy nghĩ trong đầu tôi còn nhanh hơn nhiều so với chuyển động trên tay tôi.
Cuối cùng, trong tuyệt vọng tôi nghĩ ra một biện pháp.
Tôi bưng một chén nước ấm lên, đưa cho Thư Hiểu Cầm, bảo cô ta đổ nước giúp tôi.
Sau khi rửa tay xong, tôi cởi áo ngực của cô ta xuống, sau đó dùng nó để lau khô tay của mình.
Cô ta nhíu mày lại: "Anh cũng có quần áo, sao lại lấy áo ngực của tôi lau tay"
"Cái này thấm hút tốt hơn, huống hồ không phải chị sắp chết rồi à, còn quan tâm tới cái này làm gì?!"
Tôi khiến Thư Hiểu Cầm không phản bác được.
Ngay sau đó, tôi đẩy cô ta ngã xuống ghế sofa.
Cô ta vươn bàn tay trắng nõn ra muốn cởi dây lưng của tôi, tôi vốn định ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, mặc cho cô ta cởi nó ra giúp tôi.
Áp mặt vào hai bầu ngực sung mãn trắng nõn săn chắc kia, tôi nhẹ nhàng hôn lên, mút lấy, liếm láp.
Mà giờ phút này tay của tôi cũng không dừng lại, tôi dùng sức xé rách quần lót của cô ta sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, để cho thân thể căng thẳng của cô ta hơi run rẩy sau đó dần dần buông lỏng.
Từ từ, từ chậm tới nhanh, tiết tấu tăng dần, tăng tốc.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, thân thể non mềm của Thư Hiểu Cầm liền vặn vẹo dưới người của tôi giống như là một con cá chạch bị mắc cạn, giãy dụa, nhảy nhót, còn mập mờ phát ra từng tiếng ưm ưm câu hồn động lòng người ở bên tai tôi.
Mười phút sau, cô ta chật vật nói: "Anh vào đi, tôi muốn anh, mau vào trong đi!"
Hai mươi phút sau, cô ta khó khăn thỉnh cầu: "Xin anh đấy, giúp tôi một chút có được không?"
Nửa giờ sau, cô ta gần như nức nở hướng tôi cầu khẩn: "Anh ơi, tôi van xin anh đây, mau cho vào đi."
Sau một tiếng, trong tiếng nhạc hưng phấn cô ta chửi ầm lên: "Đồ khốn kiếp này, vào nhanh lên cho tôi!"
Sau hai giờ...!
Ba giờ sau...!
Bốn tiếng sau cho đến lúc quán bar phải đóng cửa, cô ta nằm trên ghế sofa ướt sũng, thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa cuộn lại rồi duỗi ra, trong cơn điên cuồng, thậm chí ngay cả tóc cũng bị cô ta xé ra không còn hình dáng nữa, trông như điên dại.
Giờ phút này, cô ta không thể nói được lời nào nữa, chỉ còn lại vô lực thở dốc và tiếng rên rỉ cầu xin yêu kiều.
Tôi đưa những ngón tay trắng bệch và nhăn nhúm của mình vào miệng cô ta, sau khi được đầu lưỡi non mềm trơn ướt làm sạch sẽ toàn bộ rồi tôi mới đỡ cô ta dậy, mặc quần áo tử tế vào cho cô ta sau đó mang cô ta rời khỏi quán bar.
Tiền đêm nay lại do tôi thanh toán, bởi vì ngay cả sức cầm túi lên cô ta cũng không có, cả người vẫn do tôi ôm ra ngoài lên xe.
Trong khi lái xe, tôi châm hai điếu thuốc lá, một điếu giữ lại trong miệng mình còn một điếu bỏ vào trong miệng cô ta.
Cô ta vô lực hút lấy, ngay cả khói bụi rơi xuống trên người cũng không buồn để ý, hoặc là nói cô ta đã bất lực quan tâm.
Lúc tôi lái xe đến trước cửa khách sạn ngày hôm đó, cũng là tôi lại một lần nữa ôm cô ta đặt lên trên giường lớn trong khách sạn, cuối cùng cô ta cũng khôi phục chút sức lực, sau đó dùng hết sức lực mà mình gom góp được mắng tôi.
"Anh chính là tên rùa rụt đầu khốn nạn."
Tôi phớt lờ cô ta đem thẻ phòng ném lên trên giường, dưới ánh mắt căm hận của cô ta tôi móc điện thoại di động của cô ta ra gọi điện thoại sang cho mình, sau khi lấy được số điện thoại rồi tôi đi ra đóng cửa lại, sau đó một mình lái xe rời đi.
Đây đã là điều tốt nhất mà tôi có thể làm rồi, còn về phần cô ta có chết hay không, vậy chỉ có thể là chuyện của cô ta thôi.
Dù sao đêm nay tôi cũng nhịn sắp chết rồi, tin là cô ta cũng giống như vậy, bởi vì tôi chỉ hoạt động bên ngoài chứ không hề cho vào trong, trêu chọc cho dục vọng của cô ta lên cao, thậm chí cao hơn nữa.
