Đế Vương Sủng Thần

chương 66-4: trận này xem như hắn thắng (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thật ra ta phải hành hạ ngươi, để cho ngươi ném thử chút tư vị mất đi...” nước từ mắt nàng đong đầy, nếu đau lòng, vì sao vừa rồi lại ra tay nặng như vậy.

Cô Nhật Quyết cười, nụ cười thê lương nhưng thỏa mãn, “Nàng đúng là vẫn có chút không đành lòng, phải không...” giống như tiểu hài tử, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy nước mắt kia.

“Cô Nhật Quyết ngươi vốn là như vậy, tại sao ngươi luôn có bản lãnh làm ta mềm lòng, thật ghê tởm...” hồng y nữ tử rốt cuộc vẫn không chịu được mà tản mát ra tia bi thương, đột nhiên xông lên trước ôm lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã của nam nhân.

Cô Nhật Quyết cười vui vẻ, mãn nguyện nằm trong ngực hồng y nữ tử, một chút cảm giác thỏa mãn đã xâm nhập vào trái tim lạnh giá của hắn hơn mười năm qua, cho dù đối mặt với cái, nhưng tâm của hắn, chỉ có vui vẻ.

Vân Thiển lẳng lặng nhìn hình ảnh vừa đáng buồn vừa đáng cười trước mặt, yêu nhau thì cần gì phải hành hạ nhau như vậy, lòng bàn tay truyền tới luồng hơi ấm, ngước mắt nhìn, ánh mắt hai người sâu kín nhìn nhau, bọn họ không nên có kết cục như vậy.

“Tốt rồi! Thu Liên... có thể thấy được nàng, đừng khóc, không phải nàng muốn hủy diệt thiên hạ của ta sao, như vậy, nàng phải sống thật tốt, sống để hủy diệt thiên hạ của ta, sau đó thì hãy đi theo ta, được không...” bình tĩnh, hắn chạm vào gương mặt đã lâu chưa thấy, Cô Nhật Quyết cười như tiểu hài tử.

Thủy Thu Liên nắm thật chặc tay hắn, để cho hắn gần sát nàng hơn, để cho nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của người nam nhân này, thế nhưng nhiệt độ đó cũng đã từ từ trở nên lạnh như băng, bây giờ, nàng rốt cuộc cũng đã xác định được, lúc đao kia đâm xuống, trái tim nàng cũng đã vỡ vụn. Đây là tự tay nàng xé nát lòng mình, so với nỗi hận kia càng đau thấu tận xương tủy

Xung quanh hai người bọn họ lại vang lên những tiếng rì rầm pha lẫn rên rỉ.

Cô Nhật Quyết cùng Thủy Thu Liên yêu hận đan xen, không thể nào hiểu nổi, nếu là yêu, vì sao còn phải làm hận nhau, vì sau không tin tưởng lẫn nhau, vì sao đến cuối cùng rồi vẫn phải gây thương tổn cho nhau, chẳng lẽ...đây cũng là yêu sao?

Vân Thiển cũng không hiểu, yêu một người không phải là toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó hay sao, vì sao...nàng đã thấy tình yêu của bọn họ, nhưng yêu đau khổ như vậy, nhiều năm yêu nhau, mười mấy năm mới gặp lại, vậy mà lại rơi vào kết cục này

Cảm nhận được biến hóa của Vân Thiển, lực trên tay càng tăng thêm, để cho nàng cảm thấy hắn bất đồng, Cô Độc Úy hắn không phải là Cô Nhật Quyết, hắn sẽ không để bi kịch này tái diễn thêm lần nào nữa.

“Xin lỗi...Xin lỗi...Cô Nhật Quyết...ta đột nhiên không muốn chàng chết, chàng sống lại đi, Bích Nhi...Bích Nhi...” Thủy Thu Liên mờ mịt quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng Lâm Bích Nhi.

