Vào buổi chiều hôm sau, camera an ninh đã phát hiện một cô gái dáng người mảnh dẻ ở trước cửa chính.
“Ồ, là tiến sĩ Kujo kìa!” Maki nói, chân chạy lon ton ra trước màn hình.
“Ai vậy?” L hỏi. Cậu không chịu rời mắt khỏi màn hình, kể cả khi cậu đang bận tay rưới sốt siro màu đen lên bát Umemura[note55470] mua từ cửa hàng Asakusa.
“Chị ấy làm ở phòng thí nghiệm của cha em. Chị ấy cũng dạy em học và giúp em làm bài tập nữa. Cho chị ấy vào đi.”
“Xin chào? Ui sao cô ấy xinh thế? Trông cô ấy đẹp như…” Suruga nói, chĩa đầu về phía màn hình.
“Này, đừng có giở trò! Tiến sĩ Kujo rụt rè lắm, anh sẽ doạ chị ấy sợ đấy. Hơn nữa, chị ấy còn lớn tuổi hơn cả anh”, Maki nói.
“Thật sao? Hơn ba mươi rồi à? Trông chẳng giống tẹo nào.”
L quan sát Kujo lúng túng trước chiếc camera rồi mới bật mic lên.
“Tiến sĩ Kujo, hệ thống an ninh đang hoạt động. Tôi sẽ kích hoạt chương trình hướng dẫn bằng giọng nói. Hãy làm theo chỉ dẫn để quét vân tay lẫn võng mạc, và đi qua máy phát hiện kim loại nữa. Những đồ vật cô mang theo mình cũng sẽ bị quét bằng tia X-quang.”
Kujo gật đầu một cách ngượng nghịu trước màn hình.
Lúc mình đến thì có bị vậy đâu. Dù cho Suruga có cảm thấy khó chịu trước sự kiểm tra nghiêm ngặt đối với tiến sĩ Kujo trong khi anh thì lại không bị, anh đã tự thuyết phục mình rằng đó là do anh đã xâm nhập quá hoàn hảo.
“Tiến sĩ Kujo ơi!” Maki chạy đến khi cô ấy bước vào phòng.
“Maki, chị mừng vì em vẫn an toàn.”
Được nhìn thấy một gương mặt thân quen khiến cho bao căng thẳng trong Maki chợt tan biến, cô bé bật khóc trong vòng tay của Kujo. Kujo xoa đầu Maki hết lần này đến lần khác.
Cô tiến sĩ cúi đầu trước L và Suruga rồi nói, “Cảm ơn các anh vì đã chăm sóc Maki. Tôi là trợ lý của giáo sư Nikaido tại phòng thí nghiệm của ông ấy. Giáo sư và Maki đã rất tốt bụng và đối xử với tôi như người nhà.”
“Rất vui được gặp cô, tiến sĩ Kujo, tôi là Ryuzaki. Sao cô tìm được nơi này?” L nhanh chóng giới thiệu bản thân với một tông giọng đều, như ngó lơ đi lời giới thiệu đầy lịch sự của cô ấy.
Khuôn mặt Kujo chợt xám xịt đi trước câu hỏi vừa rồi. “À… tôi tìm được điện thoại của giáo sư Nikaido trong phòng thí nghiệm. Điện thoại của ông ấy có chức năng như một chiếc GPS cho điện thoại của Maki…”
“Một thiết bị chống bắt cóc trẻ em. Cũng dễ hiểu thôi khi ông ấy luôn đối phó với những loại virus chết người. Sẽ chẳng bao giờ biết khi nào gia đình ta gặp nguy hiểm”. Suruga chen ngang vào và chìa một tay ra. “Tên tôi là Suruga, đến từ FBI chi nhánh Los Angeles. Hân hạnh được gặp cô.”
Bàn tay mảnh khảnh của Kujo nằm vừa vặn bên trong tay của Suruga. Dù cho có hơi bối rối khi bị Suruga siết chặt tay, cô vẫn rụt rè hỏi, “Ừm… xin thứ lỗi, anh Suruga. FBI là gì vậy?”
“Hở? Cô không biết FBI sao? Ồ…” Suruga không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Đến cả em cũng biết FBI là gì, chị Kujo ơi. Bọn họ ở trong mấy phim điệp viên của Mỹ ấy…”, Maki tủm tỉm cười.
Kumo xấu hổ và cúi đầu liên tục trước Suruga. “Tôi xin lỗi, tôi e rằng mình không biết quá nhiều”. Rồi cô quay sang cô bé. “Maki, giáo sư đâu rồi?”
Maki không nói gì, sự vui tươi khi nãy đã biến mất. L kể cho Kujo về việc giáo sư Nikaido đã bị sát hại và cách Maki trốn ra khỏi nơi đó rồi đến được đây.
