Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Chuyện Độc Cô Ly mang Lý Thanh Vân đi truyền khắp hậu cung và tiền triều Ung Quốc.
"Cái gì?" Lý Huyền sau khi nghe được chuyện này, tức giận hất đổ tấu chương trên long án.
Hắn chỉ vào đám người trước mặt, lớn tiếng mắng chửi, "Mấy người các làm được tích sự gì?! Cả cung trong ngoài nhiều Cấm Vệ quân như vậy! Sao lại để cho Độc Cô Ly một mình mang Lý Thanh Vân đi?"
Tất cả binh lính, cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống đất.
Bốn phía im lặng đến quỷ dị.
"Nói đi!" Lý Huyền nổi điên gầm lên.
Tiểu Tướng quân cầm đầu thở dài tiến lên, dừng một chút, câu chữ rõ ràng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thần chỉ huy Cấm Vệ quân ngăn cản Độc Cô Ly, nhưng thân thủ Độc Cô Ly quỷ dị bất phân, võ công cao cường, trong cung không ai có thể ngăn cản."
Lý Huyền nheo mắt lại: "Ngươi nói là trong cung từ trên xuống dưới không có ai có thể ngăn cản Độc Cô Ly?"
"Vâng." Tiểu Tướng quân mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.
"Ngươi không cảm thấy việc này quá vớ vẩn sao? Quân đội huấn luyện tinh nhuệ sao ngay cả một Độc Cô Ly cũng ngăn không được?!" Lý Huyền cười lạnh nói.
"Ti chức tận mắt chứng kiến, chỉ trong chớp mắt, chúng thần còn chưa kịp phản ứng, Độc Cô Ly đã cầm kiếm giết rất nhiều tướng lĩnh của chúng thần. Võ công này quá thâm hậu, ti chức chỉ từng thấy qua duy nhất trên người một người." Tiểu Tướng quân nuốt nước miếng.
Lý Huyền nhíu mày. Hắn chỉ biết Độc Cô Ly là người Tinh Thần Lâu phái tới giúp hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế, đối với thân phận cụ thể của Độc Cô Ly lại hoàn toàn không biết. "Ngươi nói ai?"
Trong con ngươi đen kịt của tiểu Tướng quân hiện lên một tia kiêng kỵ. "Người chấp chưởng Tinh Thần Lâu hiện giờ - Tinh Ấn tôn chủ."
Lý Huyền hơi nheo mắt lại.
Tinh Thần Lâu là tồn tại trong truyền thuyết thần bí nhất tại Cửu Châu, thế lực của bọn họ phân bố khắp Cửu Châu, giống như lưới tinh bàn, rắc rối phức tạp.
Cung chủ đời thứ nhất của Tinh Thần Lâu là Từ Vinh, tôn chủ Tinh Thần Lâu lưu truyền đến hiện tại, đã không ai biết được người đó là ai.
Tinh Thần Lâu tồn tại ở Cửu Châu sứ mệnh cùng tín ngưỡng chỉ có một, cân bằng thế cục giữa các quốc gia trong Cửu Châu thiên hạ, ổn định căn cơ cân bằng giữa các quốc gia, đạt được mục đích các quốc gia cùng nhau tồn tại, thiên hạ thái bình.
Những cao thủ của Tinh Thần Lâu đều cường đại, vừa có thực lực vừa có binh lực, xuất thân của bọn họ vượt ngoài sức tưởng tượng của Cửu Châu thiên hạ.
Nếu không cần thiết, bọn họ hầu như sẽ không hiện thế.
Một khi nhập thế, sẽ liên quan đến sự hưng tồn diệt vong của một đất nước.
Mục đích của bọn họ không phải là giết chóc, mà là thái bình thiên hạ, bách tính an cư lập nghiệp.
Nếu trong số các nước ở Cửu Châu xuất hiện nước quá cường hãn mang đến chiến loạn, thì Tinh Thần Lâu sẽ ra tay, làm suy yếu thực lực của đất nước này, mục đích vì đạt được thế cục cân bằng thiên hạ.
Lý Huyền không ngừng dạo bước, giữa hai hàng lông mày có chút phiền não.
Nếu Độc Cô Ly là tôn chủ Tinh Thần Lâu, trong tay y lại cầm Ngọc tỷ Ung Quốc, như vậy huyết mạch của mình chẳng phải hoàn toàn nằm trong tay người ta sao?
Mục đích y muốn mang Lý Thanh Vân đi là gì?
