“Klaus! Cậu ổn chứ? Cậu ổn mà phải không!?”
Tôi không để ý gì mà vội vã lao về phía Klaus. Nãy giờ chỉ nhìn được mỗi bóng lưng, tôi không khỏi nhẹ nhõm từ tận đáy lòng khi cuối cùng cũng có thể thấy mặt Klaus.
Cậu ta dường như cũng mừng khi gặp được một khuôn mặt quen thuộc. Dần dần, nét mặt của Klaus dãn ra.
“Aah, tôi không sao hết. Việc cậu tới đây một mình mới là……Cậu, bộ dạng đó là sao?”Ư, cậu ta hỏi thẳng mặt luôn.
Trước hết, cái này là tại tôi chú trọng tính thực dụng, hơn nữa, tôi không có đủ thời gian. Tôi nghĩ mình cũng đã phối đồ khá ổn rồi đó chứ.
“Mình mượn trang phục của Eduard-oniisama tại nghĩ là cậu đang ở trong tàn tích. Đâu thể nào mặc váy mà vào đây được.”
“À, ra vậy……Cậu đó, bộ đồ này trông hợp với cậu hơn.”
“Ồ, thật vinh dự khi nhận được lời khen.”
Chà, quả nhiên mình không mặc được mấy bộ váy sang trọng rồi!
Tôi đã nghĩ là khuôn mặt xinh đẹp của Erica hợp với chúng. Vậy lẽ nào lỗi thật sự nằm ở tâm hồn thiếu nữ tính của tôi?
Không, hợp với trang phục thực dụng là điều tốt mà.
Hãy cứ coi là tốt đi.
“Rất may vì mình đã tìm thấy cậu, chỗ này là nơi nguy hiểm nhất trong lãnh thổ Aurelia đấy, cậu biết chứ?”
“Tất nhiên là biết rồi, tôi chỉ không lường trước được việc một cuộc thám hiểm trong thời gian ngắn như vậy lại lãng phí năng lượng ma thuật đến mức này thôi.”
Khuôn mặt Klaus trở nên tức tối.
Đây là một nơi tối tăm và đáng sợ, nên tất nhiên tôi cũng cảm thấy khó chịu—Nhưng đường đi nãy giờ thật sự nguy hiểm đến mức phải tốn nhiều năng lượng ma thuật vậy sao?
“Klaus-sama, ý cậu là sao?”
“Erica, cậu, cậu thật sự không để ý thấy điều gì kể từ khi tới đây sao?”
“Không hề.”
“……Thật không nhạy gì hết.”
“Người phía Tây khác với người phía Đông thì biết làm sao được.”
Sự thiếu nhạy cảm theo một cách tích cực, đó là đặc trưng của người trong lãnh thổ Aurelia. Dù rằng, không nhận ra cũng có thể là do tôi thiếu nỗ lực và tài năng.
“Cơ chế hấp thụ ma lực đang hoạt động trong tàn tích này, ngay từ ban nãy thì kể cả khi thi triển một ma thuật cấp thấp không thôi cũng để lại gánh nặng lớn rồi.”
“Có một cái bẫy như vậy ở đâu đó ngoài đây sao? Cậu có tìm được gì khi xài Glam Sight không?”
“Tôi đã xác định được thứ có vẻ là xuất phát điểm của nó. Nhưng phép giải trừ hình như không có tác dụng. Chẳng biết đó là loại bẫy gì nữa.”
“Mình nhớ chắc là có tồn tại mấy thứ kim loại và trang sức sở hữu đặc tính gây cản trở ma thuật.”
Tôi nghe nói có loại kim loại như vậy ở Lucanrant. Hiện tượng tương tự cũng được sinh ra bởi một tổ hợp các khoáng chất nào đó mà tôi không biết, không chỉ giới hạn ở các kim loại phương Bắc không thôi.
“Ngoài ra thì dường như ma thuật diện rộng đã bị chặn. Những phép với phạm vi bán kính 5 mét trở lên đều thất bại.”
“Kể ra thì, mình nghe từ Onii-sama rằng có một cái bẫy đã được kích hoạt, nhưng không rõ tác dụng là gì.”
“Hiểu rồi.”
