Nhìn ánh mắt Cô Độc Úy tràn đầy vô tình, chỉ trong chớp mắt thôi mà Vân Thiển lại cảm thấy vô cùng bất lực, Cô Độc Úy như vậy nàng chỉ mới gặp lần đầu, tựa hồ như đứng trước mặt nàng là một người xa lạ, không phải nam nhân lúc nào cũng hỉ hả tươi cười ôn nhu với nàng, việc này thật sự rất mang tính khiêu chiến a, ra tay, nhưng làm thế nào để hắn không nhận ra, mà cũng không được làm hắn bị thương
Thật lâu trước kia, Vân Thiển luôn muốn cùng Cô Độc Úy so chiêu, hiện tại cơ hội đã đến ngay trước mắt, ánh mắt Vân Thiển trở nên cuồng nhiệt, cao thủ so chiêu tất nhiên sẽ cảm thấy hưng phấn, mà nàng cũng giống như vậy
Cảm nhận được sự hưng phấn của Vân Thiển, Cô Độc Úy lạnh lùng nhếch môi, hắn cũng vô cùng hưng phấn, vì dầu gì đối phương cũng là nữ nhân mà Thiển nhi của hắn để ý, cũng là người đứng ngang hàng với hắn.
Hai người đều có bộ dáng nóng lòng muốn thử, một cỗ hưng phấn vô danh lan rộng, ngay cả tầng tầng các tướng sĩ cũng đều cảm nhận được hưng phấn của hai cao thủ, nên không khỏi kích động, không dám nháy mát nhìn chằm chằm vào hai người ở giữa
“Hiển nhiên các người đều nhận thức được ta, xem ra Thiển nhi đã giới thiệu người quan trọng như ta đây cho các ngươi biết, hoặc giả là... vẻ lại bức họa của ta!” Kích thích, lời nói này đã hoàn toàn kích thích đến thần kinh của Cô Độc Úy
Nàng vậy mà gọi Thiển nhi của hắn là Thiển nhi! Cô Độc Úy khi nghe được câu “người quan trọng” kia thì lại cảm thấy không được thoải mái, con ngươi sâu không thấy đáy nhiễm một tầng hàn băng
Nữ nhân này, hắn thực không thích nữ nhân này
Hoàng bào của Cô Độc Úy tung bay, người trước mắt này rất gần gũi với Vân Thiển, hắn cũng không cần phải đi mở đấu lạp kia ra, bởi vì hắn biết, nữ nhân trước mắt này đẹp như thế nào, nhưng dù đẹp như thế nào cũng không thể thắng nổi Vân Thiển trong cảm nhận của hắn, bởi vì chết tiệt thật, hắn vậy mà cảm thấy chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể xứng đôi với Vân Thiển, trong lòng hắn xông lên một mùi dấm chua nồng nặc.
Vân Thiển nhìn người bị mình chọc giận trước mặt, môi dưới đấu lạp nhẹ nhàng nhếch lên, thân hình tung bay, không cho Cô Độc Úy đánh trúng dù chỉ một chiêu, tốc độ hai người sử dụng đều không phải tốc độ của người bình thường.
Chiêu thức võ công Vân Thiển sử dụng là những chiêu mà bọn hắn hoàn toàn chưa được biết qua, cho dù nàng có dùng chiêu thức bình thường, nhưng Cô Độc Úy bọn họ cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng, vì nàng cùng với “Vân Thiển” đã xưng hô “thân mật” thế kia mà, cho nên, võ công chiêu thức giống nhau là điều hiển nhiên.
Cát vàng bụi mờ tung bay xung quanh hai người, trong vòng trăm chiêu, đều là chiêu lấy mạng, nhưng đều không có ý định giết đối phương, Cô Độc Úy thập phần chán ghét nữ nhân trước mặt, nhưng cũng không thể giết nàng tại chỗ, vì hắn còn bận tâm đến tâm tình của Vân Thiển.
Lần đầu tiên giao thủ cùng Cô Độc Úy, Vân Thiển tất nhiên là dùng hết toàn bộ chiêu thức, bằng không thì làm sao có thể địch lại hắn.
“Mặc kệ là ngươi là gì của Thiển nhi, mục đích tối nay của ngươi...” Hai người thả người xoay tròn trên mặt đất, âm thanh Cô Độc Úy lạnh lùng nói.
Vân Thiển không khỏi buồn cười, “Đương nhiên là tới gặp người ta muốn gặp, không nghĩ tới lại ở nơi này gặp gỡ người không nên gặp, như thế nào, ngươi tính không cho hắn gặp ta?” ‘Hắn’ trong lời nói kia của Vân Thiển là chính nàng.
