Biết Vân Thiển muốn chạy trốn, Cô Độc Úy vội vàng đem nàng cuốn vào trong ngực hắn, “Thiển nhi, vì sao không cho ta biết sớm hơn một chút?” Hiện tại Cô Độc Úy hắn thật muốn bức hỏi cái tên Vân công tử vô lương tâm kia.
Vân Thiển không dám tránh hắn, chỉ nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi không phải đã nói không tức giận ta sao? Ta cũng do bất đắc dĩ, huống hồ, ta lúc nào đã thích mang thân phận nam tử này không? Nếu ngươi muốn trách ta thì có thể tùy ý, nhưng đáp ứng ta là không được tức giận...” Vân Thiển sợ hắn bị đả kích, vội vàng giải thích. Thậm chí là chuyện của Lạc Song cũng nói ra, đem tất cả tiền căn hậu quả đều đưa ra hết.
Cô Độc Úy nghe xong mặt không có chút thay đổi nào, nhìn không ra trong lòng hắn có ý gì.
Cuối cùng, Vân Thiển quay đầu nhìn hắn, “Trong nửa năm, chuyện này còn xin Hoàng thượng của chúng ta hảo hảo cất giữ, đừng tiết lộ ra ngoài...” Vân Thiển cũng không muốn bị lão nương thu thập đâu.
Aiz, đều nói con người là động vật ích kỷ, quả nhiên không sai.
“Nhưng ta muốn xem Thiển nhi mặt nữ phục...” Ánh mắt sáng hoắc nhìn chằm chằm Vân Thiển hồi lâu, giống như đang đánh chủ ý cái gì, “Thiển nhi đem sự thật đã ẩn nhẫn lâu như vậy nói ra thật không dễ, không bằng hôm nay chúng ta thống khoái uống rượu, như thế nào?” Nhớ tới tình cảnh năm ấy bọn họ uống rượu bên hồ, nếu Vân Thiển mặt nữ phục, có phải sẽ có một quang cảnh khác hay không, hắn thật muốn nhìn Vân Thiển như vậy.
Vân Thiển ngưng mắt nhìn hắn, “Ngươi không giận?” Kỳ quái, nàng giấu hắn lâu như vậy, thế mà bây giờ hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi sao? Có điểm gì không thích hợp! Vân Thiển hoài nghi đánh giá Cô Độc Úy từ trên xuống dưới.
“Mặc kệ Thiển nhi là nam hay nữ, đều là Thiển nhi của ta, không phải sao! Chẳng lẽ nam thì phải còn nữ thì không phải?” Ánh mắt nóng cháy của Cô Độc Úy nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mỹ của Vân Thiển.
Điều này thì Cô Độc Úy đã từng nói qua, nhưng mà, sự thật cùng tưởng tượng không giống nhau, “Úy ca thật sự không giận Thiển nhi? Ta lừa gạt ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác khổ sợ ngươi đều không có?” Không nên a.
“Vì sao khổ sở? Thiển nhi không phải nói ngươi có nỗi khổ sao, Chuyện Thiển nhi là nữ nhi chẳng lẽ càng không đáng cao hứng! Người đâu....” Cô Độc Úy cười vui mừng, hướng về phía ngoài điện hô.
Vẫn đứng bên ngoài cửa điện Thấm Lan nghe được âm thanh Cô Độc Úy, lập tức mở cửa đi vào, “Hoàng thượng!” phúc thân chờ đợi Cô Độc Úy phân phó.
“Hôm nay trẫm muốn uống một lý với đại nhân, đem rượu tốt và trong cung và thức ăn đến Tử Kim điện!” Tâm tính Cô Độc Úy dường như rất tốt, nói chuyện không hề giống một hoàng đế chút nào.
Dung nhan tuyệt mỹ của Thấm Lan không hề có nửa điểm biểu tình gật đầu, “Dạ! Nô tỳ lập tức phân phó xuống dưới!” Thấm Lam nhận phận sự lui xuống.
Phía sau, Vân Thiển mới chú ý tới Thấm Lan này hoàng toàn không giống người thường, bộ dạng thập phần xuất sắc, khí chất lại không giống với các cung nữ khác, nữ tử tuyệt sắc như thế lại xuất hiện bên người nàng, mắt không tự giác nheo lại.
“Ta nhớ cung nữ mới vừa rồi tên Thấm Lan....” Dường như khi nào thì chính nàng nghe nàng ta mở miệng nói qua tên này, lúc ấy nàng cũng không chú ý bao nhiêu.
“Là người Thái hậu đưa tới, như thế nào, Thiển nhi thích...” Cô Độc Úy nghịch tóc Vân Thiển, chậm rãi nói.
“Người thái hậu?” Vân Thiển thật không nhìn ra nữ tử như vậy là người của thái hậu, thật đúng là ngoài ý muốn, “Nàng này không đơn giản, không chỉ có bộ dáng xuất chúng, hơn nữa, võ công cũng không tệ, càng đáng quý là...” Nhìn đến bộ dáng của nàng như thế nhưng lại không có lộ ra biểu tình khiếp sợ như những người khác, lại càng không có biểu tình đình trệ, thật giống như máy móc, người như vậy....
