Deathbound Duke’s Daughter

chương 43: phòng chôn cất của thiên thần (9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu nói chúng là tai, thì chúng quá mềm mịn. Quá mềm, quá tam giác, đã vậy còn nhúc nhích quá chừng nữa chứ.

Cái này tuyệt đối là tai mèo mà.

Chúng là một cặp tai mèo được làm hết sức công phu. Hay nói đúng hơn, chúng trông y hệt tai mèo thật sự. Chúng mang lại cảm giác ấm khi tôi chạm tay vào, và thậm chí còn có cả máu chảy ở bên trong. Vào lúc phát hiện ra đống mạch máu ấy đang liên kết với mình, tôi một lần nữa nghiền ngẫm về tầm nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu cái thứ này mà không trở lại bình thường, kể cả khi tôi không chết một cách vật lý, tôi cũng sẽ tiêu tùng trên phương diện xã hội mất thôi. Nhân tiện thì, lòng tôi cũng tử trận luôn rồi. Trên thực tế, đôi mắt đang phản chiếu trên gương cầm tay của tôi hiện đã vượt ngưỡng mắt cá chết và tiến thẳng đến mắt cá khô rồi.

『Nhóc trông cực~kỳ dễ thương và hợp với nó à nha. Một khi nhóc thắng, ta sẽ trả nhóc về lại nguyên trạng, có điều nếu muốn, nhóc cũng có thể giữ lại ngoại hình này luôn cũng được, nhóc biết chứ~?』

Palug mỉm cười như thể mèo Cheshire. Còn về phần tôi, tôi xin vinh hạnh được từ chối. Mặc dù muốn khẳng định điều đó, nhưng do vẫn chưa kịp phục hồi từ sau cú sốc, tôi chẳng thể nào sắp xếp mấy từ ngữ đáp trả cho được.

……Tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc và khách quan, nhưng hình như chạm tới giới hạn rồi.

Không thể tin được mà! Quá đáng à nghen! Tuy tôi vẫn sống nhưng dù sao thì cũng còn đang mấp mé trên bờ vực mà, sao chị ấy nỡ lòng chọc tôi xấu hổ dữ vậy chứ!

『Rồi, rồi, giờ không phải lúc để mà chiêm ngưỡng bộ dạng đáng yêu của bản thân đâu. Nếu không có ý định hỏi câu kế tiếp, nhóc có thể nhận thua liền luôn cũng được.』

Cảm giác nhục nhã trước đôi tai mèo cùng nỗi sợ hãi gặm nhấm cơ thể. Đối với tôi, người vẫn còn đang lạc trôi giữa hai loại cảm xúc này, Palug không hề nhân nhượng mà quăng ra yêu cầu tiếp tục trận đấu. Tôi đành phải suy nghĩ về thứ tiếp theo để hỏi với một cái đầu rối rắm.

Cổ mà đi ra từ miệng là ngáp[note29262]. Bánh mì không thể ăn được là chảo rán[note29263]. Thứ đánh trúng vai chồn là quả hồng[note29264].

Tính toán sai lầm rồi. Những câu đố tôi từng nghe thấy ở kiếp trước đa phần đều phụ thuộc vào ngôn ngữ, và chúng hoàn toàn vô nghĩa khi dịch sang thứ tiếng ở đây. Vào lúc này, việc tái sử dụng mấy câu đố tiếng Nhật thành ra lại không khả thi. Nếu dựa dẫm vào ngôn ngữ gốc của mình, mấy thứ tôi thốt ra thậm chí còn chẳng thể xem là câu đố được nữa.

Không còn cách nào khác. Chỉ riêng lần này thôi, tôi cần phải tự thân tạo ra câu hỏi để có thể vượt qua rắc rối này.

Sau khi vắt kiệt mớ chất xám dành cho mấy câu đố mà nào giờ thường chẳng thèm động đến, bằng cách nào đó tôi đã chế được thành công một câu để hỏi.

“Vừa là một chiếc nôi vừa là một nấm mồ. Vừa mềm lại vừa cứng. Một mặt trời say giấc giữa đại dương nhỏ bé. Đó là gì?”

Palug cất tiếng cười khúc khích khi nghe thấy câu hỏi non nớt của tôi.

