Ba giờ đồng hồ trôi qua từ lúc tên Độc Thù ra tay, Thổ Long xuất hiện dưới sự bất ngờ của đám thuộc hạ, sự xuất hiện của hắn ở đây sẽ mang lại nhiều rắc rối và thông tin được hắn nắm bắt.
“Sao vẫn để bọn nó sống” “khi đã ra tay phải diệt cỏ tận gốc không sẽ tai hoạ về sau”, đây là những thứ Thổ Long nói với đám thuộc hạ và nhất là tên Độc Thù, hắn muốn đảm bảo được giải quyết gọn gàng.
Thổ Long ra lệnh cho Độc Thù mau chóng giải quyết vấn đề.
Nội thương từ trước cộng với nội thương vừa rồi đã làm cơ thể hắn không ổn định, từ trước đến nay Độc Thù không mạnh về dùng lực và một phản kích vừa nãy làm cơ thể hắn chịu một áp lực lớn. Nhưng bây giờ ngoài hắn ra không ai giải quyết được vấn đề này cho hắn, Độc Thù xin Thổ Long một cơ hội nữa.
Thổ Long nghe lời cầu xin của Độc Thù và quơ tay đồng ý với lời thỉnh cầu.
Độc Thù nhanh chóng một mình đi vào làn sương độc vì đồng bọn của hắn không có khả năng chống lại chất độc này.
Độc Thù theo sự suy đoán di chuyển khi làn sương đổ xuống lần theo bước di chuyển của đám người Nhất Tôn, Độc Thù dừng chân tại một số xác người không may mắn thoát khỏi và tất cả xác đều hướng về một nơi, hắn bước tới một cửa động và bắt đầu quan sát.
….
Tình hình trong động mọi người đang cố gắng chữa trị cho Nhất Tôn, trên khuôn mặt anh đổ lấm tấm mồ hôi.
Bên đây các chỉ huy đang tính kế làm sao thoát khỏi đây, một phương án hiệu quả nhất là phá núi nhưng cũng bị bác bỏ vì dễ gây ra sụp hang và tiếng động lớn. May mắn, cấu trúc hang động này đặc biệt nên khói độc không tiến vô được, mang đến cho họ nhiều thời gian.
Mọi người đang thảo luận kế hoạch thì tiếng bước chân từ ngoài động lớn dần kéo theo là làn khói độc đang dâng lên, từ trong làn khói độc vọng ra tiếng của Độc Thù “Thì ra đám chuột các người trốn chui trốn nhủi ở đây!”
Khi Hoả Nhãn nóng tính muốn ra tay thì bị các chỉ huy khác cản lại, ở đây là không gian kín nếu lượng oxi cạn kiệt, Hoả Nhãn ra tay sẽ thiêu đốt hết dưỡng khí của mọi người nơi đây. Nhanh như chớp, những chiến binh điều khiển đất đá liền tạo bức tường bịt kín không cho khói độc xâm nhập, Độc Thù cũng vì vậy mà bị ngăn ở bên ngoài. Sức mạnh của Độc Thù dồn hết vào độc công nên hắn đấm nhiều quyền vào bức tường cũng không làm nó yếu đi.
Độc Thù khó chịu phải quay đầu trở về tìm viện quân.
Ở trong động, cơ thể Nhất Tôn dần hồng hào trở lại, cơ thể anh bắt đầu thích ứng được với chất độc. Nhất Tôn dần mở mắt dưới sự kinh ngạc của mọi người, Mộc Lan chạy tới bên anh “Anh khoan hãy cử động, cơ thể anh vẫn còn chưa khoẻ lại đâu?”, cô vẫn nghĩ “Sao anh ta có thể bình phục nhanh như vậy!”. Mộc Lan đâu biết rằng Nhất Tôn đã hấp thụ viên ngọc tăng khả năng hồi phục kinh khủng của con đầu đàn, nhờ vậy Nhất Tôn thoát được cửa tử.