Khi trái tim của một người ngừng đập, sẽ dùng liệu pháp điện giật kích thích nó hồi sinh.
Trái tim của Thư Hiểu Cầm chết rồi, tôi nghĩ tôi chỉ có thể dùng bản năng ham muốn dục vọng để kích thích cô ta.
Không có được mới là thứ cần nhất, hi vọng điều này cũng áp dụng được với cô ta.
Ban đêm trở lại chỗ ở, tôi cảm thấy hơi khác thường.
Bởi vì thường ngày khi về nhà trước tiên tôi đều sẽ nghênh đón sự hỏi thăm của Hàn Lộ Trinh, hỏi thăm tôi đã trở về chưa.
Nhưng đêm nay lại không có.
Tôi cho rằng cô ta đã ngủ rồi cho nên rón rén nhẹ nhàng tiến lên, đi tới phòng ngủ.
Nhưng sự thật lại không như tôi nghĩ, trong phòng ngủ không có ai, không chỉ không có người mà thậm chí còn rất gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi tôi bật đèn lên, không chỉ có phòng ngủ sạch sẽ mà cả căn nhà đều rất sạch sẽ, không tì vết.
Trên đường đi đến phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng bếp tôi phát hiện ra một tờ giấy được đặt dưới một một bát đũa trên bàn ăn.
Cầm tờ giấy lên, chữ viết nắn nót của Hàn Lộ Trinh đập vào mi mắt, cũng không có gì quan trọng cả, chủ yếu chính là cô ta đi rồi, cô ta muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, sau đó còn giúp tôi làm một bữa ăn khuya, bảo tôi ăn khuya xong hẵng đi ngủ.
Đặt tờ giấy xuống, tôi theo bản năng móc điện thoại ra nhưng cuối cùng lại bỏ lại điện thoại vào trong túi.
Chuyện này rất tốt, tôi chỉ cần lạnh lùng một chút là sau đó cô ta liền đi, giúp tôi hoàn toàn giải quyết được vấn đề khó khăn này, thật sự rất tốt.
Có lẽ, cô ta cũng cho rằng nên lạnh nhạt một chút không nên quá gần gũi với một tên trai bao, vì dù sao gia đình của cô ta cũng không cho phép xảy ra tình huống này.
Chuyện này cực kì tốt, xét vể lợi ích thực tế mà nói thì đối với cả hai bên đều có lợi.
Ăn xong bữa ăn khuya, tôi rửa mặt xong liền trực tiếp nằm lên trên giường.
Trong chớp mắt tiếp theo, tôi liền Vụt một cái lật sang bên cạnh, sau đó vội vàng đứng lên.
Sờ sờ sau lưng, toàn là máu, lại nhìn lên trên giường đơn, thò ra một cây đinh nhọn.
Tôi lật tung ga giường lên, sau đó nhìn thấy một cái đinh nhọn.
Cầm lấy đinh nhọn, tôi dường như thấy được dáng vẻ của Hàn Lộ Trinh lúc ghim cái đinh này trên giường…
Cô ta cẩn thận lộn ngược cái đinh rồi ghim vào trên giường, trong miệng còn lẩm bẩm nói thầm: "Ai bảo trong lòng tên khốn anh không có tôi, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho tôi mà đã dám đi ngủ, gọi điện thoại cho tôi thì chẳng phải tôi đã nói cho anh biết rồi à..."
Những ảo giác mà tôi nhìn thấy chưa hẳn đã đúng, nhưng ý tứ mà cô ta muốn qua cái đinh này truyền lại cho tôi thì chắc chắn là chính xác.
Người phụ nữ này, chung quy là tôi đã xem thường cô ta rồi, dù sao cô ta cũng là con gái của lãnh đạo thành - ủy đã nghỉ hưu...!
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, tôi không vội rời giường mà là lấy thuốc lá đốt lên một điếu.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi mặc quần áo rời giường sau đó trở lại phòng khách, móc giấy bút ra, sau đó viết lên một trang giấy một cái tên, có Cố Diệu Hà, có Thư Hiểu Cầm, có Hàn Lộ Trinh, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn viết lên hai cái tên quan trọng nhất ở giai đoạn này, Trương Sơn Đản và Trần Linh.
Tôi đang lên kế hoạch, dự định rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn muốn chọn một cách trực tiếp nhất, một cách đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất chính là bạo lực.
Sau khi lên kế hoạch qua loa ở trong đầu, tôi nhóm lửa đốt cháy hết tất những cả trang giấy kia, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thư Hiểu Cầm.
Tôi hi vọng cô ta không chết, cho dù cô ta có ích gì hay không đối với kế hoạch của tôi thì tôi cũng hi vọng cô ta không chết.
Một người phụ nữ xinh đẹp chết đi, vậy sẽ là hành vi hào hoa xa xỉ lãng phí đáng xấu hổ nhất.
Nhưng không có ai nghe điện thoại.