Ngày tháng năm
Vừa bước ra ngoài, chuẩn bị về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi thì thấy bác sĩ Cố đi ra từ phòng bên, rảo bước về phòng làm việc.
Tôi đứng cách anh chừng hai mét, nhìn anh cong cong ngón tay, vừa đi vừa thỉnh thoảng gõ gõ vào tay vịn hành lang tạo nên những tiếng động nho nhỏ, tự đùa tự vui. Tôi nhận ra rằng, khi đang suy nghĩ chuyện gì đó, nếu vui vẻ, anh sẽ gõ đốt ngón tay vào tủ, bàn làm việc hoặc tay vịn hành lang. Còn nếu không vui, anh sẽ đặt tay lên đùi, đầu ngón tay trỏ cọ nhè nhẹ. Chắc đó là thói quen vô thức của anh.
Giống như bé con mười tháng tuổi nhà hàng xóm, mẹ là fan cuồng Franz Liszt, cài nhạc chuông điện thoại là bản "La Campanella". Mỗi khi có ai gọi đến, bé sẽ đập vách nôi của mình theo tiếng nhạc, "tự đùa tự vui". Nghĩ vậy tôi không nhịn được mà bật cười.
Bỗng Bác sĩ quay lại... Mẹ ơi, con có cười ra tiếng đâu.
Nếu một người đang cười mà dừng lại bất ngờ, đảm bảo mặt sẽ y như vừa nuốt phải ruồi, vậy nên tôi cố gắng níu kéo nụ cười dang dở. Người nhà bệnh nhân cười với bác sĩ, chắc cũng chẳng có gì lạ.
Bác sĩ lịch sự mỉm cười, đút tay vào túi áo blouse, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng rõ ràng tôi thấy tai anh đỏ bừng.
Một giờ chiều. Về phòng bệnh, mẹ bảo tôi đi lấy kết quả xét nghiệm máu của thầy Lâm ở phòng Bác sĩ. Chưa đến giờ làm việc nên các bác sĩ trẻ đang tụ tập lại tám chuyện. Một bác sĩ họ Trần đùa: "Cố Nguỵ, đăng kí "Bạn muốn hẹn hò" đi, công dụng nhanh, hiệu quả tốt. Đừng để lãng phí tài nguyên~" Đám còn lại cũng ồn ào theo.
"Anh trả tiền vé máy bay nhé?" Nhàn nhạt chế giễu lại.
"Bác sĩ Cố..." Tôi gõ cửa.
Người đưa lưng về phía tôi hơi sững lại, chợt quay đầu: "Hả?"
"Kết quả sinh hoá máu của ba tôi..." Có vẻ đến hơi bị "đúng lúc".
"À!" Anh bật dậy, lật nhanh bệnh án, "Ừ, ừ,... để tôi xem, chỉ tiêu, đều đạt yêu cầu, intralipid... intralipid truyền nốt hôm nay, mai ngừng được rồi."
Nhìn anh luống cuống, tôi cố nhịn cười, cảm ơn rồi ra ngoài. Vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bác sĩ Trần: "Cố Nguỵ, cậu đỏ mặt cái gì thế?"
Tôi lấy điện thoại: "Một người đàn ông bị "khuyên" nên tham gia "Bạn muốn hẹn hò"..."
Tam Tam tới tấp gọi điện lại: "Chó đớp phải ruồi! Thế quái nào mày vớ được người cô đơn lẻ bóng vậy!"
Nói như kiểu tôi là bọn buôn người lừa bán "thiếu nam" nhà lành không bằng.
Năm rưỡi chiều. Bác sĩ Cố vào phòng y tá, đang tìm ảnh chụp CT của bệnh nhân thì y tá trưởng mang một hộp ô mai đủ màu đến chia cho mọi người, thấy anh cúi đầu lật ảnh mới gọi: "Cố Nguỵ, lại đây ăn ô mai nào."
"Thôi, em chưa rửa tay." Cúi đầu lật lật lật.
Y tá trưởng là một cô tầm bốn mươi tuổi, dạt dào tình mẹ, nhặt một viên: "Nào nào nào, há miệng ra nào." Rồi nhét luôn vào miệng anh.
"Ô..."
Đúng lúc ấy tôi mới làm xong canh trứng cho thầy Lâm, đang ra ngoài (canteen ngay cạnh phòng y tá) thì được chứng kiến cảnh bác sĩ Cố tay ôm một tập CT, miệng đầy đồ ăn, vừa cố gắng nuốt vừa muốn nói một câu "cảm ơn" trọn vẹn. Thấy tôi bỗng nhiên xuất hiện, anh sặc một cái nhưng không dám ho, mặt nghẹn đỏ bừng.
A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi. Tôi vội vàng đưa cốc nước trên bàn trực ban cho anh.
"Khụ, khụ khụ." Uống được hai ngụm thì đỡ hơn, "Cảm ơn."
Thấy các chị y tá cười rũ rượi, câu "không có gì" của tôi thốt không nên lời.
Đang chuẩn bị đi thì bác sĩ Trần bước qua phòng y tá, tay cầm hai hộp thuốc: "Anh về nhà đây! Tạm biệt các đồng chí!"
"Ô? Sao cậu lại cầm hai hộp?" Y tá trưởng ngạc nhiên.
Bác sĩ Cố đứng cạnh ngỡ ngàng: "Phần của em!!"
Bác sĩ Trần chạy như bay, nói với lại: "Mày FA đã đành, đừng nên lãng phí tài nguyên!"
Tôi ngơ ngác nhìn các chị y tá cười lăn cười bò và Bác sĩ đứng câm nín, chẳng hiểu gì cả. Mãi về sau nhớ lại, hỏi anh mới biết, hóa ra là khoa anh sinh hoạt, phát mỗi người một hộp A Giao...
(A Giao là cao da lừa, tương truyền rằng "Hoàng đế uống máu hươu, hoàng hậu ăn A Giao", A Giao trị chứng hư, bổ máu bổ khí đẹp da, điều trị nội tiết, an thai dưỡng thai, chống lão hóa,... cho phụ nữ.)
______________________________________
Bác sĩ: Cứ lúc nào 囧 thì gặp em.