Satou đây. Loài kiến đã trở thành thứ tượng trưng cho những người làm việc chăm chỉ, nhưng có một số chi trong đó mà ‘công việc’ của chúng lại gây ra rắc rối cho những giống loài khác, như mối chẳng hạn. Rõ ràng ở thế giới song song, loài kiến cũng tồn tại, điều đáng nói là chúng càng nguy hiểm hơn…
***
Ngay khi nhà trọ Monzen [note47209] lọt vào tầm mắt, chúng tôi đụng mặt nhóm binh sĩ của bá tước vừa tuần tra trở về.
“A, Zenacchi.”
“Lilio! Iona còn có Lou nữa!”
Sau khi hoàn thành việc điểm danh ở trạm canh cạnh cổng chính, ba người đồng đội của Zena đi về phía chúng tôi.
Chắc họ đã phải chiến đấu với một con phi long [note47207] hay thứ gì đó đại loại như vậy, bởi vì Iona và mấy người khác đều có hư hại trên bộ trọng giáp của họ. Cái cô đô con tên Lou thậm chí còn bay luôn cả miếng đệm vai.
Chạy vội đến chỗ họ, Zena nhanh chóng niệm phép chữa trị bằng phong ma pháp của mình.
“Chủ nhân, em lên trước cất hành lý.”
“Ừm được, cám ơn em.”
Arisa cùng mấy cô gái thú nhân tách ra ở lối vào nhà trọ, lần lượt đi về phía phòng trọ và nhà kho.
Vì Zena không thể trò chuyện khi đang niệm phép chữa trị, tôi đành phải nói chuyện với nhóm của Lilio thay cô ấy.
“Có vẻ mấy cô đã có khoảng thời gian khó khăn nhỉ. Đụng một con phi long khác à?”
“Nếu phi long mà xuất hiện thường xuyên kiểu đó, tôi đã giải ngũ rồi.”
Lilio lắc đầu và thở dài. Thì ra cử chỉ đó cũng có ý nghĩa giống như ở Nhật ha.
“Không, hôm nay chúng tôi đụng độ với đám kiến càng khổng lồ.”
“Mẹ kiếp cái con chuột khốn nạn! Tôi mà thấy cái mặt nồi đó lần nào nữa, tôi sẽ xỏ lụi nó đem nướng cho coi!”
Iona bổ sung cho câu trả lời của Lilio, còn Lou cũng nói xen vào một cách khó hiểu.
Vậy rốt cục là kiến hay là chuột? Tôi hi vọng họ nói rõ hơn một chút.
Nhận thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Iona giải thích thêm.
“Trước khi đụng phải đám kiến, chúng tôi tình cờ thấy một tên kỵ binh chuột xâm nhập vào lãnh thổ. Lou nghĩ rằng tên đó đã dẫn đám quái vật đến nên đã nổi giận.”
Vậy ra tay người chuột đó đã dùng kĩ thuật “dụ quái” trong game MMORPG —làm đám quái vật chú ý rồi dẫn đến cho người chơi khác.
Hành động kiểu đó coi bộ có thể khơi màu chiến tranh giữa Thánh Long thành và người chuột à.
Mà liệu có ổn không khi nói với người ngoài những điều này? Chắc là luật lệ về điều này còn lỏng lẽo ở đây hoặc vương quốc Shiga không quá chú trọng việc bảo mật thông tin
“Hắn ta đội một chiếc mũ đỏ rất bắt mắt, tôi mà bắt được thì sẽ tiễn hắn ra thẳng giá treo cổ!”
Việc Zena hoàn thành phép chữa trị bằng phong ma pháp đã chặn đứng cơn đau của Lilio.
“Cám ơm, Zenacchi.”
“Được rồi mà.”
Zena cười ấm áp với bộ ba khi họ cảm ơn, sau đó dời sự chú ý của mình sang những binh sĩ bị thương khác.
“Áaaa!”
Tiếng thét của một cô bé vang lên từ sân của nhà trọ.
Chết, tôi quên rằng mình để ra-đa đang ở chế độ phóng to.
Là tiếng của bé Yuni. Cô bé hẳn là nhìn thấy rắn hay thứ gì đó đại loại, nhưng như vậy vẫn khiến tôi lo lắng, vì thế tôi đi đến đó xem sao. Vì lý do nào đó, Lilio và đồng đội cũng theo sau tôi.
“Bắt được~ !”