“Không! Thật vậy sao?” Mặt của Kujo xám như tro, cô lắc đầu lia lịa. Cô nhìn xuống gương mặt buồn bã của Maki và nắm chặt vai cô bé. “Maki, mọi thứ hẳn phải khó khăn với em lắm. Em là một cô bé dũng cảm”. Hai dòng lệ tuôn rơi khi Maki vỗ vào lưng cô bé. Suruga vì đồng cảm được nên cũng quay lưng mà nghẹn ngào. Nhưng khi anh ta nhìn thấy L vẫn tỉnh như sáo mà quan sát cả hai, như thể cậu ta không có khái niệm về cảm xúc, Suruga lại thấy xấu hổ. Có lẽ không phải tự dưng mà cậu ta được đồn là một thám tử kì dị yêu thích những vụ giết người và chỉ tham gia vào nếu cậu ta thấy hứng thú. Suruga nhớ lại khi anh ta đọc hồ sơ về L và thấy ấn tượng một cách lạ kỳ.
Gạt đi hai dòng nước mắt, Kujo quay sang L và nói, “Cậu Ryuzaki. Tôi biết rằng mình đang đòi hỏi hơi quá, nhưng liệu tôi có thể ở lại đây với Maki cho đến khi tôi chắc chắn rằng đã hết nguy hiểm không? Vì giờ đây giáo sư đã đi rồi, tôi phải là người bảo vệ cô bé”. Dù cho cô ấy có vẻ kiệm lời, nhưng hiện hữu trong ánh mắt cô là sự kiên cường khi có người cần được cô bảo vệ.
“Cũng được thôi. Toà nhà này có đủ phòng để chứa tới 20 người mà. Cứ chọn phòng mà cô thích”, L nói. “Nhưng cho đến khi chúng ta biết được ai đang đuổi theo Maki, cô bé sẽ không được rời khỏi nơi này. Và cô cũng cần hạn chế ra ngoài nhiều nhất có thể.”
“Tôi hiểu.”
“Tiến sĩ Kujo, chị lấy phòng cạnh em đi. Đi thôi, để em dẫn đường cho chị!”
Sau khi Maki dắt tay Kujo ra khỏi phòng, Suruga thủ thỉ vào tai L, “Này, Ryuzaki. Cô ấy có hơi ngây thơ, nhưng xinh chết đi được. Từ bây giờ mọi thứ sẽ thú vị hơn nhiều, nhỉ?”
L trông có vẻ lơ đễnh, giống như cậu ta vừa được mời phát biểu ý kiến về một bức tranh theo trường phái ấn tượng. “Xinh đẹp…? Mấy cái đó tôi không biết.”
༒
Sau bữa tối, Maki chạy một mạch vào phòng Kujo và kể cho cô ấy nghe tất tần tật về những chuyện đã xảy ra từ hôm qua tới giờ. L vẫn chơi cờ một mình như thường lệ, cùng với một miếng bánh rikishi monaka[note55471] mua từ Ryogoku ngậm trên miệng. Suruga, một mình và chẳng có gì để làm, mon men lại chỗ ghế sofa.
“Ryuzaki à, chơi một mình thì vui kiểu gì cơ chứ? Tôi có thể đấu với cậu, nếu cậu muốn. Tôi khá–“ Suruga dừng lại giữa câu. L đang di chuyển những quân cờ khác với luật đã quy định. “Ê, Ryuzaki. Chắc vì cậu đang ở Nhật nên cậu nhầm nhọt với cờ shogi rồi. Cậu không được sử dụng những quân cờ đã ăn được trong cờ vua đâu.”
Giả điếc, L di chuyển quân mã vào lãnh địa của địch. Suruga thò đầu ngó từ phía sau ghế sofa và nhận ra L không hề nhìn vào bàn cờ. Cậu dõi theo ánh mắt của L xuống một chiếc màn hình đặt dưới chân. Hiển thị trên đó là bên trong phòng ngủ của Kujo. Cậu ta đang xem trộm cuộc trò chuyện của Maki và Kujo.
“Cậu ra vẻ là không có hứng thú nhưng lại lắp camera để xem trộm. Đồ biến–“
“Tôi–“ miếng bánh rơi ra khỏi miệng cậu “–không tin tiến sĩ Kujo đến đây để bảo vệ Maki, mà là vì mục đích khác”, L chen ngang.
“Cậu không cho rằng cô ấy có liên quan đến băng nhóm đã tấn công giáo sư Nikaido và Maki đấy chứ? Chuyện đó là bất khả thi”. Suruga lắc đầu, nhớ lại cách hành xử bẽn lẽn của Kujo.
