Đối với một tên đeo dây chuyền đồng như dây chuyền vàng, tôi tin rằng nếu như kiểm tra toàn nhân thì có thể hắn ta sẽ phải thế chấp bản thân trong bệnh viện mất.
Bởi thế sau khi tôi bắt hắn ta xin lỗi và cút đi, hắn ta bèn nén giận cút đi ngay lập tức.
Còn những người vây lại hóng hớt cũng dần dần tản đi, lời đồn oan uổng ‘ăn vạ’ tất nhiên cũng không phá tự tan.
“Cảm ơn cậu…”
Đàm Quỳnh nói lời cảm ơn với tôi nhưng lại bị tôi từ chối, bây giờ tôi càng quan tâm đến vết thương của cô ta hơn.
Hôm nay cô ta mặc quần bò và chiếc áo khoác rộng rãi.
Không có vết thương gì trên người, nhưng chiếc quần bò bị xe điện làm rách, hơn nữa vị trí rách cũng rất lúng túng, vừa khéo từ đùi trong rách một đường xuống đầu gối, chứ bằng không cô ta cũng sẽ không lấy bàn tay trắng trẻo của mình ra che lại.
Sau khi đỡ cô ta dậy, tôi cũng không nói gì nhiều mà mở cửa sau của ô tô, nhét xe đạp vào đấy.
Rồi tôi lại mở cửa bên ghế phó lái, ra hiệu cho cô ta lên xe.
Đàm Quỳnh lại gật đầu cảm ơn tôi thêm lần nữa rồi mới bước về phía tôi.
Nhưng chỉ vừa mới đi một bước thôi, cô ta đã ‘á’ một tiếng, suýt nữa là ngã sấp xuống đất.
Tôi vội vàng đỡ cô ta lại: “Sao thế?”
“Khi nãy bị té, hình như là trẹo chân rồi, bây giờ mắt cá chân của tôi đau lắm.”
Sau khi đỡ cô ta lên xe, tôi bèn tháo giày của cô ta ra.
Đàm Quỳnh hơi ngại ngùng, cô ta muốn rụt chân về, nhưng lại bị tôi giữ lấy: “Đừng cử động, để tôi xem xem sao.”
Tôi tháo giày thể thao của cô ta ra bèn nhìn thấy mắt cá chân đỏ gay ngay, đúng là trẹo thật rồi.
“Không sao đâu, chắc hẳn xương chẳng bị gì, chỉ trẹo chân bình thường mà thôi.”
Sau khi giúp cô ta mang giày lại, tôi lên xe đưa cô ta rời khỏi nơi này, chạy thẳng về nhà Đàm Quỳnh sau khi nghe lời hướng dẫn của cô ta.
Đến trước chung cư của cô ta, tôi bèn xuống xe mở cửa ghế phó lái.
“Có ai ở nhà không?”
“Không ai cả, tôi…”
Không đợi Đàm Quỳnh nói dứt lời, tôi bèn quàng tay qua vòng eo mảnh khảnh của cô ta, nhấc đôi chân dài và thon thả của cô ta lên, bế bổng cô ta vào trong lòng mình.
“Anh làm gì đấy, anh mau thả tôi ra!”
Đàm Quỳnh vừa sốt ruột vừa ngại ngùng, thế là tôi bèn đặt cô ta xuống đất, để cô ta ngồi trên mặt đất: “Bây giờ được rồi chứ?”
Đàm Quỳnh muốn đứng dậy, kết quả lại không đứng lên nổi vì mắt cá chân quá đau.
Cuối cùng, cô ta tức giận nhìn tôi: “Cậu đến đỡ tôi lên xem!”
“Cũng không biết cô đang nghĩ gì trong đầu nữa, tôi chỉ hỏi xem nhà cô có người hay không để kêu người ta bế cô lên mà thôi, cô như thế này thì lên lầu thế nào.