Thân thể Lâm Bích Nhi chợt lóe lên, cung kính đứng trước mặt hai người bọn họ, lạnh nhạt nói, “Ta sẽ không cứu hắn, cũng không cứu được, một đao kia của ngài đã đâm vào giữa tim hắn, giờ đại la thần tiên cũng không thể cứu...” Cái chết của Cô Nhật Quyết chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, câu trả lời của Lâm Bích Nhi thật hết sức lãnh khốc.

“Không thể nào...Lâm Bích Nhi...ta ra lệnh cho ngươi cứu hắn...” Nếu muốn cứu thì cần gì phải xuống tay. Mọi người đều không biết là, căn bản Thủy Thu Liên cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng nàng lại không nghĩ tới Cô Nhật Quyết không tránh né mà chờ đợi nhát đao này của nàng, kết quả là, xảy ra việc nàng không muốn nhìn nhất.

“Không sao...Thu Liên...” Chỉ cần thấy gương mặt của nàng một lần nữa, cái mạng này cũng coi như đáng giá.

“Không...Ta không muốn chàng chết, ta đổi ý rồi...” Nhìn người mình khắc khoải nhớ mong, tron glofng này đủ trăm loại tư vị.

Coi như nàng làm gì đi chăng nữa, nhưng chung quy vẫn không thể giữ lại được mạng sống của người nam nhân này, hắn nhất định sẽ chết trong tay nàng, giết chính người mình thương yêu nhất, loại đau đớn này không gì có thể bì kịp.

Ôm lấy hắn, lẳng lặng lắng nghe lời nói cuối cùng của hắn, vô lận có bao nhiêu hận, nàng đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây.

Hắn nói, nàng phải sống, để nàng có thể hủy diệt thiên hạ của hắn, Cô Nhật Quyết hắn đến cuối cùng, cũng muốn để lại cho nữ nhân này một ý niệm để tiếp tục sống, để cho nàng có mục tiêu mà đi tới.

Ai nói đế vương vô tình, chẳng qua tình cảm của bọn họ đã bị chôn sâu tận đáy lòng, lúc ban đầu, mỗi một người nam nhân Cô gia đều là người si tình, nhưng khi trở thành một đế vương, mà hắn có thể nói được đều này, coi như cũng không tệ.

“”Được, ta đáp ứng chàng, cái gì ta cũng đáp ứng chàng...” Nghe xong câu nói cuối cùng, Cô Nhật Quyết mỉm cười ra đi. Một đời đế vương, được chết trong lòng người mình yêu thương nhất, đối với hắn mà nói...đây là một kết cục tốt nhất.

“Không...” Tiếng than vãn bùng phát.

Bi thương ảm đảm bao quanh cả tòa hoàng cung, thật lâu không tiêu tan.

Vân Thiển lau đi vết máu bên mép, theo như cái chết của Cô Nhật Quyết, trận chiến tranh đoạt buồn cười trên sân này, có phải cũng có kết cục hay không. Bọn họ bi thống, nhưng bọn hắn đều là người trẻ tuổi cũng đều thanh tỉnh, thiên tính Cô Nhật Quyết cô lãnh, không có bao nhiêu người nguyện ý thấy hắn còn sống, nhưng tất nhiên hắn cũng là phụ thân ruột thịt của hai người này, họ cũng sẽ có bao nhiêu thương cảm đây.

Nhưng Vân Thiển thì bất đồng, nàng muốn biết nhất là kết quả thắng bại, đến lúc cần thiết phải nắm bắt được cơ hội, nhất định sẽ thành công.

“Cô Nhật Quyết đã chết, người La Sát Môn các ngươi tối nay, ai cũng đừng mơ tưởng rời khỏi được nơi này...” lời nói hàn sương như kích tỉnh tâm trạng bi thống của mọi người.

Cô Độc Úy tà mị nhếch môi, ngón tay vung lên, theo lời Vân Thiển nói, lập tức có đoàn đoàn ám vệ bao vây bọn họ, binh khí trong tay chỉ về phía trước.

