Với Suruga, người có biệt tài lén lút, việc đánh cắp gói snack khoai tây mà không bị L, Maki hay camera an ninh phát hiện là chuyện quá đơn giàn. “Chúng ta bắt đầu buổi họp bàn chiến lược được rồi chứ?” Suruga nói một cách hài hước trong phòng máy chủ. Hai tay anh đang chứa đầy đồ.
“Tối nay chúng ta có một món tráng miệng rất ngon đây” Kujo đáp lời. “Anh không mở nó ra à?”
“Tôi muốn chúng ta làm việc đó cùng nhau”. Suruga mở gói chứa dữ liệu trước tiên. Một viên con nhộng cùng chiếc microchip rơi ra giữa những miếng khoai tây. “Bingo!”
Kujo cầm lấy chiếc microchip và cắm ngay vào chiếc laptop. Tuy nhiên, tay cô ngừng nhấp chuột ngay sau đó.
“Đây là… những tệp hình ảnh.”
“Cái gì thế này?”
“Trông giống những tấm ảnh chụp gia đình của Maki. Cô bé lúc này vẫn còn nhỏ, nên hằn là
phải chụp từ nhiều năm trước rồi.”
Họ tìm được những bức ảnh chụp khi đi nghỉ mát của hai gia đình Nikaido và Amane hồi còn sống ở Osaka. Trong số chúng là những bức ảnh chụp Amane Misa trước khi dấn thân vào showbiz, những bức ảnh đó là tối quan trọng đối với L, nhưng dĩ nhiên Suruga và Kujo không biết gì về điều đó. Cả hai đều cảm thấy có điềm chẳng lành.
“Thế còn cuốn sổ thì sao?” Kujo nói rồi mở gói snack còn lại ra. Bên trong đó là một cuốn sổ đen tuyền bọc trong một lớp màng nhựa. “Kira dùng thứ này để giết các nạn nhân của hắn sao?”
“Phải, chính là cuốn Tử Ký. Theo báo cáo của L, ta có thể giết bất kì ai bằng cách ghi tên họ vào cuốn sổ.”
Cả hai đều căng như dây đàn trước sự hiện diện của thứ vũ khí giết người tối thượng. Suruga chậm rãi lật từng trang giấy. Các trang đều chi chít những dòng chữ. “… imo youkan từ Funawa… kusa dango từ Shibamata, rikishi monaka từ Ryogoku, mamekan từ Asakusa, dango Kototoi từ Mukoujima, youkan của Toraya… cái quái gì đây?”
“Mấy tiệm đồ ngọt nổi tiếng ở Tokyo.”
Họ đều ngạc nhiên trước những gì được viết trong cuốn sổ.
Đó là danh sách những món đồ ngọt mà L đã thu thập kể từ khi đến Nhật Bản, mỗi món đều được L phân loại theo thứ tự riêng. Dù cho L có trân trọng cuốn sổ này hơn cả mạng sống thì đối với Suruga và Kujo nó chẳng khác gì đồ bỏ đi.
“Ý cô là L đã dự đoán trước chuyện này rồi sao?” Suruga ném cuốn sổ sang một bên rồi ôm đầu. Với hai cánh tay gập trước ngực, Kujo nhấn bàn tay phải vào thái dương.
“Đằng nào tôi cũng cho rằng tỉ lệ L nói thật chỉ có ba phần trăm thôi.”
Dù cho Suruga thấy Kujo bắt đầu ăn nói giống L, điều làm anh ngạc nhiên nhất chính là cô ấy không tỏ ra thất vọng một chút nào. “Cô có ý tưởng gì rồi sao?”
“Có, nhưng sẽ phức tạp lắm. Lại còn nguy hiểm nữa, nhưng nếu chúng ta không chấp nhận rủi ro, L sẽ không bao giờ đưa cuốn sổ thật hay liều thuốc giải ra ánh sáng.”
Suruga gãi râu nghĩ ngợi. Anh thấy rõ rằng cứ điều tra thế này sẽ không thu được kết quả gì.
Còn phía FBI lại đang nóng lòng muốn biết thêm tin tức. “Chiến lược của cô là gì?” anh hỏi.
“Rất may cho chúng ta, Maki hết mực tin tưởng tôi, còn L sẽ làm mọi điều cô bé nói. Chúng ta sẽ lợi dụng điều đó để đặt bẫy.” Đôi mắt của Kujo loé lên sự quyết tâm khi sắp được đối đầu với thám tử vĩ đại nhất thế giới. “Tôi sẽ khiến cậu ta viết tên tôi vào Tử Ký.”