Như với hiệp đấu sử dụng vũ khí nặng, trong trận đấu kiếm này Louis cũng tiến hành tấn công mà không thèm báo trước.
Cậu ta ngay lập tức ném đi chiếc rìu và rút thanh kiếm ra trước khi Auguste kịp ổn định vị trí. Nhằm bảo vệ người cưỡi, Blackcurrant rút lui trong lúc giữ cho mắt mình mở, tuy nhiên Auguste thì vẫn còn đang trong tình trạng nhắm mắt cúi đầu.
Để Camellia thực hiện việc kìm hãm, Louis nhắm vào sơ hở, cố gắng tấn công chiếc khiên trên vai Auguste. Blackcurrant né tránh những đường kiếm có thể đánh trúng Auguste. Nó đã thành công thoát được nhát chém đầu tiên hướng về phía họ. Thế nhưng Louis vẫn tiếp tục tấn công mà không khoan nhượng. Trước đòn húc bằng cơ thể của Camellia, Blackcurrant mất thăng bằng, nắm lấy khoảnh khắc khi chân nó dừng lại, Louis vung kiếm.
Thanh kiếm của Auguste và Louis va vào nhau và bắn ra tia lửa. Có vẻ như cậu ấy đã rút kiếm một cách kịp thời.
(Uwah, nguy hiểm quá!)
Nhát chém của Louis là một đòn tấn công nghiêm túc đầy trẻ con mà ngay cả dưới đôi mắt của những người không có kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể nhìn ra. Cậu ta lớn hơn khoảng cỡ bốn tuổi, thêm vào đó là lợi thế về độ cao cùng cách tấn công không thương tiếc. Tất nhiên, vì đây là kiếm dùng trong cuộc thi, phần lưỡi của nó đã được làm mòn, nhưng nếu chẳng may mà đỡ trượt thì dù cho có khiên và giáp đi chăng nữa, có vẻ như nó cũng gây gãy xương.
“Cậu ta chặn được ư……? Không thể nào, trong trận dùng vũ khí nặng thì còn có thể, nhưng cả với kiếm luôn sao?”
Cha tôi kêu lên khi đang chăm chú theo dõi quá trình tấn công và phòng thủ đầy nguy ngập hiện tại.
Bộ có gì kì lạ à?
Trong lúc tôi đang nghiêng đầu, Đức vua đáp lại lời lẩm bẩm của cha tôi.
“Phải rồi, thường thì điều này là không thể trừ khi là tình cờ. Kể cả đối với nhóm rồng ở hạng mục 10 mét, một hiệp sĩ sở hữu kỹ năng cao như vậy cũng khó mà xuất hiện được……”
“Ồ, cậu ta lại gạt đòn tấn công nữa kìa. Thần không nghĩ chỉ là tình cờ thôi đâu.”
“Otou-sama, Đức vua, hai người đang nói gì vậy ạ?”
Khi tôi không thể kìm được mà cất tiếng hỏi, cả hai đồng loạt gật đầu với một biểu cảm khó hiểu.
“Phải rồi, đâu là lần đầu Erica xem giải đấu này mà. Thêm vào đó, cuộc thi năm nay còn gần như không có trận đấu kiếm nào nữa chứ.”
“Erica-ojousan, thật ra có một mạch diễn biến nhất định dao động trong phạm vi tương đối giữa ba hiệp của giải đấu này.”
Đức vua cẩn thận giải thích cho tôi. Tóm gọn lại thì, khuynh hướng của trận đấu phụ thuộc vào chiều dài món vũ khí được sử dụng. Và điều này càng rõ ràng hơn khi kích thước con rồng tăng lên.
Trong ba loại vũ khí, thường thì cuộc chiến trên không chỉ diễn ra trong trận đấu thương. Các loại vũ khí ngắn hơn sẽ làm tăng độ khó khăn lúc tấn công mục tiêu khi đang bay ở tốc độ cao.
