Tôi ấn mạnh vào phím Enter để giải phóng tất cả cơn giận tích tụ trong tôi. Con trỏ chuột nhấp nháy di chuyển xuống một dòng, theo sau dấu chấm ở cuối câu trước đó. Tôi kiểm tra lại tên và số sinh viên của mình, đảm bảo chúng đã được gõ chính xác trước khi nhấn nút lưu.
FinalReport_FinalEdit_Final_2.0_ForReal_Last_VeryFinal_OMGPlease_WhyTFDidItTakeThisFFFF.docx
Thật là một tiêu đề chất lượng đến phát khóc! Tên tệp này chứa đựng tất cả nỗi đau và sự tuyệt vọng mà tôi đã phải trải qua trong ba ngày này. Xóa bỏ những dư âm của dòng suy nghĩ khổ sở, tôi đã sửa lại tên tệp.
20xx_2ndSemester_Business_StrategicManagement_20xx019653_Jung_Hohyun.docx
Tôi chán nản gõ địa chỉ email của giáo sư, đính kèm tệp rồi nhấn nút gửi. Bản thân tôi cũng không thể nhớ rõ mình đã viết những gì trong nội dung email. Dù sao thì nó cũng không quá quan trọng, bởi nó chỉ là một thông điệp mang tính chất xã giao, chiếu lệ với những lời nói vui không thành thật như, “Kính gửi Giáo sư, tôi hy vọng giáo sư vẫn khỏe mặc dù thời tiết đột ngột trở lạnh, bla bla bla.”
Tôi phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn rồi ngã gục ngay xuống giường. Trần nhà dường như dao động giữa ánh sáng và bóng tối, khiến cho tầm nhìn của tôi quay cuồng.
Ba ngày. Tôi đã mất trọn ba ngày. Ba ngày không ngủ để miệt mài với bản báo cáo cuối kỳ khốc liệt này. Trong khi những người khác đã hoàn thành kỳ thi và dự án sớm rồi đi ăn mừng hoặc đi du lịch thì tôi vẫn còn ở đây, bị giam cầm trong căn phòng của mình.
Giáng sinh đang đến gần và những vòng hoa trang trí đã phủ lên cánh cửa kính của ký túc xá. Mỗi lần tôi đi ngang qua, tôi lại bị choáng ngợp mạnh mẽ đến nỗi muốn xé nát vòng hoa, giẫm lên chúng và thiêu rụi hết tất cả.
Người bạn cùng phòng chết tiệt của tôi đã kết thúc học phần của mình sớm hơn tôi một tuần. Anh ta vui vẻ lên kế hoạch để đón Giáng sinh tại một nhà nghỉ cùng bạn gái và gần như là nhảy múa khi nhanh chóng đóng gói đồ đạc rồi phóng đi. Sự phấn khích vô tư ấy của anh ta chỉ khiến cho cơn giận của tôi càng thêm dữ dội.
Sau khi trải qua một loạt các kỳ thi chết tiệt đầy khó khăn cho chuyên ngành của mình thì tôi chỉ còn lại báo cáo cuối kỳ này. Hạn chót chỉ còn ba ngày nữa và tôi vẫn phải cố viết ra 50 trang.
Hít một hơi thật sâu, tôi đi xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng một của ký túc xá. Tôi tiếp cận nhiệm vụ với quyết tâm của một chiến binh một mình chuẩn bị xông vào trại của quân địch. Tôi lấy nước tăng lực, cà phê đóng hộp và kẹo cao su để chống buồn ngủ, đầy ắp đủ thứ. Cuối cùng, tôi yêu cầu nhân viên bán hàng gói đống đồ của tôi lại bằng chiếc hộp. Lúc đấy, cái nhìn chê bai trên gương mặt anh ta đã in hằn vào tâm trí tôi.
Chuyện sau đó thì chính bản thân tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa nên tôi đã tắt điện thoại, ném nó sang một bên, khóa cửa và kéo rèm lại. Mặc cho ngày đêm cứ thay phiên nhau bao phủ lấy bầu trời, tôi nhét nút tai vào và làm bản báo cáo của mình như một kẻ điên. Khi gõ dấu chấm cuối cùng và nhấn Ctrl+S một cách đầy ám ảnh, đôi mắt mệt mỏi của tôi đã nhìn thấy thời gian ở góc màn hình, cho thấy tôi chỉ còn 10 phút nữa là đến hạn chót.
Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành. Khoảnh khắc bàn tay nhấn nộp thì học kỳ của tôi đã kết thúc. Điểm số tạm thời không quan trọng—điều quan trọng bây giờ là tôi đã hoàn thành bài tập.
“Ba ngày này đã làm mình tổn thọ tận ba năm cuộc đời mất…” Tôi lẩm bẩm với một chất giọng khàn đặc khi bản thân đang cuộn mình trong chăn. Giấc ngủ mà tôi đã từ bỏ trong suốt cuộc hành trình này, đột nhiên ập đến với tôi. Ngay cả khi một cuộc chiến tranh thế giới thứ ba có nổ ra và bom hạt nhân tàn phá trái đất thì tôi cũng kệ, đây vẫn sẽ hạnh phúc mà ngủ.
Một cơn đau nhói xuất hiện, giống như có cây kim đâm vào dạ dày của tôi, có thể là do bản thân toàn uống caffeine và taurine. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra thì sự mệt mỏi vẫn đang bao trùm lấy tôi. Điện thoại của tôi vẫn im lặng và hết pin. Tôi nhắm mắt lại một cách dứt khoát.
Giờ đây, không gì có thể cản trở tôi nữa. Tôi đã đi ngủ. Ngay cả khi thế giới kết thúc ngay lúc này, tôi vẫn sẽ ngủ yên bình. Nếu có phải ra đi, tôi muốn điều đó xảy ra trong vòng tay của giấc ngủ.
“Tạm biệt, mọi người!” Tôi buông bỏ tất cả gánh nặng và ràng buộc thế gian, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. “Chúc tất cả các bạn cũng tìm thấy hạnh phúc!”
Lẩm bẩm những lời không rõ ràng, có lẽ đang nói mơ, tôi nhắm mắt lại. Những tia sáng đỏ và xanh xoáy quanh sau mí mắt khép chặt của tôi. Ý thức của tôi lún sâu khi bản thân chìm vào bóng tối.
Tôi mở mắt, cảm thấy mí mắt như bị dán chặt lại. Tôi rên rỉ rồi lăn qua lăn lại, cố gắng tách chúng ra. Sau một hồi mò mẫm xung quanh, tôi đã tìm thấy điện thoại gần đầu mình và thấy rằng nó đã được cắm sạc. Tôi đã ngủ một giấc sâu nhưng chợt tỉnh dậy một chút rồi lại rơi vào giấc ngủ. Chắc chắn rằng tôi đã sạc nó trong trạng thái bản thân đang buồn ngủ.
Tôi duỗi người, ngáp một hơi dài. Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Một ngày? Hai ngày? Giấc ngủ của tôi không đều, nhưng tôi có cảm giác như thời gian nghỉ ngơi đấy như kéo dài ra. Tôi đã hoàn toàn phục hồi, dẫu cho trước đó tôi đã rất mệt mỏi
Với những bước đi nặng nề, tôi vào phòng tắm và tận hưởng dòng nước nóng đang chảy xuống. Ký túc xá được xây dựng một cách thiếu chất lượng khiến cho bạn có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ các vòi sen kế bên. Hơn nữa, nếu có nhiều người sử dụng nước nóng cùng một lúc nó sẽ ấm dần cho những người còn lại. Tuy nhiên, nó lại trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng. Có thể đó là do kỳ nghỉ lễ chăng.
Sau khi tận hưởng dòng nước nóng một cách yên bình, tôi đi ra với một chiếc khăn quấn trên đầu. Máy sưởi đã được đặt ở mức cao trong khi tôi ngủ, vì vậy tôi đã điều chỉnh nó về nhiệt độ thoải mái hơn và thay quần áo mới. Điều đó làm tôi cảm thấy như mình đang sống lại một chút.
Trên màn hình điện thoại chưa được bật có một dấu hiệu rõ ràng là pin đã được sạc đầy. Tôi lau tóc bằng khăn và nhấn nút nguồn. Các logo của nhà sản xuất và nhà mạng lần lượt hiện ra và một hình nền quen thuộc xuất hiện.
“Hmm?”
Tôi nhíu mày khi nhìn vào màn hình tiếp theo hiện lên. Các số liệu mờ trước mắt tôi dần dần rõ ràng.