Thân hình Cô Độc Úy cứng đờ, bọn họ đã từng bước chặn đứng thư trước khi quá muộn, nhưng không nghĩ tới lại gặp nữ nhân này ở đây, rốt cuộc nữ nhân này có thân phận gì?
Bọn họ gạt Vân Thiển như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Vân Thiển, hiện tại chỉ hi vọng nữ nhân này không gặp Vân Thiển, bằng không hắn thật không biết Vân Thiển sẽ có động thái gì, tất nhiên Cô Độc Úy lại không biết một chuyện, người trước mặt này... chính là Thiển nhi của hắn.
“Nếu đã biết, tối nay ngươi đừng mơ tưởng rời đi” Trước hết giữ chân nữ nhân này lại, Vân Thiển bên kia sẽ không có vấn đề, Cô Độc Úy tạm thời thả lỏng tâm tình
Vân Thiển nhíu mắt lại, nơi đây không thể ở lâu, nếu lại đánh tiếp, nếu nàng không hạ sát tâm thì căn bản không thể thắng được Cô Độc Úy, “Muốn bắt ta...” Thân hình Vân Thiển đảo như rắn bay ra ngoài, đứng ngoài mấy chục trượng, nhìn về phía vây binh, lạnh nhạt xoay người bước đi.
Cô Độc Úy tiến lên bắt lấy nữ nhân này nhưng đã không kịp, nhíu mày, đứng tại chỗ nhìn về hướng Thánh thành mà nàng đi tới.
“Bắn tên!” Hạ Ký Phong thấy người biến mất ở trước mắt, không suy nghĩ nhiều, chỉ có bắn tên mới có thể kìm hãm được bộ pháp của hắc y nữ tử này
Cô Độc Úy vung cổ tay áo lên, ý bảo không cần.
“Hoàng thượng?” Hàn mâu Hạ Ký Phong vừa chuyển, không rõ ý Cô Độc Úy là gì, khi đại quân ra tay, nữ nhân kia căn bản cũng chạy không thoát, vì sao lại phải bỏ qua cơ hội này?
“Nếu người quan trọng chết, Thiển nhi sẽ rất thương tâm...” Hắn thật không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở thương tâm của Vân Thiển.
Chúng tướng hiểu rõ, lại là vì Vân công tử kia. Vì Vân Thiển, Cô Độc Úy, người hoàng đế cao cao tại thượng chấp nhận chính mình nghẹn khuất, tứ tướng nhìn Cô Độc Úy như vậy, chớp mắt không dừng.
“Hoàng thượng...” Tứ tướng kêu lên.
“Chạy về kinh thành trước khi trời sáng, phải thấy được Thiển nhi trước nữ nhân kia, nếu không, hết thảy mọi chuyện chúng ta làm đều uổng phí...” Hiện tại, Cô Độc Úy chỉ có thể hi vọng hắn có thể đuổi theo kịp trước khi nữ nhân kia tìm được Vân Thiển, đem Vân Thiển về bên người hắn.
“Dạ!” Các tướng lĩnh mệnh, cấp tốc trở về thành.
Sắc trời sắp sáng, Vân Thiển quay về phòng, vội vàng thay quần áo, đem nữ trang mới mặc vừa rồi giấu đi. Nhìn nguyên trạng của chính mình được khôi phục, Vân Thiển nhẹ nhàng thở phào thật sâu, mở cửa đi về phía lầu ba của Nhã các.
Vừa xuống lầu ba lập tức truyền đến từng đợt ồn ào, hiện tại Nhã các đã có khách ở trọ, nhóm khách trọ tự nhiên dậy sớm một chút dùng điểm tâm sớm một chút, các gian của Nhã các cũng lượn lờ hương khói.
Nhớ đến tay nghề của Doanh Doanh ngày càng khá, Vân Thiển không khỏi dùng nội lực bắn về phía cái chuông như đã ở đó cả trăm năm.
“Linh~~!”
Các khách nhân đang lúc ăn uống, đột nhiên nghe tiếng chuông vang lên mãnh liệt trên đỉnh đầu, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía lầu , chuông này đã lâu rồi chưa từng vang lên, chẳng lẽ có gió thổi qua? Nhìn lầu rỗng tuếch, mọi người thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn.
