“Chuyện này là sao…?”
Tôi, Erica, con gái Công tước Aurelia, đông cứng vào giây phút nhìn thấy chính mình trong gương.
Mái tóc vàng đậm màu mật ong được cuộn một cách mềm mại, thanh lịch. Làn da trắng như sữa cùng đôi má hồng hào. Mặc dù có gương mặt trẻ trung của một bé gái 8 tuổi, cặp lông mày vẫn đầy khí chất cùng đôi mắt màu lục bảo kiêu sa.
—Đây là…mình?
Không đúng! Đây không thể là mình được! Đây là—
Tôi bắt đầu có cảm giác khó chịu với chính mái tóc, làn da và đôi mắt của mình. Trên tất cả, những lọn tóc đặc trưng này……!! Đây là nhân vật nữ phản diện của game otome fantasy lãng mạng『Liber Monstrorum[note27597] ~Ma thú và Công chúa Mùa đông~』Erica Aurelia mà!
Mặt đất dưới chân tôi chao đảo, buộc tôi phải dựa mình vào gương để có thể trụ vững. Lần lượt, những ký ức về tiền kiếp đua nhau ùa về như thác đổ, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Việc này nghĩa là mình đã tái sinh và thức tỉnh ký ức kiếp trước hay gì ư?
Mặc dù nghe thật vô lý, nhưng ban nãy, kiến thức về cuộc sống với thân phận Erica đã chỉ ra cho tôi rằng đây chính là thế giới trong『Liber Monstrorum ~Ma thú và Công chúa Mùa đông~』. Và đó cũng là lý do vì sao tôi không hề có gì ngoài cảm giác bất an bất chấp việc khuôn mặt mình giờ trở nên xinh như thế nào.
Quan trọng hơn, đây là nữ phản diện, Erica Aurelia.
Từ những gì tôi nhớ, Erica không chỉ chế nhạo và ức hiếp nữ chính sau khi vào Học viện Ma thuật, mà còn chết ngay từ đầu game nữa. Cái chết của cô sẽ là dấu hiệu mở đầu cho những sự kiện kì quái sau này. Cô đại loại phải chịu mấy cảnh như biến thành tượng vàng, bị quái thú nhai sống hay trở thành xác trôi sông.
Nếu cứ vậy mà lớn lên và sống một cuộc sống như bình thường, tôi rồi cũng sẽ chết một cách đáng thương đồng thời khơi màn cho chuỗi các vụ giết người hàng loạt chỉ để làm sống động chuyện tình giữa nữ chính và đối tượng chinh phục.
Đó là điều tôi muốn tránh. Tôi không muốn bị giết một cách vô cớ thêm lần nữa.
—Lần nữa?
Và rồi ký ức tôi không muốn nhớ lại tràn vào đầu tôi. Có vẻ như đó là ký ức về khoảnh khắc cuối cùng của tôi ở kiếp trước.
Một tia sáng chợt loé lên nơi khoé mắt.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy hơi nóng nơi bên sườn và khi vươn tay tới, máu tươi bắt đầu thấm đẫm. Tôi ráng chạy thoát để tìm sự giúp đỡ, nhưng rồi bị đâm thêm nhiều nhát trong lúc đang cất tiếng cầu cứu—
Ra vậy, mình đã chết khi đó……
Kẻ đã giết tôi là một đồng nghiệp ở chỗ làm, dù rằng chúng tôi hầu như chẳng mấy khi giao tiếp với nhau. Đột nhiên, trên đường đi làm về, anh ta vừa lao ra đâm tôi vô số lần vừa nói ‘Cô đã phản bội tôi’. Vậy là sao chứ? Lần duy nhất tiếp xúc với anh ta mà tôi có thể nhớ được là đã cho anh ta mượn ô khi trời mưa, nhưng vấn đề là gì mới được?
Hay cũng như lần đó? Có một vụ tương tự hồi tôi học trung học.
