Nhất Tôn cảm nhận được nguồn sức mạnh của mình có vấn đề, ánh mắt của anh nhìn về phía cuộn dây leo đang bao lại cơ thể của con đầu đàn, tư thế anh đang chuẩn bị. Thì “Bùm” những mảnh dây leo văng ra khắp nơi, con đầu đàn xuất hiện với những thương tích của sợi dây leo trên khắp cơ thể. Con đầu đàn đã kháng được chất độc của Nhất Tôn đổi lại khả năng hồi phục của nó đã biến mất.
Bỗng, một cây thương bắn tới chỗ con đầu đàn, nó né qua một bên nhưng vẫn bị bị cây thương sượt qua một bên cánh tay. Một cái nhún nhảy con đầu đàn làm chỗ đó nổ dung nham, mang một đấm ngay mặt của Nhất Tôn, cơ thể được cường hóa siêu cứng của anh cũng bị chấn động văng xuống mặt đất tạo thằng một cái hố. Chưa kết thúc tại đó, nó từ trên cao lao xuống hố đấm liên tục vào nơi Nhất Tôn vừa nằm xuống, những cú đấm làm mặt đất xung quanh rung chuyển.
Nhất Tôn lúc này đang đứng phía trên miệng hố ngó xuống nơi quái vật đó đang điên cuồng hạ quyền, những cú đấm bắt đầu chậm lại khi cảm nhận được Nhất Tôn đang đứng trên nó. Một nhún nhảy khác bay lên miệng hố đang tính nhảy cú tiếp theo thì bị một quả cầu lửa đánh nằm xuống đất, kế tiếp là những cồng khóa kim loại trói tứ chi nó xuống mặt đất. Cú tiếp theo là cây thương đang tư thế chuẩn bị trước tay Nhất Tôn cắm vào mục tiêu, vừa xuất mũi thương con đầu đàn đã dùng sức phá xiềng xích né khỏi chiêu đó lần hai.
Ánh mắt nó bỗng rực cháy, năng lượng Hỏa trong người nó sôi sục, những chấn động lan tỏa ra xung quanh nó tạo ra vùng dung nham dưới mặt đất, rồi tất cả lượng nhiệt đó tụ lại tại một điểm trên cơ thể con đầu đàn. Mặt đất đang bừng nóng, nay lại nguội lạnh như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một quả cầu như một mặt trời nhỏ đang hình thành. Con đầu đàn xuất một cái, quả cầu đó bay tới chỗ Nhất Tôn, anh lại sử dụng chiếc khiên với năng lương băng trong đó để cản lại. Nhưng lần này khác với lần trước, chiếc khiên vừa tiếp xúc đã bị nhiệt độ của nó nóng cháy, may mắn Nhất Tôn đã sử dụng dịch chuyển ra nơi khác, nhưng quả cầu đó lại biết đổi hướng di chuyển về hướng anh đang đứng.
Nguồn năng lượng đuổi theo Nhất Tôn thật kinh khủng, trong đầu Nhất Tôn lại nảy những phương án “Khả năng của anh có thể cản lại được sức mạnh này nhưng đổi lại thành của họ sẽ mất an toàn, vì anh rơi vào trạng thái phục hồi dài. Còn phương án thứ thì …” Nhất Tôn quyết định trọn phương án thứ hai. Dưới ngay sau lưng Nhất Tôn, quả cầu liên tục tăng tốc đuổi theo anh, ở phía dưới con đầu đàn liên tục điều khiển quả cầu của mình. Nhất Tôn sử dụng dịch chuyển từ trái qua phải, tây sang đông; làm cho con đầu đàn chóng hết cả mặt, đôi mắt nó đảo qua đảo lại liên tục. Rồi Nhất Tôn đợi đúng thời cơ, cho quả cầu tới đủ gần, anh dịch chuyển lần cuối ra phía sau con đầu đàn, đấm một quyền cực mạnh làm nó bay lên không trung, lúc này quả câu đuổi theo anh cũng vừa kịp tới.
Quả cầu tuy bé nhỏ nhưng lúc va chạm nó bành trướng cực lớn, nhiệt độ nó tỏa ra cũng cực kỳ khủng bố. Một lúc sau đó, quả cầu hỏa bé dần lại rớt ra một bộ xương của con đầu đàn, kế theo đó là những viên kinh nghiệm bay vào tay Nhất Tôn, anh quan sát ngoài viên kinh nghiệm ra còn viên có màu sắc đặc biệt.
