Nhất Tôn nhanh chóng đưa cả nhóm đến nơi an toàn, Nhất Tôn bế Hỏa Phượng trên tay phát hiện cô ấy đang rất yếu và cơ thể cô ấy mất dần đi sinh cơ, Nhất Tôn đang tính đi vô lại thành tìm kiếm một người có sức mạnh hồi phục. May mắn của Nhất Tôn lại nở, một cô bé Tiểu Nham dắt theo nói có thể giúp. Bây giờ, Tiểu Nham mới kể ra hoàn cảnh gia đình của mình, sau khi người chị bị bắt, Tiểu Nham phải đứng ra bảo vệ cho hai người em gái và tuổi. Nham Nham lại gần chỗ Hỏa Phượng đang nằm, cô bé đặt tay lên những chỗ bị thương, với sức mạnh chữa trị cố bé hiện giờ, nó chỉ làm dừng lại quá trình nguy kịch. Cô bé đang cảm thấy kiệt sức vì vượt quá khả năng của mình khi điều trị cho Hỏa Phượng.
“Nham Nham mới đạt cấp nhưng vết thương Hỏa Phượng quá nặng, người cần giúp Nham Nham đạt cấp ” Tiểu Nhi nói
Nhất Tôn suy nghĩ một hồi, những viên kinh nghiệm cuối cùng anh đã đưa cho Tiểu Nham đạt cấp . Bây giờ Nhất Tôn phải đi tìm thêm viên kinh nghiệm gấp, anh lại lo lắng lúc anh đi lại xảy ra biến cố.
….
Hổ Gia lên chức Thị Trưởng và thông tin này bắt đầu được lan truyền ra toàn thành phố, kế bên đó tên Chuột đang tình trạng nguy kịch khi đỡ một đòn chí mạng của Nhất Tôn. Vừa mới lên chức, Hổ Gia phải răn đe các cấp dưới, ông ta truyền lệnh truy tìm những kẻ phản bội và Nhất Tôn. Tin Hổ Gia đưa tới tai bốn Đội Trưởng đang hoạt động ngoài thành, bốn tên này là những kẻ tham lam, bọn chúng không cần để ý ai làm Thị Trưởng mà chỉ cần tên đó cho hắn lợi ích gì. Hổ Gia rất am hiểu tính cách của những Đội Trưởng, hắn sắp xếp đợi một lượng lớn nguyên thạch ở thành đợi và thông báo Đội Trưởng bắt được đám người Nhất Tôn sẽ trọng thưởng.
…
Nhất Tôn đưa tất cả cho Tiểu Nham nguyên thạch của anh từng thu thập được, Tiểu Nham nhanh chóng chế tạo ra một bộ giáp và thanh kiếm từ kỹ năng thợ rèn của mình. Nhất Tôn dặn dò thật kỹ, anh hiểu nếu gặp kẻ thù thì Tiểu Nham nhờ bộ giáp này có thể kéo dài được thời gian đợi anh về.
Tất cả được Nhất Tôn thu xếp xong, anh hiểu thời gian bây giờ là quan trọng, anh mở bản đồ ra xem xét những cánh cổng anh đã khai thác. Hầu như mọi cánh cổng gần đây đều bị Nhất Tôn chạm tới, anh bắt buộc phải đi ra những nơi xa hơn để tìm kiếm. Trên đường đi, Nhất Tôn sử dụng tốc độ cao nhất để di chuyển, anh vượt qua một vài cánh cổng đã có người khai thác xong, anh không suy nghĩ nhiều liền tiếp tục tìm kiếm.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng tìm thấy một cánh cổng nhưng đã có một vài tên đang đã chiếm đóng ở đây.
