Chiếc xe tải chở khoai lang đi băng băng trên một con đường núi mà khó có thể gọi là đường. Thỉnh thoảng Suruga lại phải xuống xe để di chuyển vài hòn đá hay cành cây chắn đường trước khi lại lên chiếc xe chậm rề rà.
“Cậu có chắc là chúng ta đi được mỗi đường này không thế?” Biển báo xanh cắm trong một bụi thường xuân có ghi ba con số, có nghĩa con đường không lát đá là một đường quốc lộ. “Quốc lộ cái khỉ gì, đường dẫn đến âm ti địa phủ thì có”. Suruga lẩm bẩm.
Không để tâm đến Suruga, người phụ nữ ngồi ở ghế hành khách truy cập vào hệ thống của một sở cảnh sát trong khu vực. Chiếc GPS chiếu cả bản đồ lên màn hình cũng như các chốt kiểm tra của cảnh sát. “Đường 19, 21, 65, 402 đều có chốt chặn cả rồi. Đi đến bảy kilomet nữa là hết đường. Cứ tiếp tục đi, chồng yêu.”
“Chồng yểu chồng yêu cái đầu cậu ấy! Ớn chết đi được”, Suruga thốt lên, sống lưng anh lạnh buốt. L mỉm cười, môi cậu bóng nhẫy lớp son, đầu cậu đội một bộ tóc giả trông vô cùng hấp dẫn. Maki thì cải trang thành một bé trai với chiếc mũ Hanshin Tigers trên đầu. Cả ba đã thành công thông được các chốt bằng cách đóng giả thành một gia đình.
“Anh không cần phải xấu hổ thế đâu”. L nháy mắt một cách nghiêm túc. Một cơn ớn lạnh khác sà vào người Suruga.
Maki cười thành tiếng. “Cứ như một gia đình ấy nhỉ. Bọn em cũng từng ngồi trong mấy chiếc xe nhỏ bé, cà tàng thế này hồi mẹ em còn sống.
“Xe này nhỏ nhưng không có cà tàng đâu”, L nói một cách hờn dỗi.
Maki cúi đầu xuống và những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Cô bé khóc thút thít trên vai L. L vẫn đứng trơ ra như tượng.
“Mình có thể tự gọi bản thân là thám tử xuất sắc nhất thế giới, nhưng những lúc như này thì mình chịu chết”. L chìa tay ra và xoa đầu Maki một cách hơi mạnh bạo. Maki không có động tĩnh gì, dù cho cô bé nhăn mặt lại vì L đang mát xa đầu cô bé chữ không phải xoa.
“Ryuzaki, với tốc độ hiện tại thì sẽ không bao giờ đến kịp đâu.”
“Tôi biết. Đợi hai tiếng nữa đi.”
“Hai tiếng?”
“Đúng, tôi có một kế hoạch. Cho đến lúc đó, cứ lái tiếp đi, chồng yêu”, L nói một cách khêu gợi. Cậu bôi thêm tí con rồi lại nháy mắt với Suruga một lần nữa.
༒
Tiếng dế kêu tràn ngập trong không gian. L và Maki ngả lưng xuống nến đất. Một bầu trời đầy sao trải dài trước mắt họ.
“Trông đẹp quá. Em chưa nghĩ về sao bao giờ, nhưng giờ khi em sắp chết rồi, em lại thấy chúng thật đẹp”. Lau đi dòng nước mắt, Maki với hai tay cố bắt lấy những vì sao, trông chúng gần đến độ có thể chạm tay vào.
“Anh không nghĩ mình được trang bị một cảm xúc không hoàn hảo và thụ động đến vậy, nhưng bây giờ, anh thấy rung động trước những vì sao này.”
L và Maki tiếp tục ngắm nhìn bầu trời sao huyền ảo mà họ có thể sẽ không bao giờ được thấy nữa.
“Này Ryuzaki, anh có bao giờ bắt được Kira không?”
“Không, dù anh có ngăn việc giết chóc lại, nhưng anh đã không ngăn được cậu ta.”
“Tại sao không?”
“Kira chết rồi.”
“Thế em đoán là anh đã thua nhỉ.”
“Sao em lại nói vậy?”, L bật dậy khi được gợi nhắc đến thất bại của mình. Nhưng khi thấy cô bé đang lườm mình, cậu ngơ ngẩn gãi đầu.