Lý Huyền hơi nhíu mày: "Các ngươi cảm thấy, tại sao hắn lại muốn mang Lý Thanh Vân đi?"
Bốn bề phía dưới hai mắt nhìn nhau, cái này ai dám nói? Sự tình giữa hai người là đế vương Ung tiền nhiệm và nam sủng trong hậu cung, bọn họ cho dù đã nghe nói một ít, cũng thật sự không dám lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa.
"Có lẽ, Độc Cô Ly là muốn trả thù?" Một vị thái giám suy đoán.
"Trả thù...?" Lý Huyền đăm chiêu.
Trước kia khi Lý Thanh Vân lên ngôi, đích xác là từng dùng thủ đoạn cường ngạnh bức bách người ta đi vào khuôn khổ, về sau hai người trong cung cũng không truyền ra lời đồn nhảm nào, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì, Độc Cô Ly muốn trả thù Lý Thanh Vân sao?
Nếu thật sự chỉ là trả thù, Lý Huyền liền yên lòng.
- ---------------%-----------------
Trong phủ đệ ở khu đô thành Ung Quốc tương đối hẻo lánh, bóng người thưa thớt, tiếng quát mắng dần dần giảm bớt.
Một chiếc xe ngựa từ từ đi đến.
Cửa phủ đệ chậm rãi mở ra. Bạch Cảnh Sách cùng Thiên Mặc ra ngoài nghênh đón Độc Cô Ly.
"A Ly, thế nào? Tân hoàng kia có từng...".
Vừa dứt lời, Bạch Cảnh Sách liền ngây ngẩn cả người.
Rèm xe ngựa chậm rãi xốc lên.
Độc Cô Ly một thân bạch y nhiễm đầy huyết dịch, mùi máu tươi nhàn nhạt theo đó phả vào mặt hắn. Thần sắc y tuy nhạt, nhưng lông mày lại nhiễm vài phần sầu ý nói không nên lời.
Mà người bị y vững vàng giam hãm trong ngực còn đang không ngừng giãy dụa.
Người nọ sắc mặt ửng hồng, tóc mực hơi rối, khoác áo bào trắng Độc Cô Ly mặc khi rời đi, hai xương cổ tay bị một tay Độc Cô Ly gắt gao chế trụ, không cách nào động đậy.
Trên cổ tay Độc Cô Ly thậm chí còn có thêm một dấu răng màu đỏ dữ tợn.
Bạch Cảnh Sách giật mình tại chỗ, cả người cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Trong đầu chỉ có một ý niệm, Độc Cô Ly hắn biết...
Thiên Mặc khiếp sợ nói: "Đây không phải là Lý Thanh--"
Lời còn chưa dứt, Độc Cô Ly đã dùng một cặp mắt lạnh nhạt liếc qua hắn.
Thiên Mặc lập tức câm miệng, kinh nghi bất định* nhìn bọn họ.
*không biết nên tin hay không
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân lên, sải bước đi vào trong phủ.
Hạ nhân trong phủ đang yên lặng làm việc.
"Trời ạ, chủ tử vì sao lại... Cứu hắn ta ra?" Thiên Mặc khó có thể tin được.
Bạch Cảnh Sách nắm chặt nắm đấm, phẫn hận đánh lên tường. Cuối cùng hắn vẫn trễ.
Trong phủ viện hoa Tử Đinh Hương và các loài hoa khác đã đua nhau nở rộ, trong sân có ánh Mặt Trời chiếu rọi, bao quanh bởi núi sông, thủy tạ, đình đài lầu các, tạo nên vẻ tao nhã.
Bọn người hầu cùng tỳ nữ dùng ánh mắt kỳ quái dò xét.
"Chuẩn bị nước nóng tắm rửa." Độc Cô Ly dứt lời liền ôm Lý Thanh Vân trở về phòng mình.
Nhóm thị nữ kỳ quái trò chuyện: "Đây là lần đầu tiên chủ tử ôm một nam nhân trở về đấy."
"Chủ tử có sở thích sạch sẽ, chưa từng ngủ cùng phòng với người khác."
"Thật không nghĩ tới."
"Thơm quá, mùi hương này từ đâu tới vậy?"
Trong gian phòng yên tĩnh được bày trí tao nhã, tản ra hương hoa Mai nhàn nhạt.
Độc Cô Ly đặt người lên giường, sau đó giúp hắn cởi giày, ngón tay ấn vào chỗ xương mắt cá chân hơi nhô ra, kiểm tra vết thương trên chân hắn.