“Kẻ đến là ai? Mau chóng rời đi, nơi đây đã được Thành Vạn Thú chiếm đóng!” Một tên trong đám người quát tháo (Thành Vạn Thú là nơi Hỏa Phượng từng làm Thị Trưởng)
Nhất Tôn không nói lời nào tiến lên thì bị bọn chúng cản lại, tất cả chặn đường Nhất Tôn lấy số đông uy hiếp anh. Nhất Tôn bây giờ ánh mắt lạnh lẽo không muốn dây dưa với bọn này, liền vận động một cỗ năng lượng sét trong lòng bàn tay. Những tia sét cứ thế truyền hết tên này tới tên khác, bọn chúng chưa kịp vận động sức mạnh đã rơi vào hôn mê. Thấy được tình hình thế này, một tên hóa hình ngựa bỏ chạy đi tìm giúp đỡ. Nhất Tôn không để tâm vào hắn, anh lao vào trong tâm đàn quái vật, lại sử dụng sát chiêu triệu hồi lên một cây hỏa và một cây sét. Đây là lần đầu tiên, anh phải triệu hồi cây sét phát nộ để tăng tốc thu thập viên kinh nhiệm, anh di chuyển một vòng tròn vây lũ quái vật bao quanh hai cây sét và hỏa. “Hóa nộ” Miệng Nhất Tôn vừa la một tiếng, hai cây cổ thụ cao hai ba chục thướt đồng loạt phát nổ, ngọn lửa trực tiếp đánh tan lũ quái vật văng ra xa trăm thước, còn tia sét từ tâm tỏa ra xung quanh lan ra cả những con xa nhất. Về sức mạnh cây sét không so gì với cây hỏa nhưng về phạm vị thì nó gấp nhiều lần. Hai cây biến mất thay vào đó là xác quái vật ở khắp trên đất, còn một vài con bị thương lê lết thoát được vụ nổ, những viên kinh nghiệm cứ thế bay vào tay Nhất Tôn.
“Phóc” Nhất Tôn đã dùng sức mạnh không gian di chuyển bản thân trước mặt Hỏa Phượng và hai người em của Tiểu Nham. Nhất Tôn nhanh chóng đưa hết những viên kinh nghiệm anh vừa thu thập được cho Nham Nham, cô bé nhận được viên kinh nghiệm lập tức thúc đẩy quá trình hấp thụ. Kế bên, Nhất Tôn không nhìn thấy Tiểu Nham liền quay qua hỏi Nham Muội (người em cuối cùng của Tiểu Nham) “Tiểu Nham đâu rồi em?”.
“Nãy có một vài tên từ đâu tới, anh Tiểu Nham vì bảo vệ mọi người, anh ấy đã đánh lạc hướng kẻ địch. Anh ấy đi rất lâu chưa thấy về!” Khuôn mặt Nham Muội lộ rõ vẻ lo lắng
“Em yên tâm, Anh của em bây giờ mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.” Nhất Tôn xoa đầu đứa bé vẻ mặt tỏ vẻ không lo lắng. Nhưng trong đầu anh đang tính toán đi tìm người.
Nhất Tôn kiểm tra lại con đường không gian anh đã làm từ ngày trước, nó nối tới Thành Phố Nhất Tôn quản lý đã hoàn thành chưa, thật may mắn nó đã hoàn chỉnh. Tại sao Nhất Tôn phải tạo con đường này bởi vì những người này không có sức mạnh không gian, họ không thể tùy ý di chuyển như Nhất Tôn được, cho nên Nhất Tôn phải mất thời gian tạo con đường dùng một lần này để đưa họ về thành. Nhất Tôn dặn dò Nham Muội sẽ đưa họ tới nơi an toàn rồi sau đó đi tìm Tiểu Nham, tới đó em cứ nói “do Mr. đưa về” là mọi người sẽ chào đón em.
Nham Nham đang sắp đột phá cấp , Nhất Tôn thấy vẻ mặt của sự cố gắng trên mặt của đứa trẻ tuổi, anh lại nghĩ về mình bằng tuổi đó cũng chưa đạt được như vậy, anh nghĩ “cuộc sống đẩy đưa thật”. Thành hình Nham Nham đứng dậy vươn vai, cô bé thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều và cảm giác mệt mỏi trước đó đã biến mất. Nham Nham nhảy nhót ăn mừng như đứa trẻ, cô bé chợt nhớ mình con chữa trị cho chị Hỏa Phượng, thăng tiến sức mạnh của cô bé đã giúp khả năng chữa trị từng chỗ trước kia bây giờ trở thành toàn phần.
Một vỏ bọc như trái trứng bảy màu bao lấy thân thể Hỏa Phượng, Nham Nham quay qua nói với Nhất Tôn “Bây giờ anh không cần lo lắng nữa, vấn đề bây giờ là thơi gian thôi”. Nhất Tôn nghe được những lời này thở phào nhẹ nhõm, anh quay qua cho Nham Muỗi “Em nhớ lời anh nói lúc nãy”. Một vòng tròn màu đen dưới đất hình thành và nó có một lực hút nhẹ nhẹ, Nhất Tôn nhẹ nhàng đưa Hỏa Phượng đang được bao bọc vào trong vòng, theo sát là Nham Nham đang truyền sức mạnh vào quả trứng, cuối cùng Nham Muội bước vào.