Cô Độc Úy sau khi hạ triều, vội vàng chạy về ngự thư phòng, nơi nào có Vân Thiển, chính là nơi mà hắn mong ngóng, vĩnh viễn không thay đổi!
Lý công công đang cầm một đống tấu chương lớn cần phê duyệt vội vàng chạy ở phía sau, nhưng vẫn liên tục bị bỏ lại càng lúc càng xa... Mà tứ tướng ở phía sau người đang vội vã chạy theo này hai mắt nhìn nhau, nhìn hoàng thượng đang vội, ánh mắt nhìn theo người “không được” truyền ra từ miệng đại nhân, đến nay họ vẫn còn bán tính bán nghi lời nói lúc đó
Nghe được âm thanh phía sau, Vân Thiển vẫn đang đứng yên trong điện vội vàng quay đầu lại, “Vi thần tham kiến Hoàng thượng!” Nghiêm cẩn hành lễ, không khác gì các vị quan viên bình thường.
Nhìn Vân Thiển như vậy, vốn hắn định tiến đến ôm Vân Thiển thật chặt trong ngực, nhưng nhìn sắc mặt Vân Thiển nên cái gì hắn cũng không dám làm, sợ nếu hành vi của mình lại chọc giận Vân Thiển, thì Cô Độc Úy hắn sẽ khổ sở vô cùng, đè nén lại nội tâm xúc động, khóe môi nhếch lên.
Tứ tướng phía sau đang cùng Vân Thiển đứng một vị trí, trước một hoàng đế cao cao tại thượng, ánh mắt cổ quái đánh giá qua lại giữa hai người.
Cô Độc Úy tự nhiên cũng thấy đến ánh mắt cổ quái của tứ tướng nhìn mình, nhớ đến lời “không được” do chính miệng Vân Thiển truyền ra, trong lòng không khỏi tức giận, tiểu tử này dám tung tin đồn loạn như vậy, hiện tại bất luận dù hắn đi đến đâu, người của hắn cho dù không dám nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt cổ quái của bọn họ dời qua người mình, ngay cả nữ nhân cũng đều cách mình rất xa, lại cả đến tứ tướng cũng cả ngày dùng ánh mắt thương cảm mà nhìn hắn, hắn có thể không thẹn quá hóa giận sao?
“Ái khanh!” Đi đến trước mặt Vân Thiển, Cô Độc Úy híp mắt nói.
Vân Thiển nghe được tiếng hắn kêu mình, cúi đầu nói, “Có thần!”
Cô Độc Úy chuyển tới bên người Vân Thiển, Ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm mảng da trắng như tuyết trên mặt nàng, “Phi tử của trẫm đều bị ngươi cưỡng chế đi mất hết, người làm sao bồi thường tổn thất này cho trẫm?” Cô Độc Úy đột nhiên cúi đầu thấp, rồi dời đi lên, nhẹn nhàng phun nhiệt bên cạnh cổ Vân Thiển, ý đồ hết sức rõ ràng
Thân hình Vân Thiển cứng đờ, Cô Độc Úy này thế nhưng làm như vậy trước mặt tứ tướng, sắc mặt ầm ầm hồng lên, cố nén thân hình nhẹ nhàng run run, nghiêm trang chấn chỉnh thân hình.
Cao giọng trả lời, “Hồi hoàng thượng, đó là bởi vì Hoàng thượng không được, may mà thần làm người tốt, miễn cho các cô nương phí hoài tuổi thanh xuân...” Tuy nói cô nương kia không phải do Cô Độc Úy tuyển chọn, nhưng mà, theo từ miệng Vân Thiển nói ra liền biến thành Cô Độc Úy tự mình lựa chọn và gia phong hoàng hậu.
Cô Độc Úy nguy hiểm nheo con ngươi đen, “Nga? Vậy trẫm có cần phải cảm tạ đại ân đại nghĩa của ái khanh không?”
Vân Thiển nhớ đến hành vi của chính mình, thật đúng là có chút ngượng ngùng, giờ phút này lại có người ngoài ở đây, chỉ có thể làm bộ đứng đắn nói, “Hoàng thượng không cần cảm tạ vi thần, đây là việc thần tử nên làm vì dân vì nước ...”
“Nga? Xem ra, thần tử của trẫm đều là người tốt vì dân vì nước, một khi đã như vậy, trẫm "không được", ái khanh có thể vì dân vì nước mà chữa trị cho trẫm?”
Tê...! Mọi người nghiêng đầu rút một hơi, hoàng thượng đây là đang tự thừa nhận mình “không được” sao? Nhưng mà, “bệnh không được” này đại nhân có thể chữa khỏi à?
Sắc mặt Vân Thiển đỏ bừng, vội vàng cuối đầu, ngăn chặn khuôn mặt đầy nhiệt lượng, ho nhẹ một tiếng, đạm thanh nói, “Hồi hoàng thượng, thần không phải thái y, thứ tội thần vô năng...” Vân Thiển liếc mặt một cái, nghiêm trang trả lời.