“Chủ nhân! Nhìn xem tụi em bắt được gì nè, nanodesu!”
Tama chạy nhanh về phía chúng tôi, còn bê theo thứ gì đó trên đầu bằng hai tay. Bên cạnh con bé, Pochi cầm theo một khúc củi mỏng bằng một tay.
Ba binh sĩ đồng loạt rút kiếm. Đột ngột bị một luồng sát khí nhắm đến, cả Pochi và Tama đều dừng lại giữa chừng.
“Đừng lo, nó chết rồi.”
Tôi nói với nhóm binh sĩ ngay khi cửa sổ AR hiện lên thông tin xác nhận . Sau đó tôi quay sang Tama.
“Con kiến này là sao?”
Đúng vậy, con mồi mà Tama đang bê về phía chúng tôi là một con kiến cánh khổng lồ.
“Chúng em hạ nó~!”
“Nó nhảy xuống chỗ chúng em từ nóc xe ngựa, nanodesu!”
Cả hai hào hứng nhảy dựng lên khi trả lời câu hỏi của tôi.
Cái xác kiến mà Tama vứt xuống đất, đầy những vết lõm gây ra bởi vũ khí cùn và một lỗ thủng ngay trên đầu, nơi đó chắc là bị Liza dùng giáo đâm.
“Chủ nhân, không còn con nào ẩn nấp quanh đây.”
Vác trên vai cây giáo, Liza xuất hiện và báo cáo. Yuni ở ngay bên cạnh cô ấy.
Có vẻ là đang sợ hãi, cô bé run lẩy bẩy bám vào áo khoát của Liza.
Hừm…dù có hơi khác biệt một chút nhưng thứ này chắc có liên quan đến kẻ địch mà nhóm binh sĩ đã đụng độ nhỉ?
Phạm vi dò tìm kẻ địch trên ra-đa của tôi khá hẹp, vì vậy tôi mở bản đồ ra để kiểm ra khu rừng bên ngoài cánh cổng. …
Đỏ lòm. Đầy rẫy những chấm đỏ báo hiệu kẻ địch đang đến với số lượng nhiều vô kể.
“Pochi, Tama, đi tìm đoản kiếm của mấy đứa. Arisa, đưa Lulu đến đây. Liza, đi lấy tấm vải lều mà chúng ta dùng làm giường trong nhà kho.”
“Vâng, nanodesu!”
“Rõ~!”
“Đã biết.”
“Nghe rõ, chủ nhân.”
Dưới chỉ dẫn của tôi, bốn người bọn họ nhanh chóng rời đi. Tôi đã nghĩ rằng Arisa, hoặc không thì mấy cô người thú, sẽ hỏi tôi tại sao, nhưng cô ấy chỉ răm rắp làm theo lời của tôi.
Ngạc nhiên bởi phản ứng đột ngột của tôi, Iona nhìn tôi ngờ vực.
“Bộ có chuyện gì xảy ra à?”
“Một con kiến cánh khổng lồ sẽ không bao giờ đánh lẻ. Rất có thể, đám đồng loại sẽ theo sau. Cô nên cử do thám…”
Tôi tự hào với lời giải thích mà bản thân tạo ra với kĩ năng ”Bịa đặt”, nhưng trước khi tôi nói hết lời, âm thanh cảnh báo đã vang lên từ một tháp canh phía ngoài tường thành.
Đây chắc là báo hiệu cho đàn kiến đang đến..
Tôi thấy Zena và nhóm binh sĩ tiến đến và tập hợp quanh chỉ huy của họ.
Bà chủ nhà trọ và con gái của bà ấy, Martha, cả hai cùng nhìn ra ngoài, trông rất lo lắng. Sau khi Liza đi, Yuni đã bám vào chân tôi, vì vậy tôi đưa cô bé đến cùng với họ.
Theo những thông tin từ bản đồ, đám kiến cánh khổng lồ chỉ tầm cấp độ 3. Về cơ bản, chúng yếu hơn nhiều so với những binh sĩ được trang bị đầy đủ của quân đội bá tước, chỉ mạnh sàn sàn với một người trưởng thành thôi.
Tuy nhiên, đám kiến cánh khổng lồ này có vuốt sắc và vỏ ngoài cứng rắn hơn kiến thông thường. Trên hết, chúng có thể bay. Điều này là quá đủ để trở thành mối nguy hại cho một người bình thường.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là ra ngoài tường thành nướng chúng bằng Hoả Đạn ngay khi chúng đang bay, nhưng đám quái vật bay này nhanh hơn tôi tưởng; trước khi tôi đưa ra được quyết định, đám kiến đã vọt vào tường thành.