Tôi thấy một số lượng lớn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Việc bỏ lỡ vài tin nhắn không phải là điều lạ, bởi tôi đã tắt điện thoại và cắt đứt liên lạc với mọi thứ xung quanh. Nhưng vấn đề ở đây là có tới hàng trăm cuộc gọi nhỡ?
Hầu hết các cuộc gọi đều đến từ mẹ, bố và em gái tôi. Tên của họ xuất hiện lần lượt và luân phiên nhau lấp đầy danh sách cuộc gọi nhỡ của tôi.
Có lẽ họ gọi đến để an ủi đứa con trai tội nghiệp của họ đang bị kẹt trong trường học vào dịp Giáng sinh…? Có thể là do tôi đã lâu chưa liên lạc với họ đến mức họ lo sợ có điều gì đó đã xảy ra với tôi chăng? Tuy nhiên trước đó tôi đã thông báo với họ rằng tôi không thể về nhà vào kỳ nghỉ lễ do tôi đang bận.
Tôi quyết định làm dịu sự lo lắng của bố mẹ trước. Tôi muốn bảo với họ rằng bản thân mình vẫn ổn, mặc dù các đồ án gần như đã khiến tôi kiệt quệ, dẫu vậy tôi vẫn vượt qua được.
“Người bạn đang gọi hiện không khả dụng. Vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp—”
Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là lời nhắn voicemail chung chung. Tôi gọi cho cả bố mẹ tôi, nhưng không một ai trong số đó trả lời.
Cả ba người họ đều không thể liên lạc được. Có phải họ đã đi du lịch cùng nhau mà không có tôi trong những ngày lễ không? Không, nếu họ đã ra nước ngoài vậy thì chắc chắn tin nhắn sẽ hiện ra rằng điện thoại của họ đã bị tắt hoặc kết nối với chuyển vùng quốc tế.
Tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và trái tim chìm xuống đáy.
Tôi lướt xuống dưới để kiểm tra các tin nhắn khác, chúng đến từ các bạn cùng lớp trong khoa của tôi—cả sinh viên năm trên lẫn năm dưới—cùng với những người bạn và người quen khác. Tất cả tin nhắn đều mang đầy sự lo lắng và cấp bách để hỏi thăm về tình hình của tôi. Tin nhắn cuối cùng đã được gửi cách đây nửa ngày. Sau đó, không có thêm bất cứ sự liên lạc nào—như thể chúng được tất cả mọi người lên kế hoạch từ trước.
[x] Mẹ ơi, con là Hohyun đây.
[x] Có chuyện gì đã xảy ra phải không?
[x] Mẹ?
Mỗi tin nhắn mà tôi đã gửi đều được đánh dấu bằng chữ X và cho thấy rằng nó không thể gửi được do lỗi kết nối mạng. Tôi nhìn chằm chằm vào thanh tín hiệu ở phía trên màn hình. Các chỉ số Wi-Fi và dữ liệu đều ở mức thấp nhất. Mặc dù trường đại học của tôi nằm giữa những ngọn núi nhưng chỗ chúng tôi cũng không hẻo lánh đến nỗi không thể thực hiện được một cuộc gọi đơn giản. Trong khi Wi-Fi của trường thường khá nhanh.
Tôi đã cố gắng gửi tin nhắn cho những người khác và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng gia tăng. Có điều gì đó không ổn. Tôi vội vã nhét điện thoại vào túi và xỏ giày. Sau nhiều ngày bị giam cầm, cửa phòng ký túc xá của tôi cuối cùng cũng mở ra.
Ký túc xá yên tĩnh đến kỳ lạ. Mặc dù học kỳ đã kết thúc, nhưng việc yên lặng đến mức này thì thật bất thường. Thông thường, sẽ có một số sinh viên ở lại để học các khóa học mùa đông, trong khi những người khác vẫn ở lại để tham gia các câu lạc bộ hoặc chuẩn bị cho các kỳ thi khác. Lẽ ra phải có nhiều người xung quanh hơn.
Hành lang trông vắng vẻ. Tôi quét mắt nhìn xung quanh. Đó là một lối đi thẳng với một vài cánh cửa mở ở hai bên. Dù các phòng đều trống, nhưng tại sao chúng lại không bị khóa? Tôi nhanh chóng đi dọc theo hành lang và thỉnh thoảng nhìn thoáng qua các phòng. Chúng đều chứa đầy quần áo, sách vở và đồ dùng cá nhân bị vứt vương vãi ra khắp nơi.
