Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Trong ba năm, nội lực của Lãnh Nguyệt tiến bộ kinh người. Không những nàng từ một kẻ không có căn cơ thì nay mười phần nội lực của cơ thể trước đã hoàn toàn thu về, thậm chí còn tiến xa hơn. Cái này tiến bộ quả thực khủng bố đi. Dùng ba năm để đạt tới cảnh giới mà người khác dùng cả đời để cố gắng cũng không thể chạm tới. Quả thực là yêu nghiệt.
Chừng này thời gian, mọi chuyện cũng đã lo ổn thoả rồi, cũng đến lúc cần sử dụng đến thế lực của riêng mình thôi.
Tại Nguyệt Cung.
Cửu công chúa một thân y phục màu lam nhẹ nhàng, chậm rãi bước ra ngoài sân. Tay áo thêu từng đoá lưu vân bằng chỉ vàng tinh xảo, làm nàng trông tựa như tiên tử hạ phàm, cũng không làm giảm đi phong thái yểu điệu lại mang theo nhàn nhạt xa cách. Lãnh Nguyệt huýt sáo làm hiệu, lập tức một con chim ưng từ xa bay tới, liệng vài vòng trên đầu nàng rồi ngoan ngoãn đáp xuống vai chủ nhân.
Nàng gật đầu hài lòng, ngọc thủ khẽ vuốt ve chim ưng, đi vào phòng. Lãnh Nguyệt lấy một mảnh giấy nhỏ, buộc vào chân nó, mãnh ưng như hiểu ý nàng, lập tức hướng cửa sổ bay đi.
Lãnh Nguyệt tiến đến ghế quý phi, lấy ra mặt nạ bạc đeo lên che đi dung mạo, sau đó đi vòng cửa sau hướng tới rừng trúc cách hoàng cung một dặm mà đi.
Vừa dừng bước chân chưa đến một khắc, bốn thân ảnh đồng thời xuất hiện, cung kính quỳ xuống.
- Thuộc hạ tham kiến cung chủ.
- Đều đứng lên cả đi.- Bốn người đứng dậy, im lặng đợi chủ nhân phân phó.
Trước mặt nàng bây giờ là Tứ linh của Lãnh Huyết Cung. Phải, là Lãnh Huyết Cung-tổ chức sát thủ và tình báo bậc nhất ngũ quốc. Người ta đồn rằng cung chủ Lãnh Huyết người cũng như tên, máu lạnh vô cùng. Tuy nhiên ngoài Tứ linh có thể tiếp xúc gần hơn cũng chỉ là nhìn qua mặt nạ bạc, chưa ai có thể chân chính nhìn thấy dung mạo của Lãnh Huyết công tử, mà nếu có thì cũng là chết rồi. Chẳng người nào ngờ được, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, Lãnh Huyết cung chủ lại là cái thất sủng công chúa Bạch Vân Quốc Lãnh Nguyệt. Tứ linh các nàng vẫn biết chủ nhân là Cửu công chúa Bạch Vân Quốc nhưng dung mạo thực của chủ nhân thế nào, chính các nàng cũng không biết. Nhưng với phong tư trác tuyệt ấy, nhất định nhan sắc của chủ nhân sẽ không như lời đồn: một phế vật xấu xí.bg-ssp-{height:px}
Tứ linh được đặt tên theo bốn linh vật của trời đất: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Người mặc lục y là Thanh Long, khí chất thanh nhã, dịu dàng. Tiếp đến là Bạch Hổ một thân áo trắng phiêu dật, sắc sảo. Huyền Vũ là tử y, đôi mắt đen như hắc ngọc, có chiều sâu, ẩn ẩn chút gì đó huyền bí, khó nắm bắt. Cuối cùng là Chu Tước cùng chanh y rực rỡ, tản ra khí chất cao quý, sang trọng. Bốn nữ tử đứng đây, mỗi người một vẻ nhưng danh xưng như thực, đều là những tinh anh trong tinh anh.
- Cung chủ, ngài có gì căn dặn?- Thanh Long thấy chủ tử trầm ngâm một hồi, vẫn là lên tiếng hỏi.
Đây cũng là lần đầu nàng gặp lại Tứ linh sau huấn luyện của riêng mình dành cho bọn họ. Lãnh Nguyệt ngày trước dù dụng tâm bồi dưỡng bốn người này, nhưng kì thực các nàng ấy vẫn chưa phát huy được tối đa khả năng của bản thân.
Nhưng giờ đây lại khác. Một hồi huấn luyện ma quỷ của Lãnh Nguyệt ở thế kỉ liền khiến họ biến thành bảo kiếm. Tuỳ thời bảo kiếm xuất vỏ, khuynh đảo giang hồ.
Sau một hồi đánh giá thành quả của gần ba năm luyện tập không ngơi nghỉ, Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu hài lòng, hướng các nàng phân phó:
- Huyền Vũ, lập tức về Lãnh Huyết Cung mang một nửa số người của ta sang Phượng Thiên Quốc. Chu Tước, ngươi đi một chuyến đến kinh thành Phượng Thiên-Ngọc Thành, bằng mọi giá mua thanh lâu lớn nhất, đợi Huyền Vũ tới thì sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Thanh Long, nội trong nửa năm, tìm hiểu hết thông tin về Hoàng đế Nam Cung Tuyệt. Bạch Hổ thì ở lại Lãnh Huyết Cung, tiếp tục nhận thêm nhiệm vụ mới, chia người của ta ra để mở rộng buôn bán. Mở ra cửa hàng trang sức Trân Bảo Các cùng cửa hàng y phục Thiên Phượng Phường, các thiết kế ta sẽ đưa cho ngươi trong thời gian chờ đợi khai trương. Đồng thời tìm cách thâu tóm mạch kinh tế Bạch Vân Quốc.- Một loạt mệnh lệnh được Lãnh Huyết cung chủ không nhanh không chậm đưa ra.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Nàng nhẹ phất tay, bốn thân ảnh lập tức biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện. Đôi môi thiếu nữ nhẹ vẽ ra một đường cong lạnh nhạt, có chút mong đợi cuộc sống cung đấu thú vị ngày sau. Hậu thuẫn như vậy, có lẽ cũng là đủ đi.