Đám côn trùng ban đầu định bay thẳng qua bức tường thành, nhưng đột ngột chuyển hướng ngay vào phút chót giống như lũ chim chỉ chú ý đến kính cửa sổ chỉ sau khi bay đến trước nó vậy.
Một vài con bẻ cua không kịp đã đâm sầm vào bức tường. Kể cả đám kiến tránh được va chạm cũng gặp khó khăn sau đó, và ngay khi chúng chậm lại, nhóm binh sĩ trên tường thành đã nhanh chóng bắn hạ chúng.
Gì thế kia?
“Có vẻ kết giới kháng quái vật phía trên bức tường hoạt động rất tốt.”
Arisa trả lời Lulu ngay thời điểm tôi bối rối, và cô ấy cũng giải đáp luôn thắc mắc của tôi như thể cô ấy có thể đọc được tâm trí tôi vậy.
“Nhưng không phải chúng vẫn lọt vào được sao?”
“Ờm, đó không phải ma pháp không gian. Tốn rất nhiều ma lực để giữ cho bức tường ở dạng vật lý liên tục.”
Nhưng không phải kết giới ở thung lũng Rồng cũng ngăn trở dạng vật lý với tôi sao? …Không, điều đó không quan trọng lúc này.
“Arisa, em và Lulu trốn vào nhà trọ đi. Có tường gạch bao bọc ba phía nên ở đó sẽ an toàn. Anh sẽ để Tama và Pochi bảo vệ ở lối vào nên đừng lo.”
Tôi đưa ra chỉ dẫn cho Arisa, một khi Pochi và Tama trở lại cũng với đoản kiếm của mình, tôi sẽ để họ đứng canh ngay trước nhà trọ. Tôi dùng cái bàn và vải lều mà Liza đưa đến để làm một rào chắn, phòng trường hợp lú kiến xâm nhập được.
“Pochi với Tama, làm ơn canh chừng lối vào.”
“Vâng, nanodesu!”
“Anh thì sao~?”
“Liza với anh sẽ đánh đuổi đám quái vật lảng vảng gần nhà trọ.”
Những người làm việc bên ngoài đang vắt chân lên cổ chạy về phía cổng. Dường như có vài người bị thương.
Trong khi đó, quân đội bá tước đang tập hợp đội hình ở trước cánh cổng. Zena đang dùng ma pháp phòng ngự để bảo vệ họ từ bên trên, nhưng dường như số lượng người nhiều khiến việc đó càng thêm khó khăn.
Sau khi người cuối cùng, một nô lệ người chó đeo theo cái giỏ vừa to vừa nặng vào thành, cổng chính từ từ đóng lại.
Giống như một tên khốn xấu tính vẫn cố chen vào đoàn tàu đã đóng cửa, một con kiến đã mắc kẹt khi cố chui qua cánh cồng đang đóng.
“Chỉ là một con quái mà thôi! Nghiền nát nó bằng cánh cổng đi!”
Từ trong trạm canh cạnh cánh cổng, tiếng của vị hiệp sĩ ngài Thorne vang lên, hét về phía những người giữ cổng.
Nhưng giờ không phải chỉ có một con kiến nữa rồi.
Trong giây phút ngắn ngủi cánh cửa ngừng đóng lại, một con rồi lại một con, bắt đầu lao mình qua khoảng trống, mở rộng nó để cho đám kiến phía sau có thể tiến vào thành.
Cùng với Zena, nhóm lính vừa trở về sau cuộc tuần tra cũng bắt đầu ngăn chặn đám kiến.
Chú thuật Lạc Chuỳ của Zena đánh rớt đám kiến cố cất cánh bay vào thành; Lilio cùng những người khác dùng nỏ bắn hạ những con tránh thoát được ma pháp của cô ấy.
Bất lực trước nhóm nỏ thủ và ma pháp của Zena, đám kiến còn lại từ bỏ việc cố bay vào thành.
Chiến trận trên mặt đất có lợi hơn cho bên quân đội bá tước, nhưng số lượng của đàn kiến lại là một vấn đề.
Hàng tá con hoặc chừng cỡ đó đã vòng qua được nhóm lính bắt đầu tấn công Liza và tôi. Tất nhiên, cả những của hàng gần đó nữa.
