Đế Vương Sủng Thần

chương 61-3: nhiếp hồn vũ náo động (phần cuôi)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Thiển từ nhỏ đã được hưởng hoàng ân, được kỳ vọng sẽ thành một đại thần nắm giữ binh quyền sau này, lại còn là chủ tử của Nhã các, có thể nói là văn cũng có mà võ cũng có, cho nên được mang danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là điều xứng đáng. Vì vậy chẳng trách được nàng có thể hấp dẫn ngàn vạn thiếu nữ và làm cho vô số nữ tử trở nên si cuồng.

Bất luận là thân phận cao quý, hay bá tánh bình dân, cũng đều mở to hai mắt, chú ý tới nhất cử nhất động của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân

Tràng diện như vậy, cho dù là sau lưng nàng còn có hai người, nhưng từ đầu đến cuối hai người này vẫn chưa từng được mọi người chú ý qua, ánh sáng trên người Vân Thiển quá rực rỡ, nên cho dù hai người này có đứng ở phía sau nàng nhưng cũng chẳng thể khiến mọi người chú ý.

Bản thân Doanh Doanh chính là một mỹ nhân, nhưng hôm nay vừa đến nơi này, nàng liền cảm thấy sắc đẹp của nàng căn bản chẳng thể nào với Vân Thiển, quá lắm là chỉ dễ nhìn mà thôi.

“Thật ngại quá, đã khiến cho mọi người mất hứng rồi!” Vân Thiển không đứng dậy, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Tiếng thét nhất thời nổi lên từ bốn phía, phá vỡ yên lặng, tràng diện hiện thời ồn ào đến nỗi không thể nào hình dung được.

Vân Thiển cười khổ, quay đầu hướng về phía Doanh Doanh cười nói, “Công tử nhà ngươi có phải thật là quá xấu hay không vậy!”

Doanh Doanh nhoẻn miệng cười một tiếng, “Công tử đang nói gì lạ vậy!”

“Doanh Doanh là vẫn chưa thấy lúc bổ công tử vừa đi ra khỏi, người nào người nấy thấy ta cũng làm như chưa từng thấy qua động vật lạ vậy!” Vân Thiển tựa như hơi bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.

Cô Nhật Quyết lại hướng về phía quần chúng thản nhiên nói một câu, ngay khi lời hoàng đế vừa buông ra, người của toàn trường lập tức không dám nói một câu, cho dù thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đang ở trước mắt, nhưng vẫn là không thể nào không để ý đến mặt mũi của hoàng đế

Tiếp theo là yến hội chính thức bắt đầu, cũng chính là lúc những người này nếu có ý trung nhân tại hiện trường, thì có thể vội vàng lên vũ đài biểu diễn tài nghệ mà mình tinh thông nhất, sau đó thì có thể hướng về ý trung nhân của mình mà biểu đạt tình cảm.

Vân Thiển vẫn có thể nhìn thấy, có rất nhiều nữ tử chưa lập gia đình đến phía Lý công công đang ở trước đài, viết tên mình cùng tên người kia xuống, nhìn mỗi người đều hưng phấn ghi tên, Vân Thiển mỉm cười lắc đầu.

Cô Độc Hồng bên cạnh, từ lúc nàng vừa vào liền một mực nhìn nàng không rời, ánh mắt nóng rực làm người ta khó có thể bỏ qua.

“Thiển nhi...” Âm thanh khàn khàn của nam tử bên cạnh vang lên.

Thân hình Vân Thiển hơi rung, khó khăn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Thái tử điện hạ!” Khom lưng hướng về phía hắn.

Một câu Thái tử điện hạ lại một lần nữa làm sắc mặt Cô Độc Hồng khẽ biến, “Thiển nhi, ngươi có biết đêm qua...”

“Chuyện của thái tử điện hạ không cần phải báo cáo với Vân Thiển!” Vân Thiển theo thói quen đưa ra vẻ mặt ôn hòa với nụ cười thanh nhã để từ chối.

