Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này cũng không kéo dài lâu, hành quân liền chậm rãi tiếp tục tiến về bãi săn Vân Hồ Sơn.
Trong Vân Hồ Sơn đã được quân đội trông coi chuẩn bị lều trại, để quân vương nghỉ ngơi.
Các thị nữ đều biết bệ hạ hiện giờ sủng ái Độc Cô công tử nhất, nghĩ tới bệ hạ muốn ở cùng một chỗ với Độc Cô công tử, liền đem đệm giường biến thành giường của hai người, đợi đến khi bệ hạ cùng Độc Cô công tử đến, liền có thể cùng nhau chìm vào giấc ngủ
Thị nữ thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị cả Ngọc Phấn cao cho lúc xuân tiêu, cùng với ngọc khí như ý, Ngân Thác Tử các loại tốt.
Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly một trước một sau vào trong lều trại.
"A Ly có cảm giác như thế nào với Thái tử Tấn Quốc?" Lý Thanh Vân cởi áo choàng màu đỏ ra, ném cho Lục Công công. Lục Công công nhận lấy liền treo lên.
Độc Cô Ly nhìn bố trí cùng bày biện trong lều, dừng một chút, nói: "Tấn Quốc Thái tử Hách Liên Thần tuổi còn trẻ đã giẫm đạp lên xác người để lên ngôi, dã tâm bừng bừng, ngày sau chắc hẳn không phải là một minh quân."
"Cô không phải muốn hỏi đánh giá của ngươi đối với hắn." Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống một bên giường, chống tay, ngửa đầu nhìn về phía Độc Cô Ly mặc trường bào màu bạc đang đứng, bên môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt. "Cô là hỏi ngươi, ngươi đối với hắn cảm giác như thế nào?"
"Bệ hạ hỏi cảm giác gì?" Độc Cô Ly biết rõ còn cố hỏi.
"Ngươi có thích hắn không?" Lý Thanh Vân thẳng thắn nói ra.
Một đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Độc Cô Ly.
"Ta không thích người có dã tâm quá lớn." Độc Cô Ly mặt mày nhàn nhạt.
Y có ý riêng, một câu hai nghĩa.
Mắt phượng Lý Thanh Vân khẽ chớp: "Dã tâm của cô cũng rất lớn. A Ly cũng không thích cô, đúng không?"
Độc Cô Ly không có trả lời.
Lý Thanh Vân cười khẽ một tiếng: "Cô chỉ biết, nếu là kẻ yếu cũng chỉ có thể chờ bị ức hiếp, cho nên cô phải làm vua, phải làm kẻ thắng, phải làm cho lãnh thổ Ung Quốc càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho đại địa Cửu Châu đều trở thành lãnh thổ Ung Quốc ta."
"Cô chính là thích tranh đoạt quyền lợi cùng địa vị, chỉ khi đem những thứ này nắm chặt trong tay, cô mới có thể cảm thấy mạng của cô là do cô tự mình nắm giữ."
"Quá mức tranh cường háo thắng, sẽ chỉ sớm điêu vong." Đôi mắt Độc Cô Ly nhàn nhạt, ý đồ từng bước dẫn dắt, "Bệ hạ nên làm một minh quân, để cho dân chúng thiên hạ sống một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải một mực mang đến xâm lược cùng chiến tranh với nước khác."
"A Ly--" Lý Thanh Vân không kiên nhẫn ngắt lời, "Cô biết ngươi không thích tác phong của cô. Nhưng cô vĩnh viễn sẽ không dừng lại, chỉ cần cô còn tại vị một ngày, nhất định sẽ công chiếm toàn bộ Cửu Châu."
"Tạo lại thần thoại về cung chủ Cửu Châu."
Ngón mảnh khảnh của Độc Cô Ly hơi siết chặt, đại khái là thật không ngờ Lý Thanh Vân lại có dã tâm cao như vậy.
Lý Thanh Vân dã tâm quá cao, không phải chuyện tốt.
Ung Quốc quá mạnh, ở Cửu Châu càng không phải chuyện tốt.