Vì hiệp sĩ rồng sử dụng những chiếc búa và rìu đặc biệt với phần cán dài, họ vẫn phần nào có thể chiến đấu giữa không trung trong trận dùng vũ khí nặng. Nhưng ngay cả thế, mục tiêu khi ấy không phải chiếc khiên, mà là vũ khí của đối phương. Chỉ cần vũ khí bị đánh rơi, thắng bại sẽ được quyết định, chính vì vậy, như thể đã định sẵn từ trước, họ sẽ giao đấu với nhau bằng vũ khí và biến nó thành cuộc thi về sức chịu đựng.
Tất nhiên, như cách Louis làm ở vòng chung kết, thỉnh thoảng cũng có người sử dụng chiến thuật đẩy rồng của đối phương xuống đất. Một khi con rồng đã ở dưới đất thì khả năng né tránh sẽ bị giảm sút đáng kể. Lúc ấy, việc nhắm đến tấm khiên là điều tương đối dễ dàng cho dù sử dụng búa hay rìu đi chăng nữa.
Bất lợi của việc để rồng bên dưới mặt đất thậm chí còn lớn hơn trong hiệp đấu kiếm. So với một chiếc búa cán dài, thanh trường kiếm của hiệp sĩ rồng chỉ chiếm hai phần ba độ dài. Đó là lý do vì sao độ khó sẽ cao hơn cả về đánh trúng khiên chắn lẫn vũ khí của đối phương.
Đối với hiệp sĩ rồng ở mặt đất, việc né tránh những đòn tấn công đến từ mọi hướng của hiệp sĩ rồng trên không chỉ với khả năng điều khiển rồng thôi cũng đã đủ rắc rối rồi, huống hồ chi là bằng kiếm. Thêm vào đó, những con rồng thuộc hạng 10 mét trở lên cần khoảng cách chạy đà dài để có thể bay. Và tất nhiên, không cách nào tìm đủ đà bay trong lúc đang chiến đấu được. Vì vậy phép lịch sự dành cho việc về lại vị trí ban đầu trước khi tiếp tục trận đấu rất được coi trọng, đặc biệt là khi một bên đã rơi xuống đất.
Nhân tiện, chiều hướng của hiệp đấu kiếm khi không trở thành trận chiến trên không dưới đất một chiều là như vầy. Cả hai sẽ dàn xếp để đáp xuống mặt đất hoặc lơ lửng trên không trung với cùng cao độ, giao kiếm trong lúc áp sát nhau cho đến cuối cùng. Khi điều này xảy ra, trận đấu có khả năng kéo dài. Những tấm khiên chắn mục tiêu luôn bị giới hạn ở một nơi, bởi vậy rất dễ phòng thủ. Vì nó không nặng như trong trận đấu dùng vũ khí nặng, việc khiến đối phương tuột tay sẽ trở nên rắc rối hơn. Và do không thể dùng đến động tác chân, khó mà tạo ra được sự khác biệt trong kỹ năng đấu kiếm, vân vân. Đến cuối cùng, sức bền cùng khả năng tập trung liên tục trong một cuộc chiến trường kỳ sẽ là nhân tố quyết định thành bại.
Bằng cách này, giải đấu ban đầu được thiết kế để có thể trở thành cuộc so tài trên mọi khía cạnh.
“Nói tóm lại, việc cậu ấy có thể chặn được đòn đánh của đối thủ nhiều lần liên tiếp trong lúc phòng thủ dưới mặt đất, thứ vốn dĩ là điều bất lợi thật sự rất tuyệt vời nhỉ.”
“Cháu hiểu khá nhanh đấy, Erica-ojousan. Chính xác. Mặc dù khó mà có thể nhận ra được nếu chỉ nhìn ở khoảng cách xa, nhưng từ góc độ của người hiệp sĩ rồng đang phòng thủ – từ góc độ của Auguste, việc nhìn thấu đòn tấn công thật không dễ chút nào. Vì rất có thể Louis sẽ lại xuất hiện từ sau lưng ngay khoảnh khắc tiếp theo không biết chừng.”