“Chủ nhân, xin hãy để cho tôi.”
Liza vung ngọn giáo đen của mình về phía đám kiến. Tiến lên, chặn đòn, tấn công—cô ấy hạ hết con này đến con khác đều chỉ với một đòn.
Vài con bay thấp tiến về phía lũ ngựa trong sân, vì vậy tôi hạ chúng bằng cách bắn ra những đồng xu.
Hừm, hơi dễ quá thì phải.
Với một chút kĩ xảo, tôi cảm thấy mình có thể hạ được cả kẻ địch đang ẩn nấp sau vật chắn.
Khi đang phân tâm với những thứ không cần thiết, tôi đã lơ là quan sát tình hình của Liza, một vài con kiến đã tiến về nhà trọ Monzen.
“Ta sẽ không để ngươi qua đâu, nanodesu!”
“Cấm xâm nhập~!”
Pochi cùng Tama đứng chặn đường trước những con kiến muốn tiến vào nhà trọ.
Từ trong nhà trọ, tôi nghe được tiếng thét khi đám kiến đến gần.
“Nhận lấy nè, nanodesu!”
Pochi rút hai thanh đoản kiếm đeo ở thắt lưng và hạ gục con đi đâu chỉ trong một nốt nhạc.
Ngay khi con bé đáp đất, hai con kiến khác bung càng của chúng về phía con bé từ hai bên—
“Chủ quan~!”
Tama nhảy lên lưng của Pochi, dùng đoản kiếm và chiếc khiên nhỏ của mình để chặn đòn.
“Cảm ơn Tama, nanodesu!”
“Sầu mà chi, hãy vui đi~!”
Con bé học mấy cái đó ở đâu chứ—? Ồ, chắc là từ Arisa rồi.
Khi đám kiến rụt càng lại, Tama xoay người trên không trung, rồi đâm đoản kiếm của mình vào con phía bên trái.
Cú giật đẩy Pochi ngã ra đất, nhưng con bé bật dậy tức tốc, dùng lưỡi kiếm đâm xuyên đầu con bên phải.
Các chiến binh bé nhỏ giải quyết gọn lẹ cả ba con kiến trong chớp mắt đã nhận được những lời ngợi khen từ trong nhà trọ.
Còn chưa đến nửa giờ, gần như toàn bộ số kiến trên quảng trường đã bị diệt sạch.
Có lúc tình huống khá giống với Pochi vừa rồi, nhưng khi đó những con kiến bỗng đứng hình một cách bất thường hoặc đột nhiên trào máu từ mắt và miệng của chúng.Hẳn là do ma pháp tinh thần của Arisa. Liếc mắt về phía cô ấy, tôi thấy nàng ta đang ra dấu chữ V với tôi bằng cả hai tay.
Quan trọng hơn, tôi nhận ra có mấy con kiến đang tân công tiệm vạn năng nơi Nadi làm việc. Nadi dường như trốn ở tầng hầm nên hẳn là cô ấy sẽ ổn, nhưng tôi định đến đó xem sao cho chắc.
“Liza, cô lo liệu ở đây một lát nhé.”
“Đã rõ!”
Như để nhấn mạnh phản xạ nhanh chóng của mình, Liza hạ gục hai con kiến chỉ với một cú vung giáo.
Tôi đi về phía tiệm vạn năng, tránh đi tấn công của lũ kiến dọc đường.
Ngay khi bước vào tiệm chỗ khuất với bên ngoài, tôi lấy ra một cây gậy sắt từ kho chứa. Nó không giống chuỳ cũng chẳng giống vũ khí gì khác.
Tôi có thể đá bay chúng, nhưng rất khó xoay sở trong không gian hẹp nên tôi chọn đại một thứ vũ khí phù hợp. Tôi không dùng súng ma thuật một phần vì nó có thể để lại dấu tích đáng ngờ trên xác quái vật nhưng cũng một phần tôi không muốn bắn thủng tường của tiệm.
Thay vào đó, tôi dùng cây gậy để đập con kiến đang cố tấn công mình.
> Nhận được kĩ năng: “Chuỳ một tay”
Ồ, tôi đoán là mình chưa có kĩ năng về chuỳ nhỉ.
Tôi không có ý dùng nó như vũ khí chính, nên tôi quyết định không thêm điểm kĩ năng vào nó lúc này.