Lý Thanh Vân đi qua kéo tay Độc Cô Ly, ngẩng đầu khẽ cười nói: "Cô chính là muốn người trong thiên hạ này tôn ta làm vương, muốn người trong thiên hạ đều phải nghe mệnh lệnh của ta. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngay cả Hách Liên Thần cũng không ngoại lệ."
Đôi mắt Độc Cô Ly u tĩnh một chút.
"A Ly, cô nhất định có thể đánh bại Hách Liên Thần." Mắt phượng của Lý Thanh Vân mắt khẽ nheo lại, giống như Phượng Hoàng cao quý xem thường hết thảy, "Ngươi ngàn vạn lần đừng thích bất luận kẻ nào trong số bọn họ."
"Ta nói rồi, ta không có hứng thú với nam nhân." Độc Cô Ly nhàn nhạt nói.
"Được được." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Độc Cô Ly, đôi mắt chớp chớp, hiện lên ý cười.
Hắn thật sự rất yêu Độc Cô Ly. Từ khi gặp y liền yêu đến mức trong mắt chỉ có Độc Cô Ly, vì y hắn thật sự cái gì cũng nguyện ý làm.
Độc Cô Ly chăm chú nhìn Lý Thanh Vân.
Y nhìn thấy trong mắt vị đế vương trẻ tuổi tràn ngập bóng dáng của mình. Ánh mắt Lý Thanh Vân phảng phất như vượt qua một tầng ánh sáng.
Độc Cô Ly kìm lòng không được cả người đều bốc cháy, hai tay xưa nay lạnh như băng cũng giống như bị lửa đốt nóng lên.
"Bệ hạ có định kiến với Hách Liên Thần sao?" Độc Cô Ly chậm rãi mở mắt ra.
"Có." Lý Thanh Vân nheo mắt phượng lại, "Cô chán ghét hắn. A Ly nhìn thấy hắn nhớ trốn xa ra, không nên nói chuyện với hắn."
"Được." Độc Cô Ly chậm rãi gật đầu.
"Vậy... A Ly, chúng ta ngủ trưa đi."
Lý Thanh Vân tóc mực rủ xuống, kéo tay Độc Cô Ly, đuôi mắt nhiễm một tầng diễm sắc, chân thành mời.
Độc Cô Ly lắc lư tinh thần, tùy ý để Lý Thanh Vân lôi kéo mình.
Hai người cùng nhau nằm lên giường.
Lý Thanh Vân ôm chặt Độc Cô Ly, mái tóc đen nhánh quấn quanh Độc Cô Ly. Hắn dán vào mặt Độc Cô Ly, khẽ cười nói: "A Ly, ngươi đã đồng ý với cô rồi nha, sau khi hội săn mùa Đông kết thúc, sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô."
"Vâng." Độc Cô Ly hơi nhíu mày.
Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ khi nói chuyện thở ra hơi nóng, truyền đến cổ hắn, làm cho người ta cảm thấy tê dại, vừa mềm vừa thơm.
"A Ly, trên người ngươi có hương hoa Mai nhàn nhạt, rất thích."
Lý Thanh Vân kề sát Độc Cô Ly, vùi đầu vào cổ y.
Bàn tay cứng đờ của Độc Cô Ly bất giác ôm lấy eo Lý Thanh Vân.
Vòng eo của hắn vừa nhỏ vừa mềm.
"A Ly, cô thật sự rất thích ngươi."
Lý Thanh Vân ngửi thấy mùi hoa Mai, liền cảm thấy an nhàn thoải mái, mắt phượng hắn dần dần mờ mịt, không ngừng ngủ gật, trong miệng nói thầm.
"Thích A Ly..."
Lý Thanh Vân cười cực kỳ thỏa mãn.
Hắn dán vào A Ly hắn yêu nhất, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Độc Cô Ly cúi đầu nhìn Lý Thanh Vân, hơi nhíu mày, một loại cảm xúc khó tả tràn ngập trong lồng ngực.
Cảm xúc của y lại bị ảnh hưởng một lần nữa.
Độc Cô Ly chậm rãi nhắm mắt lại. Trong lòng suy nghĩ thế cục Cửu Châu hiện giờ.