『Ôi trời, cho câu đơn giản như thế này liệu có ổn không vậy? Nó là một chiếc nôi mềm mại bao bọc nuôi dưỡng sự sống. Tuy nhiên, nếu không đủ sức phá vỡ lớp vỏ cứng, bản thân nó sẽ trở thành nấm mồ. Giữa mặt biển trắng trong, nó được bao phủ trong lớp lòng vàng tựa mặt trời. Thứ đó……Là một quả trứng, đúng chứ?』

“……Chính xác.”

Dù đã cố hết sức để suy nghĩ nhưng tôi thậm chí còn không thể kiếm được tý xíu thời gian nào. Và giờ quyền đặt câu hỏi lại chuyển sang tay Palug.

Nếu bản thân mắc thêm hai sai lầm, kì này tôi sẽ bị Palug nuốt chửng. Nói cách khác, tôi vẫn còn đủ chỗ cho một lần phạm lỗi. Có điều, khi nghĩ rằng mình sẽ lại bị ép gắn thêm thứ gì đó tương tự như đôi tai mèo, tôi thật tình chẳng muốn sai thêm dù là lần nào nữa.

『Giờ thì, cô nhóc giả kim. Ta sẽ lại hỏi nhóc đây. Nó tham lam hơn bất kỳ con thú nào. Nó không có cách nào khác ngoài nuốt chửng những gì bản thân chạm vào. Tuy nhiên, nó sẽ ngay lập tức biến mất một khi không còn gì để ăn. Nó đã được thuần hoá bởi con người, nhưng đôi lúc lại giương nanh về phía chủ nhân, ăn và giết chết họ. Tên của nó là gì?』

Nghe thấy câu đố của Palug, tôi trước hết là đã nghĩ đến chó, mèo cùng các loài ma thú khác. Bởi lẽ có phần ăn thịt người, nó khiến tôi liên tưởng tới mấy loài ăn thịt lớn. Thế nhưng, liệu nó có thật sự đơn giản thế không?

Đặc biệt là, tôi không thể hiểu được cái đoạn ‘biến mất một khi ngừng ăn’. Thứ đó không ‘chết’, nó sẽ ‘biến mất’. Điều đó có nghĩa là không còn lại xác hay sao?

A, không lẽ—

“Câu trả lời là ‘bệnh tật’. Cả động vật lẫn thực vật, mọi thực thể sống đều có thể bị ảnh hưởng bởi những căn bệnh. Thêm vào đó, sau khi đã gây ra cái chết, bản thân căn bệnh cũng sẽ tự động biến mất.”

『Ufufufu, ra vậy. Nhóc đã suy nghĩ rất kỹ nhỉ.』

Tôi khẽ vuốt ngực thở phào. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự nhẹ nhõm của tôi, biểu cảm trên gương mặt của Plaug liền chuyển thành một nụ cười giễu cợt.

『Có điều, đã sai mất rồi. Bệnh tật không ăn gì ngoài sinh vật sống cả, và con người cũng không thể thuần hoá được nó. Đáp án ở đây là lửa. Lửa cố gắng thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào. Nếu không có những vật liệu bắt lửa xung quanh, lửa không thể tồn tại. Con người đã học được cách tự do thao túng ngọn lửa. Tuy nhiên, một ngọn lửa vượt ngoài tầm kiểm soát sẽ thiêu rụi chính bản thân người đang cố gắng điều khiển nó.』

A, thôi chết rồi. Tôi cứ nghĩ nó là vật thể sống bởi vì từ ‘ăn’. Quả thật, vì đây là một câu đố, ‘ăn’ ở đây cũng có thể là ẩn dụ.

『Thế thì……Hai phần ba cơ thể nhóc giờ đã là của ta. Sẵn sàng rồi chứ, Erica Aurelia?』

Với một động tác uyển chuyển, Palug nâng tay phải lên. Những chiếc móng vuốt đang phát ra thứ ánh sáng cùng màu như hồi đối với đôi tai mèo. Tôi co người lại và che đi khuôn mặt bằng cả hai tay theo phản xạ. Nỗ lực đó hoàn toàn là vô ích, bộ móng của Palug xuyên qua lớp phòng thủ và chạm vào tôi.

(Cái……Cái này là……!?)

Tôi cảm thấy có thứ gì đó chuyển động bên trong trang phục của mình. Một vật thể mượt mà như nhung hiện đang tiếp xúc với da tôi. Bởi vì nó bị mắc kẹt trong bộ đồ, phần lưng váy bỗng trở nên chật chội. Dựa trên độ dài và hình dạng mà lớp da cảm nhận được, đấy có vẻ như là một chiếc đuôi.

