Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm Pass Wall.
Cơ thể tôi hòa vào vật chất rắn và xuyên qua nó, điều này mang lại một cảm giác lạ lẫm, khó tả—Khoan, đợi đã……Có thứ khá giống vậy, gì ấy nhỉ?
Ký ức kiếp trước sống dậy trong tâm trí tôi. Tại các quán rượu và cửa hàng bento bình thường, tôi từng cảm nhận được điều tương tự.
(—Ồ, là mấy lớp màng che.)
Nói chính xác thì đây giống như cảm giác khi đi qua vô số tấm màng có kích thước bằng cơ thể dọc một dãy hành lang dài ba mét vậy. Thật ngạc nhiên là lại có một trải nghiệm quen thuộc ở nơi không ngờ tới như thế này.
(Chính xác thì giả tưởng là gì vậy chứ……A, nhưng nó thú vị đến bất ngờ.)
Công dụng của Levitation kéo dài khoảng mười phút. Dấu hiệu khi hết hiệu lực là lúc đường kính của vòng tròn ma thuật dưới chân giảm còn một nửa so với kích thước ban đầu.
Trước khi vòng tròn ma thuật ngừng nâng đỡ cơ thể, tôi vẫy đũa phép một lần nữa.
“Mà, có lẽ sẽ tốt hơn nếu lát nữa ta thoát khỏi〈Tàn tích của Những vị khách〉bằng cách xuyên qua tường ngoài nhỉ. Không phải như vậy đỡ tốn đũa phép hơn sao?”
“Nó có một số rủi ro.”
“Là gì?”
“Bên ngoài〈Tàn tích của Những vị khách〉có lớp đá khá dày. Nếu chúng ta mắc sai lầm trong việc ước tính độ sâu và không thể xuyên qua lớp đá kịp thời trước khi hết công dụng…”
“Ta sẽ bị nghiền nát. Khá là bi kịch.”
“Chính xác. Hơn thế nữa, dù cho chúng ta thành công qua được lớp đá, bên ngoài〈Tàn tích của Những vị khách〉đa phần là biển. Nếu góc độ bị lệch…”
“Ta sẽ phải chết chìm. Khá là bi kịch.”
“Chính xác. Mình không muốn tăng thêm số lượng nguyên nhân cái chết kì dị đâu.”
“Tăng thêm gì cơ?”
“Úi! Không có gì. Đừng bận tâm.”
“Erica, cậu……”
Tôi nhanh chóng lảng mắt đi. Suýt chút nữa tôi đã bất cẩn khai ra bộ sưu tập những cái chết quái gở của Erica, nữ phản diện.
Cậu ấy sẽ không thể hiểu những thông tin kiếp trước của tôi dù ở bất kì góc độ nào đi chăng nữa. Tốt nhất là không nên nói rằng tôi biết một cảnh game cho thấy hậu quả của việc dịch chuyển tức thời thất bại.
Từ Klaus, tôi có cảm giác nhận được ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ đáng thương.
……Đau thật.
Với tình hình như vậy, mặc dù có một vài vấn đề nhỏ và cá nhân đã xảy ra, chúng tôi tiếp tục dò xét các tầng với tốc độ cực cao.
Trong lúc đang di chuyển bằng Pass Wall, Ann cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện trên Urd Sight. Mặc dù chúng không gì hơn ngoài hình ảnh trong quá khứ. Kể cả nếu có cố gắng lần theo hướng đi của cô bé, chúng tôi cũng sẽ đâm đầu vào ngõ cụt bởi vì mê cung đã thay đổi.
Tuy nhiên, dường như sự lo lắng trong lòng Klaus đã vơi đi phần nào. Nhờ việc xác nhận hình dáng chuyển động của Ann.
Tôi rất muốn nhanh chóng gặp được một Ann bằng xương bằng thịt. Mỗi lần nghĩ về tương lai đau buồn khi hai anh em phải xa cách nhau bởi cái chết, trái tim tôi lại cảm thấy nhức nhối.
“Đợi đã, Erica. Có gì đó ở đây.”
Chúng tôi đang ở hai tầng bên dưới khu căn cứ. Klaus dang tay ra che cho tôi và trừng mắt nhìn vào cuối hành lang.
“Eh……”
“Âm thanh của thứ gì đó bị kéo lê dưới mặt đất đang rung nhẹ trong không khí. Đấy có thể là một con quái vật hoặc một con thú đã chạy thoát khỏi anh trai cậu.”
Hở, một con quái vật sao? Đợi chút, đúng là tôi đã chuẩn bị để chiến đấu, nhưng tâm lý tôi thì vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với một cuộc chiến thật sự.