Lý Thanh Vân tranh cường háo thắng, hiếu chiến, nếu để mặc Ung Quốc tiếp tục phát triển như vậy, tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Cửu Châu.
Mà y...
Nên giữ guyên tắc, nên đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, phải chặt đứt tất cả các nhân tố gây bất lợi.
Chất độc mạn tính đã bất tri bất giác lan rộng trong cơ thể Lý Thanh Vân. Hiện giờ Lý Thanh Vân còn chưa phát hiện ra được.
Nhưng chất độc này quá chậm.
Y đã sớm bố trí xong tất cả mọi việc, rút dây động rừng, chỉ cần thời cơ vừa đến, nhiều phương cùng xuất động, liền có thể đạt được mục đích y muốn.
Tấn Quốc, Chu Quốc, Ung Quốc.
Tam Vương Lý Hoằng, Lý Túc, Lý Huyền.
Đều là quân cờ trên ván cờ, nhẹ nhàng đong đưa, liền có thể để cho bọn họ làm việc nên làm.
Mà Độc Cô Ly cái gì cũng không cần làm.
Chỉ cần vĩnh viễn lấy thân phận một người ngoài cuộc lẳng lặng quan sát diễn biến ván cờ do mình tự mình bày ra là được rồi.
Sau giờ nghỉ trưa--
Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại. Bên cạnh đã không còn một ai.
Lần thứ hai phục hồi tinh thần, Độc Cô Ly đã một thân xiêm y chỉnh tề đi vào, "Bệ hạ, nên tỉnh rồi."
Lý Thanh Vân dụi dụi mắt, mê mang nhìn Độc Cô Ly, vươn tay, nói: "Giúp cô mặc y phục."
Độc Cô Ly cất bước đến, lấy quần áo trong tủ ra, thấy một ít ngọc khí đặt trong tủ, Ngọc Phấn cao, Ngọc Như Ý, Ngân Thác Tử, xa linh...
Mấy thứ này đều chế tạo bằng chất liệu thượng hạng, nếu không phải dùng trong chuyện phòng the, nhất định đều là những tác phẩm nghệ thuật kim tôn ngọc quý.
Độc Cô Ly chậm rãi lấy ra Ngọc Phấn cao.
Lý Thanh Vân nhìn thấy thứ kia, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, vội vàng xông tới đoạt lấy.
"A Ly, cái này... Ngươi nghe cô giải thích."
Khuôn mặt Lý Thanh Vân đỏ bừng.
"Cô không nghĩ tới mấy thứ này sẽ xuất hiện ở đây, cũng không có ra lệnh cho các cung nữ chuẩn bị... Cô thật sự không biết."
"A Ly, ngươi tin cô. Cô tuyệt đối không có tâm tư cầm thú như vậy, cũng sẽ không thừa dịp lúc người ta khó khăn..."
Ánh mắt Độc Cô Ly từ đầu đến cuối, trầm tĩnh đạm mạc: "Bệ hạ, đã đến lúc đến bãi săn rồi."
"Được, được."
Lý Thanh Vân nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn nhìn về phía Ngọc Phấn cao kia, mặt lại đỏ lên.
Sao thứ này có thể xuất hiện ở đây? Vạn nhất A Ly hiểu lầm hắn thì làm sao bây giờ.
Độc Cô Ly ở bên ngoài lều trại chờ đợi.
Y nhìn Lý Hoằng đang đẩy xe lăn đến trước mặt mình, thần sắc có chút khựng lại, Lý Hoằng nhìn Độc Cô Ly, đôi môi đỏ chậm rãi hé mở: "Độc Cô công tử, thật sự rất được sủng ái."
"Tam Vương gia quá khen."
Độc Cô Ly không vui không giận, bình tĩnh đứng nhìn Lý Lang.
Một bộ trường bào màu trắng bạc, tóc mực tuôn dài như thác nước, đôi con ngươi đẹp như ngọc, dung mạo tuyệt thế.
Lý Hoằng nói: "Không bằng Độc Cô công tử đi theo bổn vương đi, thứ Cửu đệ có thể cho ngươi, bổn vương cũng có thể cho ngươi."