Nàng không muốn trao đổi quá nhiều với hắn, trong hoàng cung ngày ấy, nàng đã nói đủ rõ ràng rồi, khi gặp lẽ, có lẽ bọn họ sẽ là địch nhân, hôm nay Cô Độc Úy vẫn chưa xuất hiện, cho nên, quan hệ đối địch của bọn họ đã muốn bắt đầu rồi.

Cô Độc Hồng, cho dù ta đối xử với ngươi tệ như thế nào đi nữa, vì sao...ngươi vẫn luôn như vậy!!!

Vân Thiển nàng chỉ muốn Cô Độc Hồng không cần đối tốt với mình như vậy nữa, muốn hắn chuyên tâm làm chuyện mà hắn nên làm, vì nàng chỉ cần duy nhất một người.

Nhưng cho dù biểu hiện của nàng có lạnh nhạt như thế nào, thì Cô Độc Hồng vẫn cố chấp như cũ, hắn đối với nàng, là không thể buông tay.

Một câu nói của Vân Thiển, làm cho sắc mặt đã tái của Cô Độc Hồng càng thêm tái nhợt vô sắc, Cô Độc Hồng như vậy, làm cho kẻ ngốc nhìn đến cũng biết hắn đang bị trọng thượng, Vân Thiển chung quy vẫn không dám nhìn qua mặt hắn, chỉ sợ chính nàng lại một lần nữa mềm lòng, lại hỏi đến trên người hắn có vết thương hay không, thật sự nhẫn nhịn đến thống khổ.

Doanh Doanh cùng Thanh Y sau lưng cũng nhìn đến Cô Độc Hồng, rồi lại quay đầu nhìn về phía công tử của bọn họ.

Không có bất kỳ ngôn ngữ nào, chẳng qua chỉ là lẳng lặng nhìn một bên mặt nàng, nhưng chỉ như vậy, Cô Độc Hồng hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn...là muốn có được nàng trọn vẹn, đúng vậy, toàn bộ nàng phải là của hắn.

Người ở nơi này đều không tự giác mà đưa ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển, cho đến lúc Vân Thiển nhìn lại, thì bọn họ lại tự giác đưa tầm mắt trở về phía vũ đài.

Trên đài là hai vị thiên kim tỷ thí, hai vị này đồng thời đều hướng về một vị tướng quân trẻ tuổi để bày tỏ tâm ý, vị tướng quân kia muốn xem cầm, cho nên bọn họ phải tỷ thí cầm nghệ.

Lại lấy âm làm chủ, Vân Thiển không khỏi nhíu mày, từ khi nào mà Thánh hoàng triều lại có nhiều hơn một vị tướng quân vậy?

Nhưng việc này cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, nàng nhìn chăm chú như vậy chẳng qua là đang thăm dò động tĩnh của Thuật quốc bên kia

Người nam nhân ngồi đối diện nàng, mắt của hai người đồng thời đối diện nhau, quả nhiên, nam nhân này sử dụng thuật dịch dung, đem bộ mặt thật của hắn che đật lại, hành động vừa rồi của Thuật quốc là có ý gì đây? Nếu như vừa rồi chính nàng không xuất hiện ở trong này, thì bọn họ sẽ tính làm như thế nào?

Mâu quang sắc bén của Vân Thiển vừa thu lại, vừa dời về phía thánh nữ Thuật quốc bên cạnh.

Thánh nữ Thuật quốc cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, bên trong ánh mắt đó chứa đầy phức tạp không thể nào hiểu nổi, Vân Thiển cũng là vô cùng khó hiểu nhìn nàng.

Cách xa nhau mười năm, nguyên lai là có rất nhiều sự việc đã trở nên không thể tưởng tượng được, mỗi người đều có mục đích riêng của chính mình, thế nhưng lại ở trong cùng một thời gian, tại cùng một địa điểm mà chạm mặt nhau.

