Bữa tiệc tối được tổ chức tại một đại sảnh mang tên Sảnh Sư Tử.
Bản thân lâu đài hoàng gia vốn đã vô cùng rộng lớn, và đại sảnh nơi đây có kích thước bằng cả phòng tập thể dục.
Như cái tên của nó, các cột và tường ở đại sảnh được chạm khắc với hình những con sư tử. Mặc dù trông có vẻ lạ khi đây là vương quốc của rồng, nhưng đối với Ignitia, sư tử dường như cũng là một loài vật mang đến điềm lành.
Ở giữa Sảnh Sư Tử đã được trang hoàng đang đặt rất nhiều chiếc bàn lớn, sẵn sàng cho bữa tiệc. Ánh sáng nơi đây đến từ chiếc đèn chùm khổng lồ với hàng chục ngọn nến. Có lẽ vì là nến sáp ong, cả căn phòng phảng phất một mùi hương ngòn ngọt.
Dưới ánh đèn lung linh sắc cam, những người quý tộc được mời tới từ khắp vương quốc này đang xếp thành hàng dài. Các quý tộc Ignitia giữ một chú rồng nhỏ trên vai hay dưới chân. Chúng là những phụ kiện sống đồng thời cũng là bảo vệ riêng của họ. Quý tộc Lucanrant có một thanh kiếm nghi lễ lớn treo trên eo, và quý tộc Hafan thì mang gậy phép cùng chiếc áo choàng.
Quả nhiên, ngoại hình của tất cả đều tương đối khác biệt phụ thuộc vào nguồn gốc.
Nhân tiện, quý tộc Aurelia chỉ khiêm tốn mang theo vài cây đũa phép thôi, khá là giản dị……Trừ một lượng lớn trang sức đang đeo trên người nhằm mục đích chưng diện.
Vì lý do nào đó, những chiếc ghế trống từ chỗ ngồi của quý tộc Hafan đang nổi bật lên. Những nữ quý tộc thì vẫn ở đây, nhưng tôi không thấy đa phần nam quý tộc đâu cả. Không biết đã xảy ra chuyện gì?
Tôi kéo ống tay áo của cha và hỏi.
“Cha biết người Hafan đang có chuyện gì không, Otou-sama?”
“À, có vẻ như một số vụ trộm mộ đang đồng loạt diễn ra ở vài nơi. Vì vậy những pháp sư tài năng đã được cử đi điều tra đồng thời xử lý tàn cuộc.”
“……Trộm mộ ư?”
“An tâm đi, Erica. Quý tộc Hafan đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Họ sẽ nhanh chóng giải quyết chúng thôi.”
“Vâng……”
Cha nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Đúng là Hafan chuyên về xác chết và linh hồn ma quỷ, nên như vậy sẽ an tâm hơn việc giao nhiệm vụ này cho người khác. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, có quá nhiều vụ trộm mộ xảy ra. Dù thường bàng quan với thời cuộc, thế mà chuyện về chúng thỉnh thoảng còn đến được tai tôi.
“Lần này cũng là ngôi mộ của Casketia sao ạ?”
“Chuyện này thì cha không biết……Nhưng Erica, tốt hơn là con không nên nói những từ đó trong bữa tiệc.”
“A, vâng. Con xin lỗi, Otou-sama.”
Tôi vội vàng ngậm miệng. Vô tình, tôi đã nói chuyện như thể mình đang ở Aurelia quê nhà. Thế nhưng, dưới góc nhìn của những người ở khu vực khác, câu chuyện liên quan đến Casketia là một chủ đề khá tế nhị.
Người dân của các cựu vương quốc khác – đặc biệt là Hafan và Lucanrant – cực kỳ căm ghét Casketia, gần giống như chứng sợ ma cà rồng. Ngay cả bây giờ, họ vẫn đang tiến hành đào tạo chống ma cà rồng một cách kỹ lưỡng, xuyên suốt đến tận người binh sĩ cuối cùng.
Điều này không phải là không có lý do.
Khi Casketia còn tồn tại trên lục địa này, Hafan và Lucanrant đã bị buộc trở thành nô lệ trong một thời gian dài. Tình trạng nô lệ tiếp diễn cho đến khi Ignitia đến và ba quốc gia hợp lực lại tiêu diệt Casketia.