“Hắn ta chết như một kẻ xấu, không phải sao? Nhiệm vụ của anh là bắt được hắn ta để hắn có thể thấy những việc làm của mình là xấu. Nếu anh không làm được, tức là anh đã thua rồi.”
“Em nói đúng”, L nói sau một hồi nghĩ ngợi. “Anh thua rồi.”
“Không có cửa thắng luôn.”
“Ừ, không có”, L thừa nhận một thất bại hiếm hoi của mình. Cậu lại nằm xuống để thưởng thức bầu trời sao. Cậu nắm chặt vào chiếc đồng hồ đeo trên tay mình.
“Anh đang làm gì vậy, Ryuzaki?”
“Anh đang nghĩ về người bạn duy nhất của mình.”
“Chiếc đồng hồ hỏng đó thuộc về anh ta sao?”
“Đúng”. Maki đặt một tay lên tay L. Suốt một lúc, L cứ bối rối mà nằm yên đó. Rồi cậu hỏi, “Maki… anh có nên nắm lấy tay em không?”
“Ryuzaki, anh nên ngậm miệng lại và nắm lấy tay em đi.”
“Được rồi”. Cậu gật đầu đồng ý và bóp chặt lấy tay Maki.
Người Maki rung lên vì cười cợt. “Anh chẳng biết gì cả, đúng không Ryuzaki?”
“Lần đầu tiên có người nói vậy với anh đấy.”
Cả hai cười đùa như hai anh em.
“Hay là hai người bớt đùa cợt lại và ra đây giúp tôi một tay nào? Chẳng biết bao giờ chúng lại đuổi theo đâu”. Suruga thò đầu ra từ gầm xe, tay cầm một chiếc cờ lê. Mặt anh dính đầy dầu nhớt. “Cái xe này chắc cũng lết đi được thêm vài kilomet nữa, nhưng tôi nghi lắm.”
“Sắp đến giờ rồi”. L đứng dậy rồi lấy ra một chiếc điện thoại. Đây là đường dây nóng duy nhất cậu đem theo kể từ khi rời khỏi Trụ sở Điều tra Kira. Dòng chữ “Tổng thống Mỹ” được L viết lên mặt sau của chiếc điện thoại.
“Ngài tổng thống à, là L đây”, cậu nói rất tự nhiên, như đang nói với một người bạn. Rồi L tuyên bố, “Có vẻ như ông đã xem nhẹ lời đe doạ của tôi rồi. Mười phút nữa, tôi sẽ giết một người bằng Tử Ký. Nạn nhân sẽ là ông trùm xã hội đen Rob Ross, hắn hiện đang thụ án ở Nhà tù Bang Arizona.”
L kết thúc cuộc gọi rồi mở cuốn Tử Ký ra. Nắm vào đuôi chiếc bút chì, L viết vào đó cái tên:
—Rob Ross.
sẽ chết vì đau tim vào ngày 23 tháng Bảy, lúc 22:30.
“Có chuyện gì vậy, Ryuzaki? Cậu đã nói là sẽ không sử dụng Tử Ký mà”. Suruga chưa một lần phản đối kế hoạch của L dù chúng có lạ đời đến thế nào, bởi vì anh tin L luôn đi trước một bước, và cho đến giờ, tất cả đều theo đúng kế hoạch. Nhưng lần này, trái ngược hẳn, anh lại tin L đang túng quẫn vì tuyệt vọng.
Tuy nhiên, L không hề bận tâm đến anh mà gập cuốn sổ lại. “Anh Suruga, phiền anh đi pha giúp tôi một cốc cà phê”. Mười phút sau, sau khi L đã uống hết cốc cà phê ngọt như mía, cậu lại mở điện thoại ra.
“Vậy ý ông sao, ngài tổng thống? Ông đã thấy là tôi đang nghiêm túc chưa?” Có tiếng xì xào ở bên kia đường dây. “Vậy hãy mau đáp ứng số tiền mười tỉ đô la của tôi. Và hãy nhớ rằng tôi có thể viết, ‘Tổng thống Mỹ, David Hope, sẽ chết sau khi phóng tên lửa hạt nhân vào London, Moscow và Thượng Hải’. Nếu tôi bị tấn công bằng một cách nào đó, tôi sẽ cho rằng chính tay ông đã ra lệnh và tôi sẽ viết tên ông vào Tử Ký.”