Khi lắng nghe kỹ, tôi có thể cảm nhận được âm thanh ma sát đang ngày càng gần hơn. Liệu có nên bỏ chạy không?
“Đừng di chuyển đột ngột. Nép ra sau tôi.”
“À, ừm.”
Klaus giữ tôi ở sau lưng và đặt cây gậy cao ngang hông.
Nên làm gì đây, tôi cần hỗ trợ cậu ấy. Phải dùng đũa nào bây giờ? Đũa phép tấn công nằm bên phải dây đai……Aah, tôi cần lấy đũa Hold ra!
“Đừng cố quá. Hãy sẵn sàng cho việc chạy trốn bất kỳ lúc nào.”
“Ơ, nhưng–”
“Bảo vệ nữ giới là trách nhiệm của đàn ông. Việc của cậu là hít một hơi thật sâu và làm nguội cái đầu lại. Trên chiến trường, một đồng minh hoảng loạn còn đáng sợ hơn kẻ thù nữa.”
“Fuh…haah…cậu bình tĩnh thật đấy, Klaus-sama?”
“Tôi được huấn luyện để chiến đấu đồng thời cũng từng cùng cha đi săn và tiêu diệt những linh hồn đã chết rồi.”
Vậy ra đích thân công tước và con trai trực tiếp xử lý ác linh luôn à?
Vào thời đại hoàng tộc xưa, từng có câu chuyện kể rằng Hafan phía Đông cũng là vị tư tế cao nhất của Thần Mặt trời bản địa.
Chúng tôi nhìn thấy bóng của thứ gì đó đang uốn éo nơi góc hành lang. Klaus ngay lập tức rút ra hai thẻ phép từ trong ngực áo bằng tay trái, ném về hướng chiếc bóng và nhanh chóng niệm một vài dòng chú thuật.
Những thẻ phép được ném ra bay đi trong khi đang thi triển một vòng tròn ma thuật, đã nổ tung giữa không trung và phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ. Nguồn sáng chiếu xuống theo đường chéo vào góc trên bên phải và góc dưới bên trái lối đi – để lộ hình dạng thực của chiếc bóng.
“—Một khối xương di động!? Hơn nữa, với số lượng này…”
Rất nhiều loại xương thú được tập hợp với nhau đang lơ lửng giữa không trung.
Bao nhiêu? Cỡ vài chục cái đầu ư?
Vô số khúc xương không thể đếm hết đang lấp kín dãy hành lang và dập dờn tiến lại. Đó là danh tính của thứ được soi rọi bởi ma thuật Ánh sáng.
“Chúng có đủ Kháng Thuật để đánh lừa Glam Sight……Không đúng, chúng là loại quái vật có cấu trúc ma thuật mà mình không nhận ra……Không, đám này là cái quái gì vậy chứ!?”
“Klaus-sama……”
“Nghe đây. Khi tôi ra hiệu, nhanh bỏ chạy và đừng quay đầu lại. Nếu cậu cứ đi thẳng bằng Levitation và Pass Wall, chắc chắn sẽ tìm thấy lối ra.”
Sự căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt của Klaus. Sau khi liếc nhìn về hướng tôi, cậu ấy rút ra hàng trăm thẻ phép từ ống tay áo cùng một lúc.
Bất kể có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, bất kể cậu ấy là một pháp sư thiên tài tiềm năng đến đâu, nếu đống xương đó là Undead thì đây vẫn là một cuộc chiến khó khăn—Trên thực tế, chúng tôi rất có thể sẽ phải bỏ mạng nếu gặp số lượng Undead lớn cỡ này.
—Tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ đó, ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Klaus-sama, không sao đâu.”
“Gì cơ!?”
“Đó là automaton dọn dẹp mà anh mình đã làm, một acid hydrogel golem.”
“—Hả!?”
Chúng không phải Undead. Đó là một lượng lớn xương đang nổi bên trong một con golem làm từ chất liệu trong mờ như thạch.
Không như golem thường, nó không ở dạng người mà là hình khối. Nó trải rộng cơ thể mềm dẻo của mình ra khắp lối đi và thực hiện việc dọn dẹp bằng cách nuốt chửng toàn bộ rác thải mà không có ngoại lệ.
Một vài ngày trước khi lấy lại ký ức tiền kiếp, tôi đã nhìn thấy nguyên mẫu của thứ này trong phòng anh trai mình. Nó có hình dạng như một khối thạch táo di động. Tôi đã nghĩ trông nó khá tiện lợi, nhưng không cách nào đoán biết được, rằng con golem thật lại lớn đến vậy……
Thật là, Onii-sama……quy mô hoàn toàn khác xa rồi……
“Bên trong là acid mạnh, nhưng bên ngoài được làm từ chất dẻo. Mình nghe nói đây là một con golem được thiết kế thông minh và an toàn, chỉ nuốt xác chết và bảo vệ những vật liệu đắt tiền bằng các thành phần trung tính.”