Tôi di chuyển và duỗi nó tới vị trí không bị vướng. Việc cái thứ ấy mọc lên và giờ lại còn có thể chuyển động theo ý muốn của mình khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Với từng bước chắc chắn, Palug đang dần sẵn sàng chiếm lấy cơ thể tôi.

『Thiệt tình, không ngờ nhóc lại chẳng có phản ứng gì về thứ này như vậy. Câu hỏi kế tiếp cần phải khó nhằn hơn nữa đấy, bằng không ta sẽ không chịu đâu.』

Trái ngược với lời nói của mình, Palug nở nụ cười toe toét và khoe ra những chiếc răng nanh sắt nhọn. Đó là nụ cười của một con thú đang ở vào thế thượng phong. Ức chế thiệt. Từ giờ tôi không được phép phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.

Vậy, phải làm sao đây? Bản thân tôi không thể chiến thắng bằng cách tấn công trực diện được. Kể cả trong trò giải đố, thứ vốn là điểm yếu của cô ấy, giờ cũng đã bị dồn tới chân tường. Tôi đang bị áp đảo bởi Palug, cả về sức mạnh lẫn trí lực.

Tuy vậy, đây có thật đã là chiếu tướng chưa? Đối với tôi, một con người bình thường, chẳng lẽ không có cách nào chống lại một con quái vật vượt ngoài tầm hiểu biết của con người hay sao?

Nếu những con quái vật trong các câu chuyện xưa cũ có khả năng bị đánh bại, thì loài người yếu ớt đã đánh bại nó như thế nào? Lấy ví dụ, khiến nó thiếp đi bằng cách chuốc rượu. Lấy ví dụ, dụ dỗ và đánh lừa để nó khoác lên hình dạng của một sinh vật nhỏ bé yếu đuối. Lấy ví dụ, tạo dựng niềm tin nơi nó, để rồi moi móc thông tin về điểm yếu cũng như danh tính thật sự. Từng thứ trong số đó, chẳng có cái nào là đối đầu đường đường chính chính cả mà chỉ toàn những chiêu trò lừa lọc và đê hèn.

Lẽ nào tôi không thể chiến thắng trận giải đố với Palug trừ khi dùng đến mấy cách thức như vậy ư?

Có điều, nếu chỉ xài mánh khoé đơn giản, một khi bị nhìn thấu, nó sẽ ngay lập tức dẫn tôi tới cái chết. Thứ tôi cần là một mánh khoé có thể thu hút sự chú ý của Palug đồng thời khiến cô ấy mắc câu. Nó phải là thứ gì đó Palug cực kỳ hứng thú và gắn bó. Tôi chỉ biết duy nhất một thứ như vậy mà thôi.

“……Hoàng tử Auguste.”

Tôi dừng lại sau những từ ấy. Phản ứng với lời nói của tôi, đôi tai Palug giật giật. Khuôn mặt của cô vẫn duy trì nụ cười điềm tĩnh. Tuy nhiên, việc tiếp tục mỉm cười mà không hề nói bất cứ điều gì chính là bằng chứng cho thấy cô đang lắng nghe chủ đề này một cách vô cùng cẩn thận.

Tôi tiếp tục câu hỏi trong lúc quan sát phản ứng của Palug.

“Ai là người quan trọng nhất đối với Hoàng tử Auguste?”

Tôi không hề biết đáp án. Không, nói chính xác thì trừ Auguste ra không người nào biết hết. Chắc chắn, vì ta đang nói tới Auguste ở đây, kể cả khi có hỏi trực tiếp, cậu ấy cũng sẽ lảng tránh mà thôi.

Thế nhưng, trong trường hợp này điều đó lại thuận tiện cho tôi bởi lẽ không ai biết câu trả lời cả. Trừ khi đích thân cậu ấy phủ nhận, dù cho tôi có nói đó là ‘cha’ hay ‘mẹ’, nó đều vẫn sẽ trở thành đáp án.

Ví dụ, nếu Palug đáp là ‘mẹ’, tôi sẽ bảo đó là ‘cha’, còn nếu chọn là ‘cha’ thì tôi sẽ chỉ ‘mẹ’ là câu trả lời chính xác. Trong trường hợp cô ấy nói ‘cha mẹ’……Khi đó tôi sẽ lấy ‘em trai em gái’ làm đáp án đúng vậy.

Bằng cách chuẩn bị nhiều kết quả, với bất cứ thứ gì Pagug đưa ra, tôi đều có thể tạo dựng câu trả lời khác biệt. Đây là phương án mà tôi đã tìm đến.