Nhất Tôn đoán ra viên này có tác dụng gì ngay, dựa theo đặc tính của con đầu đàn thì viên này lần lượt viên màu đỏ có sức mạnh hệ Hỏa, viên màu vàng có sức mạnh hệ Kim và viên cuối màu xanh tăng thêm sức mạnh phục hồi.
…..
Những ngày sau đó, lượng quái vật đến cũng ít đi, kết giới cũng đã khôi phục, thu thập chiến lợi phẩm và chia phần cho mọi người cũng đã hoàn thành. Nhất Tôn trong lòng vẫn còn chuyện lo nghĩ “đó là đám người đã tấn công Thành Hòa Bình và chuyện người đàn ông kia trước khi chết cầu xin” (Thôi Đát người phát nổ tạo ra lực hấp dẫn quái vật), nên anh quyết định đi thăm dò những thành xa hơn. Nhất Tôn thông báo cho mọi người, đặc biệt xin phép Trúc Thanh rồi mới lên đường, lúc đầu cô cùng nhiều phần lo lắng nhưng hiểu được bản tính và khả năng của Nhất Tôn rất ít người có thể gây khó dễ cho anh, nên đành cho anh cuốn gói ra đi.
Nhất Tôn đi được mấy tuần thì lại có vấn đề phát sinh, những người thành khác tới đòi công bằng vì đã thu hút hết quái vật về đây. Bọn họ muốn không làm mà kiếm được lợi ích. Nhưng Thành Hòa Bình của bây giờ đã khác xưa, khi các Đội trưởng đứng lên tường thành thì những giọng ồn ào bắt đầu nhỏ dần.
Trước đó, ngày cũng như đêm, nhiều người bắt đầu đổ về Thành Hòa Bình, họ cắm trại ăn uống nhậu nhẹt ngay bên ngoài kết giới, khẩu hiệu của họ là đòi lại công bằng. Trúc Thanh và Hỏa Phượng cùng nhau nghĩ ra phương cách ổn thỏa sau này không ảnh hưởng tới việc kinh doanh. Sau nhiều giờ đưa ra kế sách với các Đội Trưởng, cuối cùng tất cả thống nhất với một ý kiến, Trúc Thanh kết thúc cuộc họp và bắt đầu bàn giao công việc.
…..
Phía Nhất Tôn, anh cải trang thành một người với thuần sức mạnh cận chiến cấp độ , cấp độ này đối với mặt bằng chung bây giờ là thấp khi cánh cổng lần hai mở ra. Nhất Tôn tham gia vào một nhóm thám hiểm ở vùng đất xa, cơ duyên cũng thật trùng hợp, bọn họ vì không tìm được quái vật nữa nên đành bỏ thành ra đi, mà lý do cũng vì thành của Nhất Tôn đã thu hút hết quái vật rồi. Nói về nhóm này một chút, tất cả đều là đàn ông gồm người, họ những người từ các thành khác nhau đi ra theo lý tưởng của mình, người kia đều đạt cấp chỉ có Nhất Tôn mới cấp . Ở trong nhóm, họ đều là những con người mạnh mẽ về cả thể chất lẫn tinh thần, mặc dù thấy Nhất Tôn chỉ đạt cấp đã xuất hiện ở đây một mình thì họ đã công nhận đức tính mạnh mẽ và không sợ chết của anh.
Họ bầu một người lớn tuổi nhất trong nhóm làm trưởng đoàn, kỹ năng của ông ta tạo ra một cây chùy biến to nhỏ có sức công phá diện rộng, tên ông ta là Ba Động. Ba người khác lần lượt là Lão Nhị, Lão Tam và Lão Tứ với kỹ năng Điều khiển đất đá, Kiếm nước và Bọ Ngựa. Cuối cùng là Nhất Tôn, họ gọi là Lão Ngũ, họ biết kỹ năng của anh là thuần chiến đấu cận chiến đơn lẻ. Trên đường đi, họ gặp không ít những đám quái vật còn sót lại, mỗi người dùng kỹ năng của mình chiến đấu với quái vật, kết thúc bọn họ thu thập nguyên thạch đến những thành trì phía trước để bán.