Hai con kiến đang tụ lại trước cánh cửa gỗ dẫn xuống tầng hầm, vì vậy tôi hạ chúng từng con một.
Đẩy mấy cái xác qua một bên, tôi thấy được cánh cửa đã đầy lỗ thủng. Hô, thật sít sao.
Dù nhờ vào bản đồ tôi biết rằng Nadi vẫn ổn, nhưng tôi vẫn gọi cô ấy cho yên tâm.
“Nadi, cô không sao chứ?”
“V-vâng, tôi ổn!”
Cầu thang đã ngả vàng vì dịch a-xít của lũ kiến. Không may thay, tôi không có thứ gì để trung hoà chúng cả.
Tôi đoán là mình có thể xếp vàng lên rồi để chúng tan chảy ra trên lớp a-xít, nhưng hãy lưu nó lại như một biện pháp cuối cùng đi.
Bây giờ, có lẽ tôi sẽ đập đá hay thứ gì đó để rải lên mấy bậc thang…
Nhưng trước khi tôi thực hiện kế hoạch thì một hình bóng nho nhỏ đã bước vào tiệm.
“Nadi!”
“Sếp!”
Đó là một cậu trai trẻ đơn bạc. Cậu ta có tóc màu xanh lá, được thắt lại thành bím dài như mấy tay hiệp khách trong phim chưởng hay có, và mặc bộ áo dài cùng quần khá đơn giản. Nếu có thứ làm cậu ta nổi bật, chắc chắn đó là chiếc mũ tròn vành đỉnh nhọn của cậu ta.
“… ▮ ▮ ▮ ▮ ▮ ▮ ▮ Thường Xuân Khống!”
Cậu ta niệm một câu chú, và rồi đám cây thường xuân dùng để trang trí trong tiệm sinh động như sống dậy, vươn dài nhánh cây như những xúc tu hướng về tầng hầm. Chỉ chốc lát, Nadi đã được đưa ra khỏi tầng hầm với dây thường xuân quấn quanh eo.
Tuyệt dzời. Có vậy chứ, đây mới là thứ ma pháp tôi mong đợi từ thế giới huyễn tưởng.
“Cảm ơn cậu nhiều, cậu Satou! Và cả anh nữa, sếp.”
“Ké theo?”
“Dĩ nhiên không phải! Tôi thật sự rất biết ơn sếp mà.”
Nadi trao cho cậu trai lầm lì đó và tôi mỗi người một nụ hôn vào má.
“Ai đây?” cậu trai hỏi cô ấy một cách thô lỗ.
“Cậu ấy là khách hàng đã yêu cầu tìm một ngôi nhà để thuê, và bây giờ còn là vị cứu tinh của tôi nữa. Nếu cậu Satou không đến, tôi chắc là bị lũ kiến ăn sạch trước khi sếp đến.”
Quay đầu về phía tôi, cậu trai lẩm bẩm từ “cám ơn” một cách cộc lốc, tôi tự hỏi rằng liệu cậu ta có thật sự biết ơn chút nào không nữa.
Nhưng khi cửa sổ AR hiện lên thông tin của cậu ta, tôi không giấu được sự ngạc nhiên của mình. Cậu trai là một chủng tộc nổi tiếng bậc nhất thế giới huyễn tưởng— tộc tiên [note47208].
“Có gì sao, cậu Satou?”
“À không, không, tôi chỉ là chưa từng thấy một t… ừm, một người có mái tóc xanh trước đó thôi.”
Tôi gần như đã nói “một tiên” nhưng đã dừng được vào phút chót.
“Vâng, sếp tôi là người thuộc tộc tiên, linh hồn của rừng rậm. Thật tuyệt, đúng không?”
“Tộc tiên? Cậu có đôi tai dài không?”
“Hừ. Không.”
Trước lời nói của tôi, quản lý tiệm cau mày và quay đi như một đứa trẻ hư hỏng.
Hành động của cậu ta thật trẻ con, nhưng rõ ràng cậu ta đã ngót ngét 280 tuổi rồi.
Cậu tiên tên là Yusaratoya Bolenan. Sau này tôi được biết rằng “Bolenan” là tên của khu rừng cậu ta sống, nó đóng vai trò như tộc họ của những tiên sống ở đó.
“Ôi, thôi mà, sếp. Tôi chắc rằng cậu Satou đang đề cập đến tộc tai dài, tộc Booch. Họ có tai dài như lá tre vậy, đúng chứ?”