Tôi thuộc câu lạc bộ Địa Lý, và mọi thành viên trong câu lạc bộ (đều là nam trừ tôi ra) đều tin rằng tôi thích họ, và đến cuối cùng thì mọi người hiểu lầm rằng tôi quan hệ với tất cả bọn họ, rồi lời đồn đó lan rộng khắp cả trường. Những gì tiếp sau đó không gì ngoài địa ngục. Tôi quá nhút nhát, đã không thể nào làm rõ được hiểu lầm.
Và rồi một trong số những thành viên câu lạc bộ nghiêm túc tin vào lời đồn đã tấn công tôi từ phía sau vào ban đêm…… Vào lúc tôi được xuất viện, câu lạc bộ Địa Lý đã phải giải thể còn tôi thì bị gán những biệt danh tồi tệ, đại loại như ‘Kẻ phá huỷ câu lạc bộ’, ’Cây ăn côn trùng’, hay chỉ đơn giản là ‘Bitch’……, hahaha……
Cay thật.
Sau khi lên đại học và ra ngoài xã hội, mấy vụ tương tự như vậy vẫn lặp lại dù trên diện nhỏ hơn. Tôi thất bại dù đã cố gắng duy trì mối quan hệ giữa người với người một cách an toàn nhất có thể.
Dần dần, tôi bị dồn đến mức từ chối giao tiếp với bất kỳ ai ngoài nơi làm việc. Trong khoảng thời gian đó, tôi trở nên nghiện một thứ. Đó là game điện tử. Những nhân vật không có thật thì không cách nào nhảy khỏi màn hình và làm hại tôi được! Tuyệt vời!
Vì lẽ đó, ký ức kiếp trước của tôi chỉ bao gồm trải nghiệm cuộc sống đầy bi thảm cùng những chiến thuật chơi game. Kinh nghiệm sống của tôi khá là một chiều. Càng lần theo dòng ký ức, tôi càng nhận ra bản thân chưa từng làm bất cứ điều gì ý nghĩa trong cuộc đời mình.
Do vậy, tôi chưa từng ghét Erica.
Mạnh mẽ.
Cao ngạo.
Quyết đoán.
Cô ấy dường như hội đủ những ưu điểm tôi từng ngưỡng mộ ở trong kiếp trước. Trừ việc thích ức hiếp người khác, cô ấy rất gần với hình mẫu lý tưởng mà tôi khao khát. Một cô gái mạnh mẽ, thẳng thắn như vậy sẽ không khiến một tên yandere hiểu lầm, bám đuôi, và rồi đâm mình. Có lẽ một người bình thường cũng đủ sức vượt qua được, nhưng đó là tiểu tiết thôi.
Đúng! Mình chỉ cần đổi cái game fantasy tình cảm tối tăm này thành một game đời thường nhẹ nhàng là xong! Tuy nhiên, liệu điều này có thực sự khả thi không?
Ít nhất thì, tôi cần phải thoát khỏi những cái chết bí ẩn của mình. Chỉ khi ấy tôi mới có thể tận hưởng một cuộc sống tự do khác với kiếp trước.
Không tệ. Những manh mối để sống sót chắc chắn có thể được tìm thấy đâu đó trong ký ức kiếp trước.
Tại sao Erica Aurelia phải chết? Đó là bởi vì cô ấy chà đạp lên cuộc sống của những nhân vật khác. Miễn là tôi tránh được chuyện này, có lẽ tôi sẽ có thể thoát khỏi những tình huống chết người của mình.
Quá khứ đen tối của các mục tiêu chinh phục. Đó là những death flag mà Erica đã tự mình dựng lên. Nếu vậy, tôi chỉ cần gắng hết sức để phá toàn bộ mấy cái death flag là xong.
Nhưng trước đó, có một điều tôi cần xác nhận lại. Những ‘ký ức’ này có thể chỉ là do tôi ảo tưởng. Có khả năng chúng không phải trí nhớ được giữ lại sau khi tái sinh mà chỉ đơn giản là dấu hiệu cho thấy đầu óc tôi có vấn đề.
