Chuyến tham quan khu vườn kết thúc một cách tốt đẹp. Ann hết sức hài lòng. Cô bé đã vô cùng ngạc nhiên và hào hứng khi được chiêm ngưỡng các giống hoa phát triển đặc biệt ở Aurelia.
Trên đường về tôi đã nhờ người làm vườn gói những bông hoa Ann chọn và đem trang trí trong phòng của cô bé. Em ấy chắc hẳn sẽ rất vui khi nhìn thấy chúng.
Khi đang định trở lại phòng mình trước khi bữa tiệc tối bắt đầu, tôi bắt gặp một cảnh tượng đáng ngạc nhiên.“…Haah, chưa xong đâu, thêm một trận nữa…!!”
“Rắc rối rồi đây. Không phải nhóc đã hết hơi rồi sao, Klaus? Anh giờ cũng đói nữa, mình ngừng thôi nha…”
Dường như Klaus và anh trai Eduard của tôi đang luyện đấu với nhau trong sân của cung điện. Trên tay Klaus cầm một cây gậy phép được dùng bởi các pháp sư phương Đông, còn Eduard-oniisama thì sử dụng chiếc đũa phép của các nhà giả kim phương Tây.
Có vẻ Eduard-oniisama đang hoàn toàn áp đảo. Quả không hổ là Onii-sama.
Khoan, đợi đã, đối thủ chỉ là một đứa nhóc thì lẽ ra anh nên nhường nhịn chút chứ, ông anh 20 tuổi này. Bãi cỏ trên sân giờ đầy lỗ chỗ rồi kìa, thiệt tình~
“Ồ, Erica. Bên em sao rồi?”
Sau khi để ý thấy tôi, Eduard-oniisama nhanh chóng bước đến với biểu cảm ‘mình được cứu rồi’. Tôi có thể nhìn thấy Klaus run lên khi nghe thấy lời Eduard-oniisama nói……Tôi đoán là cậu ta không muốn ai chứng kiến cảnh bản thân bị đánh bại hoàn toàn như thế này.
“Vâng, Ann-sama đã rất hài lòng. Hai người đang đấu với nhau sao?”
“À, Klaus-kun nói muốn tỉ sức với anh. Chà, cậu ấy thật sự rất giỏi. Anh cứ phải ở thế phòng thủ suốt.”
“Ồ, thật vậy sao ạ?”
Lại khiêm tốn rồi. Khiêm tốn quá là thành ra gây khó chịu đấy, anh nên cẩn thận hơn, Onii-sama à. Chắc hẳn là anh đã tránh mấy đòn tấn công dữ dội của Klaus với thái độ thoải mái chứ gì?
“Tch……!”
Thấy chưa, giờ Klaus không những vừa run mà còn vừa đỏ mặt nữa rồi kìa.
Nếu mà nghĩ thì, trong trận đấu này, ngay từ đầu Klaus đã ở thế bất lợi.
Về cơ bản, các pháp sư vượt xa các nhà giả kim về độ tự do và tính biến hoá khi sử dụng các câu chú thuật. Tuy nhiên, gánh nặng về thể chất và tinh thần cũng vì thế cao hơn.
Đó là do khi sử dụng ma thuật, các pháp sư tạo dựng câu chú thuật ngay bên trong chính cơ thể của mình. Những thứ như cơ thể non nớt hay tinh thần không vững vàng sẽ trở thành trở ngại. Và ngược lại, ma thuật cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh khi được tạo ra từ những cảm xúc mãnh liệt.
Còn đối với các nhà giả kim thì trước tiên họ dùng các loại nguyên vật liệu khác nhau để xây dựng câu chú thuật, và rồi tập trung và lưu trữ chúng vào trong các công cụ. Sau đó họ có thể tái tạo và giải phóng các câu chú thuật bất cứ khi nào cần. Tình trạng thể chất hay sức mạnh tinh thần hoàn toàn không liên quan gì. Câu hỏi chỉ là liệu họ đã chuẩn bị kĩ cho tình huống hay chưa thôi.
Và có thể dễ dàng nhìn thấy kết quả, giữa nhà giả kim Eduard được trang bị đầy đủ, và pháp sư Klaus người vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành về mặt thể chất, đây còn không thể được gọi là một trận đấu nữa.
Nhân tiện thì tôi, Erica, là một nhà giả kim kém cỏi hiếm thấy trong gia tộc Aurelia trong những năm gần đây. Điều chí mạng là bản thân tôi không thể tạo dựng chú thuật hay lưu trữ chúng vào bất cứ đâu.