“Đây là người đắc lực nhất của thái hậu, chính thức đưa cho Thiển nhi, nếu Thiển nhi thích thì giữ lại, nếu không thích, sợ phiền toái thì ta có thể đưa nàng...”
“Không cần! Ta thích như vậy...” Có một người như vậy bên cạnh cũng không tồi, cho dù là người Thái hậu. Trên người của nữ tử này mặc dù có hơn thở giết chóc, nhưng khi đối mặc với nàng thì không có một chút điểm sát khí nào, cho nên, nàng mới có thể yên tâm như vậy.
“Thiển nhi thích là tốt rồi...” Không khỏi phần trần, hắn đội nhiên xoay người đem Vân Thiển đặt trên tháp thượng, không hề băn khoăn tìm kiến phiến môi đỏ mọng, sau khi biết Vân Thiển là nữ, Cô Độc Úy liền không còn một chút do dự nào.
“Ngô!”
“Hoàng thượng, đại nhân, nô tỳ đã đem rượu lên...” Thẩm Lan hợp thời xuất hiện, nhìn hai người đang quấn nhau trên tháp thượng nhưng lại không có nửa điểm phản ứng, trực tiếp hướng về phía sau vẫy tay.
Tay rơi xuống, lập tức có cung nữ thái giám đem đồ nóng hôi hổi cùng rượu đặt trên chỗ trước tháp.
Vân Thiển bất đắc dĩ đẩy tên Cô Độc Úy không biết tiết tháo kia ra, đứng dậy, đi đến bàn đồ ăn, nhìn đồ ăn này, bụng nàng cũng bắt đầu có chút đói, ánh mắt còn ngắm Thấm Lan làm việc nhanh đến mức không bình thường.
Đợi tất cả mọi người bài trí tốt trong phòng, Thấm Lan mới phúc thân nói với hai người, “Thỉnh hoàng thượng, đại nhân dùng chậm! Nô tỳ cáo lui!”
Cô Độc Úy vung tay áo, ý bảo nàng có thể lui xuống.
Lúc này Thấm Lan mới xoay người chạy đi.
Cô Độc Úy cũng không thèm để ý cung nữ này xuất sắc như thế nào, không làm sao được, trong mắt hắn chỉ có Thiển nhi của hắn, những người khác đều là vật vô hình. Cô Độc Úy rót rượu cho bọn họ, trực tiếp kéo Vân Thiển vào trong lòng, cầm ly rượu ngon trong tay lên, “Rượu ngon tất nhiên là để mỹ nhân uống trước!”
Vân Thiển ngốc lăng, cuối cùng vẫn tiếp nhận ly rượu này trực tiếp uống
Nhìn động tác của Vân Thiển, mắt Cô Độc Úy hơi nheo lại, nhìn như có ý đồ, nhưng Vân Thiển ngửa đầu uống rượu nên tự nhiên là không phát hiện.
“Thiển nhi cảm thấy rượu này như thế nào?” Cô Độc Úy cười gian hỏi, trong lòng thầm khen Thấm Lan này làm việc thật đúng ý hắn, vậy mà rất hiểu ý của hắn, đem đúng rượu lạt Dã Tàn tửu này ra, không khỏi hài lòng gật đầu.
(nhamy: theo bản convert thì ghi là ‘vô cùng tàn nhẫn rượu’, ta thì dở ba cái dzụ tìm được từ Hán Việt lém nên để là Dã Tàn tửu; ‘dã’ là vô cùng; ‘tàn’ trong tàn nhẫn, bạn nào có ý hay thì cho ta biết nhen)
“Ừm, so với các loại rượu trước thì có cay hơn một chút!” Một ly rượu uống vào chỉ có một cảm giác này, nhạt!
“Rượu ngon như vậy Thiển nhi tất nhiên phải uống nhiều một ít, rượu này rất có lợi với thân thể!” Thời điểm vào đông này uống rượu như vậy thì rất dễ say, mà hắn muốn ở đây chính là, say!
(nhamy: Úy ca, mất hình tượng quá nha, muốn chuốc say Thiển tỷ, hừ hừ!!!)
Vân Thiển trề môi, “Úy ca muốn Thiển nhi uống rượu? Cái này có thể xem như trừng phạt Thiển nhi giấu diếm không?” Nàng dư biết Cô Độc Úy muốn làm gì.
Cô Độc Úy cũng không sợ bóc trần, cười càng tà ác, “Xem như vậy đi, cho nên, Thiển nhi nổ lực làm mình say đi...” Hắn giở trò.
Vân Thiển lại uống một ly, nghiên mặt đánh giá vẻ mặt tinh tế cười gian của Cô Độc Úy, sắc mặt đỏ ửng, dường như đã hiểu được ý đồ Cô Độc Úy.
