Khi vòng tứ kết kết thúc, người ta bắt đầu tiến hành dọn dẹp lại khu vực đấu trường vừa bị càn quét sau trận chiến ác liệt. Một công cụ dùng để san phẳng mặt đất tương tự chiếc bồ cào với kích thước lớn kinh khủng đang được nhiều con rồng mang hình thể của loài bò kéo đi. Có vẻ như chỉ mỗi chuyện làm bằng sân thi đấu rộng lớn này thôi cũng đã là việc khó khăn rồi.
Trận chung kết sẽ diễn ra cuộc đối đầu giữa Auguste trong vỏ bọc Hắc kỵ sĩ không rõ danh tính cưỡi Rồng đen Blackcurrant cùng Louis Ode-Ignitia trên lưng Rồng trắng Camellia.
Không chỉ riêng Auguste, Louis cũng có mặt trong trận chung kết này nhờ vào chuỗi các bàn toàn thắng. Chú Rồng trắng Camellia được cưỡi bởi Louis dường như sở hữu nhiều sức mạnh và tốc độ hơn những con rồng khác. Mặc dù năng lực người cưỡi không mấy khác biệt, hiệu suất hoạt động của những con rồng lại mang một sự chênh lệch đáng kể.
Và trên hết, Louis thích lối chơi thô bạo.
Việc sử dụng nanh, vuốt và hơi thở của rồng là bị cấm, tuy nhiên cậu ta đã dùng tất cả những cách thức còn lại để thực hiện đòn tấn công. Nhờ vào sự thật rằng con rồng bản thân sở hữu có nhiều sức mạnh hơn, kể cả khi ngọn thương không đánh trúng, chỉ với việc cậu ta dùng cơ thể rồng húc vào cũng đủ làm tư thế đối phương bị phá vỡ. Lợi dụng tốc độ của con rồng, cậu ta giữ lấy vị trí có thể chặn đầu đối thủ, và rồi ép cho người đó chạm đất. Cậu ta để Camellia gầm lên khi đang bay ngang qua đối thủ, khiến họ mất bình tĩnh. Thổi cát để vô hiệu hoá mắt họ, hoặc tạo màng khói. Vân vân.
Theo lời Đức vua thì nguyên nhân cho lối tấn công hung hãn đó là vì cậu ta đến từ Karkinos. Những hiệp sĩ rồng thuộc lãnh thổ Karkinos-Ignitia, từ trẻ tuổi cho đến kỳ cựu, dường như đều tích lũy kinh nghiệm thực chiến dồi dào mà không hề có ngoại lệ. Cách chiến đấu của họ, bao gồm kỹ năng cưỡi rồng, được hình thành dựa trên giả định đối phương là người khổng lồ, Đức vua đã nói vậy.
“Như một người hiệp sĩ, việc này không phải thứ đáng để được ngợi ca, tuy nhiên, nếu xét trên góc độ của một người lính thì lại là chuyện khác. Phong cách chiến đấu dữ dội ấy sẽ là sự kích thích tốt đối với những hiệp sĩ rồng trẻ tuổi, những người sở hữu ít kinh nghiệm chiến đấu.”
“Ra vậy. Nhưng dù nói rằng nó là một sự kích thích tốt……Có vẻ như ngài vẫn thích vị hiệp sĩ giáp đen giấu mặt cưỡi Blackcurrant hơn phải không ạ?”
“Fufufu. Biết làm sao bây giờ? Ta cũng là người thôi mà. Quan điểm của ta trên cương vị một vị vua và sở thích cá nhân của ta là hai thứ hoàn toàn khác biệt.”
Vua Ignitia nháy mắt như một đứa trẻ nghịch ngợm. Khi nhìn thấy điều đó, nó gợi tôi nhớ đến Auguste hồi đang là ThiênThần-san tự phong. Cử chỉ của Đức vua và Auguste đôi lúc lại bỗng dưng giống nhau vô cùng.
Trong khi Đức vua cùng cha tôi vẫn đang hạnh phúc bàn về mấy thứ như ‘đó là một trận đấu hay’ hay ‘hiệp sĩ rồng này giỏi đấy’, có người bước đến hàng ghế dành cho khách quý.