“Cho dù khi đến đây cô ấy trông không được thoải mái, cô ấy lại rất cảnh giác và kiểm tra camera an ninh ở đó. Tôi sẽ giám sát cô ấy trong hai mươi tư giờ. Làm ơn đừng nói với tiến sĩ Kujo hay Maki về chuyện này.”
༒
“Sáu mươi sáu giây để lên tầng hai. Đợi sáu giây rồi chạy về cuối hành lang phía Bắc. Bảy mươi lăm giây, nấp trong phòng chứa nhiên liệu. Tám mươi bảy giây, vô hiệu hoá ổ khoá. Chín mươi giây, đến được đích.”
Suruga vừa chạy vừa nhìn vào chiếc đồng hồ đếm giờ trên tay, sau đó anh ta trượt vào phòng máy chủ.
Trụ sở Điều tra Kira được giám sát nghiêm ngặt thông qua những chiếc camera giám sát đặt ở khắp mọi nơi trong toà nhà. Hiện giờ, L đang giám sát tổng cộng chín mươi địa điểm qua ba chiếc màn hình, trong một vòng lặp chín mươi giây và cứ ba giây là cậu ta sẽ đổi qua một camera khác.
Sau khi Suruga tìm ra được trình tự, việc anh lẻn vào phòng máy chủ mà không bị phát hiện đã là một thông lệ hàng đêm. Độc căn phòng này là không có camera giám sát. Bên trong căn phòng này là hàng dài những máy chủ kiểm soát Trụ sở Điều tra Kira. Chúng vẫn cứ kêu rè rè, không hề biết nhiệm vụ truy lùng Kira của chúng đã kết thúc.
“Má, điều hoà trong này lạnh quá. Mà trong này ngoài máy móc ra thì làm gì có ai.”
Suruga lấy điện thoại ra để liên lạc về Cục, nhưng đúng vào thời khắc này anh nhận ra trong đây không chỉ có mình anh.
“Chào buổi tối, anh Suruga.”
Kujo mỉm cười chào Suruga và dồn hết sự chú ý của cô về một chiếc laptop, không hề tỏ ra hoảng hốt hay hối lỗi vì những hành động mờ ám của mình.
“Cô làm gì ở đây, Kujo?”
“Tôi đang cố xâm nhập vào hệ thống, nhưng chiếc laptop này có vẻ không làm được việc đó. Phải cần đến một siêu máy tính thì tôi mới vào được. Nếu không thể xâm nhập từ bên ngoài, tôi đã nghĩ nếu từ bên trong…” Nụ cười cùng giọng điệu e lệ ấy chẳng hề thay đổi gì, chúng dường như còn phóng đại sự thay đổi bất ngờ ấy thêm nữa.
“Vậy hoá ra cô đến đây không phải để bảo vệ Maki”. Suruga tiến đến gần, vẫn chưa rõ ý định của đối phương là gì.
“Thế còn anh? Anh đang làm gì trong căn phòng không có camera này?” cô ấy hỏi, chỉ ra hành vi ám muội của anh, thứ mà anh gật đầu không giấu giếm.
“Ryuzaki đang nghi ngờ có chuyện. Cậu ta đã giám sát phòng của cô.”
“Tôi cũng dự là vậy. Người được mệnh danh là thám tử xuất sắc nhất thế giới thì không thể khinh suất được.”
Suruga giờ chắc chắn với điều đó. Kujo đã nhận ra thân phận thật của Ryuzaki và lý do tại sao toà nhà này lại có trang thiết bị cùng an ninh tối tân như vậy. Trong mắt Kujo hiện lên một sự bất tuân.
“Cô là đứa quái nào?” Suruga hỏi. “Cô có thuộc những kẻ đang muốn bắt Maki không?”
Bỏ tay ra khỏi bàn phím, Kujo ngẩng đầu lên. “Đến cả Maki cũng không biết”. Cô chậm rãi xoay chiếc ghế về phía Suruga và nói tiếp, “Tôi là đặc vụ ngầm từ Sở Cảnh sát Tokyo, Cục Bảo an, Bộ Ngoại vụ Phân khu Ba.”
“Bộ Ngoại vụ Phân khu Ba– ý cô là phân khu chống khủng bố sao?”
Kujo gật đầu, Suruga thì không ngừng dò xét. Người phụ nữ thân hình mảnh khảnh trước mặt anh không thể đi đôi với một từ đáng sợ như chống khủng bố được. Nụ cười nghiêm nghị với chút quyến rũ ấy như đang đánh giá mức độ hiểu biết của anh.
Chết tiệt, phụ nữ đáng sợ quá, Suruga nghĩ, chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến Naomi. Rồi anh lại thấy có chút lấn cấn khi mà L, người hoàn toàn không có kinh nghiệm với phái đẹp, lại đọc vị Kujo giỏi hơn anh.