Thân thể Cô Độc Úy đến càng gần, cúi đầu đến nỗi cơ hồ vùi vào cổ Vân Thiển, “Ái khanh, bệnh của trẫm cho dù thái y đến đây cũng không trị nổi, chỉ có ái khanh mới có thể khôi phục lại cho trẫm trạng thái dũng mãnh vô địch, như thế nào, ái khanh đây là không muốn sao?”
Nghe Cô Độc Úy không biết xấu hổi nói, Vân Thiển cơ hồ muốn phun huyết, người người nghiêng tai đến bên đây nghe ngóng cũng suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Vân Thiển thật sự muốn đánh cho tên đang nói năng lộn xộn này một cái, ôm quyền nhanh chóng nói, “Thần không dám, nếu hoàng thượng đã nói thần có thể trị tốt cho hoàng thượng, vậy thì đến đây đi!” Cuối cùng Vân Thiển giương mắt, nghĩa bất dung từ quyết tâm di chuyển thân thể ngăn trở tầm nhìn của tứ tướng bên cạnh, lặng yên vươn bàn tay bạch ngọc về phía dưới
Khóe môi giương lên, ý tà mị ngày càng tăng lên, “Ừm, đây mới là ái khanh tốt của trẫm! Ách? Ngươi làm gì vậy?” Một giây trước Cô Độc Úy còn đang hưng phấn, giây tiếp theo gặp động tác của Vân Thiển liền trực tiếp cứng đờ.
Động tác lặng lẽ của hai người biến thành tò mò đối với mấy người phía sau, ngẩng đầu dài ra nhìn hai người đang dính sát nhau thành một chỗ
“Không phải hoàng thượng “không được” sao? Thần ở đây sẽ lấy tay hỗ trợ hoàng thượng “lên”...” Vân Thiển vương tay đụng phải cái địa phương kia, lại vội vàng lui về phía sau một chút, vẻ mặt vô tội nhìn Cô Độc Úy, cố nén ý cười nơi đáy lòng.
Cô Độc Úy...
“Chậc!” Rốt cuộc Phó Vãn Tình cũng không nhịn cười nổi, thực không nể mặt phun cười thành tiếng
Ba người nam nhân đứng bên cạnh vẫn là vẻ mặt ẩn nhẫn, nhưng lại vặn vẹo không bình thường.
Bị trêu chọc nên Cô Độc Úy dùng gương mặt âm trầm quét mắt về phía Phó Vãn Tình đang cười ra tiếng, gương mặt trắng nõn của Phó Vãn Tình trong nhất thời lại im bặt, vội vàng cố nén ý cười, nàng không có khả năng đắc tội cùng hoàng đế a
“Ha ha ha!” Tiếp theo là một tràn cười không chút nể mặt vang lên, vọng ra toàn bộ đại điện
Mọi người ngốc lăng, kinh ngạc nhìn người đang cười lớn mà không hề để ý đến hậu quả
“Ái khanh...” Ẩn nhẫn âm hàn
Vân Thiển tận lực ngừng cười, “Thực xin lỗi, vi thần chính là...” Nhịn không được, nhìn ánh mắt mong chờ kia của Cô Độc Úy, trong lòng hắn khẳng định là đang nghĩ tới cái địa phương tốt nào rồi, sau đó lại bị chính nàng rõ rõ ràng ràng phá vỡ, khó trách Cô Độc Úy lại mang sắc mặt dọa người như vậy.
“Chỉ là cái gì...” Đồng tử lạnh lẽo co rụt lại, bàn tay theo thói quen đưa về phía người trước mặt, đem cả người nàng ôm vào ngực, nhìn thẳng gương mặt đang đầy ý cười của Vân Thiển, mũi nhẹ nhàng hít thở mùi thơm thản nhiên kia
Vân Thiển vội vàng ngừng cười, đột nhiên nghiêm túc động thủ đẩy hắn ra, ở trước mặt thần tử hoàng đế như vậy thì còn ra thể thống gì, tùy ý động tay động chân với nàng, không có chút gì đứng đắn, “Chính là muốn cùng hoàng thượng thương nghị!” Vân Thiển hừ một tiếng, thản nhiên nhìn tứ tướng, thản nhiên quét mắt nhìn sắc mặt không tốt của Cô Độc Úy
Cô Độc Úy thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ.
“Ái khanh muốn cùng trẫm thương nghị chuyện gì?” Nàng ghi nợ, chẳng lẽ hắn còn sợ nàng quỵt nợ?
“Vì sao phải vội vã làm chuyện như vậy, hoàng thượng đây chính là tự tăng gánh nặng cho mình sao!” Vân Thiển không hiểu, chính nàng đã cam đoan như vậy, chẳng lẽ hắn còn chuyện gì băn khoăn?
Nhìn người đang phục thân, Cô Độc Úy âm thầm thở dài một tiếng, “Thiển nhi không phải đã đáp ứng hẹn ước nửa năm?”
“Đã đáp ứng!” Có thể không đáp ứng sao, ngươi đã chiếu cáo thiên hạ rồi còn gì.
“Vậy hôm nay Thiển nhi liền chuyển đến Tử Kim điện...”
Trong lòng Vân Thiển vừa động, “Ngươi lại tự tiện chủ trương?”