Đứng trên lầu hai, sắc mặt Doanh Doanh vui vẻ, chậm rãi đi lên lầu , nhìn động tác của Doanh Doanh, mọi người đều đoán được, lầu có người! Ánh mặt không khỏi lại nhìn về phía lầu , nhưng vẫn không có gì như cũ
Doanh Doanh mở cửa tiến vào, “Công tử!” Nhìn đến dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Vân Thiển, Doanh Doanh có chút sửng sốt, công tử lại một đêm không ngủ, bộ dạng bôn ba lao lực để làm chuyện gì đây? Nhìn công tử không có tinh thần như vậy, Doanh Doanh cảm thấy đau lòng một trận.
“Ta đến nơi này chỉ để nếm thử tay nghề của Doanh Doanh, không biết có thể cho công tử ta một phần hay không!” Vân Thiển dựa vào bậu cửa sổ lầu , nghiêng đầu cười hỏi.
Doanh Doanh bất đắc dĩ lắc đầu, công tử vẫn như vậy, “Doanh Doanh mỗi ngày đều có thể vì công tử chuẩn bị, chỉ sợ công tử không chịu nể mặt thôi!” Có lẽ đã lâu không thấy Vân Thiển, nên khi nhìn thấy, tâm của Doanh Doanh càng vui mừng.
“Công tử ta đói bụng rồi, Doanh Doanh ngươi còn không mau trổ tài nghệ ra để công tử ta thưởng thức!”
“Lập tức có ngay!” Doanh Doanh cười đến ngọt ngào, quay đầu phân phó người đem cháo mà nàng đã sớm chuẩn bị lên.
Không ăn nhiều lắm, nhưng bôn ba cả một đêm, rốt cuộc Vân Thiển cũng được ăn thoải mái, cơ thể thư thả mấy phần, tinh thần cũng lên được mấy phần. Không lâu nữa, người của Cô Độc Úy sẽ đến, nhớ tới hắn đêm qua, Vân Thiển không khỏi lắc đầu cười khổ.
Quả nhiên ánh dương ấm ấp vừa xuất hiện, người của Cô Độc Úy đã tìm đến Nhã các, đem lời của Cô Độc Úy truyền đạt lại vào tai Thanh Y.
Trong lầu , Vân Thiển nghe lời Thanh Y thuật lại, không nhịn được cười thầm trong bụng.
Người Cô Độc Úy giao phó đến nơi này truyền lời, còn đang chờ Thanh Y phía dưới, xem ra là chờ Vân Thiển cùng tiến cung, giống như là sợ nàng chạy mất vậy.
“Công tử, đêm qua rốt cuộc có chuyện gì? Vì sao Hoàng thượng lại vội vã truyền người tiến cung thương nghị như thế?” Thanh Y nhớ rõ biểu tình của Vân Thiển từ khi hắn cầm thư tín giao vào tay Vân Thiển, thật đúng là đã có chuyện đại sự gì rồi.
Là chuyện gì?
Vân Thiển húp ngụm cháo cuối cùng, lau môi, lắc đầu cười thần bí
“Yên tâm đi, đều là do người nọ lấy cớ, không có chuyện gì tất yếu đâu!” Vân Thiển không nhanh không chậm đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn xa xa, cảm thụ được ánh nắng ấm áp ôn hòa kia
Thanh Y và Doanh Doanh nhìn nhau, Doanh Doanh nhún vai, tỏ vẻ không hiểu
“Tay nghề Doanh Doanh quả nhiên rất cao, làm đồ ăn còn ngon hơn so với ngự trù trong cung!” Vân Thiển hướng về phía Doanh Doanh tán dương một câu, cười đến ôn hòa rồi liền lướt qua hai người, đi ra ngoài
Vân Thiển chầm chậm đi theo tên thái giám kia tiến cung, mà vị thái giám kia tự nhiên không dám thúc giục Vân Thiển đi nhanh chút, chỉ có thể đáng thương đi theo phía sau, nhìn về phía Vân Thiển tuyệt đối không hề sốt ruột, còn hắn trong lòng đã gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh
Quả nhiên hoàng đế không vội, thái giám vội muốn chết a
Vào cung trước tiên phải thông qua hướng Chính Hoa cung, nhìn Chính Hoa cung, Vân Thiển không khỏi dừng bước, đứng ở vị trí năm ấy, tựa hồ như nàng lại nhìn thấy người kia đứng trong cửa vụng trộm nhìn mình, nàng biết, người kia không chỉ có một lần làm như vậy, chính là nàng vẫn không thèm để ý tới, chỉ duy nhất một lần kia, chính nàng nhịn không được đi đến kéo người nọ một phen.
Cũng không biết bây giờ hắn dùng loại tâm tình nào đứng ở một nơi khác? Có phải là mang tâm báo thù, vẫn mờ mịt không biết con đường phía trước sẽ ra sao?
“Đại nhân?” Thái giám bên người nhịn được kêu lên.
