Chiếc nhẫn đựng đồ này được tạo ra bởi yếu tố: vật chất, không gian và bảo mật; tương ứng với ba yếu tố này là Tiểu Nham, Nhất Tôn và Nham Muội & Nam Nam. Tiểu Nham nhiệm vụ sử dụng nguyên thạch tạo ra chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này cũng giống như chiếc vòng cậu đã tạo ra trước đây cho Nhất Tôn (sau này Nhất Tôn gọi chiếc vòng là Băng Phích), nó có thể co giãn theo kích thước người sử dụng. Tiếp đến, nó được Nhất Tôn tạo ra một không gian ẩn trong chiếc nhẫn, người sử dụng có thể đóng mở không gian này mà lưu giữ đồ đạt của mình. Cuối cùng, Nham Muội và Nam Nam có sức mạnh kết giới, sau khi tạo kết ấn vô chiếc nhẫn thì người sử dụng đầu tiên phải rót sức mạnh mình vào để chiếc nhẫn nhận chủ, nếu muốn truyền lại người sau thì chỉ cần rút sức mạnh mình ra khỏi thì người sau lại tiếp tục rót vô và nhận chủ.
Bí mật của cách làm ra chiếc nhẫn chỉ những người quan trọng trong thành mới biết và bằng sáng chế ra không ai khác chính là Nhất Tôn, và chiến đấu sư của thành đều có trong mình chiếc nhẫn này.
….
A Huy được Nhất Tôn dẫn đến những địa điểm nổi bật, ông rất khâm phục cách sắp xếp cơ sở vật chất ở đây. Nhất Tôn nói “Tôi không giỏi mức như vậy đâu, việc này do một tay cô ấy làm”, anh nhìn qua Hỏa Phượng, cô cũng cho A Huy biết chuyên ngành của cô là xây dựng nên công việc này tương đối thuận lợi.
A Huy bất ngờ tung ra một câu hỏi “Chúng ta đã đi hết chưa?”. Nhất Tôn cũng khó hiểu với câu hỏi của A Huy, ông không để mọi người chờ lâu mà nói lý do “Các bạn không có chỗ tập luyện, sao cách chiến đấu lại tốt như vậy!”
Nhất Tôn và Hỏa Phượng “Tương lai chúng tôi sẽ có một sân tập nhưng bây giờ chúng tôi thường tập luyện ngoài thành”.
A Huy đưa ra đề nghị “Sao chúng ta không có một trận so tài”, theo ý của ông là thử sức ôn hòa và kết giao.
Nhất Tôn đồng ý với A Huy nhưng mọi người cần nghỉ ngơi và sắp xếp công việc ổn thỏa đã….
Trong hai ngày, A Huy sắp xếp ổn thỏa tất cả công việc và giải tán hết những người đang tụ tập ngoài thành, những công việc ông đã làm như phân chia thù lao, lưu giữ những người có biểu hiện xuất sắc và gửi thư cám ơn tới những thành chủ đã cử người tới giúp đỡ.
Khác xa với cảnh nhộn nhịp quá đông người tụ tập trước đó, cảnh quan thông thoáng của thành đã trở lại, cũng là tiền đề để đặt một sân đấu ở đây. Sau một thời gian tình dưỡng và chữa trị vết thương, các thành viên của Nhất Tôn đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhất Tôn dựng lên một sân đấu dã chiến ngay ngoài thành, anh cũng công bố đây là giao lưu phải dừng tay khi trọng tài thông báo và trọng tài không ai khác là Nhất Tôn và A Huy. Thành viên Tổ chức toàn là những người thuộc hệ Hỏa, cuộc giao lưu này sẽ dành cho ai có sức mạnh hỏa và có vòng. Ở hai vòng đầu sẽ tuyển ra hai người thắng cuộc cho vòng cuối cùng, nếu người thắng cuộc cuối cùng là của Tổ chức sẽ được Thành Hòa Bình tặng một bộ giáp và nhẫn chứa đồ, còn là người của Thành Hòa Bình sẽ được Tổ chức trao tặng viên kinh nghiệm.