Người vừa xuất hiện bên dưới tấm băng rôn được thêu gia huy gia tộc Ignitia chính là Actorius-sensei với chiếc huy hiệu nhân viên điều hành đính trên người. Hử? Kính anh lại lệch nữa rồi sao, Sensei?
“Thưa Đức vua, thưa ngài Công tước, xin thứ lỗi cho thần vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện.”
“Ồ, Elric-kun, ra là cháu. Có chuyện gì thế?”
“Đã có một báo cáo từ đội quan sát về việc tồn tại hành vi gian lận được thực hiện bằng ma thuật ạ.”
Cha tôi giới thiệu sơ về Actorius-sensei cho Đức vua. Sau đó, Actorius-sensei lấy ra một tờ giấy da với dấu mộc của nhân viên điều hành từ trong ngực áo và đưa nó cho họ. Hai người nhìn vào tờ giấy.
“Hừm, Blackcurrant……Cậu Hắc kỵ sĩ đó à.”
“Vâng, thưa Đức vua. Vì vấn đề trong lãnh thổ Hafan, các pháp sư mạnh đều đã bị cử đi khắp nơi, thế nên chúng thần chỉ mới phát hiện một vài dấu vết của ma thuật nguỵ trang được che đậy khéo léo mà thôi……”
Tai tôi vừa bắt gặp một đoạn đối thoại khá là đáng quan ngại.
Auguste gian lận ư?
Tôi chưa từng nghe gì về vụ nào như vậy trước đây, và cậu ấy trông cũng không phải người thích lừa lọc. Dù thực hiện những hành vi mờ ám để cưỡi được rồng đi chăng nữa, nó cũng chẳng mang lại cho cậu ấy lợi ích gì khi mối nghi ngờ về dòng máu của Auguste vẫn sẽ không được rửa sạch. Và kể cả có đi theo con đường nguỵ tạo, cậu ấy cũng là người sẽ lựa chọn một phương thức động như mạo hiểm mạng sống để hợp nhất với Quái thú Khế ước.
Là một âm mưu nào đó sao? Hay phải chăng, lịch sử đã bị bóp méo vì tôi hành động khác với nguyên bản?
Trong lúc tôi bận tâm suy nghĩ, tiếng cổ vũ lớn từ hàng ghế khán giả vang lên. Khi hướng mắt về phía sân đấu, hai con rồng đang chuẩn bị vỗ cánh bay. Vua Ignitia nhìn thấy điều đó đã nhổm người dậy và bất giác la lên.
“Cái gì!? Sao trận đấu lại được tiến hành rồi!? Ta vẫn còn đang thảo luận cơ mà!”
“Ah, thôi chết! Thật vô cùng xin lỗi, thưa Đức vua. Thần đã quên không liên hệ các bộ phận khác tạm ngưng hoạt động!”
Uwah, thậm chí mới giờ thôi mà Actorius-sensei đã là một người hậu đậu rồi à.
Actorius-sensei khua khoắt trong hoảng loạn, cố gắng sửa vị trí của chiếc kính nhiều lần. Tuy nhiên, cứ sau mỗi lần thì nó lại chuyển sang một hướng kỳ quặc khác. Gì vậy, bộ thứ này bị dính phải lời nguyền hay sao thế?
Actorius-sensei cuối cùng định chạy đi đâu đó thì bị cha tôi ngăn lại.
“Elric-kun, bình tĩnh nào. Dù sao thì ta cũng nên kiểm tra sự thật trước đã.”
“À, một khi giải đấu bắt đầu thì không dễ dàng gì mà gián đoạn được. Kể cả có là lệnh của nhà vua đi chăng nữa.”
Cha tôi gật đầu trước lời nói của Đức vua và lấy ra một chiếc đũa phép. Làm từ cây phong đường, cùng một khối ngọc lục bảo vuông đính ở phần đầu – đó là đũa Glam Sight. Nó có đôi chút dài hơn chiếc đũa của Eduard-oniisama đồng thời mang thiết kế đặc biệt với phần hoạ tiết lông vũ trên bề mặt viên ngọc lục bảo được dát bằng vàng.
Cha tôi còn được biết đến với danh hiệu Ernst tầm xa. Vai trò của ông trong cuộc thuỷ chiến Aurelia là sử dụng một đòn bắn cực xa duy nhất để chôn vùi bọn khổng lồ ở phía bên kia đường chân trời. Chính vì vậy, dường như những chiếc đũa cha tôi sở hữu đều đã được hiệu chỉnh nhằm mở rộng phạm vi hoạt động.
