Tên mình là Erica Aurelia.
Con gái của Công tước và sở hữu những lọn tóc vàng, mình đơn thuần chỉ là một thiếu nữ bình thường không có gì nổi bật.
Điểm cuốn hút ư?
Nếu buộc phải nói, mình đoán đó là vừa bước một chân ra khỏi bờ vực cái chết chăng……?
—Rắc rối rồi.
Dù tôi có cố giả ngu, sức sát thương vẫn không giảm. Một đứa con gái của Công tước với lọn tóc vàng và bị cắm đầy death flag, chính xác thì bình thường không nổi bật chỗ nào được cơ chứ?
Đã khoảng một tháng rưỡi kể từ vụ〈Tàn tích của Những vị khách〉. Hiện tại tôi đang ở giữa quá trình chạy trốn hiện thực trong lúc kiểm tra kết cấu bề mặt bàn làm việc của mình. Tất cả cũng vì tôi vừa nhận được ‘thư khiêu chiến’ từ Klaus Hafan, người đáng lý là bạn tôi.
Tại sao chứ……!?
Dù vậy, không hổ là Klaus, sức công phá của lá thư cậu ấy cao quá sức. Bộ đây là một loại thẻ phép tấn công tinh thần mới hay gì chắc?
Lúc này cũng đã đến thời điểm chiến đấu với death flag kế tiếp. Thế nhưng ý chí trong tôi giờ lại bay sạch cả rồi.
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi muốn trở về lúc đang nghĩ, ‘Wah~~ Một bức thư từ Klaus – Vui quá đi.’
Tôi của quá khứ ơi, làm ơn đừng mở thư mà, chỉ cần bỏ những cảm xúc hạnh phúc vô chiếc tủ trong tim thôi. Và hãy cứ để lá thư quan trọng đó vào ngăn kéo đi…nha?
Còn việc hồi âm ư? Quá khó để hồi âm.
Lỡ đâu đáp lại không cẩn thận và khiến cậu ấy quyết định đấu với tôi, đừng nghĩ tới việc thắng, tính mạng tôi còn có nguy cơ bị đe doạ nữa chẳng phải sao?
Bởi vì cậu ấy rất mạnh mà, đúng chứ?
Cứ nghĩ cuối cùng mình cũng kết được bạn, vậy mà chuyện như thế này lại……
『Sao vậy, Erica? Không ăn thịt hả?』
Úi, mình còn một người bạn khác nữa mà. Tôi ngẩng đầu lên và ngoái nhìn cộng sự đáng tin của mình.
Sở hữu bộ giáp giống loài thằn lằn với kích thước bằng một con thú bông. Đội chiếc mũ sắt mang hoạ tiết hình rồng. Giữa những khe hở, đôi mắt to tròn đang chớp chớp. Sinh vật bí ẩn khoác lên mình lớp áo giáp và ngụy trang như thể một con golem thép sao. Đó chính là người bạn mới của tôi.
Linh hồn tà ác bị phản bội bởi một bộ phận tổ tiên tôi – quái vật biển khổng lồ Zaratan giờ đã thay đổi và trở thành chú rồng đen Tirnanog.
Cái tên mới của nó được lấy từ những chữ khắc trên cổng dịch chuyển. Nội dung còn lại của giao ước thì liên quan đến việc muốn có một người bạn, vì vậy nó đã quyết định kiên nhẫn với tôi.
Nó từng hận người Aurelia và muốn giết hết tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, sau khi biết được rằng bản thân không bị phản bội bởi người mình tin tưởng, nó giờ hoàn toàn trở nên vô hại.
Mới đây thôi, nó vừa tham lam đánh chén đặc sản đùi lợn muối sấy khô của Hafan mà Ann gửi với một thái độ hạnh phúc. Trả thù? Là thứ gì chứ, có ăn được không? Thịt ngon hơn nhiều, nó đã toát ra vẻ như vậy đấy.