Cô nhóc Erica chỉ đang chơi với người anh trai hơn mình 12 tuổi. Cô cảm thấy buồn ngủ trong lúc đang đọc một quyển sách dễ đọc với nhiều hình minh hoạ từ bộ sưu tập của anh mình. Sau khi chợp mắt trên chiếc ghế dài, cô đến trước gương để chỉnh lại mái tóc rối bù.
Nếu muốn chắc rằng những ký ức này có phải là ảo giác hay không, tôi cần xác minh liệu điều mình biết thực sự đã xảy ra hay chưa.
“Em không sao chứ, Erica?”
Giọng nói thuộc về người anh trai lo lắng đến gần tôi, người đang dựa vào gương. Thật đúng lúc.
“Sắc mặt em trông không tốt lắm.”
Tên anh trai tôi là Eduard Aurelia. Con trai trưởng của Công tước Aurelia và là một trong những mục tiêu chinh phục của nữ chính. Anh ấy có cùng màu tóc vàng hệt như Erica, nhưng đôi mắt thì lại rất dịu dàng và ngọt ngào.
“Onii-sama, cảm ơn anh. Em chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Ra vậy. Dù sao ban nãy em cũng đã đọc khá nhiều sách mà. Em nên ăn chút đồ ngọt đi.”
Eduard-oniisama lấy một gói nhỏ từ chiếc hộp đặt trên bàn và mở nó ra.
“Đây, há miệng nào.”
Khi tôi mở miệng ra, một viên sô cô la được đưa vào. Anh trai tôi lúc nào cũng ngọt ngào với tôi.
“Có ngon không?”
“Ngon lắm ạ.”
“Ừm, em quả là một cô bé ngoan, Erica.”
Anh ấy nhẹ nhàng xoa tóc tôi. Với một người anh như vậy, liệu ai có thể trách nếu tôi bị chiều hư chứ?
Giờ thì, mình cần moi thông tin từ ông anh tốt bụng này.
“Ừm, Onii-sama nè.”
“Hửm, gì vậy, Erica? Em muốn ăn thêm sô cô la à?”
“Em sẽ mập ra nếu ăn quá nhiều trước bữa tối mất.”
Tôi cảm thấy tệ khi làm mờ đi nụ cười của anh ấy. Nhưng, tôi cần phải hỏi về tai nạn vào đầu game.
“Liệu anh nói em nghe về chuyện ở phương Bắc, lãnh thổ bao phủ bởi băng và tuyết Lucanrant có được không?”
“……Em đang nói về gì vậy?”
“Về sự kiện đã xảy ra ở phương Bắc vào năm ngoái.”
“……Ý em là Thảm kịch Gia tộc Lucanrant, huh……?”
Eduard-oniisama nói với vẻ buồn bã.
“Chuyện đó thì, khi Erica lớn thêm chút nữa……Anh sẽ kể em chi tiết vào lúc ấy, nhưng còn giờ thì hãy tha lỗi cho anh.”
“……Em hiểu rồi, Onii-sama. Em xin lỗi.”
“Không, không sao đâu, anh cũng xin lỗi vì đã làm quá vấn đề, Erica.”
Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể xác nhận là đã có thảm kịch ở phương Bắc mang tên ‘Cuộc thảm sát của Ma sói’. Tuy nhiên, tôi không tin rằng ông anh 20 tuổi của mình sẽ giải thích câu chuyện khủng khiếp như vậy cho cô em gái 8 tuổi một cách chi tiết.
“Vậy, em về phòng đây ạ.”
Như vậy, đã có thể xác định rằng đây là thế giới trong『Liber Monstrorum』. Thế giới bây giờ tôi đang sống, một thế giới giao thoa giữa ma sói và ma cà rồng— là thế giới của ma thú.