“Nào, trả lời em đi. Chị vẫn luôn ở cạnh Auguste nên câu này hẳn cũng dễ thôi mà nhỉ?”

Để đảm bảo có thể lùa cô ấy vào bẫy, tôi khiêu khích Palug.

Palug, khi nghe thấy hỏi, gục đầu xuống trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức ngẩng mặt lên. Cô để lộ những chiếc nanh sắt nhọn của mình với một nụ cười khủng khiếp trên khuôn mặt.

Tim tôi đập loạn xạ. Tuy nét mặt vẫn đang biểu hiện nụ cười, tôi có cảm giác cô ấy đang cực kỳ tức giận, đến độ cái hồi chiến đấu với Zaratan không thể nào đem so sánh được cảm xúc hiện tại của cô.

『Ôi, khó chịu thật đấy……Lẽ nào nhóc muốn nghe đích thân ta nói ra mới chịu hay sao?』

“Ư-ưm, Palug-san……?”

『Ừ, tất nhiên là ta biết. Phải biết chứ sao không. Ta đã ở cạnh đứa trẻ đó một thời gian dài rồi, làm thế nào mà không để ý thấy cho được hả?』

Palug, trong lúc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lườm tôi với đôi mắt đầy thù hận. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Có điều, tôi tuyệt đối là đã dẫm lên bãi mìn của cô ấy mất rồi.

『Bực mình quá đi mà! Sao nhóc lại dám khoe khoang về điều đó ngay trước mặt ta cơ chứ! Câu trả lời là nhóc, con gái của nhà giả kim phương Tây, Erica Aurelia! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhóc đã lấp đầy nỗi cô đơn của hoàng tử và cướp đi trái tim đứa trẻ ấy!』

“Ơ……?”

Trong phút chốc, tôi không thể hiểu được tại sao Palug lại thốt lên tên của mình. Vào lúc tôi dần hiểu ra ý nghĩa, sự bất ngờ lan rộng trong tôi.

Không, không đời nào. Làm sao tôi có thể trở thành người quan trọng nhất khi chỉ mới gặp nhau có vài ngày cho được. Ngay cả khi Palug tin như vậy, chẳng phải điều này vẫn là thất lễ đối với Auguste hay sao?

Tuy nhiên, lỡ đâu tình cờ mà Auguste có tình cảm với tôi thật, tôi không thể nào sử dụng chiêu trò mình đã chuẩn bị được. Ngược lại, có khả năng chính phản ứng của tôi sẽ để lộ sự ăn gian của mình cũng nên.

『Hử? Lẽ nào nhóc không biết ư? Kể cả khi không biết câu trả lời, nhóc lại dám hỏi ta một điều như vậy à? Nhóc dám cả gan đánh lừa ta bằng một câu đố mà ngay cả bản thân mình cũng không biết đáp án sao?——Mi đã phạm phải điều cấm kỵ rồi, đứa con gái của nhà giả kim!』

Tiếng kêu tương tự tiếng gầm sư tử vang vọng khắp căn phòng. Ánh sáng từ những hoạ tiết khắc trên tường chuyển sang màu đỏ sẫm và nhiệt độ bắt đầu nóng như nung cháy. Như thể đáp lại cơn giận dữ của Palug, không chỉ những chiếc móng, toàn bộ cánh tay cô đều bao bọc trong ngọn lửa.

『Sao mi dám làm vấy bẩn nghi thức khế ước thiêng liêng với một câu đố gian dối cơ chứ. Mi giờ đã là một vật tế nhơ nhuốc. Ta không thể nào ăn mi được nữa. Nếu đã như vậy, ta sẽ giết chết mi, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, với số sức mạnh ta còn nắm giữ, ngay tại Thủ đô Hoàng gia này, ta sẽ đi và ăn từng người xuất hiện bên trong tầm mắt. Chắc hẳn sẽ chẳng còn vật tế nào phù hợp hơn mi, nhưng dù vậy, ta vẫn sẽ có thể duy trì sự dung hợp với Auguste được thêm vài năm nữa. Tất cả mọi thứ là dành cho điều ước của đứa trẻ ấy……Dành cho điều ước cuối cùng của ta!』

Làn hơi nóng chạm vào da thịt tôi. Dưới nhiệt độ cháy bỏng của không khí, cổ họng tôi như bị thiêu đốt.

Tôi nhìn về phía Klaus, Tirnanog, và Auguste.