Tập trung nhìn vào Rồng đen Blackcurrant hiện đã bay rất cao trên bầu trời, cha tôi vẫy đũa phép. Sau khi vòng tròn ma thuật tương tự Glam Sight thông thường xuất hiện, nó tiếp tục được chất chồng bởi nhiều vòng tròn ma thuật khác và tạo thành hình dạng một chiếc ống nhòm.
“Hm……Nguồn gốc của hiệu ứng ma thuật là đến từ bàn đạp à? Ra vậy. Nó được ngụy trang dưới nhiều lớp vỏ bọc. Chả trách sao cậu ta lại có thể thông qua buổi giám định trước trận đấu.”
Tôi cảm thấy bị sốc. Auguste thật sự đã thực hiện hành vi không hợp lệ ư? Hi vọng rằng có sự hiểu lầm nào ở đây.
“Có điều, thứ này vô hại……Không, mặc dù không thể nói là vô hại, ít ra thì nó cũng không gia tăng sức mạnh con rồng một cách bất hợp pháp.”
“Otou-sama, đó là ma thuật gì vậy ạ?”
“Là phép làm say.”
“Phép làm say?”
Ma thuật gây say xỉn? Sao cái đó lại ở trên rồng của Auguste được chứ?
Khi tôi đang lo lắng, Đức vua phá lên cười.
“Hahaha. Ma thuật làm say sao? Quả thật nếu có thể tăng sức mạnh với thứ như vậy, mấy quán rượu sẽ đầy tráng sĩ mất rồi. Ngược lại, mặc dù phép này được thi triển, thế mà cậu ta vẫn có thể điều khiển nó một cách xuất sắc đến vậy.”
Như Đức vua đã nói, điều này là chính xác. Một con rồng say xỉn trông có vẻ nguy hiểm nếu phải tiếp cận.
Cha tôi nhún vai khi nghe những lời ấy.
“Tuy nhiên, điều này vẫn đem lại rắc rối, thưa Bệ hạ. Dù chỉ là ma thuật gây say xỉn, nó chắc chắn cũng đã vi phạm vào điều khoản cấm sử dụng.”
“Miễn cậu ta không giành chiến thắng, ta vẫn có thể dàn xếp chuyện này trong bí mật……Có điều cậu hiệp sĩ giáp đen ấy lại trông không dễ gì mà thua cuộc đến vậy. Kể cả khi có gông cùm là cái phép làm say đó đi chăng nữa.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, như thể đã rút ra kết luận trong lòng, vua Ignitia từ tốn gật đầu.
“Được. Cứ tiếp tục thôi. Nhìn vào biểu cảm của khán giả mà xem. Nếu ta ngăn trận đấu lại thì họ sẽ làm loạn lên mất. Thật không may, cho dù cậu Hắc kỵ sĩ đó có giành chiến thắng, cậu ta vẫn không thể được công nhận là người thắng cuộc.”
“Trên tất cả, bản thân Bệ hạ cũng muốn theo dõi trận này đúng chứ?”
“Fufu. Bị lộ rồi à?”
Trước câu nhận định của cha tôi, nhà vua thè lưỡi. Tuy nhiên, ông ấy nhanh chóng khoác lên vẻ ngoài nghiêm nghị và đưa ra chỉ thị cho Elric.
“Dù sao thì, Elric. Ma thuật đó là phép gây say xỉn và không tăng cường sức mạnh con rồng hay người cưỡi……Ta muốn cậu thông báo tới những nhân viên khác điều này.”
“Thần đã rõ, thưa Đức vua.”
Elric cúi đầu, rời khỏi hàng ghế khách quý và vội vã bước xuống cầu thang. Tôi hơi lo lắng không biết liệu anh ta có bị ngã không nữa. Tuy nhiên, việc đáng bận tâm hơn là—
Đột nhiên, khán giả bỗng xôn xao. Tôi, cha cùng Đức vua giật mình hướng mắt về phía hai con rồng. Bằng cách nào đó, dường như Auguste hiện đang bị lấn át bởi đối thủ.
Đức vua và cha tôi ngay lập tức phân tích tình hình trận đấu.
“Hửm? Vừa rồi, có người tấn công thành công rồi à?”