Nadi cố hoà giải với tay quản lý, nhìn về phía tôi để xác nhận.
Tôi nhanh chóng gật đầu.
“Vị anh hùng đầu tiên, người lập nên đế quốc Saga đã gọi tộc tai dài là ‘tiên’ nên dù đã quan hàng ngàn năm nhưng vẫn có nhiều người lần lẫn.”
Hiểu rồi, vậy ra anh hùng đầu tiên cũng sai lầm tương tự à…
Tôi dám cá là vị anh hùng đó, giống như tôi, đều bị đầu độc bởi ảnh hưởng của loạt phim về một “hòn đảo bị nguyền rủa” và mắc sai lầm tộc tai dài là tộc tiên. …
…Hửm? Chờ đã, hơn một ngàn năm trước?
Một người Nhật đến từ thời đại xa xưa như vậy chắc chắn không thể biết về tiên…
Không lẽ dòng thời gian sẽ khác nhau từ thời giới thực?
“Bởi lẽ vậy mà việc nhầm lẫn tộc tiên với tộc tai dài sẽ bị họ ghét bỏ.”
“Là vậy sao? Tôi không biết, nhưng mà không biết không có tội. Nên làm ơn hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhé.”
Nadi nở nụ cười khi tôi cảm ơn cô ấy và tôi cúi đầu thật thấp để xin lỗi quản lý.
“Ưm-hưm. Được rồi.”
“Thôi mà, sếp. Sếp nói như vậy không giống như tha thứ cho cậu ta gì hết.”
“Cho cậu ta xem đi.”
Sau khi trao đổi với tay quản lý tiệm lầm lì, Nadi vén tóc của cậu ta để lộ ra đôi tai, trông rất bình thường ngoại trừ phần đỉnh hơi nhọn một chút.
Cậu tiên gạt tay cô ra, nhưng cậu ta không có vẻ gì là bị xúc phạm cả.
Sự thân mật đó... tôi tự hỏi có phải họ là một cặp hay thậm chí đã kết hôn rồi hay không.
Bằng mọi giá, tôi không muốn làm bóng đèn, vì vậy tôi nghĩ mình nên trở lại với mọi người thì hơn.
“À này, Nadi, tôi sẽ đến để bàn về vụ thuê nhà sớm thôi.”
“Được thôi. Cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay.”
Nói tạm biệt cùng Nadi và quản lý, tôi rời khỏi tiệm.
Lúc tôi bước ra ngoài, trận chiến trước cánh cổng đã sớm kết thúc.
Tất cả quái vật lọt vào thành đều đã bị diệt sạch, nhóm binh sĩ và những chiến binh quả cảm đang cùng nhau dọn dẹp xác kiến.
“Satou!”
Zena mắt tinh đã định vị được tôi ngay lập tức và chạy đến.
Chắc là cô ấy không quen với việc chạy khi mặc váy, vì cô ấy đã vấp phải nó ngay trước mặt tôi và loạng choạng. Tôi nhanh chóng đưa cánh tay mình ra đỡ để tránh cô ấy ngã xuống.
“Tôi xin lỗi…”
“Cô không sao chứ?”
Lúc này Zena đang bám vào tay tôi, cảm giác thật dễ chịu.
Tôi không phiền đâu nếu giữ kiểu này lâu hơn chút nữa, nhưng tôi cảm nhận được ánh nhìn đầy đe doạ của đám binh sĩ đồng đội cô ấy, vì vậy tôi đành phải giúp cô ấy đứng lên và lùi lại.
Theo lời Zena, không có thương vong nghiêm trọng nào, cả dân thường hay binh lính.
Dù có bị thương cũng đều là vết thương nhẹ, các linh mục nghe thấy tiếng chuông cảnh báo đã chạy đến và bắt đầu chữa trị.
Để việc chữa trị lại cho những linh mục lão luyện, Zena và đồng đội phải rời khỏi thành cùng với nhóm kỵ binh hạng nhẹ để tuần tra.
“Đáng tiếc khi ngày nghỉ của cô cứ như vậy đi tong.”
“Thật không may khi phải rời đi giữa cuộc hẹn, nhưng anh biết đấy phong ma pháp rất hữu ích trong việc dò tìm kẻ địch. Chúng tôi phải xuất phát ngay. Sẽ rất tệ nếu như những ngôi lành quanh đây bị tấn công!”