Tình hình lập tức bị chia làm hai phe, giằng co qua lại.

Tình thế chẳng qua là rất rõ ràng, Cô Độc Úy bên này chiếm được tuyệt đại ưu thế, theo cái chết của Cô Nhật Quyết, Cô Độc Úy hắn chính là người chiến thắng cuối cùng, ai cũng không thể sửa đổi được.

Phanh...phanh...phanh...Đang lúc thời khắc có vạn phần khẩn trương, nhưng chuổi nổ mạnh liên tiếp truyền tới đinh tai nhức óc, ngay sau đó là một trận khói độc nồng nặc tràn ra ngoài, bọn người Vân Thiển lập tức bị mũi.

“Đi!” Chỉ thấy trong không trung, một đạo hắc ảnh nha chóng hạ xuống, mặt nạ quỷ nhanh chóng xuất hiện như tia chớp, một tay kiềm cặp Cô Độc Hồng đang bị thương nặng, trầm giọng nói.

Hồng y nữ tử đột nhiên phản ứng, nhanh chóng điểm mười mấy đại huyệt trên ngực, cắn răng bỏ lại một câu nói, “Ta sẽ còn trở lại hủy diệt Thánh Hoàng triều này, đây là điều mà ta đã đáp ứng chàng...”

Khói độc tản đi, tất cả người của La Sát Môn đều biến mất không còn dấu vết, cục diện chỉ còn lại những thứ thương tâm gây tức giận lòng người, cuối cùng, nữ nhân kia mới chính là điều Vân Thiển chân chính để ý, theo tính tình của nàng, nàng thật sự sẽ còn quay lại.

“Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng muốn hủy diệt, cũng phải qua cửa ải của ta đã!” Dung nhan tà mị hớn hở của Cô Độc Úy chạm vào lòng này, có lẽ, thật ra Cô Độc Úy hắn cũng không phải người dễ đối phó. Nói đi liền nói lại, vốn nàng lo rằng hắn sẽ không thể làm được, nhưng không nghĩ tới người này lại đứng trước mặt nàng mà không có chút thương tích nào, nam nhân này không lúc nào không cho nàng cái ngoài ý muốn.

“Sau này, giang sơn này, chỉ thuộc về Cô Độc Úy ngươi...” Nở nụ cười tươi như gió xuân đến, tảng băng trong lòng nàng rốt cuộc cũng rơi xuống, tâm trạng liền thư thả.

“Còn có Thiển Nhi mà...” Cô Độc Úy lời nói chưa dứt, liền đưa cánh tay vòng qua eo nàng, ý nghĩ của hắn bị Vân Thiển nhìn thấy, nàng vội vàng nhảy ra, Cô Độc Úy thất bại nhìn cánh tay của mình, có được thiên hạ, nhưng lại có cảm giác mất đi nàng.

“Mọi chuyện bên dưới, Úy nhi cứ vậy mà làm đi...” Hoàng hậu kéo tấm thân mệt mỏi đầy vết thương, đi về phía thâm cung.

Thật ra thì...nữ nhân này cũng thống khổ, một hoàng hậu mạnh mẽ như vậy, hôm nay lập tức giống như một lão nhân già đi mấy chục tuổi, bóng dáng dưới ánh trăng kéo dài thê lương.

“Sư tỷ....thật xin lỗi...” Lạc Song mím môi, áy náy gọi.

“Không trọng yếu...” Thủy Thu Tích để lại bóng lưng cho bọn hắn, một thân một mình, mang đầy tử khí chìm vào bóng tối.

Vân Phi không tiếng động ôm lấy thê tử đã sớm khóc không thành tiếng, cùng nhau nhìn hoàng hậu phía trước.