“Không, đừng bận tâm. Thay vào đó, chia cho tôi chút đi.”
Nếu bị tổn thương chỉ vì thất bại trong giao tiếp thì làm sao mà sống trên đời được. Có lẽ cậu ấy chỉ ngại thôi. Cứ ăn thịt cái đã.
Phải rồi, ăn đùi lợn muối sấy khô với thứ này chắc sẽ ngon lắm. Nghĩ rồi, tôi lấy trái sung từ giỏ trái cây vừa hái sáng nay ra.
『Cô ăn sung à?』
“Ừm, muốn ăn chung không?”
Tôi tách trái sung ra với con dao trái cây trên tay và trả lời trong lúc lột vỏ. Đùi lợn muối sấy khô thật sự rất hợp với sung.
Kế đó, tôi ném trái sung vừa lột vỏ vào chiếc miệng đang mở to trước mặt tôi của Tirnanog.
『Oh, oooohh!!!』
“Ây chà, có ngon không?”
『Ngon lắm!』
“Đúng nhỉ?”
Tôi cũng nhét một miếng vào miệng. Ồ, vị mặn từ axit oleic của heo và vị ngọt của sung quả là đúng chuẩn. Thịt mà có vị ngon thì lòng cũng dễ chịu nhở. Nếu nắm trong tay thịt ngon và tình bạn thật sự, cuộc sống chắc chắn là sẽ đầy mãn nguyện.
“Thế, cậu đã quen với cơ thể mới chưa?”
『Chà, không tệ. Nó khá là thoải mái.』
“Vậy thì tốt.”
Tirnanog vung vẫy cánh tay trong lúc đang mặc giáp, trông tràn đầy năng lượng. Tình trạng các khớp nối nhìn cũng có vẻ tốt. Tôi đã lo không biết có nên tăng vùng chuyển động thêm chút không, nhưng nếu thứ này đã chắc chắn vậy rồi, sẽ tốt hơn nếu không gượng ép chỉnh sửa mà phá đi độ cân bằng.
Nhân tiện, cha tôi, một nhà giả kim của Aurelia, đã rất vui mừng khi biết tin con gái mình làm ra được con golem khá là công phu.
Con xin lỗi…cha ơi……Cái con golem mạo danh này hiện đang nhai thịt. Có vẻ như con đã lừa cha mất rồi, con thành thật xin lỗi.
Ngoại trừ chuyện đó ra.
Với việc nhận nó, thủ phạm thật sự trong cốt truyện đầu ‘Vụ án Giết người Điên loạn Hoàng kim’ làm đồng minh, death flag đầu tiên của tôi coi như đã tránh được hoàn toàn.
Cũng nhờ vụ này mà có thể biết được thêm những chi tiết về ác linh không được tiết lộ trong game, có cảm giác khá là lời—
Không, không, mình đã phải gặp rất nhiều khó khăn với vô số yếu tố bất ngờ mà.
Nhưng, dù cho không phải là người, có bạn để tâm sự quả thật rất tuyệt. Nó cũng khiến tôi dễ nói ra bí mật của mình hơn.
『Nhân tiện, lời tiên tri tiếp theo sao rồi?』
Vì nghĩ khá là vô ích khi đi giải thích toàn bộ game otome ở kiếp trước cho Tirnanog nghe, nên thay vào đó, tôi chỉ nói rằng ‘Tôi đã nhận được lời tiên tri về số phận diệt vong của mình.’ Độ vô lý không thay đổi mấy và đó không hẳn là lời nói dối nên chắc cũng không sao.
“Kế đến là sự kiện của Hoàng tử phía Nam……”
Auguste, Nhất Hoàng tử của Ignitia. Được mệnh danh là Hoàng tử Ngốc, cậu ta nổi tiếng tới độ một đứa nhóc tám tuổi như tôi còn biết đến. Thậm chí những người chưa từng gặp cũng bàn tán về cậu ta. Là một người có chút đáng thương nhỉ?