Nàng không cho đây chính là duyên phận mà mọi người hay nói, vì cho đến bây giờ nàng vẫn không tin vào hai chữ duyên phận này.

Ai cũng biết, những người ở tại nơi này không có một người là người tốt, không có người nào mà không có mục đích riêng của mình. Mà mục đích của nàng, chính là chờ Cô Độc Úy xuất hiện, hoặc là...chờ Thuật quốc hành động.

Ánh mắt nàng tùy ý ngắm nhìn ra bên ngoài, nhưng lại vô tình thoáng nhìn qua một thân hồng ảnh, lẳng lặng đứng nơi góc chết, đó chính là vị trí mà nàng mới vừa đúng. Nhẹ nhàng chớp mắt một cái, bóng hồng ý đó rút trở về, biến mất không dấu vết. Theo bản năng, Vân Thiển liền hướng lên phía trên nhìn về phía Thủy Thu Tích.

Tựa như cảm giác được ánh mắt của Vân Thiển, Thủy Thu Tích cũng nhíu mày nhìn lại nàng

Cơ hồ như, khi Vân Thiển ngồi xuống, nàng liền đánh giá mọi người chung quanh một phen.

Cùng với tiếng đàn sâu kín, đang lúc mọi người nín thở, thì ánh mắt bọn họ cũng đều đặt trên bóng bạch y kia, Vân Thiển cười khổ. Mỹ nhân, bất luận là vui vẻ vì đều gì, cũng đều có thể làm động lòng người!

Tây Lâu Thiên nhìn ý trung nhân của mình, trong lòng đã sớm rục rịch, nếu như bên cạnh nàng không phải là Tây Lâu Mạch, có lẽ, nàng đã sớm đi lên trò chuyện cùng Vân Thiển.

Không hề nhìn bất luận kẻ nào, chẳng qua là nhẹ nhàng hướng về phía Doanh Doanh ở sau lưng cười một tiếng, “Doanh Doanh, ngươi cảm thấy hai vị tiểu thư kia đàn như thế nào!”

Vẫn đứng sau ánh mắt cảm thụ của mọi người, Doanh Doanh có chút hoảng hốt cúi đầu, “Công tử đây là đang cho Doanh Doanh đánh giá sao!” Có lẻ chưa bao giờ cảm nhận được ánh mắt của nhiều người như vậy nên Doanh Doanh có chút không được tự nhiên.

“Trong trẻo thanh khiết”

“Tao nhã nhẹ nhàng”

Vân Thiển nghi ngờ, “Đây là đánh giá của Doanh Doanh! Cũng không tệ!” Gật gật đầu, không quản đến ánh mắt đang càng ngày càng nóng cháy của người khác đặt trên người nàng, hướng về Doanh Doanh cười một cái.

Thanh Y bên cạnh giật giật khóe miệng, không biết công tử đây lại đang muốn làm gì.

Đang lúc Vân Thiển cứ vừa nói vừa cười như vậy, có người lại đem tầm mắt hướng về trên người Doanh Doanh, nữ tử này lúc nào cũng đi theo phía sau lưng Vân Thiển, mà Vân Thiển cứ liên tục cười đùa với nữ tử này! Bây giờ tỏng mắt mọi người đều là như vậy!

Ánh mắt ghen tỵ phẫn hận của đông đảo nữ nhân đều trừng trừng về phía Doanh Doanh, đừng nói là nữ nhân, ngay cả Cô Độc Hồng bên cạnh cũng hết cầu mong mình có thể thay thế vị trí của Doanh Doanh. Có thể cùng Vân Thiển cười nói vui vẻ, đó là loại vinh hạnh đến cỡ nào...

Cảm thụ được những ánh mắt mãnh liệt của cả nam nhân lẫn nữ nhân, Doanh Doanh không khỏi rung một cái, tiếp theo chính mình kiên quyết không thể trò chuyện cùng công tử nữa, để tránh nhân tai có thể giáng xuống.