“Thu Tích sưu tỷ vẫn luôn là một người...” Lạc Song cứng rắn, hồi tưởng lại nhiều năm trước, mấy người bọn họ cùng nhau bái một vị sư phụ làm thầy, khi đó không ai biết thân phận của nhau, đều không có phân chia cái gì ta cái gì ngươi, càng không có tranh đấu hoàng quyền. Bọn họ cùng nhau lớn lên, quay đầu lại, vẫn là tổn thương lẫn nhau

Nhưng Lạc Song nàng biết rõ nữ nhân này, lúc nào cũng một thân một mình, cho tới bây giờ, nàng vẫn là một mình, khi ở giữa các sư huynh muội đông đảo, người này vẫn luôn kiên cường nhất, lãnh khốc nhát, mà bọn họ...vẫn luôn coi thường sự tồn tại cũng như nội tâm yếu ớt của nàng. Ngay đến cuối cùng, nhìn người mình yêu chết trong tay tỷ tỷ của mình, thế nhưng trong mắt cũng không lưu một giọt lệ.

Nháy mắt trong lúc xoay người, lệ đã rơi đầy mặt Thủy Thu Tích

Nhìn một màn này, Vân Thiển lẳng lặng xoay người nhìn Cô Độc Úy, “Tại sao ngươi không giết hắn...” Nếu như mình không đến, người này có thật...

Đôi môi hoàn mỹ của Cô Độc Úy cười như không cười nhìn Vân Thiển, giống như nhìn thấu lòng nàng, “Bởi vì không muốn làm Thiển nhi thương tâm”

Vân Thiển giật mình, nàng cũng không nghỉ tới Cô Độc Úy lại vì lý do này, nàng còn tưởng rằng: “Hắn cũng là huynh đệ của ngươi, không phải đó cũng là lý do để ngươi hạ thủ lưu tình sao?”

“Huynh đệ? Thiển nhi có thấy cuộc tranh giành hoàng quyền nào, cuối cùng hoàng đế sẽ lưu lại cho mình mối họa lớn nhất không...” Cô Độc Úy có chút buồn cười nhìn Vân Thiển, bộ dáng như đang nói, ngươi ngu à.

Vân Thiển hơi sửng sờ, lần đầu tiên nàng biết mình sao có nhiều ngu xuẩn vậy, thậm chí điểm này cũng không nghỉ tới, đang lúc Cô Độc Hồng quyết định tranh vị, Cô Độc Úy đã sớm chuẩn bị phản kích, thì ra người ngu xuẩn nhất chính là nàng, người nam nhân này căn bản không cần nàng trợ giúp.

Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Vân Thiển, Cô Độc Úy nhẹ nhàng cười, híp mắt lại nói, “Nếu không có Thiển nhi, có lẽ ta sẽ không phải là ta bây giờ...” Mà là một ma vương thích giết chóc, “cho nên, Thiển nhi, bất lúc lúc nào ở chỗ nào, ta đều cần ngươi!”

Vân Thiển nở nụ cười

Ngày mới lại lên, một đội nhân mã thật dài rời khỏi Thánh thành, hai chiếc xe ngựa hoa lệ có thể nhìn ra người này rất tôn quý!

“Thái tử điện hạ, vì sao không đợt hoàng đế Thánh hoàng triều nghênh đưa, lại lặng lẽ rời khỏi đây?” Sở Hề bên cạnh không hiểu, vì sao chủ tử lại thay đổi chủ ý, trời vừa sáng liền vội vã rời thành.

Tây Lâu Mạch vén rèm xe lên, nhìn xuyên qua bóng tối mờ ảo, nhìn về phía Thành thành sau lưng, nới đó có một người làm hắn trầm mê, hắn nghĩ như thế nào để chiếm làm của riêng, cuối cùng, cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ đến bên cạnh ta! Mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch híp lại, buông rèm xuống, quay đầu lại cao thâm khó lường cười một cái.

