Chương này tác viết ở net nên không dài được như mọi khi (vì lâu quá sợ bị phụ huynh bắt là xong luôn cái truyện này) nên mong các đạo hữu thông cảm nha. Lần sau sẽ viết nhiều hơn, tuy lịch ra chương có chậm chút và bận việc học hành nữa.
- ------------------------------------------
- Ưm…
Khi tia sáng mặt trời chiếu vào căn phòng là lúc đôi mắt đẹp của Xích Minh Tuyết mở ra. Nàng nhìn thấy khuôn mặt làm mình an tâm ngay trước mắt, lại nhớ đến tình huống hai người phiên vân phúc vũ ngày hôm qua, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Bỗng chốc một bàn tay to lớn đặt trên song phong tròn trịa của nàng mà xoa bóp, khoái cảm nhè nhẹ bắt đầu nổi lên. Ở trên là thế, bên dưới hạ thân lại có một khúc côn tht nóng hổi cọ xát qua lại, mật dịch từ trong cơ thể như nước lũ vỡ đê tràn ra.
- Ah… chàng làm cái gì vậy?
Nàng nhìn Phiên Hồng đang nở nụ cười gian trước mắt mà gắt giọng. Hắn không nói gì, một bàn tay còn lại vuốt ve kiều đồn vểnh lên của nàng, đôi khi lại vỗ nhẹ tạo ra âm thanh “ba ba” thanh thúy.
- Đừng, người ta đang còn đau…
Xích Minh Tuyết rên rỉ mà cầu xin. Nàng ở phía dưới đang khá là đau sau khi phá thân, cho đến giờ vẫn đang còn âm ỉ, nếu mà làm tiếp là nàng coi như xong a.
Hắn cảm thấy nàng không có vẻ gì là giả dối liền ngừng lại động tác. Phiên Hồng cũng không muốn bản thân vì vui sướng nhất thời mà tổn hại tới người yêu.
- Đi lại được không?
Hắn nhìn nàng, ôn nhu hỏi. Xích Minh Tuyết cười nhẹ, gật đầu. Cả hai người tâm sự một lúc rồi bắt đầu ngồi dậy mặc lại y phục. Ngay khi hắn muốn với tới bộ đồng phục, Xích Minh Tuyết nhỏ nhẹ kêu lên:
- Để ta mặc vào cho chàng!
- Ừ! Phiền nàng rồi!
Phiên Hồng ấm áp gật đầu, được người yêu chăm sóc như vậy, còn không thỏa mãn sao? Nhiều người muốn vậy còn không được a!
Một lúc sau, cả hai người vui vẻ từ căn phòng đi ra, nhưng bất ngờ gặp phải sự cố…
Xoảng!!
Tiếng gốm sứ vỡ vụn vang lên, hai người giật mình nhìn lại. Trước mắt chính là thiếu nữ hôm bữa bị Phiên Hồng đánh mông tơi bời, vẫn chưa có cơ hội xin lỗi.
- Hai người….
Hắc Nguyệt nhìn Xích Minh Tuyết thân mật với Phiên Hồng như vậy, trong thâm tâm đã biết xảy ra chuyện gì lúc trước. Ánh mắt cô nàng bỗng trở nên sắc lạnh, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, cấp tốc lao tới Phiên Hồng.
- Tên đồi bại nhà ngươi đã làm gì cô ấy?
Cô nàng phẫn nộ hét lớn lên, rất nhiều đạo lam sắc điệp ảnh quấn quít nơi thân kiếm đang lao về phía Phiên Hồng. Xích Minh Tuyết thấy tình hình có vẻ không ổn cho lắm, liễu kiếm xuất ra chặn đánh.
- Nguyệt nhi, có hiểu lầm a…
- Cái tên đồi bại này có gì mà ngươi phải bao che cho hắn? Hừ, phải cắt cái của hại người đó đi!
Hắc Nguyệt thấy tỷ muội tốt của mình bỗng nhiên bao che cho một gã đàn ông, hơn nữa lại là cái tên đã đánh mông nàng không thương tiếc này hôm đó, khuôn mặt không khỏi lúc xanh lúc trắng, trông mà buồn cười.
- Cười cái gì? Không lẽ chỉ biết núp sau váy phụ nữ thôi sao?
Cô nàng nhìn Phiên Hồng cười trộm sau lưng, khuôn mặt khó coi lại càng khó coi hơn, một bộ muốn liều mạng.
- Hi hi, nhìn nàng đáng yêu a, không nỡ đánh!
Phiên Hồng bước ra, nở nụ cười cợt nhả. Hắc Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt tức thời mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Cô nàng hắng giọng nói:
- Hừ, cái tên sắc lang, vô liêm sỉ!
- Vô sỉ đúng là biệt danh của ta, nhưng đừng thêm chứ “liêm” vào a, dài dòng lắm!