Mắt phượng Lý Thanh Vân lóe lên thủy quang, nắm lấy chăn gấm, theo bản năng muốn thu chân ngọc về.
Ai ngờ bị Độc Cô Ly vững vàng giữ chặt, y sờ sờ vào vết bầm tím, Lý Thanh Vân đau đến mức hít sâu một hơi.
Lý Thanh Vân không ngừng giãy dụa, một chân khác đá về phía bả vai Độc Cô Ly, lại bị tay kia bắt lấy mắt cá chân, không thể cử động.
Độc Cô Ly khẽ nhíu mày: "Ta chỉ muốn kiểm tra xem ngươi bị thương ở đâu thôi."
"Không cần ngươi quan tâm." Hốc mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, mắt phượng tức giận nhìn y chằm chằm.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
"Cửu Nhi." Độc Cô Ly ngẩng mặt lên, trong đôi mắt xưa nay thanh lãnh chỉ có bất đắc dĩ.
"Đừng gọi ta là Cửu Nhi!" Đôi mắt phượng ướt át của Lý Thanh Vân phiếm hồng, ngũ quan bởi vì tức giận mà đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, "Ta là Lý Thanh Vân, không phải Cửu Nhi!"
Từng câu từng chữ lạnh lẽo vô cùng.
Lý Thanh Vân không thừa nhận quá khứ ở Đoàn gia thôn, thậm chí còn coi khoảng thời gian vui vẻ đó là một loại khuất nhục, một đoạn hồi ức không muốn nhìn lại.
Nhưng đoạn hồi ức kia đối với Độc Cô Ly mà nói, đó lại là ký ức đáng nhớ nhất, là tồn tại tốt đẹp nhất tinh khiết nhất trong lòng y.
Sao hắn có thể không thừa nhận.
Bàn tay thon dài của Độc Cô Ly nắm chặt mắt cá chân Lý Thanh Vân, khí lực lớn đến mức muốn nghiền nát mắt cá chân người ta. Nhưng y rốt cuộc cũng không nỡ dùng lực quá mạnh.
"Ngươi không thừa nhận cũng không sao cả, ta giúp ngươi nhớ lại."
Độc Cô Ly vừa nói xong liền lấn thân đến áp Lý Thanh Vân trên giường, đáy mắt xưa nay trong trẻo lạnh lùng xa cách in ngũ quan diễm lệ tuyệt thế của Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân trước đây xinh đẹp tuấn mỹ.
Từ sau khi thân thể thánh tử Mỹ Nhân tộc bị khai phá, quanh người hắn tản ra dị hương nhè nhẹ, ngũ quan dâm lệ uyển chuyển, diễm sắc vô song.
Cố phán sinh huy*, tiêu hồn thấu xương.
*đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể khiến người ta hận không thể chết chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương của hắn, vĩnh viễn không thể tự kiềm chế.
Mà người này, chỉ thuộc về y, cũng chỉ có thể thuộc về y.
Ai dám cướp đi, ai dám đụng vào, y liền để cho người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lý Thanh Vân mắt phượng rưng rưng, trong mắt là một cỗ hận ý, nhìn trừng trừng Độc Cô Ly, giống như lưỡi đao, khiến Độc Cô Ly không dám tiến thêm một bước nữa.
"Ngươi muốn làm gì?" Lý Thanh Vân nâng đôi mắt phượng ướt đẫm xinh đẹp lên nhìn y, hỏi: "Ngươi cũng phải nhục nhã ta như vậy sao?"
"Không phải nhục nhã." Độc Cô Ly dùng tay lau nước nơi khóe mắt hắn, nhẹ giọng nói.
"Vì ta yêu ngươi."
Rất lâu trước đây y đã muốn nói với Cửu Nhi, y yêu hắn, đời này y chưa bao giờ trải nghiệm một khắc nào đó thật lòng yêu một người.
Trong khoảng thời gian Cửu Nhi giả chết mất tích, y dường như mất đi hồn phách, hắn là người duy nhất y ngày nhớ đêm mong.
"Yêu?"
Lý Thanh Vân khẽ cười, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Độc Cô Ly nhìn thấy Lý Thanh Vân dùng ánh mắt cực kỳ không tin nhìn y.
Lại nghe Lý Thanh Vân châm chọc nói, "Ta ở trong cung đối với ngươi rất tốt, ngươi làm như không thấy, có tai như điếc."
"Cửu Nhi cùng ngươi túy sinh mộng tử bảy ngày bảy đêm liền khiến ngươi gọi đó là tình yêu?"