Ba người nhìn chủ tử nhà mình cứ vui vẻ thâm trầm như thế, cho là mình đã nói sai cái gì rồi, vội vàng cúi đầu, không hề lên tiếng, ngoan ngoãn hộ tống thái tử bọn họ trở về nước.

“Trận này coi như hắn thắng, nhưng cuộc kế tiếp...” U quang chợt lóe, hắn chợt thề với lòng.

Vân Thiển, ngươi đang giá để ta dốc hết tất cả để chiếm được ngươi!

Thái tử Lô quốc vừa ra khỏi thành, binh mã của hắn lập tức theo sát ra khỏi thành, linh gác cửa thành không có bất kỳ ngăn trở nào, giống như là đã được cấp trên hạ lệnh xuống

Rốt cuộc có ngày Cô Độc Úy vẫn phải ngồi lên đế vị Thánh hoàng triều, nam nhân ở cái tuổi chỉ gần mười chính, vậy mà lại đạp lên tầng tần thi thể leo lên được đế vị, như vậy cũng quá dễ dàng rồi.

Nhưng người La Sát Môn đột nhiên biến mất, cũng làm cho bọn họ hết sức nhức đầu, dù sao người ta cũng đã buông ra lời nói ngoan độc, phải hủy diệt Thánh hoàng triều của hắn. Mặc dù có lời nói của Cô Độc Úy an ủi, nhưng Vân Thiển vẫn cảm thấy lưu lại La Sát Môn chính là tai họa ngầm lớn nhất của bọn họ, La Sát môn này nhất định phải diệt, không thể lưu

Nhưng mà, Vân Thiển thật không biết, trừ La Sát Môn này, nàng tốt nhất còn phải đề phòng một người.

Năm năm sau, Binh bộ thư các..

Mặt nạ trắng tinh, bóng dáng tuyết trắng nhỏ nhắn, sạch sẽ xuất trần, im lặng!

Nồng nặc mùi sách, ngón tay bạch ngọc tinh xảo, lẳng lặng đảo qua một tập thư, toàn bộ sách trong các, chỉ nghe thấy tiếng lật sách nhẹ nhàng.

Trên người bóng trắng tản ra một thứ ánh sáng thần thánh, ánh sáng nhu hòa làm cho người ta cảm thấy một loại lực hút trước nay chưa từng có! Một nửa mặt nạ điêu khắc tinh sảo che giấu đi phong thái bên dưới làm tăng thêm một phần cảm giác thần bí! Một đôi mắt mặc ngọc toát ra ánh sáng tinh mỹ dưới mặt nạ, chỉ lộ ra cái càm cùng đôi môi mỏng dụ hoặc người nhìn.

Nha... cửa đại môn chợt bị người ta mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục đi vào, liền nhìn thấy một bóng dáng trắng tinh sạch sẽ trước mặt.

“Đại nhân!” Nam tử khom người hành lễ, hết sức cung kính, nhưng nhìn người như vậy, thân hình hắn chợt cứng lại.

Nghe được tiếng vang truyền tới từ sau lưng, thật lâu sau không thấy có người lên tiếng, mặt nạ từ từ nâng lên, làm cho nam tử kia hít một hơi khí lạnh, nhìn đôi môi cùng cặp mắt kia, hắn lại quên mất mục đích mình đến đây.

“Chuyện gì!” Như gió xuân thổi vào mặt, mang theo sự mê ly, làm cho người ta hết sức hưởng thụ.

Nam tử kia ngốc lăng, nhất thời không mở miệng được.

Gặp người trước mặt không lên tiếng, mặt nạ lại một lần nữa hạ thấp, tiếp tục xem quyển sách trên tay.

Lần nữa yên tĩnh.

“Cái đó...đại nhân...” Nam tử mặt quan phục lên tiếng, “Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng, ngài thế nào lại đang...” Lời nói kế tiếp của nam tử còn chưa nói xong.

Mặt nạ đột nhiên nâng lên, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là ngày vui cưới hoàng hậu của người kia.

Truyện Chữ Hay