Tôi chỉ có thể sử dụng các vật phẩm tạo bởi các nhà giả kim khác mà thôi. Mà thật ra, việc đó thì ai mà chẳng làm được, dù cho không phải là nhà giả kim đi chăng nữa…Vậy đấy…Hahaha.
Cay thật.
Tuy hiện tại tôi vẫn ổn khi nhận sự bảo bọc từ cha và anh trai, nhưng đến lúc vào học viện thì biết tính sao đây?
Để chuyện đó sang một bên.
“Cả hai người, bữa tối sắp dọn lên rồi. Không phải giờ nên chuẩn bị đi sao?”
Tôi lướt qua ông anh đang bình thản không có lấy một giọt mồ hôi và nhìn vào người Klaus.
“Vậy đấy, Klaus-kun. Hết giờ rồi nên coi như trận này hoà nhé.”
“…Tch, lần sau tôi không thua đâu……”
“Ờ, đúng rồi. Anh được bạn trong trường gọi mấy ngày trước. Thế nên sau bữa tiệc tối anh phải trở về Học viện Ma thuật Lindis rồi.”
“Anh nói gì cơ……!?”
“Chà, anh rất tiếc. Klaus-kun.”
Đây là lần đầu tôi nghe thấy việc anh trai mình quay lại Học viện Ma thuật Lindis tối nay. Tôi đoán Eduard-oniisama đang dùng cớ này để trốn khỏi Klaus.
“Sau đột ngột vậy, anh thật sự không thể ở lại ít nhất là trong lúc gia đình Hafan ghé thăm sao?”
“Việc gấp mà em. Kết bạn với Klaus-kun cả phần của anh nữa nhé, Erica.”
“Ơ……? Vâng ạ.”
Và rồi Eduard-oniisama rời đi. Klaus và tôi bị bỏ ở lại.
Thật là khó xử.
Tôi lén nhìn Klaus và phát hiện cậu ta đang trừng mắt với mình. Khi tôi thử mỉm cười trong lúc nghĩ xem mình nên làm gì, ánh nhìn của cậu ta lại càng dữ dội hơn nữa.
“……Xin lỗi vì khi nãy đã nói mấy lời quá đáng.”
Cậu ấy ngừng trừng mắt và nhìn tôi với ánh nhìn thành tâm.
“Không sao đâu, Klaus-sama.”
“Có vẻ như trước khi bị lây sự yếu đuối thì vốn dĩ bản thân tôi đã yếu sẵn rồi.”
Klaus trông như một chú cún chán nản. Eduard-oniisama, anh đã làm gì vậy chứ……?
“Vậy cậu là em gái của tên đó. Chắc hẳn cậu cũng là một nhà giả kim tài năng nhỉ.”
“Không đâu, mình không có tí năng khiếu nào về thuật giả kim cả.”
“……Mấy người cứ phải thích khiêm tốn vậy hả?”
Aah, sau khi Eduard-oniisama làm lố vậy, mấy lời của tôi quả thực khó mà tin được.
“Không, về phần mình thì là thật đấy. Không may, sức mạnh ma thuật sử dụng cho các câu chú và ma thuật đều bị chặn lại bên trong cơ thể mình.”
“……! Ra vậy, rất tiếc khi nghe điều đó.”
Dù vốn không phải là chuyện nhỏ ở Aurelia, nhưng đối với Hafan thì vấn đề này thật sự vô cùng nghiêm trọng. Ngay lập tức, ánh mắt Klaus nhìn tôi chuyển thành thương cảm.
Với điều này, tôi thật sự lo lắng cho tương lai của bản thân. Chắc hẳn tính cách Erica nguyên bản trong game đã trở nên méo mó cũng bởi vì mặc cảm tự ti.
“Nhưng, à……đừng hiểu lầm nha, có điều, tôi có thể cảm nhận dấu vết của một ma thuật lạ quanh cậu. Nếu đó không phải là sức mạnh ma thuật của chính cậu, tôi thắc mắc không biết cái gì tạo ra nó vậy?”
Hở, là gì được chứ?
“Ồ, mình không cảm nhận được gì cả.”
Tất nhiên là tôi cũng có sở hữu các vật phẩm chứa ma thuật phòng vệ. Tuy nhiên, đây là nhà của gia tộc Aurelia. Chẳng việc gì phải xài những thứ đó ngay chính trong nhà mình cả.
“Tò mò thật đấy. Xin lỗi, tôi có thể đến gần hơn chút không?”
“Eh? Ừm, được thôi.”
Nói xong, Klaus bước đến gần tôi. Cậu ta bắt đầu nhìn tôi thật kĩ.