Nhất Tôn còn hơi yếu ngồi dậy, trong tình huống này bắt buộc anh phải nắm bắt lại khoảng thời gian anh đã ngất.
Qua lời kể của Mộc Lan, Nhất Tôn xác định được tên Độc Thù muốn đuổi cùng giết tận, anh nghĩ “Tên này không tiêu diệt sớm sẽ mang lại nhiều phiền phức!”
Nghĩ tới đấy, Nhất Tôn có một tia sát khí, anh sử dụng khả năng định hướng của mình xác định lại vị trí của tên Độc Thù. Lúc Độc Thù ra tay đánh lén Nhất Tôn thì đồng thời hắn cũng bị dính ấn ký trên người.
Nhất Tôn dần lần theo tia ấn ký ra khỏi hang động rồi xác định hắn đang di chuyển lên trên, anh đoán không nhầm thì có thể hắn đang tìm cứu viện. Với độc công của hắn nguy hiểm như vậy, Nhất Tôn đưa ra quyết định nhanh chóng.
Nhất Tôn xoè bàn tay ra thì xuất hiện một con thoi kim loại đang xoáy tròn cực độ, bằng ý niệm Nhất Tôn con thoi phóng ra khỏi tay và nó xuyên qua bức tường lao thẳng tới chỗ Độc Thù.
Lúc này Độc Thù từ trong làn sương độc bắt đầu thấy rõ đồng đội của hắn, hắn có quơ tay kêu lên vài tiếng.
Hướng nhìn đồng đội của Độc Thù, nhân ảnh Độc Thù vừa trong làn sương xuất hiện trước mặt Thổ Long và đồng đội của hắn, Độc Thù đang tiến từng bước tới hành lễ với Thổ Long thì trên người hắn lủng một lỗ, miệng hắn phun ra một mợt ngụm máu tươi. Tiếp đó là cơ thể hắn bị xâu xé liên hồi bởi con thoi, làm cơ thể hắn bay lên không trung rồi rớt xuống đất chết ngay lập tức, ngự trên cơ thể Độc Thù là một con thoi màu vàng đang xoay tròn.
Sau khi Độc Thù chết, một viên ngọc màu xanh từ cơ thể hắn bay ra. Thổ Long thấy vậy ra lệnh “Mau bắt lấy viên ngọc đó!”. Nhưng chưa kịp nói dứt câu, viên ngọc đã bị con thoi bao bọc lại và phóng ngược lại vô làn sương độc.
Thổ Long thấy đồ vật bị cướp đi trước mắt mình, hắn tức giận đấm một phát vào khối đá hắn đang ngồi làm nó vỡ vụn.
Con thoi kim loại quay trở về với tốc độ kinh khủng, nó lơ lửng trên tay Nhất Tôn khoảng đốt tay trên thân con thoi vẫn còn sót lại vài vết máu. Nhất Tôn nhanh chóng thu nó vào người đồng thời hấp thụ luôn viên ngọc màu xanh đó, thì ra viên ngọc này tăng thuộc tính hệ Mộc giúp người hấp thụ viên ngọc thuần hoá chất độc ngoại vi, từ đó kháng và điều khiển chất độc ngoại vi đó. Tuỳ vào khả năng con người và độc tính mà thời gian thuần hoá sẽ lâu chậm khác nhau.
Quá trình hấp thụ viên ngọc mất phút, lúc Nhất Tôn mở mắt ra, các chỉ huy tò mò vệt máu trên con thoi liền tiến tới dò hỏi Nhất Tôn “Con thoi lúc nãy là gì? Sao trên nó có vết máu?”
Nhất Tôn chân thật trả lời “Con thoi là một chiêu thức ngoại vi của tôi, còn vết máu là của Độc Thù và hắn đã chết!”
Từ “Đã chết” của Nhất Tôn làm Không Thời giật mình câu nói này, ông kinh hãi nghĩ ngợi trong đầu “Tên này có thể đứng yên một chỗ giết được một người cấp , chiêu thức ngoại vi gì vậy.” Không Thời cũng tự so sánh một chiêu thức ngoại vi của mình là bất tử, nhưng chiêu giết người từ xa thế này thật sự bá đạo.