Bước xuống cầu thang ở cuối hành lang, tôi lên đến tầng trệt. Khi rẽ vào góc sảnh, tôi nhìn thấy biển hiệu nhượng quyền của cửa hàng tiện lợi. Nơi này là một địa điểm phổ biến cho những sinh viên mệt mỏi với việc gọi đồ ăn và quá lười biếng để đến căng-tin trong ký túc xá. Và cũng là chỗ mà tôi thường xuyên ghé qua trước khi lao vào báo cáo cuối kỳ.
Tất cả đèn trong cửa hàng tiện lợi đều sáng khiến tôi nhận ra các nhãn hiệu quen thuộc trên các mặt hàng. Phía sau quầy là một kệ bày đủ các loại thuốc lá. Trong giây lát, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Dường như cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Đúng vậy, không thể có điều gì kinh khủng xảy ra. Có lẽ vấn đề về dữ liệu điện thoại của tôi chỉ là một trục trặc tạm thời trong hệ thống, và đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi mà tôi không gặp được ai trong khi đang trên đường đến đây.
“Xin lỗi,” tôi gọi, nhưng không hề có ai trong cửa hàng.
Nhân viên bán hàng lẽ ra nên ở quầy cũng vắng mặt. Có lẽ, cô ấy đã đi vệ sinh sao? Tôi quan sát xung quanh và thấy rằng cửa vào phòng kho bên cạnh quầy hơi hé mở.
“Có ai ở đây không?” Không có bất kỳ phản ứng nào phát ra từ bên trong. Tôi nâng cao giọng nói của mình. “Xin lỗi! Xin chào!”
Tuy nhiên bên trong vẫn giữ im lặng đến đáng sợ. Tôi tiến lại gần một cách thận trọng và nghe thấy một âm thanh xào xạc từ bên trong. Có lẽ họ đã không nghe thấy tiếng gọi của
tôi do họ đang mải mê kiểm tra những mặt hàng tồn kho.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi có một câu hỏi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cửa hàng được chiếu sáng đầy đủ, nhưng phòng kho thì lại chìm trong bóng tối. Vậy làm thế nào mà họ có thể kiểm kê hàng hóa trong không gian tối tăm như vậy?
Răng rắc.Sột soạt.
Một tiếng động kỳ quái truyền đến tai tôi. Tôi nhìn chăm chú vào bóng tối trong phòng. Bỗng nhiên, tôi chợt nhận ra—một mùi hôi thối không thể nhầm lẫn của máu thoang thoảng từ bên trong truyền ra.
“Krggh, grrrr…”
Ai đó— hoặc cái gì đó—đang quay mặt về phía tôi. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi không thể nhìn rõ, nhưng ánh mắt của chúng tôi va chạm trong chốc lát. Nó khịt mũi và từ từ tiến về phía tôi. Ánh sáng từ phần còn lại của cửa hàng làm lộ ra hình dạng ghê tởm của nó.
Thịt trên mặt của nó đã hoàn toàn phân hủy. Chúng đen kịt và nứt nẻ, rỉ ra mủ vàng, đó là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi cho một sinh vật sống. Nhãn cầu của nó đã bị phân hủy đến mức mờ đục, giống như mắt của một con cá chết ở chợ. Trong cái miệng mở rộng, nướu và lưỡi của nó trông như bị nhão và hóa lỏng, để lộ ra những chiếc xương bên dưới. Không thể phủ nhận rằng đây là một thứ gì đó hoàn toàn khác biệt so với một người sống.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra cái gì đã ở trong phòng kho đằng sau con quái vật này. Đó là một không gian hẹp chứa đầy những chiếc kệ cao đến trần nhà. Ở giữa có một người nằm gục xuống, giống như một hình nộm bị hỏng. Giới tính và diện mạo trước đây của họ không thể xác định được vì bị che khuất bởi trạng thái ghê rợn của họ. Chiếc áo vest màu xanh là đồng phục của cửa hàng, giờ đây đã bị nhuộm đỏ thẫm.
Tôi lùi lại và cặp hàm của chúng mở ra để lộ những chiếc răng đen kịt và đầy máu. Tôi không dám suy ngẫm về nguồn gốc của miếng thịt đỏ nằm giữa chúng. Không, tôi không thể tiếp tục suy nghĩ về điều đó. Tôi quay lại và chạy vọt đi còn thứ quái vật đó đang lao về phía tôi với tốc độ đáng sợ.