Mặc dù tác dụng của nó không gây phiền hà gì cho người Aurelia chúng tôi, có vẻ như bên phía Hafan thì lại khá là không tương thích.
〈Tàn tích của Những vị khách〉giống như đỉnh cao các tri thức bị thất lạc của Tây Aurelia. Thật không ngờ, những tri thức ấy, thay vì dùng từ ‘thất lạc’, sẽ đúng hơn nếu cho rằng chúng đã cố tình bị ‘bỏ lại’ vì các vấn đề phát sinh. Như cái bẫy gây cản trở sức mạnh ma thuật không mấy thân thiện với người ngoài này chẳng hạn.
“Ra đó là lý do……Cậu nhìn cái này chút đi.”
Klaus trải rộng một tờ giấy da ra. Trên đó có viền một khung chữ nhật lớn và ghi tên vị thần của mười hai hướng gió. Đây là mẫu giấy cho bản đồ thế giới được dùng phổ biến nhất. Nhưng, ngoại trừ phần khung và vài dòng ngôn ngữ ma thuật của Hafan, nó gần như để trắng và không có thứ gì tương tự như bản đồ được vẽ lên.
“Tôi đã thử dùng thuật Auto-mapping và đặt thẻ phép dọc đường đi. Tuy nhiên, nhờ cái bẫy phiền phức ấy, dù cho có thi triển phép cỡ nào thì nó cũng chẳng phản ứng gì.”
“Ồ, vậy ra mấy thẻ đó là cho thuật này.”
“Nếu mà sớm biết Auto-mapping không có tác dụng, tôi đã chẳng đi sâu đến vậy rồi.”
Klaus nhún vai.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi bắt đầu hỏi điều mình thật sự bận tâm.
“Ừm, Klaus-sama. Ann-sama đang ở đâu thế?”
“Cái—! Sao cậu lại nhắc đến Ann vào lúc này?”
Toàn thân Klaus nhảy dựng lên. Hử, người này, không phải cậu ta trông như một con thú nhỏ sao?
“Để theo dấu Klaus-sama, mình đã xài Urd Sight. Khi đó mình nhìn thấy cả Ann-sama và cậu……”
“Tôi không đem em gái mình tới đây.”
“Có vẻ em ấy đã đuổi theo cậu, Klaus-sama.”
“Nhưng, tôi chắc chắn đã niệm thuật ngủ lên con bé……Không thể nào, con nhóc ấy, chẳng lẽ nó đã tăng cường Kháng Thuật để đề phòng việc tôi lẻn đi?”
Theo cách của bản thân, cậu ta đã lên kế hoạch để chắc rằng em gái mình sẽ không đặt chân vào nơi nguy hiểm. Tôi từng nghĩ Klaus đối xử lạnh lùng với Ann, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn là một người anh tốt.
Tuy nhiên, có vẻ như cô em gái lại cao tay hơn ông anh mình một bậc.
Cô nhóc Ann cũng là một pháp sư tài năng như Klaus. Vì vậy, với óc phán đoán và sự nỗ lực của bản thân, em ấy đã thành công kháng được ma thuật của anh mình.
Cái này, việc Klaus giữ bí mật đã quay ngược lại hại cậu ta rồi nhỉ?
Cậu ta càng cấm không được đi, càng cố che giấu, thì lại càng khiến cô bé lo lắng. Họ quả là một cặp anh em đầy tò mò.
“Mình không thấy em gái cậu trên đường tới đây, có vẻ cô bé đã rẽ sang lối khác ở đoạn nào đó.”
Trong lúc dành hết tâm trí để đuổi theo bóng lưng Klaus, tôi đã bỏ qua việc xác nhận vị trí của Ann. Một phần cũng là vì tôi không dám xài đũa phép Urd Sight đắt tiền. Lẽ ra nên sử dụng nó nhiều hơn mới phải.
“Giờ chúng ta quay lại nhé, Klaus-sama? Hãy tìm em gái cậu trên đường về.”
“……Đúng vậy nhỉ. Rõ ràng thì tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ để vào tàn tích này.”
