Một đêm nọ tại Phòng Thí Nghiệm Nikaido, toạ lạc trên một đỉnh đồi nằm ở phía rìa Tokyo, chỉ còn mỗi giáo sư Nikaido và trợ lý Kujo vẫn chưa đi ngủ.
“Giáo sư à, ngài đã hoàn thành liều thuốc giải chưa?”
“Ta đã làm xong rồi. Ngày mai ta sẽ báo cáo cho Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc lợi rồi bàn giao thuốc giải cho họ. Nếu như con virus cùng liều thuốc giải này rơi vào tay các tổ chức khủng bố, thế giới này sẽ diệt vong. Theo một cách cực kì dễ dàng”. Nikaido nói. “Ta sẽ đem cất con virus cùng liều thuốc giải vào một chiếc tủ đông để đề phòng. Không ai có thể động đến chúng nếu thiếu đi mật khẩu cùng nhận diện sinh trắc học của ta.”
“Thật là tuyệt vời, thưa giáo sư”, Kujo cất lời, nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn giữ được sự nghiêm nghị.
“Cảm ơn cô “, Nikaido trả lời, lộ vẻ sao nhãng. Một biểu cảm không thường thấy ở những nhà khoa học vừa mới cho ra đời thành quả của mình.
Kujo hỏi, “Có điều gì làm ngài phiền lòng sao?”
“Ta biết nghiên cứu này sẽ cứu lấy rất nhiều người. Tuy nhiên, ta đã lén đem một con virus cấp độ bốn vào phòng thí nghiệm này. Ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra sự phản đối của cư dân nơi đây, cũng như sự chỉ trích từ Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc lợi. Dĩ nhiên, ta đã sẵn sàng đón nhận mọi hậu quả rồi.”
Đối với một cơ cở nghiên cứu bí mật, Phòng Thí Nghiệm Nikaido được cấp cho những trang thiết bị tân tiến nhất; ở Nhật Bản có rất ít phòng thí nghiệm dịch bệnh có thể xử lý được những con virus cấp độ bốn––những nơi được cho là có tỉ lệ nguy hiểm sinh học cao nhất. Virus cấp độ bốn, như là virus Ebola hay virus Marbug, có tỉ lệ tử cực kì cao, trong khi một phòng thí nghiệm cấp độ bốn là một cơ sở có những thiết bị an toàn xử lý những loại virus có độ nguy hiểm cao tương tự. (Nói cách khác, cần đến một phòng thí nghiệm cấp độ bốn mới có thể lưu trữ được một con virus cấp độ bốn.)
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết cho việc lưu trữ một con virus: người dân sống trong khu vực phải đồng ý chấp nhận nguy cơ bị phơi nhiễm dịch bệnh. Rõ ràng là có những phòng thí nghiệm với độ an toàn sinh học đạt cấp độ bốn ở Nhật Bản. Nhưng tất cả chúng đều không được sử dụng do mắc phải sự phản đối từ người dân trong khu vực. Với những người dân, đó là một phản ứng tự nhiên và dễ hiểu khi có một con virus chết chóc như Ebola được đưa tới nơi sống của họ. Phòng Thí Nghiệm Nikaido cũng không phải ngoại lệ; nơi này cấm chứa chấp bất kì một con virus cấp độ bốn nào dựa trên bản quy ước được kí với người dân sống trong khu vực ngay ngày đầu tiên nó được xây.
“Nhưng thưa giáo sư, ngài tiến hành cuộc nghiên cứu này đâu phải vì tham vọng cá nhân hay là vì danh tiếng đâu ạ.”
“Cô nói đúng. Lúc này đây khi chúng ta nói chuyện thì đã có bao nhiêu người vẫn phải chịu sự thống khổ, vậy mà việc phát triển liều thuốc giải lại bị trì trệ do không có ai tài trợ cho chúng. Chỉ có những nước đang phát triển bị ảnh hưởng bởi con virus. Ta rất muốn điều đó thay đổi. Nhưng mà…” Nikaido nhìn hai ống nghiệm trước mặt một lúc lâu. “Chắc tôi không cần phải nói với cô rằng chiến thuật hiện tại cho từng phần là điều trị nhằm chữa khỏi các triệu chứng. Đây chính là liều thuốc giải hiệu quả nhất từ trước đến giờ. Con virus này như một quả bom nổ chậm với thời gian ủ bệnh là hai tuần, khi đó những tế bào virus sẽ tự nhân đôi bên trong cơ thể vật chủ trong khi người đó không hề hay biết mình đã nhiễm bệnh. Còn tuỳ thuộc vào cách người ta sử dụng con virus, nó có thể bị biến thành một thứ vũ khí tối thượng.”
Dung dịch bên trong hai ống nghiệm toả sáng lấp lánh, như muốn khước từ cái định mệnh nghiệt ngã này vậy.