Nhân tiện, sáu năm sau, Hoàng tử Auguste sẽ là một trong số các nhân vật trong game.
Mái tóc dài màu vàng kim cùng làn da nâu nhạt. Với nụ cười tán tỉnh, cậu ta là một vị hoàng tử bay bướm lúc nào cũng thích cưa cẩm những cô gái khác nhau. Tuy nhiên, cậu ta không hề có mối quan hệ sâu đậm với bất kỳ ai, và nếu có người muốn thu hẹp khoảng cách, cậu ta sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Mặc dù là người bay bướm, lớp vỏ trong trái tim cậu ta dường như lại cực dày.
Hoàng tử Auguste bị bao phủ trong tai tiếng. Sơ lược về cốt truyện thứ hai ‘Vụ án Thánh Thiên thần ăn thịt người’ của cậu ta như sau.
Sân khấu của ‘Vụ án Thánh Thiên thần ăn thịt người’ là thành phố Lindis, hiện đang đông đúc vì ngày hội Thánh Thiên thần. Tại đây, tin tức về một vụ án đẫm máu ập đến. Bên trong nhà nguyện được trang hoàng cho ngày hội, dấu tích của một thảm kịch tàn khốc được phát hiện.
Một lượng lớn máu vương vãi nơi hiện trường. Giữa biển máu, tai trái và ba ngón tay của một cô gái, cùng cánh tay trái của một cậu trai được tìm thấy. Đoạn bị tách rời nham nhở như thể đã bị xé toạc bởi một con thú. Từ việc nhận dạng những phần cơ thể còn sót lại, danh tính nạn nhân được xác định là Hoàng tử Auguste và Erica Aurelia. Chiếc miệng của bức tượng thiên thần trong nhà nguyện thấm đẫm bởi máu, như thể thiên thần đã ăn thịt họ.
Tại hiện trường án mạng, nữ chính Chloe đã nhìn thấy bóng của một con thú lớn bị mất một tay. Và đêm đó, cô gặp được Hoàng tử Auguste, người đáng lý ra đã bị sát hại.
Tiết lộ cốt truyện một cách đơn giản.
Đó là bởi vì Hoàng tử Auguste có một mặt cảm trầm trọng. Là hoàng tử của Vương quốc Hiệp sĩ Rồng, nhưng bản thân cậu lại không thể cưỡi rồng. Cũng chính vì vậy, cậu bị nghi ngờ là đứa trẻ được sinh ra bởi sự không chung thuỷ. Bất kể nỗ lực ra sao, chỉ có những ánh mắt ngờ vực và khinh bỉ hướng về phía cậu.
Đầu hàng trước áp lực, cuối cùng Auguste dựa dẫm vào ma thuật cấm. Cậu tái sinh một huyền thú cổ, được gọi là Quái thú Khế ước, và hợp nhất với nó. Để có thể đổi lấy khả năng cưỡi rồng, cậu ta không còn là một con người.
Tuy nhiên, sáu năm sau, chính bản thân con thú không thể chịu nổi gánh nặng của việc hợp nhất thêm được nữa. Vào mỗi tối, nó tách ra khỏi Auguste và cố gắng săn những con thú gần đó trong hình dạng nửa người nửa thú để bù cho lượng sức mạnh đã mất, nhưng cuối cùng bị đánh bại và xé mất một tay. Người bắt gặp con thú đang tẩu thoát về phía trường học sau khi lấy lại cánh tay là Erica Aurelia đáng thương.
Và như thế, Erica, vì dính phải vận xui, đã bị ăn tươi nuốt sống.
Tôi thật sự muốn tránh việc trải nghiệm cái chết này. Bị ăn tươi nuốt sống, giống như người ta ăn hải sản sống ấy hả? Bộ tôi là cá bống băng hay gì chắc?
Úi, lỡ lạc đề.