Zena giải thích rằng những ngôi làng đó cũng có hệ thống phòng chống quái vật gọi là “trụ kết giới” nhưng chúng không mạnh mẽ như kết giới của Thánh Long thành.
Tôi đã tiễn Zena khi đội của cô ấy rời đi với kỵ binh hạng nhẹ. Rõ rằng các ma pháp binh khác cũng được điều động và nhiều đơn vị hơn sẽ sớm khởi hành theo sau.
Liza đang gọi tôi ngay trước nhà trọ Monzen vì vậy tôi đi đến. Một gã đàn ông có vẻ là binh sĩ cũng đứng gần đó.
“Cậu là chủ của con này hả?”
“Vâng. Tên tôi là Satou.”
Tôi nhận lấy cái túi nhỏ từ Liza khi trả lời câu hỏi của gã.
Kiểm tra trong túi, tôi thấy được mấy cái lõi từ đám kiến cánh khổng lồ.
“Lõi quái vật buộc phải bán cho chính quyền địa phương. Xin hãy giao ra.”
“Với tôi thì ổn thôi, nhưng không phải nên chữa trị cho người bị thương và dọn dẹp hiện trường trước sao?”
Hoài nghi về biểu hiện gấp gáp của gã, tôi kiểm tra thông tin gã từ màn hình AR. Vậy ra gã ta thuộc bộ phận kế toán của quân đội bá tước.
“Đó là việc của người khác.” hắn ta trả lời cụt ngủn, rồi giật lấy cái túi từ tay tôi và bước về phía những binh sĩ khác.
Gã thậm chí không kiểm tra số lượng lõi hay hỏi tên của tôi, cũng chẳng bận tâm đến vụ trả tiền. Chắc là tôi tưởng tượng thôi, nhưng gã này dường như muốn cướp cạn của tôi thì phải.
“Làm ơn chờ đã.”
“Gì nữa?”
Tôi gọi gã lại, gã ta đã nhìn tôi bằng nửa con mắt. Tôi nêu rõ yêu cầu của mình với gã.
“Tôi muốn ông viết cho tôi một tờ biên lai xác nhận. Xin hãy viết trên đó số lượng lõi và số tiền đền bù, cùng với tên và đơn vị của ông.”
Tôi không phải thật cần tiền, vì tôi giàu sụ, nhưng tôi không thích việc người khác trắng trợn cưỡm đi thành quả lao động của mấy cô người thú.
“Gì? Mày coi tao là lừa đảo sao?”
“Thương nhân như tôi đều rất thận trọng. ngay cả khi ông có là anh hùng hay thánh nhân đi nữa thì tôi vẫn muốn có văn bản hẳn hoi chứ không phải là thoả thuận miệng.”
Tất nhiên, nửa câu sau thì toàn là lời của gió đấy. Kĩ năng “Bịa đặt” của tôi đã hoạt động hiệu quả đến mức đáng báo động.
Gã ta hơi càu nhàu nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy giấy bút từ tôi và viết xuống vài dòng. Cái giá mà gã viết vào ban đầu thấp hơn giá thị trường tôi ước lượng, vì vậy tôi đã làm vài phép toán trên đất, sau đó bắt gã sửa lại phần “tính nhầm”.
“Vầy được chưa? Mẹ kiếp lũ con buôn ngạo mạn!”
Gã ta biểu hiện rất thô lỗ, nhưng tôi bơ đi và nhận lấy tờ giấy. Dường như tôi có thể đem tờ giấy này đến văn phòng thuộc chính quyền nhận tiền.
Gã đàn ông có đeo một chiếc nhẫn kèm con dấu, nhưng tôi nhận ra gã không hề đóng dấu lên mặt giấy. Mọi giấy tờ chính chủ tôi thấy trước đây, như giấy tờ khi cây giáo của bị tịch thu, đều có đóng dấu kèm chữ ký.
“Ông chưa đóng dấu?”
“Tao quên!”
Gã cau có khi tôi nói ra thiếu sót, giật phăng tờ giấy từ tay rồi rồi đóng dấu nó một cách thô bạo.
“Đây, xong chưa?!”
Còn ý kiến gì nữa đâu, bởi vậy lần nầy tôi nhận lấy tờ giấy rồi nhét nó vào túi áo.
Có lẽ là bực mình vì không thể chấm mút chút chất béo nào nên gã đã lầm bầm một mình lúc rời đi.