Klaus liếc nhìn tôi và nói điều đó. Ánh mắt của cậu di chuyển từ đôi bao tay giả kim, tới chiếc túi da chứa đầy đũa phép, và cuối cùng là đôi ủng trông có vẻ chắc chắn của tôi trên sàn.
“Nếu không cẩn trọng như cậu, chắc hẳn tôi sẽ lạc trong tàn tích mất.”
Tôi có chút nhẹ lòng khi thấy Klaus ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Dù sao tôi cũng đâu thể xử cậu ta được nếu lỡ cậu ta nói ‘Tôi tuyệt đối sẽ không quay lại!’.
“Nếu đã quyết định vậy, giờ ta nên nhanh chóng tìm Ann-sama thôi.”
“Ừm.”
“Nếu không cách nào tìm ra Ann-sama, chúng ta sẽ quay lại〈Cung điện Mùa xuân〉.”
“Ah, mê cung này thật sự là quá sức đối với trẻ con nếu phải đi một mình mà.”
“Nói đến mê cung, xin cậu hãy giải phép Phantasmal Maze trong〈Cung điện Mùa xuân〉đấy.”
Tôi cần phải nhắc để cậu ta không quên. Chả bất ngờ gì nếu lúc này mấy người hầu gái đang lo sốt vó.
“Mmm, cậu để ý sao?”
“Nếu mà không phát hiện, mình đã chẳng buồn đích thân đi đón cậu như thế này rồi.”
“Tôi cứ nghĩ là cậu háo hức muốn tới tàn tích chứ, vậy ra không phải hả?”
“Không hề!”
Đừng hiểu lầm tôi.
Tôi không đến đây để khám phá tàn tích như Klaus. Tôi tới là để ngăn không cho Klaus khám phá. Thật là, không biết liệu cha hay Công tước Hafan có nổi giận với tôi không nữa?
“Trong lúc lần theo lối về, hãy dùng Urd Sight ở mỗi ngõ rẽ. Như vậy ta có thể biết Ann đi lạc ở đoạn nào.”
“Đó là đũa Urd Sight sao? Cậu để tôi dùng nó chung luôn được không? Cho đến khi gặp cậu tôi đã dùng Glam Sight suốt, có vẻ như để hồi phục lại năng lượng ma thuật thì cần phải tốn một khoảng thời gian.”
“Ra vậy. Chắc sẽ hiệu quả hơn nếu cả hai đều sử dụng Urd Sight thay vì chỉ mình mình.”
Ma thuật phương Đông không chỉ làm hao tổn trí lực mà cả thể lực. Kể cả Klaus có là thiên tài đi chăng nữa, cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhóc 10 tuổi. Trong〈Tàn tích của Những vị khách〉nơi tiêu tốn rất nhiều ma lực, thế mà cậu ta lại dùng được Glam Sight trong thời gian lâu vậy. Hay nói đúng hơn, thật đáng ngưỡng mộ khi năng lượng ma thuật của cậu ta có thể duy trì tới tận bây giờ.
Thế nhưng, tôi khá bận tâm về lượng phép còn lại trong đũa Urd Sight. Tôi đã dùng cỡ 60 lần để tìm ra Klaus. Còn lại khoảng cỡ 40 lần.
Urd Sight là chiếc đũa làm từ vỏ cây tần bì. Đầu đũa là đá tourmaline màu vàng, trong khi phần tay cầm mang hoạ tiết chỉ vàng. Nguyên liệu trong lõi khá đặc biệt. Một tấm lụa dài 10 mét được dệt bằng chỉ vàng và bạc. Sau khi được nén lại chỉ còn vài milimét bằng ma thuật không gian, trọng lượng của nó giảm xuống và được dùng làm lõi.
Và khi nạp lại ma thuật vào đũa phép, việc thay thế nguyên liệu lõi là điều cần thiết.
Ý tôi muốn nói là gì?
Tóm lại, ma thuật này đắt vô cùng.
(Eduard-oniisama, em xin lỗi……!!)
Trong lúc vừa thầm xin lỗi, tôi vừa mở túi lấy ra chiếc Urd Sight thứ hai.
Không biết trong tối nay tôi sẽ phải xài bao nhiêu cây đũa phép nữa. Thật đáng sợ khi phải nghĩ về nó dù chỉ trong khoảnh khắc.