“Có vẻ như Kira, kẻ vừa khiến thế giới phải rúng động, có thể giết bất cứ ai mà hắn muốn. Nói cách khác, kẻ sở hữu con virus này, song hành với liều thuốc giải, sẽ có thể quét sạch dân số Trái Đất. Nha vậy, con virus này sẽ còn kinh khủng hơn cả Kira nếu nó được sử dụng dưới một lý tưởng nguy hiểm nào đó.”
Nikaido trút một hơi thở dài rồi quay mặt về phía bức ảnh đóng khung trên bàn. Đó là bức ảnh về gia đình ông những tháng ngày còn hạnh phúc.
“Con virus này sẽ không chỉ thuộc quyền sở hữu của Nhật Bản. Bộ Sức khoẻ có lẽ sẽ ra quyết định gửi nó đến CDC[note55434]. Sau cùng, những gì ta đã làm chỉ là mở đường cho một loại vũ khí sinh học mới được ra đời. Vợ ta mà còn sống thì không biết sẽ nói gì với ta đây…”. Một nụ cười nhăn nhó chứa đựng sự căm ghét bản thân lồ lộ trên khuôn mặt của giáo sư Nikaido.
“Nhưng thưa giáo sư, Hoa Kì đã tuyên bố rằng sẽ chỉ cho phép nghiên cứu vũ khí sinh học với mục đích phòng thủ”. Dù cho Kujo có làm hết sức để an ủi, như vậy vẫn là chưa đủ để xoá đi sự buồn bực của Nikaido.
“Cha ơi, bữa tối sẵn sàng rồi!”, Maki xuất hiện trong một chiếc tạp dề.
“Maki, con lại đến đây mà không có sự cho phép của ta nữa rồi. Ta phải nói chuyện với bảo vệ mới được”, Nikaido nói. Dù cho giọng điệu của ông có phần bất mãn, ông thực chất lại đang nở một nụ cười.
“Vâng, vâng, nhưng cha nhớ về nhà trước khi đồ ăn nguội đấy nhé. Và cha mặc cái áo đó bao lâu rồi? Cởi nó ra cho con!” Maki vừa dứt lời đã chạy tót đến bên cha của mình, cố giật lấy chiếc áo blouse của Nikaido. Kujo chỉ biết đứng đó nhìn, cố không bật cười thành tiếng.
“Tiến sĩ Kujo, bao giờ chị có thể đến dạy kèm cho em nữa vậy ạ?”
“Tối mai thì sao nhỉ?”
“Hết sảy. Giờ em sẽ cho lũ động vật ăn đây”. Với chiếc áo của Nikaido trên tay, Maki chạy vọt đi.
Nikaido dõi theo bóng hình cô con gái ruột của mình. “Càng ngày con bé càng giống với mẹ của nó hơn. Có lẽ bây giờ con bé vẫn mong được gặp lại mẹ, nhưng phải nói là con bé đã trưởng thành hơn rồi.”
“Cô bé bây giờ chẳng khác gì vợ của ngài đâu. Chỉ là một cô bé –nhưng đã khiến cho một giáo sư nghiên cứu miễn nhiễm hàng đầu thế giới phải biết vâng lời.”
༒
Khi Kujo nhìn vào bên trong phòng nuôi nhốt động vật thì thấy Maki đang cho một chú khỉ trong đó ăn.
“Ăn đi này”, Maki nói với chú khỉ. Dù giọng cô bé vẫn vui tươi, nhưng hai bên má đã đẫm lệ. Những con vật trong căn phòng này sẽ bị đem ra làm thí nghiệm vào ngày mai. Maki liền lau khô nước mắt khi thấy Kujo bước vào. “Em biết mình không nên thân thiết với chúng…”
Không hề biết về số phận hẩm hiu đang đợi chờ trước mặt, con khỉ trong chuồng vẫn quấn quýt với Maki. Nó nhe răng ra khè khi thấy Kujo tiến đến gần.
“Cuộc sống hạnh phúc, khoẻ mạnh của chúng ta đến từ sự hi sinh của biết bao sinh vật khác. Nhưng con người cứ thù ghét, giết chóc và làm những gì họ muốn. Em đoán là họ đã quên mất họ còn sống được đến ngày hôm nay là nhờ có thiên nhiên nâng đỡ.”
Kujo ngước nhìn gương mặt cô bé. “Maki, em có nghĩ rằng sinh mạng con người chúng ta đáng để những con vật này hi sinh tính mạng của chúng không?”
Maki nhìn sang những con vật khác và nghiền ngẫm câu hỏi đó. “Em không biết nữa. Nhưng nếu những con vật này hi sinh mạng sống vì chúng ta, ít nhất chúng ta nên sống sao cho trọn vẹn”. Maki hướng những con mắt của mình về phía Kujo với không chút lưỡng lự. “Sao chị lại hỏi vậy, tiến sĩ Kujo?”
Kujo nở một nụ cười buồn bã và quàng tay lên vai cô bé. “Chị nghĩ nếu ai cũng suy nghĩ như em thì thế giới này đã trở nên tốt đẹp hơn rồi”. Khuôn mặt của Kujo, thứ mà Maki không thể thấy do trong phòng thiếu ánh sáng, lại đang chứa đầy những khổ đau.