“Là nhạc mẫu đại nhân muốn đuổi ngươi vào đây!” Cô Độc Úy cười đến âm hiểm
Vân Thiển chán nản, nhớ tới giao ước nửa năm cùng mẫu thân thực bực bội, phải chi nàng được bộc lộ thân phận, để nhìn xem biểu tình của mẫu thân đại nhân luôn đắc ý của nàng sẽ như thế nào!
“Nhạc mẫu đã xuất phát đi biên cảnh, có nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ đại nhân sẽ có thêm nhiều phần thắng!” Cô Độc Úy cuối cùng nhắc nhở Vân Thiển một câu. Có Lạc Song hỗ trợ, hai phu thê bọn họ tác chiến đều có thể cưỡng hãn hơn so với bọn họ, nếu thực lực không cao, năm đó bọn họ vốn không có tư cách giúp đỡ Cô Nhật Quyết thượng vị, nói ra thì hai người bọn họ là một đôi mãnh tướng.
Vân Thiển khóc không ra nước mắt, thảo nào hôm nay thức dậy liền không nhìn thấy bóng dáng lão nương, còn nói là hai ngày nữa sẽ xuất phát đi biên cảnh, vậy mà... chó má thật, đều là ích kỷ, không muốn để nữ nhi cảm thụ được tình cảm phụ mẫu!
“Ngươi không sợ hai phu thê bọn họ làm hỏng sự tình sao?” Vân Thiển ngưng trọng nhìn Cô Độc Úy, khi nào thì hắn cũng bắt đầu biết tín nhiệm người khác rồi?
Cô Độc Úy mím môi, ánh mắt đầy ý cười, “Hai vị kia không phải là đã đem con của bọn họ đặt vào tay ta sao?”
Vân Thiển lập tức đen mặt, dám đem nàng ra mua bán
“Hoàng thượng, trước mặt tuy bọn họ tuy không hành động, nhưng đại quân hai quốc gia này lại áp sát biên cảnh, nhưng sợ là bọn họ sẽ tùy thời hướng đánh Thánh hoàng triều!” Hạ Ký Phong lo lắng nói
Lo lắng của hắn không phải là không có lý, người của bọn họ thâm nhập vào được, tuy không biết do nguyên nhân gì, nhưng dường như mục đích của bọn có một điểm giống nhau, muốn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
Lông mày và lông mi Cô Độc Úy hơi nhíu, đây cũng là điều hắn lo lắng nhất, sợ bọn họ lại dùng chiêu gì lẻn vào Thánh hoàng triều mang Vân Thiển đi, võ công của Thiển nhi hắn rất tin tưởng, nhưng nếu lại có đầy cao thủ dũng mãnh như hôm qua thì như thế nào? Khi đó nếu hắn không đuổi theo kịp, sợ rằng Vân Thiển đã sớm bị bọn họ mang đi hoặc giết chết
“Hoàng thượng không cần lo lắng bọn họ lại động đến đại nhân, trải qua thất bại vừa rồi, bọn họ cũng không dám phạm lại sai lầm như vậy!” Nhìn ra lo lắng của Cô Độc Úy, Văn Đan Hàn nhìn Vân Thiển đang yên lặng một bên mở miệng nói.
Nghe bọn họ đang quay quanh mình bàn bạc, Vân Thiển nhíu mày
“Quả nhiên lại là vì ta?” Thái tử Lô Quốc yêu mình? Thật sự có thể sao? Cho dù hắn là như vậy, thì Thuật quốc là vì cái gì, vì sao muốn dẫn mình ra khỏi cung? Muốn mạng mình? Hay vẫn muốn dùng mình uy hiếp Cô Độc Úy?
“Cũng không hoàn toàn” Phó Vãn Tình đương nhiên biết Vân Thiển bởi vì việc này mà áy náy, vội vàng chen vào nói
Cũng không hoàn toàn sao, vậy thì vẫn là vì nàng mới phát sinh chuyện này, nàng không nghĩ mình cũng có thể trở thành tội nhân. Chung quy vẫn vì khuôn mặt này, vì một thân khí chất phát ra quá tự nhiên, lại mang đến cho nàng một con đường vô cùng khó khăn.
“Có ta ở đây, Thiển nhi còn sợ gì!” Cô Độc Úy đứng trước mặt an ủi.
Vân Thiển cười chua xót, “Chỉ cần đứng cạnh ngươi dưới bầu trời này, ta còn sợ sợ gì...”
Có lời nói này của Vân Thiển, tâm Cô Độc Úy như được lấp đầy, “Như vậy thì ta yên tâm! Lát nữa Thiển nhi cùng ta đi xem Tử Kim điện chúng ta sẽ ở như thế nào!”
Vân Thiển mặc kệ hắn không đứng đắn, “Trước tiên các ngươi muốn ứng phó với tình trạng trước mắt như thế nào!” Bọn họ không thể ngồi chờ chết. Chẳng lẽ thât sự muốn hai phu thê kia canh giữ ở biên cảnh không trở lại?
“Chờ!” Từ môi Cô Độc Úy tràn ra một chữ.