Tôi muốn bế cô lên, cô lại cho rằng tôi định làm gì bất chính với cô, cô cũng thật là…”
Tôi vừa oán trách vừa bế Đàm Quỳnh lên lần nữa, khiến cho gương mặt cô ta ửng đỏ, nhưng lại không từ chối.
Tôi đóng cửa xe, bế cô ta đi lên lầu.
May mày bình thường có luyện tập, chứ bằng không lên tầng năm phải bước qua nhiều bậc thang như thế cũng không dễ đi, nhất là còn phải bế cơ thể yêu kiều của cô ta nữa.
“Cô cầm tinh con heo hả, nặng thế!”
“Làm gì có, tôi còn chưa đến kí nữa, tôi cũng không cầm tinh con heo, tôi tuổi trâu!”
Đàm Quỳnh tranh luận với tôi, tôi vừa đáp trả một câu, gương mặt cô ta đã đỏ bừng.
“Ừ, tôi biết cô cầm tinh con trâu, tôi bế con trâu rồi mà…”
Khó khăn lắm mới bò lên được đến trước cửa nhà cô ta ở tầng năm, tôi đặt cô ta xuống, cô ta lấy chìa khóa mở cửa rồi quay lại cảm ơn tôi.
“Đàm Quỳnh à, ít nhiều gì cô cũng mời tôi ly nước chứ, đây là tầng năm đó, tôi bế con trâu cái như cô lên đến tận đây, tạm thời không nói đến chuyện này, chỉ nói mỗi việc tôi là ông chủ của cô thôi, cô cũng không thể không cho tôi ngụm nước chứ?”
Sau khi tôi nói lý, rốt cuộc thì cũng có được cơ hội đi vào nhà.
Cô ta vịn tường chậm rãi bước đi, tôi hỏi cô ta đi đâu, cô ta đáp đi rót nước cho tôi.
Cô gái này thật thà thật!
“Cô ngoan ngoãn ngồi xuống đi, để tôi xem mắt cá chân cho cô.”
“Không cần đâu, tôi đắp một lát là khỏi ngay thôi à.”
Tôi có thể nhận ra Đàm Quỳnh không phải là cô gái tùy tiện, cho dù chỉ cho tôi nhìn mắt cá chân thì cô ta cũng cảm thấy xấu hổ, không phải là cô ta cố ý làm bộ làm bịch mà thật sự cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, từ gương mặt đỏ bừng của cô ta là tôi có thể phát hiện ra ngay.
“Tôi biết mát xa, đây là phương pháp gia truyền, nếu như thạt sự có ý đồ bất chính với cô thì bây giờ cô đã không còn giữ được sự trong sáng nữa rồi, bởi thế cô đừng nghĩ nhiều quá.”
Không an ủi nhiều hơn, cũng không quan tâm đến thái độ của Đàm Quỳnh, tôi giúp cô ta tháo giày, còn cô ta cũng không từ chối nữa.
Sau khi tháo vớ thuyền của cô ta, đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra, móng chân được cắt tỉa gọn gàng rất bóng, hơn nữa, ngón chân cũng không có một chút da chết nào, trông rất mượt mà, cầm trong tay có cảm giác rất thích, ấm ám và mềm mại, khiến cho lòng tôi ngứa ngáy.
“Mắt cá chân của tôi bị trẹo mà anh tháo vớ của tôi làm gì thế…”
Đàm Quỳnh thấp giọng hỏi tôi, lời nói của cô ta đượm vẻ xấu hổ.
Tôi cầm chân của cô ta trong tay mình, nhẹ nhàng chơi đùa: “Tôi có chứng thích chân, cô quản được à?”
Câu nói của tôi khiến cho Đàm Quỳnh xấu hổ vô cùng, cô ta giẫy giụa muốn rút chân ra khỏi tay tôi.
“Trêu cô đấy, vớ của cô bó chặt vào mạch máu, ảnh hưởng việc máu huyết lưu thông, giống như việc mát xa lưng thì người ta sẽ cởi dây nịt vậy đó, đâu có phải vì bác sĩ muốn xem mông của người bệnh đâu!”