"Độc Cô Ly, ngươi không có trái tim, không hiểu nhân tình."
"Ngươi chỉ là tìm được niềm vui trong lúc cùng Cửu Nhi đi vu sơn vân vũ. Người ngươi yêu không phải Cửu Nhi, càng không phải ta, chỉ là một thân thể."
"Không phải."
Độc Cô Ly hô hấp dồn dập, run rẩy nâng mặt Lý Thanh Vân lên, không ngừng lấy tay lau đi nước mắt của Lý Thanh Vân.
Lời nói của hắn vô tình giống như một con dao sắc nhọn, đâm vào lồng ngực Độc Cô Ly, đâm xuyên trái tim đang đau đớn kịch liệt của y.
"Ta thực sự yêu ngươi. Ngươi tin ta đi, ngay từ đầu ở trong cung ta cũng đã chậm rãi yêu ngươi, chỉ là ta chưa bao giờ phát hiện ra, sau này cùng ngươi ở Đoàn gia thôn, ta không biết ngươi chính là Cửu Nhi, cũng không phải bởi vì thân thể của ngươi nên mới yêu ngươi. Khi ta gặp Cửu Nhi, ta đã nhận thức được một mùi hương mà ta quen thuộc."
"Chỉ là ta từ trước tới giờ đều không chịu chấp nhận mà thôi. Lý trí của ta nói với ta, ngươi và Cửu Nhi, là hai người hoàn toàn khác nhau."
Độc Cô Ly xưa nay tích chữ như vàng, chưa bao giờ nói nhiều lời như vậy.
Khi y vừa dứt lời, cảnh tượng ở chung với Lý Thanh Vân, Cửu Nhi lần lượt hiện lên trong đầu Độc Cô Ly. Sống động như thật, khiến y đau đớn không thôi.
Y yêu hắn từ lúc nào?
Vì sao lý trí phải hết lần này đến lần khác, tự nhủ, y và Lý Thanh Vân không có khả năng.
Sau khi gặp Cửu Nhi, trong tiềm thức y đã ngửi thấy mùi hương độc nhất vô nhị của Lý Thanh Vân.
Vì sao từ đầu đến cuối y chưa bao giờ nhìn thẳng vào nội tâm của mình?
Cửu Nhi chính là Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân chính là Cửu Nhi, mùi hương tương tự như thế, chỉ cần y nguyện ý tin tưởng, nguyện ý tiếp nhận, làm sao có thể bỏ lỡ lâu như vậy?
"Người ta yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ngươi." Hai mắt Độc Cô Ly nhìn thẳng về phía Lý Thanh Vân, mong muốn nhìn thấy đáp án trong mắt hắn.
Nhưng mà trong mắt Lý Thanh Vân chẳng có gì cả.
Lý Thanh Vân vừa mở miệng liền đánh y xuống địa ngục, "Ta không tin."
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, năm ngón tay thon dài hơi dùng sức bóp hai má hắn.
Lý Thanh Vân mở miệng: "Ngày xưa ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi lại đối xử với ta ra làm sao, trong lòng ta ngươi đều biết rõ."
"Ngươi đưa thuốc, tặng bánh ngọt, điểm tâm cho ta, cái nào cũng hạ độc nhằm mưu hại ta, ám sát ở bãi săn Vân Hồ Sơn, ngươi đóng vai trò gì trong đó, lần này Tam Vương bức cung, ngươi ở sau màn đã làm những chuyện gì... Tất cả những thứ này, ngươi ta đều rõ ràng."
Đầu ngón tay Độc Cô Ly trắng bệch.
Y lợi dụng tình cảm của Lý Thanh Vân, thậm chí trong mỗi một lần thân cận, y đều ghét bỏ từng phút từng phút từng giây bên cạnh Lý Thanh Vân. Y thế mà không ngừng thương tổn Lý Thanh Vân.
"Ngươi nói ngươi yêu ta, một chữ ta cũng không tin." Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ mở.
"Cửu Nhi. Ta xin lỗi." Tiếng nói Độc Cô Ly trầm thấp lại khàn khàn. Y ôm lấy Lý Thanh Vân, chôn mặt vào hõm cổ Lý Thanh Vân, "Phải làm thế nào, ngươi mới có thể tin ta?"
"Ta không có khả năng tin ngươi nữa." Lý Thanh Vân lạnh lùng lại cứng đờ nhìn trần nhà, "Cũng đừng gọi ta là Cửu Nhi nữa, ta khó chịu với cách xưng hô này."