“Đi thôi!” Trong lòng nàng phát sinh một loại bất đắc dĩ
Cô Độc Hồng, rất nhanh thôi, chúng ta lại phải lấy quan hệ đối địch mà nhìn nhau, ngẩng đầu, nhìn trời, ánh mặt trời vừa đây đã bị che khuất, từng đợt khí lạnh thổi đến kèm theo từng bông tuyết nhỏ rơi xuống từ bầu trời.
Đây chính là trận tuyết nhỏ đầu tiên của mùa đông! Bước chân của Vân Thiển lại bị định trụ, nghiêng người nhìn vừa phía cánh cửa kia, gương mặt tươi cười của mười mấy năm trước như vẫn còn đây.
Kỳ thật, nàng còn thiếu Cô Độc Hồng rất nhiều, chỉ tiếc là, nàng vĩnh viễn cũng không thể bồi thường được cho hắn bất cứ thứ gì, thậm chí còn phải là địch nhân của hắn. Cô Độc Hồng, ngay bây giờ có thể để cho tất cả mọi người bọn họ giải quyết mối quan hệ phức tạp khó hiểu này được không, nàng không muốn lại tiếp tục nợ.
Đứng dưới trời tuyết, thái giám không dám lại thúc giục, lẳng lặng nhìn Vân công tử như thiên thần đang đứng xuất thần kia
Vươn tay ngọc đón lấy mảnh bông tuyết nhỏ, gắt gao cầm chặt trong lòng bàn tay, nước tuyết tan nhè nhẹ tràn ra, đông lạnh lòng bàn tay, thấu đến tận đáy lòng nàng, đáy mắt không hề còn ánh sáng ôn nhu, lớp ấm áp kia như muốn bị trận tuyết nhỏ này nhiễm lạnh
Vân Thiển cũng không quay đầu lại mà đổi phương hướng khác đi về phía thâm cung, nơi đó mới là đường nàng phải đi, đường hướng về Chính Hoa cung này, cũng không phải nàng có thể bước vào, mặc kệ là mười mấy năm trước, hay là hiện tại, nàng đều không được phép tiến thêm bước nào nữa, lại càng không được tới gần dù chỉ một chút
Bởi vì, nơi đó có dấu vết Cô Độc Hồng
Tuyết rơi xuống, trên đường vào Chính Hoa cung, loáng thoáng có một bóng dáng thon dài đứng đó, mắt lạnh như băng, nhưng khi chạm vào bóng dáng màu trắng kia lại hóa thành một dòng nước mùa xuân ấm áp, chỉ có người này mới có thể làm hắn trở nên như vậy, không có lúc nào là không phải
Cánh tay duỗi ra, người nọ học tư thế của nàng, đón một bông tuyết nho nhỏ vào lòng bàn tay, nhưng không dám nắm chặt, sợ bông tuyết dễ dàng tan mất, tựa như tình cảm của hắn, vĩnh viễn không nhận được lời chúc phúc của trời cao.
Là trùng hợp hay vẫn là ý trời, hai người đứng cùng một chỗ, cùng nhìn tuyết rơi, nàng rốt cuộc có nhìn thấy bóng dáng của hắn hay không, nếu như thế, có phải hắn nên buồn không?
Nàng, còn nhớ rõ năm ấy...
Ngón tay hắn bắn bông tuyết trong lòng bàn tay ra ngoài, bông tuyết dừng trên cửa cách giữa hai người, hắn chú ý, mặc kệ ra sao, mặc kệ khi nào, bóng trắng đó cũng chưa bao giờ dễ dàng vượt qua cửa này, cho dù là ngày tuyết hôm đó, nàng vẫn đứng cách cửa này rất xa như cũ.
Tuyết rơi, hắc y nam tử xoay người, để lại một mảng tuyết trắng phía sau bóng lưng hắn.
Bóng dáng hai người bước về hai hướng ngược chiều nhau, càng ngày càng chìm vào trong mưa tuyết, dần dần trở nên mơ hồ
Giống như cảm nhận được gì đó, Vân Thiển đột nhiên quay đầu, tuyết rơi trên mặt nạ, xuyên thấu qua lớp tuyết nàng nhìn về phía đó.
“Cô Độc Hồng...” Môi lạnh như băng thốt ra một cái tên.
Một cái tên biến mất, im lặng trở lại, cách một cung tường, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non phát ra, “Thiển nhi....”
Hai tiếng gọi không giống nhau đồng thời vang lên nhẹ nhàng dưới bầu trời, hóa thành những bông tuyết nhẹ nhàng dừng lại trên vai của hai người, không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng lại không thể tự chủ được.