Phiên Hồng thở dài một hơi dặn dò rồi ngự kiếm bay đi mất. Hắc Nguyệt nghe xong câu nói không khỏi nghĩ thầm, tại sao tỷ muội tốt của mình lại quen biết với tên vô lại như vậy.
- A, ngươi đem gì đến cho ta vậy?
Sau khi chào từ biệt Phiên Hồng, Xích Minh Tuyết nhìn đống gốm sứ bể nát trước mắt mà thắc mắc hỏi. Hắc Nguyệt lúc này từ trong cơn giận tỉnh lại, tức thì nhìn xuống dưới. Chưa nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì nàng muốn ngất đi, thân thể đã lảo đảo vô cùng rồi.
- Ế? Này, ngươi sao vậy?
Chưa kịp hỏi han thì Hắc Nguyệt đã ngất đi, để lại Xích Minh Tuyết như lạc vào mây mù, chẳng biết làm sao.
- Ai, cũng phải tu luyện một lúc, a?
Trong lòng đang hừng hực quyết tâm tu luyện tăng thực lực lên, cái lệnh bài thường ngày đeo bên hông của hắn bỗng nhiên sáng lên. Bàn tay nắm lấy rồi truyền vào một ít ma khí, chữ bên trên bỗng sáng lên. Phiên Hồng đọc xong không khỏi cảm thấy thú vị.
- Tranh chức Thánh Tử sao? Ưm, có lẽ vẫn nên tham gia một chuyến!
Hai tháng thời gian cũng chỉ như mây bay thoáng nhẹ, đối với tu luyện giả cũng chẳng qua một cái chớp mắt…
Xẹt xẹt!
Trên trời cao nơi Phiên Hồng đang ở, mây đen bao phủ trăm trượng, sấm chớp giật đùng đùng.
Bỗng một cột sáng đen kịt thẳng bắn lên trời cao, sấm sét cùng lúc đó như một hồi vũ bão mà trút xuống nơi bắt nguồn của nó. Giữa cột sáng đen là một cái thanh niên vô cùng tuấn tú, da thịt trắng bóc nhưng do ảnh hưởng của tia sét nên có chút cháy khét.
- Aaaaaa!!!
Phiên Hồng hét thảm một tiếng. Hắn biết rằng mỗi một cấp bậc Ma Giả, Tiên Giả trở đi đều có thiên kiếp, trước hắn có khinh thường, nhưng lúc này mới ngộ ra vô số người chết trong thiên kiếp kì không phải là giả. Cái nỗi thống khổ này dằn vặt người ta lẫn thể xác và tinh thần, khó chịu vô cùng.
Nửa canh giờ trôi qua, mây đen bắt đầu tán đi. Cái sự việc vừa rồi cũng chẳng ai quan tâm mấy, bởi vì chỉ cho rằng có ai đó độ kiếm Ma Giả thất trọng lên bát trọng mà thôi. Nhưng nếu mà biết người này chỉ mới độ kiếp từ nhất trọng lên nhị trọng thì tròng mắt quả thực cho chó gặm!
- Cuối cùng cũng đến nhị trọng! Tốt nhất lâu lâu mới độ kiếp một lần, coi kẻo điện giật hỏng luôn tiểu kê kê…
Xem xét thân thể khét lẹt từ trên xuống dưới, mở quần ra cũng phải ngắm nghía vài lần Phiên Hồng mới dám thở dài an tâm. Này thiên kiếp nó giật a, đau vô cùng, cảm giác toàn thân mất cảm giác, cũng may là cái thứ quan trọng nhất vẫn là bình thường, chứ nếu không thì.. cảnh này không ai dám nghĩ đến a.
Nôn nóng thử thực lực, Phiên Hồng ngự kiếm một mạch bay vào rừng Hắc Thiên, nơi này nổi tiếng lắm ma thú vô cùng hung bạo, thích hợp làm nơi thử thách vô cùng.
Quả nhiên cái danh này không phải tâng bốc. Mới chỉ sát bìa rừng đã cảm thấy rất nhiều khí tức vô cùng cường đại, cao nhất đã là Ma Giả nhất trọng ma thú. Ngoài đã vậy, trong thì như nào? Cái điều này, thực lực hắn chưa có tư cách nghĩ đến.
Vừa mới đáp xuống mặt đất phòng ngừa ma thú phi hành tấn công, Phiên Hồng bỗng cảm nhận được ba bốn khi tức hùng hậu, yếu nhất cũng là Ma Giả tam trọng, cao nhất chính là Ma Giả ngũ trọng.
- Hừm, vây công sao?
Phiên Hồng đảo mắt nhìn bốn đầu Hắc Thủ Xích Vĩ Xà trước mắt, ánh mắt nghiền ngẫm. Cái con này a, nhiều giá trị vô cùng, muốn cắt thành mảnh nhỏ thì vô cùng phí của a. Đem làm giáp, độc dược phải nói là vô cùng tuyệt vời, cắt hết đi còn gì hay?