“Có thể nào lật ngược tình thế không ạ?”
“Fufufu. Cứ yên tâm mà theo dõi trận đấu của con trai ta đi. Vốn dĩ Auguste cũng thích xem giải đấu mà. Thằng bé sẽ nhận ra cách để xử trí trong tình huống này thôi.”
Nghe theo lời nhắn nhủ của Đức vua, tôi chú tâm vào trận đấu. Vào thời điểm đó, quả thật cục diện cuộc chiến vốn đang bế tắc đã một lần nữa chuyển động.
Nhân cơ hội trong lúc Camellia định quay đầu rời khỏi, Blackcurrant đập chiếc đuôi dài của mình. Mục tiêu chính là khớp cánh của Camellia. Camellia chao đảo trên không, nó mất lực bay và buộc phải đáp xuống. Với việc cả hai đều ở trên mặt đất, đây đã trở thành một trận đấu ngang cơ.
“Được, thành công rồi! Con nhớ tốt lắm, Auguste. Đấy chính xác là nước đi đã giúp lật ngược tình thế trong trận bán kết hạng 10 mét ba năm về trước.”
Đức vua đột ngột siết chặt nắm đấm và vui sướng cao giọng. Dù đã từng oán trách số phận, nhưng hiện tại khi Auguste thể hiện những thành công liên tiếp, sự căng thẳng trong ông giờ đã hoàn toàn hồi phục.
“Hm. Tuy Hoàng tử Auguste chiếm ưu thế khi nói đến khả năng cưỡi rồng, Louis lại trên cơ về mặt thể chất và kinh nghiệm thực chiến. Vì khó có thể tận dụng sự khác biệt trong năng lực con rồng được nữa, đây chính xác sẽ là một trận năm ăn năm thua.”
“Con trai ta không dễ gì mà chịu lép vế trong cuộc chiến về sức chịu đựng đâu. Nhìn bề ngoài như vậy nhưng nó cũng đã luyện tập rất chăm chỉ đấy.”
Dù nghe như lời phát ngôn của mấy bậc phụ huynh thương con quá mức, nhưng tôi chợt nhớ lại. Cậu ấy từng đủ sức nâng chiếc túi nặng nề một cách nhẹ nhàng hồi đi tham quan đồng thời thể hiện sự vững vàng trong lúc chúng tôi khiêu vũ. Thật không khó để tưởng tượng việc Auguste tự trui rèn bản thân nhằm một ngày nào đó có thể cưỡi được rồng.
Louis sau khi bị đánh rơi xuống đất đã chuyển hoàn toàn sang trạng thái phòng bị. Trong lúc để Camellia tạo khoảng cách, cậu ta cũng nâng kiếm lên và tiến hành thủ thế.
Tuy nhiên Auguste lại thực hiện một hành động không ngờ tới.
Số cát xung quanh Blackcurrant cuộn thổi, trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng Auguste cũng đang dựng màng khói. Thế nhưng, khoảng cách giữa cậu ấy với Louis là quá xa để cát có thể tác động.
“Cái gì, nó đang nổi lên sao!?”
Cha tôi hét lên và rướn người về phía trước. Bị kéo theo, tôi cùng Đức vua cũng hướng mắt về phía bên kia lớp cát.
Với Auguste trên lưng, Blackcurrant đập mạnh đôi cánh. Cơ thể của con rồng khổng lồ hạng 20 mét dần được nâng lên vài mét mà không cần phải lấy đà. Cùng lúc với việc vỗ cánh, Blackcurrant có vẻ cũng đang phả ra những làn hơi trong lúc thở. Đó chính là danh tính của thứ trông như màng khói.
Louis để ý thấy sự bất thường và thúc giục Camellia tấn công, nhưng đã quá muộn. Đôi cánh của Blackcurrant đón gió, đưa nó về lại bầu trời cùng với Auguste. Con rồng đen và vị Hắc kỵ sĩ ngày một vươn cao hơn.