Chỉ là một tên khôn vặt. Tôi cá là có ngày gã cũng mất việc vì tội gian dối hay tham ô mà thôi.
> Nhận được kĩ năng : “Tính toán”
> Nhận được kĩ năng : “Ép buộc”
> Nhận được danh hiệu : Thương nhân khởi nghiệp
> Nhận được danh hiệu : Gian thương
Nhìn vào bảng ký, tôi thấy mình đã nhận thêm vài kĩ năng cũng như danh hiệu mới.
Ối, tôi có ép uổng ai bao giờ đâu? Tôi rất muốn “có ý kiến” với cái thằng làm ra hệ thống kĩ năng này đấy.
Đến lúc mặt trời lặn, dân chúng trong thành hầu như đã bình thường trở lại.
Có vẻ con kiến cánh tấn công Pochi và Tama không lâu trước đây, đã lẻn chui vào một chiếc xe ngựa và đến được nhà trọ Monzen.
Thật lạ khi mấy tay gác cổng không thể tìm ra nó khi kiểm tra, nhưng dường như lúc đó chiếc xe đã đến ngay trước khi Lilio và đội tuần tra trở lại, vậy chắc là kiểm tra qua loa quá nên sơ sót rồi. Họ nên cẩn thận hơn.
“Mấy đứa nhóc này cũng ra gì đấy. Thật khó tin khi mấy cô bé nhỏ xiu lại có thể bảo vệ nhà trọ khỏi đám quái vật đó!”
Bà chủ trọ cảm tạ Pochi cùng Tama, hai đứa nhóc đang bẽn lẽn.
Tôi nghĩ Liza mới là người góp công lớn nhất… nhưng cô ấy có vẻ không muốn rêu rao chiến tích của mình.
Tôi sẽ mua gì đó để thưởng cho cô ấy sau vậy, như xiên gà nước từ quầy hàng có lá cờ đỏ chẳng hạn..
“Chỗ này được chưa?”
“Qua phải một chút. Đúng rồi, chỗ đó tránh được gió bụi từ lối dành cho xe ngựa.”
Chồng của bà chủ trọ bê chiếc bàn ra ngoài sân, bà ấy thì đang chỉ cho ông nơi đặt xuống. Sau đó, ông ấy đi vào trong bằng cửa sau rồi lại xuất hiện cùng với Martha còn có đồ ăn trên tay.
“Tôi e rằng mình vẫn không thể cho mấy cô gái một phòng trong nhà trọ vì những khách khác sẽ phàn nàn, nhưng hãy để chúng tôi thể hiện lòng biết ơn của mình! Ít nhất, chúng tôi có thể đãi mấy đứa bằng tài nấu ăn của chồng tôi.”
Thức ăn họ mang ra có loại bánh mà tôi đã ăn trước đây, rau củ hầm đậm đặc ngon lành, và một loại động vật nhỏ được quay nguyên con. Theo thông tin từ màn hình AR thì đó là thỏ tai ngắn quay. Một đĩa khác chứa cả núi khoai tây nghiền, còn có mấy loại bánh mì nhỏ dạng thuôn được xếp trên một cái đĩa dài.
“Thơm quá.”
“Mùi của hạnh phúc, nanodesu!”
“Đói~!”
“Chờ thêm chút nữa đi.”
Đứng dạt qua một bên để không cản trở việc dọn đồ ăn, bốn cô gái hào hứng tạo nên một khung cảnh thật ấm cúng.
“Em đã mua chúng, cậu Satou!”
“Cám ơn em, Yuni.”
Yuni đem đến một giỏ đầy trái cây, tôi cho cô bé một trái trong đó cùng vài xu để cảm ơn.
Trái cây này là dành cho Lulu. Ngoài vấn đề thể chất kém, tôi nghĩ cú sốc từ vụ tấn công của đám kiến cánh khổng lồ đã làm cô ấy ngã bệnh, cô ấy trông xanh xao và yếu ớt ngồi kế bên tôi.
Arisa đã chăm nom cô ấy cho đến khi đầu hàng trước con đói và ngồi vào bàn không lâu trước đây.
Tôi ước gì mình có vài loại thuốc hữu ích. Chắc là sau bữa ăn, tôi sẽ đi tìm một cửa hàng giả kim hay hiệu thuốc ở khu thành tây.
Tôi nên ghi chú lại, nhân tiện thì bữa ăn rất, rất ngon.