Vương quốc Liên hiệp hiện tại có một khía cạnh mạnh mẽ như ‘Liên minh chống lại Gigantia, những kẻ áp bức tầng lớp nô lệ, sử dụng người khổng lồ và làm ô uế nhân phẩm con người’, nhưng mục đích của nó tại thời điểm hình thành thì lại khác. Đó là ‘Liên minh tiêu diệt Casketia cùng ma cà rồng, những kẻ áp bức tầng lớp nô lệ, bỡn cợt với mạng sống và làm ô uế nhân phẩm con người’.
Về điểm này, Aurelia,〈Bộ tộc Khách〉, những người đến sau khi Casketia bị diệt vong, dường như chỉ là người ngoài cuộc.
Nếu nhận định rằng chuyện có liên quan đến Casketia, thì dù cho không nảy sinh vấn đề cụ thể nào, gia đình công tước vẫn sẽ trực tiếp tiến hành điều tra ngay lập tức. Klaus và Công tước Hafan sẽ không thể đến thủ đô hoàng gia cho đến khi vụ việc trộm mộ được giải quyết. Tôi có thể thấy Công tước phu nhân Hafan ở phía xa, nhưng bức tường người quá dày nên không cách nào tìm ra Ann.
Mà, sao cũng được. Tôi rất vui nếu có thể gặp được Ann, nhưng sẽ rắc rối lắm nếu lỡ gặp Klaus và cậu ấy đòi quyết đấu.
Thật sự nó là gì vậy chứ, thứ trông như thư thách đấu đó……
Tôi tự hỏi không biết Klaus có nắm được sức mạnh của bản thân không nữa. Dù tôi hay ai khác mà đọ sức với cậu ấy, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy tương lai thua cuộc trong chớp mắt mà thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ điều đó, cha tôi bỗng nói những lời bất ngờ.
“Con có thấy cô đơn khi nghĩ rằng không được gặp Klaus-kun không?”
“Ơ? Cũng không hẳn ạ……À, cha đừng lo. Con sẽ chào hỏi Nữ công tước và Ann-sama sau mà.”
“……Ra vậy. Ừm. Có vẻ như cha đã nghĩ xa quá rồi. Cứ quên đi nhé.”
Sao ban nãy chỉ có tên Klaus xuất hiện thôi vậy?
Vì lý do nào đó, cha tôi giờ nhìn hơi ủ rũ. Chắc thấy quan hệ hai đứa trông có vẻ tốt nên ông ấy đang suy tính đến mấy chuyện như đính hôn. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của Klaus, tôi chỉ là đối thủ. Mặc dù ít nhất tôi cũng muốn được trở thành một người bạn bình thường với Klaus.
Giữa lúc đó, dàn nhạc hoàng gia bắt đầu ngân lên giai điệu. Canh đúng thời điểm ấy, hầu gái và đầu bếp tiến hành mang ra những chiếc đĩa bạc chứa đầy đồ ăn. Khi nhìn vào chiếc đĩa với vô số đồ ngọt ở trên, những đứa trẻ quý tộc từ các quốc gia đều đồng loạt ồ lên thích thú.
“Có vẻ bắt đầu rồi nhỉ?”
“À, không, Erica, bữa tiệc cho Lễ hội Mùa vọng không chú trọng hình thức lắm đâu. Con cứ việc tự nhiên thưởng thức thức ăn và đồ uống tuỳ thích nhé. Muốn trò chuyện, hát, hay khiêu vũ gì cũng được. Chỉ có nghi thức chào đón khách đến lễ hội là có chút trang trọng thôi.”
“Vậy sao ạ?”
“Đây là một cách để luyện tập trước khi bước vào xã hội. Con có thể dần làm quen trong lúc tận hưởng bản thân mà không nhất thiết phải đặt gánh nặng lên vai.”
“Vâng, Otou-sama.”
Trong lúc đang trả lời, đầu óc tôi đã bắt đầu sao lãng. Một thợ làm kẹo vừa đem ra một khối kẹo đường trắng đặt trên chiếc đĩa bạc lớn với đường kính khoảng một mét. Nó mang hình dạng của〈Đảo Sứ giả〉. Một kiệt tác như vậy mà ăn thì quá là phí đi.