A Huy rất đồng ý với ý kiến trên “Mọi thứ cứ nghe theo sự sắp xếp của anh”, Ông ta mặc dù lớn hơn Nhất Tôn nhiều nhưng dưới cương vị là khách nên ông ta vẫn lịch sự xưng hô Nhất Tôn là anh. Trúc Thanh bước lên đặt bàn tay xuống đất, một sân đấu bằng băng nổi lên và nói với tất cả mọi người “ai rớt xuống trước hoặc chịu thua sẽ là người thua cuộc”.
Trận đầu tiên bắt đầu, người ra sân là Mr. với kỹ năng phun lửa và một trong ba người truyền sức mạnh hệ Hỏa cho A Huy, cả hai cùng bước lên sân. Nhất Tôn và A Huy lúc này đứng dưới sân đấu để quan sát tránh xảy ra biến cố,
Nhất Tôn quay qua hỏi Ngài A Huy “Anh ta là?”
A Huy “Cậu biết kỹ năng của tôi là hấp thụ và khuếch đại lên chứ, nhưng khi hấp thụ nhiều loại sức mạnh cùng lúc thì sức mạnh nào áp đảo nhất sẽ được thể hiện ra. Đó chính là thiên thạch hệ Hỏa của Đại Hỏa, người mạnh nhất trong người”.
Nhất Tôn không ngờ trận đầu tiên A Huy đã đưa người mạnh nhất ra, anh hiểu được sức mạnh của Mr. đến đâu, mặc dù uy lực mạnh nhưng thời gian vận sức lâu, mong Mr. tốc chiến tốc thắng.
Nói một chút về Đại Hỏa, một con người toát lên vẻ từ tốn trong cách đi đứng và hành động, nhưng Nhất Tôn nhìn ra được con người này rất kỹ tính, mỗi hành động đều có tính toán từ trước. Nhất Tôn chưa nhìn ra một điểm sơ hở nào của Đại Hỏa, thực lực và miêu trí đều có, tên này thật là khó giải quyết.
Nhất Tôn và A Huy cho trận đấu bắt đầu, Mr. liền phun lửa từ miệng vào thẳng mục tiêu. Đại Hỏa liền né qua một bên, Mr. vẫn phun lửa theo bước di chuyển của Đại Hỏa. Trong tay của Đại Hỏa đang là khối thiên thạch bốc lửa đang lớn dần, nó càng lớn thì khả năng di chuyển của anh lại càng chậm lại, anh phải ném quả cầu này xuống chổ Mr. đang đứng.
Mr. thấy ngọn lửa của mình đối kháng không lại khối thiên thạch này liền né ra, khối thiên thạch chạm xuống mặt băng làm chỗ đó lập tức nóng chảy tạo thành một vũng nước và hơi nước bốc lên. Trận chiến ăn miếng trả miếng cứ thế diễn ra, hơi nước làm mờ đi tầm nhìn của đôi bên và rồi có tiếng nổ phát ra ở phía Đại Hỏa.
Không ngờ Mr. đã tính toán từ trước, trong những công kích của anh vừa tạo ra có thêm những viên năng lượng đợi kích nổ, như viên năng lượng này y hệt như những viên anh đã dùng lên người boss, nó nằm yên trên mặt sân chỉ khác là đợi ai chạm tới là phát nổ.
Mr. cứ nghĩ đối thủ đã bị đánh bại từ từ lộ diện ra, không ngờ một thiên thạch từ trong làng khói trúng vào Mr. làm anh rớt khỏi sân đấu. Đại Hỏa đã biết được Mr. cố gắng đặt bẫy mình, anh ta tương kế tựu kế có gắng tạo ra lớp hơi nước này, đồng thời khi tầm nhìn hạn hẹp anh ta đánh chưởng vào những viên năng lượng làm chúng phát nổ, lúc này Mr. mất đi phòng bị và đã bị đánh rớt xuống.
Mr. bị thua đối thủ vì chiến thuật của họ tốt hơn, đây cũng kinh nghiệm chiến đấu sau này. Nhất Tôn tuyên bố vòng đầu tiên Đại Hỏa chiến thắng, Đại Hỏa tiến tới Mr. bắt tay. Mr. thua nhưng học được khả năng quan sát của đối thủ, anh cũng bắt tay và chúng mừng chiến thắng của đối thủ.