Đàm Quỳnh có giẫy giụa cũng không hiệu nghiệm gì, rồi sau khi nghe tôi giải thích, cô ta mới ngừng giẫy giụa, để mặc cho tôi mát xa mắt cá chân của mình.
Một hồi lâu sau, cô ta nhẹ nhàng hỏi dò ý tôi: “Anh chủ, anh thật sự có chứng mê chân à?”
“Ừm, có, còn có chứng mê đồ vật nữa, ví dụ như mấy thứ vớ lụa mà cô mang, áo ngực, quần lót, quần đấy, tôi còn thuê một kho hàng trong xưởng để sưu tập nữa, bây giờ đã có sáu bảy chiếc xe tải!”
Tôi nói nhăng nói cuội một hồi, quả nhiên Đàm Quỳnh không tin, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không tin đâu.”
Rồi sau đó, nhân lúc cô ta không đề phòng, tôi bèn nhẹ nhàng nâng chân cô ta lên hôn khẽ.
Một giây sau, Đàm Quỳnh bùng nổ như thể bị đả kích nặng nề vậy, cô ta ré lên, hệt như nhìn thấy quỷ, sợ hãi đến mức giơ nanh múa vuốt.
“Cô có cần phải thế không?!”
Vốn dĩ tôi chỉ định chọc Đàm Quỳnh mà thôi, nhưng không ngờ cô ta lại phản ứng kịch liệt như thế.
“Tôi, tôi, tôi không thể chấp nhận được, tôi cảm thấy loại người như anh giống như…biến thái vậy đó.”
“Ừm, thế thì cô cứ coi tôi là biến thái đi, ít nhất vẫn đỡ hơn cưỡng hiếp.”
“Sau khi tôi nói dứt lời, Đàm Quỳnh bèn trở nên ngoan ngoãn.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, vẻ sợ hãi hằn lên trên gương mặt trắng ngần, rõ ràng bị tội cưỡng hiếp của tôi làm cho sợ hãi.
“Chọc cô đó, trông cô sợ chưa kìa, nếu như tôi thật sự muốn làm gì thì bây giờ cô đang rên rỉ vì sung sướng rồi, còn để cho cô la hét thất thanh ở nơi này à?”
Tôi không an ủi cô ta thêm nữa mà bắt đầu mát xa mắt cá chân Đàm Quỳnh.
Một hồi lâu sau, dường như cô ta đã thả lỏng, cũng tin rằng tôi đang đùa mình, thế là cô ta bèn to gan hơn, bắt đầu hỏi han tôi.
“Anh chủ, tại sao anh lại có chứng mê chân?”
Xem ra tôi hôn cô ta một lần, làm cô ta nghĩ rằng tôi là một kẻ mê chân.
Có điều chuyện này chẳng hề quan trọng gì với tôi cả, bởi thế, tôi cũng không định giải thích gì thêm.
Tôi nhấc đôi chân nhỏ nhắn của cô ta lên, khen ngợi rất nhiều điều, rồi sau đó, lúc tôi ngẩng đầu nhìn Đàm Quỳnh, thấy gương mặt cô ta đầy vẻ tò mò và thỏa mãn, không ngờ vẫn ánh lên chút niềm vui.
Với một người phụ nữ, cho dù nơi nào trên cơ thể được tán thưởng, được khen ngợi thì cô ta vẫn cảm thấy mừng rỡ, dù gì đó cũng là một bộ phận trên người cô ta.
Thế là, tôi bèn nhìn xuống đôi chân vô tình dạng ra của cô ta.
Cô ta mặc quần bò, tất nhiên không có gì đẹp, nhưng khi nãy chiếc quần bò này đã bị xe quẹt rách một đường từ giữa đùi đến tận đầu gối, thế thì có cảnh xuân tươi đẹp rồi…