“Thanh Y....” Thấy Doanh Doanh không nóng cũng không lạnh, Vân Thiển quay đầu hướng về phía Thanh Y.

Thanh Y không tự chủ lùi về sau một bước, “Công tử!” Mặt không chút thay đổi.

“Không có chuyện gì!” Vân Thiển cười yếu ớt, xấu hổ lắc đầu, tựa như bất đắc dĩ nhắm mắt lạ nghe tiếng đàn trên đài.

Âm ngừng, cuộc tỷ thí của hai thiên kim đã kết thúc.

Mọi người phía dưới đang bắt đầu đánh giá người nào sẽ thắng cuộc, người thắng đã sớm chuẩn bị xong hoa hồng.

Nhìn tình hình như vậy, khóe miệng Vân Thiển không khỏi nâng cao, cảm thấy người ở nơi này quá sức buồn cười. Không nghĩ tới nhân sinh lại có thể có trò chơi bức bách như thế này! Chỉ cần người thắng bày tỏ, thì đối phương liền không còn sự lựa chọn nào, cho dù chính mình không thích nhưng cũng phải nhận.

Kế tiếp, Vân Thiển nhìn thấy vị nữ nhân thắng cuộc cầm hoa hồng đối với một nam nhân mà biểu đạt tình cảm, mà tên nam nhân lại không thể nói bất kỳ lời cự tuyệt nào, chỉ đành phải mang vẻ mặt đau khổ mà tiếp nhận!

Một màn như vậy trước mắt làm cho môi của Vân Thiển giương càng cao, thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Thanh Y cùng Doanh Doanh sau lưng đồng tình nhìn Vân Thiển, vào lúc này mà công tử còn rảnh rỗi ở chỗ này mà cười người khác, nàng chẳng lẽ không có nhìn thấy mới vừa rồi sau khi nàng xuất hiện thì một đống lớn nữ nhân đã hướng đến Lý công công mà ghi danh sao?

“Thiển nhi!” Vân Phi ngồi cách nàng một chỗ nhàn nhạt kêu một tiếng.

Vân Thiển thiếu chút nữa liền quên mất phụ thân của mình đang ngồi bên cạnh, nhanh chóng ngừng nụ cười, sắc mặt nàng trong nháy mắt đen đến đáng sợ, “Phụ thân, chẳng lẽ người lại muốn...”

“Nếu biết thì liền an phận cho ta!” Vân Phi âm trầm nói, ánh mắt còn liên tiếp nhìn về hướng Lô quốc bên kia.

Nhìn theo ánh mắt của phụ thân nhìn qua, chỉ thấy Tây Lâu Thiên đang hướng về phía nàng thẹn thùng cười một tiếng! Vân Thiển trầm mặt, tiểu cô nương này lại yêu mình? Nhìn lại phụ thân mình một chút, một bộ dáng thập phần hài lòng, Vân Thiển chỉ cảm thấy mình không nên để cho Vân Phi thấy Tây Lâu Thiên.

Lúc ở hoàng cung đại yến, Tây Lâu Thiên đã biểu lộ ý ái mộ đối với nàng, bộ dạng của nàng ta lại mỹ miều thiện lương, cầm kỳ thi họa đều thông, lại còn là một vị công chúa, lão cha nàng không thể không hài lòng.

Thấy dáng vẻ phụ thân, chuyện này đã rõ mười mươi, tim Vân Thiển chợt run lên, “Khụ! Cái đó...phụ thân...người đừng có suy nghĩ khác, mẫu thân nói ta chưa thích hợp cưới thê tử...”

Vân Thiển thấp giọng hạ khí, lại gặp Vân Phi hung hăng trừng mắt.

Lão cha trừng mắt, phận làm con thì dám làm thế nào.

Truyện Chữ Hay