“Vậy cô giả vờ không biết đến FBI.”
Nụ cười ranh mãnh trên mặt cô đã là câu trả lời. Làm gì có ai làm cảnh sát mà lại không biết đến FBI. “Vậy cô đang theo đuổi cái gì?”
“Sau khi chúng tôi nhận được tin báo giáo sư Nikaido đã tuồn lậu một con virus chết người vào Nhật Bản, tôi đã được cử đến để thâm nhập vào phòng thí nghiệm của ông ta với vỏ bọc là một cô trợ lý”, cô ấy nói một cách lưu loát. “Chúng tôi cũng nhận thấy có những phần tử khủng bố đang theo đuổi con virus, và tôi tin một trong số chúng chịu trách nhiệm cho cái chết của giáo sư Nikaido. Vì tất cả dữ liệu về con virus lẫn liều thuốc giải đều đang thất lạc, tôi tin rằng giáo sư đã giao phó nó cho Maki. Như anh đã biết, một con virus có thể được sản xuất hàng loạt với cái giá rất rẻ và có thể mang theo mình trong một chiếc túi– một món vũ khí hoàn hảo cho các tổ chức khủng bố. Nhưng khi sử dụng con virus làm vũ khí, chúng ắt hẳn sẽ phải nhận lấy hiệu ứng ‘boomerang’– nếu chúng dùng con virus trong một cuộc tấn công thì khả năng cao chính chúng cũng sẽ bị nhiễm con virus.”
“Nhưng nếu chúng có được thuốc giải, khuyết điểm đó sẽ bị xoá bỏ. Và một thứ vũ khí tối thượng được ra đời.”
“Đúng, và nếu cả con virus lẫn liều thuốc giải đều rơi vào tay khủng bố thì thế giới này có thể sẽ diệt vong.”
“Vậy nhiệm vụ của cô là thu hồi lại thuốc giải mà giáo sư Nikaido đã đưa cho con gái mình giữ.”
Kujo gật đầu. “May thay, Maki tin tưởng tôi. Nhưng nếu Maki phát hiện ra tôi là cảnh sát được cài vào phòng thí nghiệm của cha cô bé thì tôi không chắc cô bé sẽ làm gì. Chưa kể, tôi còn đụng độ một vấn đề mới khi đặt chân đến đây.”
“Một vấn đề mới sao?”
Cô ấy nhìn anh chằm chằm như thể anh đã biết câu trả lời.
Ra là vậy, Suruga nghĩ. Sở cảnh sát đã gửi đến một đặc vụ ngầm do họ lo sợ điều tương tự giống FBI.
“L.”
“Đúng. Dĩ nhiên, nhiệm vụ hàng đầu của tôi là ngăn không cho dữ liệu về liều thuốc giải không rơi vào tay bọn khủng bố. Nhưng còn hơn thế, chúng tôi lo sợ việc nó rơi vào tay L. Sẽ thật tốt nếu tôi có thể biết được liệu Maki vẫn còn giữ nó hay L đã lấy được rồi. Nhưng vì cậu ta đã nghe lén tôi nói chuyện với Maki… Nếu cậu ta chịu ăn bữa ăn mà tôi nấu thì tôi có thể bỏ một viên thuốc ngủ vào mà tự do điều tra, khổ nỗi là cậu ta chẳng thèm động đến chúng.”
Kujo trút một hơi thở dài và duỗi cơ một chút với hai tay để cạnh tai. Lối hành xử thật trẻ con hoàn toàn trái ngược với sắc mặt trưởng thành, nhưng chúng đã làm Suruga rung động.
Cô để ý tới ánh mắt của anh ta và vội vàng đứng dậy, đỏ mặt. “Chà, tôi nên quay lại thôi. Tôi đáng nhẽ ra phải đi tắm.” Kẹp chiếc laptop vào nách, cô ấy, giống như Suruga, bấm giờ trên chiếc đồng hồ để chuẩn bị quay lại. Ngay khi lướt qua Suruga trên đường ra, cô ấy dừng lại như vừa sực nhớ ra điều gì đó.
“Mà này anh Suruga, anh đang theo đuổi thứ gì vậy?”
“Công cụ mà Kira dùng để giết các nạn nhân. Chúng tôi không muốn L có được nó.”
“Vậy anh có muốn cộng tác với tôi không?”
“Cộng tác ư? Ý cô là sao?”
Cô nở một nụ cười khêu gợi khi những đầu ngón tay cô chạm vào cánh tay anh. “Anh cần hung khí của Kira còn tôi cần dữ liệu về thuốc giải. Vai trò và thứ chúng ta theo đuổi có thể khác nhau, nhưng chúng ta có chung một mục tiêu. Không phải sẽ khôn ngoan hơn khi làm việc cùng nhau sao?”