“Thiệt tình!! Tại sao anh cậu lại bỏ thứ như vậy trong mê cung chứ!?”
“Để dọn dẹp……Bởi vì có rất nhiều xác quái vật, mình nghĩ việc con golem giữ lại xương là để thu thập nguyên liệu cho giả kim.”
“Eei! Dễ gây hiểu lầm quá đấy!!”
Chính xác.
Nhưng, cậu nên nói điều đó với anh ấy, không phải tôi.
Úi, tôi vừa nhớ ra chuyện quan trọng.
“À, nhưng, nếu lỡ mà đi xuyên qua nó trong trạng thái Pass Wall, chúng ta sẽ chết ngay tức khắc trong đống acid mạnh mà không bị cản lại bởi lớp vỏ ngoài.”
“Ư, Eduard Aurelia……!!”
“Tốt hơn hết là nên dừng hoạt động của nó trong lúc ta tìm kiếm.”
Bản thân Eduard-oniisama là một người tốt bụng, tử tế. Nhưng hễ dính đến giả kim thuật, anh ấy thật sự không có chút nhân từ hay khoan dung nào. Ngoại trừ khuyết điểm chết người đó ra thì anh ấy là một người hoàn hảo.
Nếu chúng tôi tiếp tục di chuyển mà không để ý thấy, phải chăng xương của tôi và Klaus cũng sẽ đang lơ lửng ở đó?
Đợi chút đã, ngẫm lại thì hình như toàn bộ death flag đó giờ của tôi đều do anh trai mà ra cả thì phải?
Sợi dây chuyền tinh thể sao. Cái bẫy chết chóc bên trong hộp vật phẩm. Và bây giờ là combo kết hợp giữa con golem acid hydrogel cùng cuộn ma thuật Pass Wall.
“Cậu ổn chứ, Erica? Cặp mắt cậu trông như người chết vậy……?”
“À, mình không sao, Klaus-sama.”
Không được rồi, suýt thì tôi đã bị kẹt giữa bóng tối trong tim. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng liệu ông anh Eduard-oniisama dịu dàng này có phải đang cố giết mình hay không.
Tin tưởng người khác thêm chút đi, tôi ơi.
Chà, giờ nên tiếp tục và dừng con golem lại thôi.
Nếu là một con golem bình thường làm bằng đất, đá hay kim loại, sẽ khá khó để ngừng hoạt động trừ khi tôi là người làm ra nó. Tuy nhiên, vì đây là một con golem chậm chạp làm từ chất dẻo trong mờ, tôi có thể dừng lại được.
Đầu tiên, tôi di chuyển lên phía trước con golem đang run rẩy và quan sát bên trong nó khi đang giữ trong tay ngọn đèn. Bằng cách sử dụng Glam Sight, tôi nhanh chóng phát hiện ra lõi của con golem – một mảnh sứ có khắc chú thuật kích hoạt – giữa số vô số xương. Với nó, tôi đã có thể ngừng chuyển động của con golem.
Hở? Gần mảnh sứ, thứ đang trôi nổi đó là—
“Klaus-sama, bên trong con golem hình như có vật gì trông quen lắm.”
“Cậu nhận ra gì à?”
“Kìa, ở đằng đó ấy, không phải nó giống với trâm cài tóc của Ann-sama sao?”
Klaus tập trung nhìn vào một điểm cao khoảng một mét.
Thứ đang trôi nổi là một vật thể màu trắng……Có lẽ được làm bằng sứ hoặc xương. Miếng kim loại dường như đã bị tan chảy, nhưng phần trang trí đặc trưng với hình dạng cánh hoa vẫn còn nguyên vẹn.
“……!!”
“Klaus-sama. Không sao đâu. Ann-sama không có dùng Pass Wall mà.”
Klaus nắm chặt ngực áo của mình. Cậu ấy đang mang một biểu cảm trông buồn đến đau đớn.
“Ann-sama không thể ở bên trong được. Chắc hẳn con golem chỉ nhặt thứ Ann-sama đánh rơi thôi.”
“Ờ, ừm… Tôi cũng không thấy thứ gì giống xương người cả. Tôi biết chứ. Tôi ổn mà.”
Dù nói vậy, nhưng khuôn mặt cậu ấy lại tái hơn rất nhiều so với lúc tưởng phải chiến đấu với Undead.
Nhìn chẳng có chỗ nào là ổn hết.