Đột nhiên có ai đó chọt nhẹ chân tôi. Tirnanog, khi đang trốn dưới lớp khăn trải bàn, đã lén nhìn chằm chằm lâu đài kẹo đường qua khe hở.
『Erica, thứ đó là gì vậy? Mặc dù là một toà nhà nhưng sao nó lại có mùi thơm?』
“Đấy là một loại đồ ngọt bằng đường dành cho lễ hội. Có vẻ như nó thường được làm để phục vụ những ngày lễ kỷ niệm đặc biệt.”
『Ồ, ta cũng muốn thử.』
“Phải rồi nhỉ, tôi sẽ xem xét nếu có cơ hội.”
Tôi muốn đưa không chỉ kẹo mà cả thịt nữa. Hôm nay nó đã giúp tôi xách những chiếc túi nặng, vì vậy tôi cần trả công xứng đáng.
Ignitia có liên quan mật thiết với lục địa Karkinos phía Nam, vì vậy ẩm thực nơi đây cũng theo phong cách của lục địa phía Nam. Rượu với nồng độ cồn cao được pha loãng với nước. Mùi hương thơm lừng của thịt nướng với đầy gia vị. Những con hàu đã trở nên khan hiếm vì gần hết mùa đánh bắt, giờ là cơ hội cuối cùng để thưởng thức chúng. Ngoài ra còn có những loại trái cây tuyệt đẹp mang màu sắc miền nhiệt đới đang được xếp thành hàng.
Trà, cà phê, nước dừa, tất cả đều có đủ, nhưng tôi muốn uống rượu kìa. Quả nhiên, nó không phải thứ dành cho một đứa nhóc tám tuổi~ Tiếc quá đi!
“Đợi đã, Erica, chúng ta cần gửi lời chào đến đức vua trước khi dùng bữa nữa.”
“Fugah!? V-vâng? Con biết rồi ạ, Otou-sama.”
Uwaah~ Tha cho tôi đi~ Tôi chỉ mới chạm tay vào món khai vị Carpaccio thôi mà. Đống thịt tươi ngon mới nướng cùng mớ hàu đầy đặn chắc thịt đó, tôi thậm chí còn chưa cắn chúng được một miếng nữa~
Trong khi che đậy giọng nói của tâm hồn háu ăn dưới lớp mặt nạ con gái quý tộc, tôi đau đớn liếc nhìn về phía chiếc bàn. Tirnanog đang vẫy tay từ gầm bàn trong khi nhai rào rạo một con tôm hùm thậm chí còn lớn hơn bản thân. Làm ơn để phần cho tôi nữa nha?
Và rồi cha đưa tôi đến chỗ đức vua Ignitia. Lần này có vẻ như không chỉ có nữ hoàng, mà cả hoàng tử cũng ở đây.
Ồ, cuối cùng mình cũng có thể xác nhận khuôn mặt Hoàng tử Auguste!
Hoàng tử đang khoác trên mình bộ trang phục đỏ được trang trí với những sợi chỉ vàng, màu sắc đặc trưng của Ignitia, và có một chú rồng nhỏ màu vàng kim trên vai. Cậu ấy sở hữu một mái tóc vàng mượt mà như lụa với sắc độ đậm hơn so với những quý tộc khác của Ignitia. Còn làn da, sớm muộn rồi sẽ ngả nâu vì ánh nắng, hiện tại vẫn còn đang phủ một màu trắng như thể trong suốt. Khuôn mặt của cậu trông giống hệt nữ hoàng, tương tự một con búp bê.
Không tin được cậu ta sẽ trở thành một hoàng tử bay bướm trong vòng sáu năm tới. Ở đó, hình ảnh của cậu trai với ngoại hình không khác gì một cô gái xinh đẹp đang—
(……Ơ?)
Bằng cách nào đó, không phải cậu ta nhìn tương tự như ThiênThần-san tự phong sao? Sinh đôi? Người giống người?
—Hay, họ là cùng một người?
Chú rồng vàng kim đó cũng giống với chú rồng mà ThiênThần-san gọi là Goldberry nữa.