“Bệ hạ, rốt cuộc đó là gì vậy?”
“Hmm. Ta từng nghe qua trong truyền thuyết. Về giai thoại của Vị vua nghiêm trị Jean trong cuộc viễn chinh đến lục địa Karkinos vào thời Đại chiến Khổng lồ thứ ba. Đội quân của ông lúc bấy giờ đang gặp phải nguy cơ lớn khi không thể nhìn thấy được sự vây hãm của người khổng lồ bởi vì thời tiết xấu và bị cô lập bởi kẻ thù. Tuy nhiên, Urizen do nhà vua cưỡi đã cất cánh bay mà không cần chạy đà và cứu thoát họ khỏi cơn khủng hoảng.”
“Sao Hoàng tử Auguste lại có thể sử dụng cùng kĩ thuật với vị vua ấy được chứ……?”
“Ta không biết. Phép màu cứ liên tục xảy đến hết cái này tới cái khác. Giờ thật sự không gì làm ta ngạc nhiên được nữa.”
Kể ra thì, Auguste biết rất rõ về thiên thần hộ mệnh của Vị vua sáng lập cũng như Quái thú Khế ước. Nếu đã rành rọt mấy cái truyền thuyết trong lúc tìm kiếm gợi ý cưỡi rồng thì việc cậu ấy nắm luôn chi tiết về những người hiệp sĩ và các con rồng trong quá khứ cũng chẳng có gì là lạ.
Louis cũng muộn màng cho Camellia chạy đà bay lên. Có lẽ là vì so với khi bay, một con rồng bên dưới mặt đất sẽ gặp phải bất lợi nghiêm trọng. Tuy nhiên Auguste đã ở một độ cao lớn hơn nhiều.
“Hoàng tử đang tính làm gì vậy? Dù bay lên được rồi nhưng cậu ấy lại không cố điều chỉnh độ cao.”
“Đó là khiêu khích hoặc để câu giờ—Không, đợi đã. Lẽ nào thằng bé đang muốn định đoạt trận đấu bằng một cuộc không chiến?”
“Không thể nào. Vì lý do gì chứ?”
“Trong giải đấu này, chỉ có duy nhất một hiệp sĩ giành được chiến thắng với màn không chiến tốc độ cao ở hiệp đấu kiếm mà thôi. Đó là vị hiệp sĩ rồng mù Gustav, Bá tước của Caex vào thời đó.”
“Thưa Đức vua, kỹ thuật ấy những hiệp sĩ rồng khác cũng dùng được chứ ạ?”
“Mặc dù ta cũng từng cố bắt chước, nhưng kết quả lại vô cùng đáng buồn. Kể cả khi tái hiện được kĩ thuật thì vẫn cần luyện tập rất nhiều……Còn không, người đó phải là một thiên tài về năng lực ngoại cảm để có thể vượt qua Gustav, người được cho rằng có độ nhạy cao do mất đi thị lực.”
Toàn bộ khu vực khán giả chìm trong im lặng và dõi theo Auguste.
Trong lúc tất cả đang tập trung quan sát, với mặt trời ở phía sau lưng, Auguste lệnh cho Blackcurrant thực hiện cú lộn người. Hình bóng một con rồng cùng một con người biến mất đằng sau ánh mặt trời trong khoảnh khắc.
Sau một cú đập mạnh, Blackcurrant gập đôi cánh lại. Nó lao xuống cùng với Auguste trên lưng. Cách nó di chuyển gợi tôi nhớ đến bói cá sông hay loài chim cắt.
Louis bàng hoàng trong giây lát trước hình ảnh một Blackcurrant đang hướng tới với tốc độ kinh hoàng. Cứ đà này, tình trạng hai con rồng va vào nhau sẽ xảy ra. Nhưng trước khi cậu ta kịp đưa ra quyết định rằng nên tránh hay nên chặn, Auguste đã tiếp cận.