“Không, thưa Bệ hạ, chỉ là chiêu lừa thôi. Cùng lúc tấn công hiệp sĩ giáp đen, Louis đã tự đánh vào chiếc khiên của mình. Có vẻ như âm thanh đó là để khiến đối phương tưởng nhầm rằng đã trúng mục tiêu.”
Bị phân tâm bởi âm thanh từ chiếc khiên, Auguste rời mắt khỏi ngọn thương của Louis trong khoảnh khắc và xác định tình trạng khiên của mình. Không bỏ lỡ thời cơ, Louis cố hạ gục Blackcurrant với đòn tấn công bằng cơ thể của Camellia.
Tôi đã tưởng chiêu ấy chắc chắn sẽ trúng nó, nhưng Blackcurrant đã tránh được chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Mặc dù nhịp độ bị phá vỡ bởi pha tấn công mấp mé phạm quy của Louis, Auguste vẫn đang chiến đấu tốt.
(Uwah, nguy hiểm quá……Tuy vậy, dù không nhìn thấy đối phương nhưng Auguste cũng né đòn tốt ghê.)
Các hiệp sĩ rồng Ignitia có khả năng quan sát xung quanh dưới góc độ của loài rồng. Trong vài trận đấu trước, Đức vua Ignitia đã dạy tôi điều đó.
Mỗi khi cưỡi trên rồng, họ đều có thể nắm bắt được tình hình phía sau mà bản thân lẽ ra không thể nhận biết thông qua đôi mắt của chúng. Năng lực cưỡi rồng càng thành thục bao nhiêu, tầm nhìn của họ dưới đôi mắt chúng càng trở nên rõ ràng bấy nhiêu, đồng thời thời gian mượn tầm nhìn ấy cũng sẽ kéo dài lâu hơn.
(Do đó, trên thực tế, người lần đầu cưỡi rồng như Auguste đáng lý ra không có khả năng quan sát phía sau lưng tốt đến vậy……Kì lạ thật.)
Hai người họ quay đầu lại sau khi nới rộng khoảng cách, và rồi một lần nữa tạo thế tấn công. Cũng như vài trận đấu thương trước, Camellia đang chiếm giữ vị trí cao và xa hơn. Sự chênh lệch trong tốc độ cùng sức mạnh của hai con rồng đã được biểu hiện một cách rõ ràng.
Theo lời giải thích của cha tôi và Đức vua, về căn bản thì lợi thế trong trận đấu thương sẽ thuộc về con rồng có thể bay cao và xa hơn trong cùng một khoảng thời gian. Nguyên nhân là do như vậy sẽ có nhiều khoảng trống để tăng tốc hơn trong đợt tấn công kế tiếp.
“Blackcurrant quả nhiên gặp bất lợi trong trận dùng thương này rồi.”
“Umu. Cho đến bây giờ, bởi vì các con rồng đều sở hữu sức mạnh thể chất ngang nhau, cậu Hắc kỵ sĩ đó mới có thể áp đảo đối phương với kỹ năng cưỡi rồng của mình……Việc Camellia trở thành địch thủ khó xơi của cậu ta cũng là lẽ đương nhiên.”
Tại sao hai con rồng cùng thuộc hạng 20 mét lại có sự chênh lệch lớn đến vậy? Trong khi dõi theo trận đấu, tôi nghe được điều này từ Đức vua và cha mình. Câu trả lời dường như là vì ‘một trong số chúng đã được nuôi bởi gia đình quý tộc giàu có hơn’.
Vua Ignitia lần lượt kể về môi trường trời phú dành cho những con rồng khi được các nhà quý tộc nuôi dưỡng. Sở hữu chuồng trại chuyên dụng cùng khu vực săn bắt riêng. Nguồn thức ăn dồi giàu dinh dưỡng và người chịu trách nhiệm quản lý cân bằng giữa chúng. Chế độ luyện tập phù hợp. Một đội ngũ lớn các nhân viên tập trung chỉ để săn sóc cho một con rồng duy nhất, bao gồm một y sĩ chuyên về rồng, người chăm lo không chỉ về mặt thể chất mà cả tinh thần cho chúng.