Nhưng mà, như thế thì có sao đâu, nếu nàng nhất định là hắn thì so đo làm gì, chính nàng cũng thường lừa gạt hắn mà. Nghĩ thông suốt, Vân Thiển một ly uống cạn, Cô Độc Úy lại rót một ly.
Cô Độc Úy nghiêng đầu nhìn tuyết bao phủ đầy màn đêm, quay đầu nhìn vẻ mặt sớm đỏ ửng của Vân Thiển, Thiển nhi quả nhiên là thiên hạ tuyệt thế vô song!” Nói xong, hớp một ngụm rượu nhạt đè ép lên môi Vân Thiển, hung hăn hôn xuống.
Một cỗ hương rượu chảy xuôi xuống, con ngươi mặc ngọc của Vân Thiển trong nháy mắt nhiễm sắc thái mê ly.
Tuyết trắng phiêu phiêu, ánh trăng ảm đạm lẳng lặng chiếu vào Tử Kim điện, sa mạn phiêu phiêu trong điện có chút không quá chân thật.
Ánh nến trong Tử Kim điện dấy lên hai ly rượu bạch ngọc, hai tuyệt thế nam tử cùng nhau đối chén.
Tình cảnh này, thật sao như thơ như họa
Một thân bạch y trắng hơn tuyết, vẻ đẹp của bông tuyết rơi xuống còn kém xa hào quang diễm lệ của bạch y, dung nhan quỷ thần điêu khắc, giờ phút này lẳng lặng nâng đôi môi, nhìn như đã có men say nên hết sức tuyệt mỹ, sóng mắt như đọng sương mù...
Trái tim Cô Độc Úy dường như bùng nổ, đập vô cùng lợi hại!
Vân Thiển như vậy là cho người ta ý loạn tình mê.
Ẩn nhẫn mấy năm, Cô Độc Úy vẫn luôn bận tâm thân phận nam tử của người trước mắt, mỗi một vẻ mặt của Vân Thiển, mỗi một động tác, mỗi một lời nói, đối với hắn đều là tra tấn, sự tra tấn kiều diễm...
Vân Thiển căn bản không biết Cô Độc Úy rốt cuộc đã dùng bao nhiêu định lực mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được các loại xúc động muốn có được nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều xâm nhập vào tim hắn.
Nhưng mà, sau khi biết được nàng là nữ nhân, Cô Độc Úy còn có thể chịu được sao? Vân Thiển tự biết tối nay chính mình trốn không thoát, tận tâm làm mình say, nhưng mà, vô luận có uống bao nhiêu, nhưng người trước mặt vẫn cứ rõ ràng.
“Thiển nhi...” âm thanh khàn khàn cơ hồ không nghe thấy.
Giây tiếp theo, Cô Độc Úy đã cuối xuống ôm lấy nàng, đi nhanh vào phòng ngủ, đem này đặt trên giường.
Nhìn Vân Thiển khép hờ nửa mắt, Cô Độc Úy đem ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi thật dài kia, giống như trúng mê dược, lẳng lặng nhìn Vân thiển.
Cô Độc Úy duy trì tia lý trí cuối cùng. Tiếng nói nhẫn nại mà gợi cảm khàn đục, “Thiển nhi, giờ khắc này, nàng có giao chính mình cho ta không?”
Con ngươi mặc ngọc của Vân Thiển thâm tình dừng trên mặt hắn, “Khi Thiển nhi còn sống, chỉ là người của Úy ca ca!”
Không có áp lực, Cô Độc Úy trong nháy mắt như núi lửa bùng nổ!
Bạch ngọc quan rơi, mái tóc thật dài rớt xuống hai bên vai.
Ánh nến bập bùng, nhất thời chiếu rọi một cảnh xuân.
Ánh nến lay động “xích” một cái rồi tắt đi, luồng khói nhẹ lượn lờ bên trên, theo tuyết trắng ngoài cửa sổ đồng loạt tan trong gió.
Trong đại diện bỗng nhiên tối xuống làm cho nụ hôn càng trở nên kịch liệt, nóng rực, mang theo một chút chờ mong không thể nói rõ, bá đạo mà điên cuồng xâm chiếm.
Nụ hôn tinh tế tràn khắp thân thể nàng, một nửa là đàn áp, một nửa là dịu dàng, từng dấu hôn ngân hiện ra như hoa đào lạc giữa nền tuyết trắng xóa.
Cửa sổ bị gió tuyết làm mở ra, từng bông tuyết tiến vào, dừng trên sa mạng, sa mạng bằng lụa mỏng tung bay trong gió.
Sau tầng tầng lớp lớp màn bằng châu sa màu vàng lượn lờ ngân lên từng tiếng cúi đầu thở dốc, tiếng nhẹ giọng nỉ non, tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Sau màn trướng xuân sắc kiều diễm.
Vân Thiển là người của Cô Độc Úy, chuyện này đã định thành kết cục, không ai có thể sửa đổi được.