Mặc dù tình huống tồi tệ mà cậu ấy nghĩ tới không thể nào xảy ra, nhưng khi liên quan đến sự sống còn của người thân thì muốn giữ bình tĩnh cũng khó. Dù trông mạnh mẽ hơn, suy cho cùng Klaus cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi. Sự căng thẳng trong lòng cậu thật không cách gì tưởng tượng được.
Tôi hi vọng manh mối này có thể giúp dẫn chúng tôi đến Ann.
“Acid có thể bắn ra đấy, ta nên lùi lại chút.”
Trong lúc đang lùi bước, tôi lấy chiếc đũa Mage Finger ra khỏi túi da.
Đũa phép Mage Finger được làm bằng gỗ cây thủy tùng. Đầu đũa là một viên opal, và tay cầm có màu vàng với hoa văn hình mạng nhện và chân nhện. Nguyên liệu lõi là chân của loài nhện cổ khổng lồ.
Vòng tròn ma thuật nhỏ màu cầu vòng bao quanh năm ngón bên tay phải của tôi như thể những chiếc nhẫn khi tôi vẫy đũa phép với tay trái. Có thể nhìn thấy thông qua Glam Sight rằng Mage Finger được tạo nên bởi sức mạnh ma thuật đã hình thành bên trong golem.
Tôi thử đóng mở bàn tay phải—Được, chúng có hoạt động.
Mage Finger mở ra và đóng lại theo chuyển động của tay phải tôi.
Nếu chạm được phần lõi thì việc dừng con golem là vô cùng dễ dàng. Tôi di chuyển Mage Finger và nắm lấy mảnh sứ. Từ chữ emet được khắc trên đó, tôi xoá đi một kí tự với Mage Finger và thay đổi nó thành met.[note27611]
Ngay lập tức con golem bắt đầu sôi sục, dần mất đi hình dạng và tan chảy vào mặt đất.
“Ra đây là cái chết của một automaton.”
Klaus nói như thể nhìn thấy điều lạ thường. Quả thật, nếu sống ở phía Đông, sẽ khó mà chứng kiến được sự sụp đổ của golem.
Vòng tròn ma thuật cầu vòng trên tay phải tôi nhanh chóng biến mất. Đó là vì tôi đã dùng quá nhiều sức để loại bỏ ký tự trên golem. Với độ mỏng manh như vậy, Mage Finger chỉ thực sự hữu ích khi dùng cho những công việc tinh vi.
Cùng với hàng trăm bộ xương quái vật bị nuốt chửng, lõi của golem và trâm cài tóc rơi xuống. Tôi rửa đi phần acid còn dính và cầm phần lõi golem lên. Tôi cần phải trả thứ này về lại cho anh mình.
Klaus cũng vậy, cậu ấy nhặt chiếc trâm cài tóc mà dường như là của Ann.
Đó là một món đồ trang trí tóc xinh xắn được chế tác công phu, mô phỏng những bông hoa của đất nước phía Đông.
“Chắc chắn là nó. Nguyên liệu được làm từ sừng kỳ lân sống trong rừng Hafan. Không nghi ngờ gì nữa, thứ này thuộc về Ann.”
“Vậy, Ann-sama đã đi qua lối này nhỉ?”
Tuy nhiên, ngay khi đi được mười mét từ ngã rẽ, chúng tôi lập tức gặp phải ngõ cụt. Cả hai chúng tôi liền dùng đũa Urd Sight.
Tôi có thể thấy bóng lưng của Ann Hafan đang hướng tới phía bên kia ngõ cụt. Cô bé nhìn thấy gì đó và kinh ngạc, sau đó bắt đầu bỏ chạy. Có lẽ bởi vì vội vã, Ann không để ý rằng cây trâm cài của mình đã rơi ra. Tôi khá chắc thứ cô bé thấy là đống xương bên trong golem.
Ở kế bên, tôi có thể nghe thấy tiếng thở phào của Klaus.
“Mình cảm thấy chúng ta đã đến gần chỗ của Ann-sama rồi, tiếc là mê cung lại thay đổi.”
“Không sao. Vì ta biết hướng đi nên có thể dùng Pass Wall.”
“Vâng, Klaus-sama, hãy đuổi theo cô bé nào.”
Thời gian thi triển của cuộn Pass Wall đầu tiên là có giới hạn. Nếu chúng tôi nhanh chóng gặp được Ann, cả ba sẽ có thể cùng nhau thoát ra bằng cuộn thứ hai.
Ít nhất, chúng tôi cần sớm bắt kịp trước khi cô bé chạm mặt với ác linh cổ xưa ở tầng đáy!
Chúng tôi sử dụng Levitation, lặng lẽ đạp chân vào không khí và chạy về hướng của Ann.