“Tuy vậy, sức mạnh của Camellia nếu chỉ do sự khác biệt về môi trường phát triển thì vẫn khá là bất thường……Chà, nhưng gia tộc Ode-Ignitia mà có giấu một hay hai kỹ thuật nuôi rồng mạnh thì cũng chẳng lạ gì.”
Đức vua nói trong lúc nghiêng đầu. Dù sao, tôi cũng đã nắm được rằng Blackcurrant của Auguste đang phải chịu bất lợi. Nếu quả trứng cậu ấy nuôi mà nở, không biết nó có thể đọ lại một con rồng như Camellia hay không?
Auguste vẫn có thể né tránh trong lúc cưỡi trên con rồng với hiệu suất kém hơn. Tuy nhiên, trước tốc độ và sức mạnh áp đảo của Camellia, cậu ấy dường như cũng không kiếm đủ khoảng trống để mà tấn công.
Sau cỡ mười đợt đánh, Blackcurrant cuối cùng đã bị mất thăng bằng. Louis không bỏ lỡ cơ hội đó. Để Blackcurrant không có thời gian hồi phục, cậu ta nhanh chóng tái tấn công với bán kính quay đầu nhỏ nhất. Lao xuống cùng với Camellia, Louis nhắm đến chiếc khiên bên tay trái ở phía sau yên của Auguste.
(Nguy hiểm!)
Trước khi ngọn thương của Louis kịp trúng đích, Auguste đã khiến Blackcurrant thực hiện cú lộn người ngay vào thời điểm chuẩn xác. Từ góc độ của Auguste lẽ ra không thể thấy được chính xác vị trí của Louis. Thế nhưng, một lần nữa, cậu đã sử dụng tầm nhìn của rồng để tránh đòn tấn công.
Mũi thương của Louis đâm vào thinh không.
Trong lúc Auguste đang trong tư thế lộn ngược, cậu ấy hướng ngọn thương về phía Louis vừa mắc lỗi, tuy nhiên nó lại không chạm trúng tấm khiên.
Ngay giây phút cả hai lướt qua nhau, một chuyện bất ngờ xảy ra. Louis đã biến mất khỏi chiếc yên của Camellia.
(A, không đúng! Cậu ta không biến mất!)
Khi tôi hướng ánh nhìn về phía Auguste, có thứ gì đó đã mắc trên ngọn thương của cậu và đang vùng vẫy. Đó là Louis đang bị treo lơ lửng giữa không trung với sợi dây áo giáp vướng vào ngọn thương.
(Hể—? Nhưng Louis có cơ thể to lớn vậy mà, sao mà được chứ!?)
Khi tôi quan sát kỹ hơn, đầu ngọn thương đã được cố định bởi một phụ kiện kim loại được gắn trên chiếc yên. Đó hẳn là phụ kiện kim loại dùng để giữ ngọn thương trong lúc cưỡi rồng.
Quả thật, trong trường hợp này, tất cả trọng lượng đều được đặt trên con rồng, vì vậy cậu ấy không cần phải dùng bất kỳ lực nào để nâng lên. Thay vào đó, thời gian để móc sợi dây áo giáp và cố định đầu bên kia ngọn thương sẽ khá là khó khăn. Nếu lỡ thất bại, Louis sẽ trở nên cảnh giác và không cách nào thử lại được nữa, thật ấn tượng khi Auguste có thể làm tốt cái màn được ăn cả ngã về không này.
“Cậu ta đã lôi đối thủ ra nhờ vào đà quay lúc con rồng chuyển hướng, là vậy nhỉ.”
“Hou……Kỳ này cậu ta lại một lần nữa thể hiện sự khéo léo à……”
Cha tôi bị thuyết phục bởi lời nhận xét của nhà vua và bất giác buông tiếng xuýt xoa. Ngay cả khán giả cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra khi chỉ mới nhìn vào. Toàn bộ khu vực thi đấu chìm vào im lặng. Tuy nhiên, khi Auguste đưa Louis về lại phía chân trước của Camellia, tiếng reo hò vang dội khắp nơi.
Một khi cơ thể đối thủ hoàn toàn tách khỏi yên rồng, nó sẽ được tính thành một bàn thắng không khác gì đòn tấn công vào tấm khiên.
Bất chấp việc bị cho là ở thế bất lợi, Auguste, người cưỡi trên lưng Blackcurrant, đã giành chiến thắng trong hiệp đấu đầu tiên.