Độc Cô Ly vẫn chưa trả lời. Phía sau Lý Thanh Vân liền nổi giận đùng đùng đi tới, cao cao tại thượng nhìn Lý Hoằng, chế giễu lại: "Tam Vương gia đào góc tường của cô cũng không phải là một hành động sáng suốt đâu."
Lý Hoằng cười ha ha nói: "Thần chỉ đang nói đùa thôi."
"Lời của Tam Vương gia, cô không dám tin tưởng." Lý Thanh Vân nắm tay Độc Cô Ly, muốn rời đi.
"A Vân." Lý Hoằng chậm rãi gọi lại.
Lý Thanh Vân dừng bước, không quay đầu lại: "Chuyện gì?"
"Ca ca làm bánh Quế Hoa, người trong phủ nếm thử đều nói ngon." Lý Hoằng nắm chặt xe lăn, có chút khẩn trương hỏi, "Đợi sau khi săn bắn mùa Đông kết thúc, A Vân có muốn đến phủ đệ của ta nếm thử một chút không?"
Lý Thanh Vân thản nhiên nói: "Tam Vương gia giữ lại tự mình thưởng thức đi." Hắn quay đầu, giọng nói mềm mại, "A Ly, chúng ta đi."
Độc Cô Ly khẽ gật đầu.
Hai người đã dần dần rời đi.
Hai tròng mắt Lý Hoằng chăm chú nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, lẩm bẩm nói: "A Vân, ta muốn nghe đệ gọi Tam ca ta, chứ không phải là... Tam Vương gia." Lời trong miệng đã nói ra, nhưng người nọ không nghe được.
"Độc Cô Ly, đệ ấy đối xử với ngươi đặc biệt như vậy, độc nhất vô nhị như thế. Ngươi lại ở trong phúc mà không biết hưởng... Khiến cho người ta sinh lòng đố kỵ."
Lý Hoằng cười lạnh nói: "Hội săn mùa Đông thật sự là thời cơ tốt để ám sát a-- Độc Cô Ly, nếu ngươi có bản lĩnh tránh được kiếp nạn lần này, bổn vương thật sự sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."
Hắn mở ra một lá thư.
Trên thư là chữ viết của Lục Công công.
Trong thư viết: "Sát thủ đã tập kết bên ngoài
Vân Hồ Sơn."
Sắc mặt Lý Hoằng nhàn nhạt, nhiễm vài phần ý cười.
Bãi săn Vân Hồ Sơn, Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly cùng nhau thúc ngựa đến, được các đại quân doanh cùng với các vương công quý tộc vây quanh tiến vào bãi săn. Tiêu Tử Nghĩa trình lên một bộ cung tiễn cho Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân cầm cung tiễn khoa tay một phen, quay đầu cười vô cùng tươi: "A Ly, có biết bắn tên không?"
"Chỉ biết một hai phần thôi." Độc Cô Ly nói.
Lý Thanh Vân đem cung tiễn trong tay mình ném cho Độc Cô Ly, nâng cằm lên, mắt phượng chau lại, ngữ khí nuông chiều: "Cô cho phép ngươi đi săn cùng cô."
Bốn phía đều kinh hãi, cảm thán bệ hạ đối với vị Hoàng tử vong quốc này quả thực cực kỳ sủng ái.
"Săn được con mồi liền có phần thưởng." Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân nhếch lên, có thể nhìn ra được tâm tình sung sướng của hắn.
Độc Cô Ly kìm lòng không được cười nhạt: "Tạ bệ hạ."
"A Ly, cô chỉ có một yêu cầu, không được rời khỏi cô." Lý Thanh Vân nắm chặt cương ngựa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lần này trong hội săn bắn phải bảo vệ A Ly, tuyệt đối không thể để cho người của hắn thương tổn đến Độc Cô Ly.
"Ừm." Độc Cô Ly cũng không có không kiên nhẫn, chỉ thản nhiên gật đầu.
Y ở phía xa nhìn vào bãi săn, tầm mắt rộng lớn, địa hình gập ghềnh, cây cối rậm rạp.
Không biết Lý Túc và Lý Huyền đã bố trí xong mọi việc chưa.
Hết thảy chỉ chờ Lý Thanh Vân bước vào sát cục.