Những chiến binh trẻ kế bên bắt đầu run sợ chàng trai cấp này, Ba Động mắt hơi nheo hỏi “Sao ta chưa thấy đệ dùng chiêu thức này bao giờ?”
Nhất Tôn cúi đầu thấp xuống “Đệ xin lỗi đai ca và Lão Nhị, Lão Tam. Đệ nhiều thứ chưa có cơ hội nói ra, sau khi kết thúc chuyện này đệ sẽ kể lại tường tận cho các huynh!”
Ba người huynh đệ vỗ lên vai Nhất Tôn thể hiện sự tha thứ, Ba Động mặt tươi cười “Ai cũng có một bí mật riêng, sống tốt là được!”
Mộc Hoa thấy Nhất Tôn bá đạo như vậy liền chạy tới nắm tay “Anh rể mạnh như vậy không được bỏ tỷ tỷ đâu đó!”
Mộc Lan kế bên mặt hơi đỏ “Con bé này…”
Các vị chỉ huy thấy vậy cười lớn “Haha, Mộc Lan biết e thẹn kìa!”
Mộc Lan quay qua quát các lão chỉ huy “Các ông nói gì, gruuuu”
Nhất Tôn thở dài đầu lắc vài cái.
Nhất Tôn thoát ra cuộc nói chuyện bước tới bờ tường bị lủng một lỗ do con thoi tạo thành, từ lỗ thủng này Nhất Tôn hút một luồng khói độc vào người bắt đầu quá trình thuần hoá nó.
Mọi người lại chứng kiến chàng trai Nhất Tôn này làm điều kỳ lạ. Năm phút sau đó, Nhất Tôn mở mắt hỏi những người tạo bức tường “Các anh có thể gỡ bỏ bức tường này được không?”
“Bỏ bức tường khói độc sẽ tràn vào mất!” Một vài người khuyên nhủ Nhất Tôn
Với bức tường này thì Nhất Tôn động thủ một cái là vỡ nát, nhưng anh không muốn quá khoa trương trước mặt người khác nhiều, sẽ sinh ghen tức đố kị. Nhất Tôn hơi gắt gỏng “Các anh muốn chết ở đây khi hết dưỡng khí hả? Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Nghe những lời hợp lý, bọn họ liền phá bỏ bức tường xuống, vừa hạ xuống khói độc ầm ầm đổ tới. Nhất Tôn đưa hai tay ra hút hết chất độc đó vào người, từng bước từng bước tiến ra bên ngoài hút hết chất độc xung quanh.
Nhất Tôn suy nghĩ trong đầu “Có chiêu thức này trong người, con boss kia sẽ không khó đối phó như trước. Chỉ cần kháng được độc tính của nó là đã nắm được phần thắng!”
Khói độc khắp nơi bắt đầu tan đi, mọi người từ trong hang bước ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhanh chóng đám người Thổ Long từ đâu xuất hiện, các chỉ huy nhận thấy sự xuất hiện của hắn liền vận động sức mạnh. Tên Thổ Long cũng đang tức giận muốn vận động cơ thể một chút và tiện thể lấy lại đồ vật, lúc hắn đang tính ra tay thì xung quanh bỗng nhiên xuất hiện nhiều người lạ.
Ba nhân ảnh cấp bỗng xuất hiện kế bên hắn, Thổ Long liền rút lại hành động của mình.
Thổ Long quay qua chào đón “Sao các anh tới sớm như vậy? Chưa tới thời gian ký kết mà!”
Một người đàn ông có sức trẻ nói “Tới sớm mới có đồ tốt chứ! Haha”
Nhìn sơ qua đám người mới tới này không cùng bọn với tên Thổ Long, có sự xuất hiện đám người này cũng làm tình hình bớt căng thẳng.
Nhất Tôn không muốn tên Thổ Long này có thêm lợi ích, anh quay qua hỏi Không Thời “Thời gian chúng ta tham chiến ở đây còn lâu không?”