Thật ra có một người làm chất xúc tác cho vị hoàng tử tìm đến cấm thuật. Là ai được nhỉ?
Tất nhiên, chính là tôi, Erica Aurelia, người nổi tiếng gom rắc rối không cần thiết về mình và phải gánh lấy hậu quả.
Ừ, vụ này cũng là tự làm tự chịu. Erica đã chế nhạo thất bại của Hoàng tử Auguste và khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương. Chả hiểu sao Erica nguyên gốc cứ thích đạp vô bãi mìn của người khác như vậy nữa.
Nhân tiện, sự kiện làm nguồn gốc đó sẽ xảy ra tại giải đấu vào mùa vọng xuân.
Bây giờ chính xác là thời điểm của Lễ hội Mùa vọng. Hơn nữa, có vẻ như tôi và cha đã được mời đến bữa tiệc Mùa vọng do hoàng gia tổ chức.
Chúng tôi sẽ khởi hành đến Ignitia vào ngày mai. Thế nhưng, tia hi vọng cuối cùng của tôi, Eduard-oniisama, thì lại không có mặt. Hình như anh ấy đang điều tra một vụ khá là nghiêm trọng, thậm chí đến cả cha tôi cũng bị thuyết phục.
Khi nói với người bạn tâm giao của mình, Tirnanog, về phiên bản bọc đường của tiến triển trò chơi, tôi nhận được phản ứng này.
『Mấy gã phía Nam không phải chỉ thờ một thần thôi sao? Những thứ như Quái thú Khế ước, một vị thần như vậy sẽ không được công nhận đâu.』
“Chà, tuy quốc gia đó khoan dung với ngoại giáo, nhưng quả nhiên nó là ác thần giả mạo có liên quan đến hoàng tộc nhỉ.”
『Ác thần sao?』
“Dù cho đó có là một tôn giáo khoan dung đi chăng nữa thì việc một vị thần tìm kiếm máu thịt con người là chuyện không thể chấp nhận được.”
Mặc dù có tham gia vài nghi lễ của Phật giáo và đôi khi là Thần đạo, vui chơi trong mấy sự kiện liên quan đến Cơ đốc giáo, tôi là một người Nhật bình thường thích đền chùa nhưng không hề quan tâm gì về tôn giáo tín ngưỡng, cực kỳ ngoại đạo nhỉ. Nhưng ít nhất thì, tôi cũng đã từng cầu nguyện với những đối tượng không phải là con người.
『Mấy thứ như vậy đối với tụi này là bình thường.』
“H…Hể~, cậu cũng ăn con người nữa hả?”
『Kukukukukukuku! Ta không có hứng thú với máu! Thứ ta ăn là linh hồn con người kìa!』
“Hể……Tôi không biết luôn đấy……”
Nhưng tôi biết là tôi không muốn biết.
『Kukukuku! Nhưng dù sao cũng phải ăn máu thịt mới ăn được linh hồn!!!』
“Hể……Tuyệt thật nhỉ……”
Chắc hẳn nó tính bàn về chủ đề nguy hiểm đó lâu hơn nữa, nhưng tôi không thể hi sinh thời gian của mình cho mấy thứ như vậy được.
Tuy nhiên, dù nó có nói về những chuyện đó với vẻ hào hứng, tôi cũng khó lòng mà cảm thấy sợ. Tôi đoán vì đây là lần đầu tự do sau mấy trăm năm, nó muốn được làm điều mình thích.
“Chính vì vậy, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không, Tir?”
『Umu, là gì hử?』
“Tôi mong cậu giúp tôi thứ này.”
『Hou. Một yêu cầu từ người bạn quan trọng. Cô muốn ta làm gì cũng được.』
Ừ, có một chuyện chỉ cậu mới làm được thôi.
Vì các nhà giả kim luôn phải đem theo rất nhiều hành lý, tôi muốn nhờ một người bạn mạnh mẽ xách đồ dùm.