“Hmm……”
Cậu ta tìm ra gì rồi chăng? Quả không hổ là người sẽ trở thành pháp sư thiên tài trong tương lai.
“Tôi biết rồi, nó xuất phát từ ngực cậu. Cậu đang giữ món trang sức đặc biệt nào có sức mạnh ma thuật à?”
Aah, ý cậu ta là cái đó–! Sợi dây chuyền tinh thể sao tôi đã nhận từ anh trai.
“Đây là thứ mình được anh tặng vào sáng nay. Mình không biết nó có chứa ma thuật mạnh đến vậy.”
Mình tuyệt đối không thể để Ann thấy thứ này, nhưng nếu là Klaus thì chắc không có vấn đề gì. Nghĩ vậy, tôi rút mặt dây chuyền bên dưới áo ra.
Giờ đang là buổi tối. Luồng sáng xanh tựa chừng ánh sao bỗng chốc tràn ngập không gian mờ ảo.
“……Thật đẹp. Vậy ra đây là ánh sao nổi tiếng của Aurelia……”
“Anh ấy nói cái này là lá bùa may mắn để giúp mình kết bạn.”
Tôi chỉ nghĩ đây chỉ đơn giản là một lá bùa may mắn, nhưng có vẻ như nó thật sự có khả năng hấp dẫn người khác hả?
Klaus đang nhìn chằm chằm như thể bị mê hoặc.
“Không phải là ma thuật của anh cậu đâu. Ngược lại, thứ này là một loại ma thuật mà tôi chưa từng thấy qua. Nó không thuộc về Hafan, và trông cũng không giống với của Aurelia.”
“Chà, mình nghe nói nó được tìm thấy trong〈Tàn tích của Những vị khách〉. Đó có lẽ là một loại ma thuật cổ nào đó.”
“〈Tàn tích của Những vị khách〉à.”
Thôi chết rồi.
Bằng cách nào đó mà ngay giây phút từ khoá ấy xuất hiện, nó như điềm báo cho những việc tồi tệ sắp sửa diễn ra.
“Nhưng, tại sao Eduard-oniisama không phát hiện ma thuật bên trong viên đá chứ?”
“Tôi cũng đã nghĩ rằng đó chỉ là tưởng tượng của mình thôi vì nó rất mờ nhạt. Nhưng, ma thuật mà đến cả tôi cũng không biết, thực sự khá là hiếm đấy.”
Quả là Klaus, một pháp sư xuất chúng. Dường như cậu ta phát hiện ra vì đã luôn sử dụng Glam Sight, chú thuật giúp cho việc cảm nhận trực quan dấu vết của ma thuật. Ma thuật của các pháp sư Hafan thậm chí có thể được kích hoạt tự động kể cả trong tiềm thức nữa.
Không may, các nhà giả kim thuật phía Tây chúng tôi không có khả năng phản ứng với những tình huống bất ngờ. Chả trách sao Eduard-oniisama không để ý.
Dù vậy, Klaus thật sự khá là tự tin đấy hử~? Vẫn chưa vào Học viện Ma thuật mà cậu ta đã có thể nói rằng bản thân biết hết về các dạng ma thuật rồi, cả phương Đông lẫn phương Tây.
“Thật đáng ngạc nhiên khi cậu có thể phát hiện nó đấy, Klaus-sama.”
“Tất nhiên. Đây là kết quả của quá trình rèn luyện hết mình mỗi ngày của tôi mà.”
Tôi cảm thấy mắt của Klaus đang lấp lánh. Những người có tài luôn tò mò và tham lam khi đụng đến lĩnh vực yêu thích của họ nhỉ.
“Tôi cũng muốn tới tàn tích. Erica, cậu dẫn đường được không?”
—Chiều hướng cuộc trò chuyện này khiến tôi có cảm giác bất an.
Có vẻ như bằng cách nào đó death flag của tôi đã được dựng lên.
Trong game, Ann bị chiếm hữu bởi ác linh trong〈Tàn tích của Những vị khách〉. Nếu Klaus vào tàn tích thay cho Ann, Klaus cũng sẽ bị ác linh nhập, và rồi cậu ta sẽ nguyền rủa mình~~!!
“Tuyệt đối không được. Chỗ đó nguy hiểm lắm.”
“Eduard có thể vô đó mà không phải sao? Hay cậu nghĩ tôi không đủ sức?”
Thôi chết, mình lỡ kích hoạt máu ganh đua của cậu ta rồi!
Tôi nghĩ mình sẽ làm tổn thương danh dự của cậu ta nếu nói đó là sự thật mất. Phải làm gì bây giờ?