Không Thời không hiểu sao Nhất Tôn lại hỏi câu đó xem xét lại đồng hồ “Còn gần tiếng nữa!”
Nhất Tôn mặt vui vẻ “Vậy tốt! Tôi sẽ giúp anh tiêu diệt con boss kia!”
Không Thời nghe qua cứ tưởng Nhất Tôn đùa nhưng khuôn mặt Nhất Tôn không có vẻ gì là đùa cợt.
Nhất Tôn hét lớn vào mặt Thổ Long “Chúng tôi vẫn còn thời gian ở đây sao các người dám cản đường chúng tôi?”
Thổ Long nhìn lướt qua Nhất Tôn một cái “Tên nhãi nhép như ngươi có quyền gì nói chuyện ở đây!”, hắn tính động thủ thì… Ba người đàn ông cấp vô vai Thổ Long “Người phải tuân thủ theo luật chứ!”
Dưới sự áp lực của ba người kia, Thổ Long nhìn về Nhất Tôn với ánh mắt cay đắng “Ngươi xem người của các ngươi đi, sao có thể làm gì con boss kia. Các người không nghe lời khuyên ta mà muốn nộp mạng tiếp thì ta không cản.”
Nhất Tôn lời nói đanh thép “Nếu chúng tôi tiêu diệt được boss thì sao?”
Thổ Long miệng cười lớn “Ngươi muốn bất kỳ thứ gì của ta cũng được!”
Nhất Tôn hét lớn “Được!”
Nhất Tôn khuyên đồng đội ở tại chỗ, anh chiến đấu con boss một mình. Lúc đầu, huynh đệ và chỉ huy muốn không hiểu muốn theo trợ giúp, nhưng Nhất Tôn nói rõ “Chỉ có khả năng kháng độc mới đối phó được con boss này, ta may mắn kháng được chất độc này.”. Lúc đầu làm mọi người khó hiểu nhưng lời của Nhất Tôn nói là đúng.
…..
Trước khi chiến đấu boss, Nhất Tôn tiến đến một bãi chất độc trên mặt đất bắt đầu thuần hoá chất độc mới này. Thổ Long thấy cảnh này biết được kẻ đã giết Độc Thù là ai “Một tên cấp ư!”, khuôn mặt hắn nheo lại và cảm thấy khó hiểu.
Thật ra, Nhất Tôn đang thuần hoá chất độc. “Ding” thuần hoá xong chất độc Nhất Tôn hít một hơi thật sâu và “Chiến”.
…..
Trước đó, một vài người mới tới chê cười Nhất Tôn là tên điên khi một mình thách thức con boss, bây giờ thì sợ quá không dám tấn công (thời gian Nhất Tôn thuần hoá chất độc).
Những lời bàn tán từ khắp nơi xung quanh chiến trường “Một tên ảo tưởng”, những nụ cười vang khắp vang lên mọi ngõ ngách về một người đơn độc chiến đấu với boss. Đoàn quân mới tới đó còn cá độ nhau xem Nhất Tôn chịu đựng được bao lâu phút một ăn hai, phút một ăn mười, qua tiếng thì một ăn , tiêu diệt được boss một ăn . Hầu hết mọi người đặt vào phút, nhưng có một kẻ thần bí đặt cược vào ô tiêu diệt boss.
Các chỉ huy và anh em của Nhất Tôn tức giận tay nắm thành đấm bởi hành động của đám người cá độ, ai cũng muốn lao lên đánh cho đám đó vài phát. Mộc Lan bình tĩnh suy nghĩ đại cuộc “bây giờ gây chuyện chỉ làm cho Nhất Tôn thêm phân tâm”, cô khuyên mọi người hãy nghĩ cho Nhất Tôn.
Phía bên Thổ Long, một cô gái bị trói lại ngồi kế bên hắn, tay hắn nắm lấy đầu cô hướng nhìn về chiến trường đầy xác chết miệng nói “Cô hãy nhìn tác phẩm của mình đi, haha”.