Hoàng tử Auguste không hề hướng mắt về phía này kể cả khi được tôi và cha chào. Với biểu cảm không thay đổi, cậu ấy chỉ nhìn xa xăm bên ngoài khung cửa sổ. Ấn tượng hoàn toàn khác so với ThiênThần-san tự phong thân thiện, giàu biểu cảm tôi đã gặp vào ban ngày. Bây giờ cậu ấy trông không khác gì một bức tượng làm từ thạch cao tuyết hoa.
Có lẽ vì tôi đã quan sát quá chăm chú, Hoàng tử Auguste lạnh lùng liếc tôi.
(Hii, mình lỡ vô ý nhìn chằm chằm cậu ta rồi, chẳng biết vậy có bị kết tội vô lễ không nữa.)
Thế nhưng hoàng tử chỉ nhìn tôi trong im lặng và một lần nữa đưa mắt về phía cửa sổ. Đó là cử chỉ trông như thể đang thờ ơ hoặc nhàm chán.
Tuy nhiên, chú rồng vàng kim nhìn giống Goldberry trên vai cậu ta thì lại nhìn trực tiếp vào tôi. Nó híp đôi mắt như thể đang cười và kéo tóc Hoàng tử Auguste, cố xoay cậu ta lại. Dù vậy, Hoàng tử Auguste vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ với biểu cảm như một bức tượng.
Thật đúng là tò mò mà.
Không thể chịu được nữa, cuối cùng tôi cất tiếng hỏi.
“Hoàng tử Auguste. Xin thứ lỗi, có phải chăng, người là Thiên Thần?”
Ah. Chỉ sau khi lời nói thốt ra khỏi miệng tôi mới kịp nhận ra, mấy dòng thơ thẩn đó là sao chứ! Nhưng, tôi biết phải nói gì khác đây—!
“Fugoh-”
“Guh-”
Cả cha tôi và đức vua Ignitia đang uống rượu cùng nhau đều đồng loạt sặc đồ uống. Sao lại nghe lén vậy hai cái người này? Làm ơn dừng lại đi!
Uwaaaah. Đến chết vì xấu hổ mất. Ngay cả trong giai đoạn chunnibyou[note27925] ở kiếp trước tôi còn chưa từng nói hay viết bất cứ thứ gì như thế nữa! A, nếu nói ‘Phải chăng cậu là người đã hướng dẫn mình tham quan nhà thờ?’ thì tốt rồi. Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi……
“Chà, cô bé nói con là thiên thần kìa, Auguste.”
Nữ hoàng đang cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy không khí quanh bà dường như đã nhẹ nhàng hơn. Hoàng tử Auguste, bị thúc giục bởi hoàng hậu, cuối cùng cũng quay đầu lại. Dù vậy, khuôn mặt của Hoàng tử Auguste vẫn không khác gì một bức tượng thạch cao tuyết hoa.
“Ồ, dường như cô đã hiểu lầm tôi là thiên thần vì vẻ đẹp của tôi, Erica-jou. Nhưng tôi chỉ là một con người bình thường. Xin hãy an tâm. Tôi sẽ không bay đi đâu cả.”
Khi vừa dứt lời, cậu ấy lập tức đứng lên và cúi chào.
“Tuy nhiên, vì là loài người bị trói buộc bởi xác thịt, tôi không thể lúc nào cũng khoẻ mạnh hay không thay đổi. Do có chút không khoẻ, tôi xin phép được thoái lui khỏi bữa tiệc đêm nay. Erica-jou, mong cô thứ lỗi cho sự thô lỗ này của tôi.”
“À, vâng ạ.”
“Xin đừng lo lắng cho tôi mà hãy cứ tiếp tục thưởng thức bữa tiệc.”
Sau khi nói xong những lời đó mà không nhúc nhích lấy dù chỉ một cọng chân mày, Hoàng tử Auguste rời đi.
Quả nhiên là cùng giọng nói với ThiênThần-san tự phong. Thế nhưng thái độ thì lại trái ngược như thể một người khác. Không phải là khác quá sao? Lẽ nào, cậu ta có đa nhân cách hay gì à?
Trong khi được xin lỗi bởi nữ hoàng, những câu hỏi không lời giải đáp vẫn tiếp tục xoay mòng mòng trong đầu tôi.