Klaus có lẽ sẽ bị ăn như một vật tế. Hoặc cũng có thể, cậu ấy sẽ được tha cho như lời Palug đã hứa. Tuy nhiên, người nhà của Klaus, Ann cùng Công tước phu nhân Hafan vẫn có khả năng trở thành người bị hại.

Palug cực kỳ chống đối Tirnanog. Cô ấy sẽ không để con rồng đen đối địch với mình được sống. Còn không thì, không biết chừng một Tirnanog tràn đầy nghĩa khí sẽ liều lĩnh đi khiêu chiến với Palug chỉ để báo thù cho tôi cũng nên.

Một khi Auguste hợp nhất với Palug, việc mất đi khả năng cưỡi rồng là điều không thể tránh khỏi. Vào cuối route của mình, cậu ấy sẽ tình nguyện rời khỏi hoàng gia để không gây phiền hà đến vấn đề kế thừa ngai vàng của người em trai. Gia đình cậu ấy rồi sẽ phải mất cậu.

Không chỉ có thế. Chính bản thân Auguste, sau khi mất đi ký ức, sẽ đảm nhận vai trò đặt dấu chấm hết cho Palug khi cô không còn giữ được lý trí. Đây là mối bi kịch đã được định sẵn mà cả hai người trong cuộc đều hoàn toàn không hề hay biết. Tuy nhiên, bởi lẽ tôi biết được điều đó, tôi không thể nào để họ gánh chịu số phận này được.

Lòng tôi ngập tràn nỗi hối hận. Nếu chuyện thành thế này, đáng lý ra tôi nên đường hoàn thua cuộc để rồi bị ăn bởi Palug còn hơn. Khi ấy, có lẽ ít nhất trái tim của Palug cũng được cứu rỗi.

Những chiếc móng nóng đỏ tiến dần về phía tôi. Đối mặt với cái chết không thể tránh khỏi, tôi hạ quyết tâm và nhắm đôi mắt lại.

『Guh!?』

Palug thốt lên một tiếng rên. Thông qua mi mắt nhắm nghiền, tôi có thể cảm nhận được bộ móng lửa rực cháy đã ở ngay sát mình. Thế nhưng, những chiếc móng vuốt lại không hề chạm tới tôi.

(Thế này là sao? Đâu lý nào Palug đang giận dữ như vậy lại đột nhiên quay sang tha cho mình được.)

Khi tôi mở mắt ra, cánh tay phải được bọc trong lửa của Palug đang ở trước mặt tôi. Tay phải của cô đã dừng lại ngay tại thời điểm nó được vung xuống.

Việc này là do Klaus ư? Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng Klaus hiện vẫn đang nằm trên sàn. Những tấm thẻ phép cũng không hề được thi triển. Trừ cánh tay phải ra thì Palug dường như vẫn còn có thể cử động, và tôi cũng có thể di chuyển được mà không cần nhờ tới ma thuật Neutralization. Đây không phải là do kết giới Time Delay.

Nếu vậy thì, tại sao? Trong lúc quan sát xung quanh, mắt tôi chạm với người đó.

“Làm ơn đợi đã, Palug. Cô không có quyền giết Erica.”

『Ư……Không thể được……L-làm thế nào……?』

Auguste đã đứng dậy và đang hướng lòng bàn tay về phía chúng tôi. Trên trán của cậu thấm đẫm mồ hôi, còn sắc mặt thì như thể sắp sửa ngất đi bất kỳ lúc nào.

Vào lúc này thì tôi đã hiểu. Auguste đang sử dụng toàn bộ năng lực chi phối tinh thần để chặn đứng cử động của Palug. Tất nhiên, thứ này vốn không được dùng như vậy. Chắc hẳn cả cơ thể lẫn tâm trí cậu ấy hiện đang phải chịu đựng gánh nặng khủng khiếp.

Palug sợ hãi như thể một đứa trẻ bị phát giác đang làm điều xấu, nhanh chóng dập đi ngọn lửa đang bùng cháy ở cả hai cánh tay. Cùng lúc đó, cô nén chặt sát ý đang toả ra một cách rõ ràng của mình xuống.

Trong lúc chịu đựng nỗi đau, Auguste từng bước tiến lại gần Palug. Với một nụ cười dịu dàng như thể thấu hiểu tất cả, cậu cất tiếng.

“Cô đấy, đáp án cho câu hỏi đó……Cô không biết gì về người quan trọng nhất đối với tôi cả.”

Truyện Chữ Hay