Trong lúc con rồng đang cố trốn thoát, Blackcurrant lướt qua cùng một chuyển động như thể lượn quanh Camellia. Sau khi giao nhau với khoảng cách mỏng như tờ giấy theo đúng nghĩa đen, Blackcurrant đang bay là là trên mặt đất thì đột ngột thắng lại, vỗ đôi cánh và chầm chậm bay lên. Không buồn ngoái nhìn Louis bị bỏ lại giữa không trung, bằng một cử chỉ tao nhã, Auguste tra kiếm lại vào bao.
Phất phơ giữa làn gió thoảng, sáu mảnh gỗ rơi xuống.
Những tấm khiên chắn gắn trên người Louis và Camellia, tất cả đều đã bị cắt làm đôi. Không khác gì việc luồn chỉ vào lỗ của cây kim cắm trên mặt đất khi đang cưỡi trên một con ngựa chạy hết tốc lực – với độ chính xác như vậy, Auguste vừa chém đứt chiếc khiên của Louis.
Cùng một Louis vẫn còn đang ngây người sau lưng, Camellia đáp xuống.
Toàn bộ đấu trường không một tiếng động. Mọi người đều nhìn vào Auguste với biểu cảm không tin được điều đã diễn ra trước mắt mình. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ là âm thanh đập cánh của Blackcurrant.
Trong lúc không ai có thể cử động, cơ thể tôi di chuyển một cách tự nhiên. Tôi nhặt vòng hoa đã được chuẩn bị ở chỗ ngồi dành cho khách quý lên và ném về phía cậu ấy.
Auguste vỗ nhẹ chiếc cổ của Blackcurrant. Con rồng nhanh chóng hiểu được ý định của cậu, nó giương đôi cánh, quay đầu lại và hướng lên. Khi Blackcurrant bay tới khu vực khán đài, ngay giữa không trung, Auguste bắt lấy vòng hoa tôi đã ném đi.
Tôi vẫy tay với Auguste, và cậu ấy đáp lại bằng cách giơ cánh tay với dải ruy băng xanh quấn quanh lên.
Tiếng reo hò lớn dường như có thể rung chuyển mặt đất vang vọng. Khán giả đã quay lại về phía cậu ấy, ngợi ca Auguste bằng những tràng pháo tay và lời cổ vũ nhiệt tình. Nối tiếp tôi, các vòng hoa lần lượt được ném vào, và cặp đôi người rồng chân thành bắt lấy nó, tô điểm họ bằng những bông hoa rực rỡ.
Trên tất cả, với kỹ năng cưỡi rồng tương tự những vị vua cùng anh hùng đời trước cho thấy sự vô tội của Auguste, mọi người dường như đã công nhận cậu. Thật may quá. Quả nhiên, việc liệu cậu ấy có thể cưỡi rồng hay không chính là điểm mốc quan trọng. Trong trường hợp này, kể cả khi cậu ấy bị mất tư cách thi đấu, chỉ cần giải thích rõ ràng rằng đấy không phải hành động phi pháp một cách chắc chắn, có lẽ họ vẫn sẽ chấp nhận Auguste sau đó thôi.
“Auguste! Con trai ta! Người hùng bé nhỏ của ta!”
Đức vua đang đứng trên lan can khán đài, dang rộng vòng tay và hét to về phía Auguste. Uwah, chỗ này cao khoảng toà nhà bốn tầng đấy. Ông ấy có lẽ đã quen với độ cao do là hiệp sĩ rồng, nhưng từ quan điểm người chứng kiến, nó trông nguy hiểm cực kỳ.
Auguste vẫy tay lại với Đức vua, cả hai cha con đều mang nụ cười tươi trên môi.
Blackcurrant liên tiếp thực hiện vô số động tác lộn vòng, bay xoắn ốc, cùng các kiểu bay lượn khác để đáp trả khán giả. Giữa những màn biểu diễn ấy, khi cặp đôi người rồng đang vươn cao về phía bầu trời để tái hiện lại đòn quyết định trong trận chung kết, có chuyện đã xảy ra.