Độc Cô Ly hồi lâu không nói gì.
Lý Thanh Vân cảm giác được cổ có vài phần ẩm ướt, dường như nước mắt nam nhân rơi trên da thịt hắn, vô cùng ấm áp.
Đầu ngón tay Độc Cô Ly nắm chặt bả vai Lý Thanh Vân.
Sao lại có thể tuyệt vọng như vậy?
Sao lại có thể ngạt thở như vậy?
Trên đời này sao lại có một câu nói dễ dàng khiến người ta mất hết can đảm như vậy?
Y phải làm gì đây?
Có người dạy y làm thế nào đùa bỡn quyền mưu đùa bỡn lòng người, lại không có người dạy y, đánh mất người mình yêu, nên vãn hồi như thế nào?
Gian phòng chìm trong im lặng một hồi lâu.
Lúc này, tỳ nữ khẽ gõ cửa, nói: "Công tử, nước tắm đã chuẩn bị xong."
"Được." Giọng nói Độc Cô Ly có chút khàn khàn.
Y nâng mặt Lý Thanh Vân lên, rốt cuộc không khống chế được chính mình.
Độc Cô Ly ngậm đôi môi đỏ mọng diễm lệ của hắn, xâm nhập vào trong khoang miệng hắn, không ngừng đòi hỏi mùi hương thuộc về Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân bị buộc phải mở miệng mặc cho y hôn đến thần hồn điên đảo, đầu lưỡi đỏ tươi phấn nộn vô cùng, khuấy động một hồ nước xuân dập dờn.
Đuôi mắt của hắn nổi lên diễm lệ dâm mị. Đỏ mặt, trong mắt ướt át vô cùng.
"A..."
Lý Thanh Vân bị hôn đến choáng váng đầu óc.
Trong nháy mắt Độc Cô Ly buông hắn ra.
Lý Thanh Vân tức giận đến mức vươn tay hung ác tát một cái.
“Bốp” một tiếng, mặt Độc Cô Ly đau đớn, y bị cái tát này đánh cho quay đầu đi, trên khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ tuyệt sắc này ẩn hiện năm dấu tay, mái tóc đen như sa cũng theo đó rũ xuống.
Độc Cô Ly chậm rãi quay đầu lại.
Mắt phượng Lý Thanh Vân tức giận trừng y.
Ánh mắt của y di chuyển trên ngũ quan diễm lệ của Lý Thanh Vân, cùng với cánh môi đỏ tươi ướt át.
Độc Cô Ly không có tức giận. Y chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt da thịt như ngọc của Lý Thanh Vân, "Ngươi không thích ta gọi ngươi Cửu Nhi, vậy ta gọi ngươi A Vân a."
Lý Thanh Vân chưa từng lên tiếng, đối với hắn mà nói, xưng hô gì quan trọng sao?
"Được không?" Độc Cô Ly còn đang tìm kiếm ý kiến của hắn.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân đỏ lên một mảnh, "Độc Cô Ly, ngươi không cần phải giả mù sa mưa nữa. Không phải lúc nào ngươi cũng muốn ta chết sao? Bây giờ ta rơi vào tay ngươi, ngươi nên giết ta, chứ không làm phải nhục ta như vậy."
"Ta sao có thể nỡ giết ngươi?" Ngón tay Độc Cô Ly vuốt ve đôi môi đỏ xuân gợn sóng của Lý Thanh Vân, lại nhìn con ngươi gần như tuyệt tình của hắn, ánh mắt hơi dừng lại, "A Vân, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."
Trước kia trong lòng Lý Thanh Vân chỉ toàn là y, lúc y còn ở đây, Lý Thanh Vân chưa bao giờ nhìn người khác, lúc nhìn y, trong mắt đều là ngọn lửa nóng rực, thịnh tình tựa như có thể đem người ta thiêu đốt.
Bây giờ ánh mắt của hắn lại lạnh băng như thế.
Độc Cô Ly bày ra tất cả thế cục ở Ung Quốc, y thật sự thắng sao?
Độc Cô Ly thắng.
Nhưng y cũng thua.
- -Thất bại thảm hại, thua táng gia bại sản.
Người y yêu thương không còn lòng tin với y. Hơn nữa còn dùng ánh mắt băng lãnh gần như tuyệt tình nhìn y.
Độc Cô Ly chỉ nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn, đã tan rã không thành quân.
Quả thực thua quá triệt để.