“Kyuuu……gyururuuu……!”
Blackcurrant kêu lên với âm thanh sầu thảm. Ở độ cao chót vót, nó quằn quại trong đau đớn, cố gắng hất đi Auguste hiện đang ở trên lưng mình, như thể muốn rũ bỏ cậu.
Tôi có linh cảm xấu. Cảm giác không khác gì bàn tay lạnh lẽo của thần chết đang vuốt ve lưng mình.
(Chuyện như vậy……Không lý nào……Đã đi xa đến mức này mà lại rơi xuống thì……)
Blackcurrant xoay cơ thể như một cơn lốc đen. Nó của hiện tại còn hung hãn hơn cả khi trong trận đấu, đó là những cử động thô bạo không màng đến việc liệu có người cưỡi ở trên hay không.
Lời nguyện cầu của tôi tan vào hư vô, và cậu bé trong bộ giáp đen bị ném vào không trung.
Auguste người vừa bị hất bay không hề phản ứng dù chỉ chút ít. Lẽ nào cậu đã ngất đi sau cú xoay vòng?
Blackcurrant con rồng đáng lý ra là đồng đội cho đến ban nãy chẳng buồn để tâm đến việc Auguste đang rơi một cách không phòng bị, trong khi vốn dĩ nó phải là người đến giúp cậu ấy đầu tiên.
“Auguste-sama!”
Tôi hét lên trong vô thức. Tôi chỉ có thể hét lên. Dù là một nhà giả kim, thế nhưng tôi đã chẳng chuẩn bị gì cho tình huống bất ngờ này.
Hoàng hậu kêu tên Auguste đau đớn hơn bất kỳ ai. Đức vua gọi con rồng của mình và cố gắng bắt lấy cậu. Dù thế nhưng, không một ai kịp lúc.
Không ai làm được gì.
Ở khoé mắt tôi, có người đang di chuyển. Người ấy mở chiếc túi của nhà giả kim và rút ra một cây đũa phép. Đó là chiếc đũa mà tôi đã từng sử dụng qua, nhưng đồng thời cũng là chiếc đũa tôi chưa một lần đụng tới.
Phần đầu được gắn hổ phách, phần trục làm từ xương điểu sư hoá thạch. Tay cầm bằng vàng đồng và có hoạ tiết lông vũ trên bề mặt. Nguyên liệu lõi là hoá thạch cánh của loài Urvogel.
—Là đũa phép Feather Falling.
Tuy nhiên, khác với Feather Falling thông thường, chiếc đũa này có khắc bài thơ ca tụng gió theo ngôn ngữ cổ của Aurelia đồng thời sở hữu hiệu ứng đã được khuếch đại. Nó chính là trang bị đặc biệt của Công tước Aurelia, Ernst tầm xa.
Cha tôi tập trung tư tưởng và vẫy chiếc đũa phép trong lúc nhắm đến Auguste hiện đang rơi xuống. Feather Falling, thứ vốn dĩ chỉ có phạm vi dưới 5 mét, giờ đây đã được mở rộng ra trên 100 mét bởi năng lực của người đứng đầu các nhà giả kim. Vòng tròn ma thuật như một tấm màng mỏng màu trắng trải dài hướng đến bên dưới Auguste, ngay khi nó chạm vào cậu, vòng tròn ma thuật vỡ ra thành những sợi lông vũ và phân tán.
Auguste cùng các vòng hoa rải rác, tất cả đều chầm chậm giảm dần cao độ như thể đã quên mất sự tồn tại của trọng lực. Cậu ấy rơi trong một khoảng thời gian dài tưởng chừng vô tận, với ánh sáng ma thuật tựa những sợi lông vũ trắng bao bọc xung quanh.
Vào khoảnh khắc điều ước thành hiện thực, người thiên thần luôn khao khát có được bầu trời đã bị tước đi mọi thứ và đẩy xuống mặt đất.