Editor: camanlwoibieng
- --------------%-----------------
Một bên tay áo màu đỏ rộng lớn thêu hoa Mai rơi xuống. Lý Thanh Vân cầm lấy nó đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, một mùi hoa mai khiến người ta an tâm xông vào mũi, dần dần xoa dịumột trái tim xao động bất an của Lý Thanh Vân.
"Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ, Ly công tử tới rồi."
Thái giám mặt đầy nịnh nọt cười, hiện giờ Độc Cô Ly là hồng nhân bên cạnh bệ hạ, ai dám đắc tội Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly chậm rãi bước vào trong đại điện, một bộ tuyết y tóc đen, thanh ngọc tuyệt thế, đôi mắt giống như ngọc sắc Lưu Ly chậm rãi nhìn chăm chú vào Lý Thanh Vân đang chống tay trên bàn.
Bỗng dưng, Lý Thanh Vân sải bước đến ôm lấy thắt lưng Độc Cô Ly, vùi mặt vào cổ Độc Cô Ly, ngửi thấy mùi hoa Mai nhàn nhạt từ người trước mắt, không khỏi an tâm.
Hắn yêu thích hương vị trên người Độc Cô Ly.
Hàn Mai ngạo tuyết*, thanh dật ưu nhã.
*ý ở đây chỉ: khí tiết của người quân tử như hoa Mai ngạo nghễ trong gió tuyết
"Chuyện ở Quỳnh Lâm Uyển ta đã nghe nói, Lục Công công đã bưng thuốc qua tìm Lục Vương gia. Bọn họ đều nói bệ hạ không hề có nhân tính, ngay cả ca ca ruột của mình cũng không buông tha."
Độc Cô Ly thản nhiên nói.
Y cảm giác được thân thể người trong ngực hơi run rẩy, đôi mắt hơi trầm xuống, nhíu mày, chậm rãi vươn tay, không tự chủ được vỗ vỗ lưng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân ngẩng đầu, mắt phượng đầy ý cười: "Bọn họ nói không sai. Đối nghịch với cô thì phải chết, hôm nay Lý Huyền ở trước mặt nước khác làm cô mất mặt, hắn điên rồi cũng không đủ, cô muốn hắn giống như Lý Túc đoạn tử tuyệt tôn, muốn hắn không còn năng lực tranh đồ với cô nữa!"
Hắn vươn tay, năm ngón tay thon dài kia bắt lấy xiêm y Độc Cô Ly, mắt phượng hơi nheo lại: "A Ly, ngươi sẽ không phản bội cô, đúng không?"
Hai tay lạnh như băng của Độc Cô Ly chậm rãi nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, y nhìn thấy vẻ cao ngạo cùng tàn nhẫn trên mặt Lý Thanh Vân, nhưng cũng cảm nhận rất rõ sự cô độc trong đáy mắt hắn. Y thì thầm, "Ừm."
A, y cười rộ lên thật đẹp.
Lý Thanh Vân thiếu chút nữa lại bị sắc đẹp làm lung lay tinh thần, hắn lui về phía sau một bước, mắt phượng nhướng lên: "A Ly, cô nhịn như vậy, thật sự có một ngày sẽ nhịn không nổi nữa."
Độc Cô Ly hiểu được ý tứ của Lý Thanh Vân, hơi nhíu mày: "Nếu bệ hạ có thể đem tâm tư này đặt ở giang sơn xã tắc." Ngữ khí của y dần dần lạnh, "Ta tin bệ hạ sẽ là một vị minh quân thiên cổ."
"Được rồi được rồi, A Ly, ngày đó cô cũng không làm gì ngươi mà." Lý Thanh Vân cầm tay y, trong mắt phượng hàm chứa chút ý cười, "Ngươi trở về Dao Hoa Cung, nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Tối nay mở tiệc chiêu đãi sứ thần tam quốc, ta cũng muốn đi." Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn hắn.
Lý Thanh Vân lại gặp khó khăn.
Trong yến hội tối nay, có một vị Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần vừa tàn nhẫn mà hắn kiêng kỵ nhất.
Hắn không muốn để cho đám pháo hôi công nhìn thấy Độc Cô Ly, càng không thể để cho bọn họ nhao nhao rơi vào hào quang vạn người mê của nhân vật chính thụ, sau khi yêu Độc Cô Ly, vì cướp đi Độc Cô Ly, mà hủy diệt quốc gia của hắn.
"Bệ hạ không muốn sao?" Đôi con ngươi Độc Cô Ly vắng lạnh như trăng.
Lý Thanh Vân nhìn ra Độc Cô Ly lại mất hứng.
Hắn thở dài, nghĩ thầm đây dù sao cũng là người hắn yêu thích.
Hắn biết rõ người này là nhân vật chính vạn người mê, biết rõ Độc Cô Ly có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Dưới loại tình huống này, Lý Thanh Vân cũng muốn giam y ở trong cung, hy vọng ngày nào đó Độc Cô Ly có thể không hề e ngại mà tiếp nhận hắn.
Lý Thanh Vân không hối hận vì đã tiêu diệt quốc gia Độc Cô Ly.
Dù sao cũng là do Tuyết Quốc khơi mào chiến tranh trước--
Tình thế khẩn cấp lúc đó, Ung Quốc đã không thể không phát động tấn công cùng xâm lược Tuyết Quốc.
Hiện giờ hắn chỉ muốn tận hết khả năng của mình để bù đắp cho Độc Cô Ly, đối xử với y thật tốt.
Lòng người không phải là đá, có thể hâm nóng.
"A Ly muốn đi thì đi." Lý Thanh Vân cầm cổ tay Độc Cô Ly, mắt phượng mỉm cười.
Lý Thanh Vân tin rằng, tương lai hắn nhất định là một tuyệt thế công tốt.
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, ca múa mừng cảnh thái bình.
Sắc trời dần tối, ở một góc tối trong cung, Lục Công công mang theo người từ trên cao nhìn xuống Lý Huyền quỳ trên mặt đất gặm bùn ăn, cười lạnh một tiếng: "Lục Vương gia, bệ hạ ban thưởng thuốc. Ngài nhất định phải nhận phần ân đức này của bệ hạ a!"
Lục Công công vẫy tay.
Một đám tiểu thái giám giữ chặt Lý Huyền, một chén thuốc đen chuẩn bị rót vào trong miệng Lý Huyền.
Lý Huyền giãy dụa, quay đầu lại, dùng cả tay chân đánh chén thuốc rơi xuống đất, sau đó nắm lấy cây cỏ lá cây không ngừng lui về phía sau, si si ngốc ngốc cười nói: "Cửu đệ, ta muốn gặp Cửu hoàng đệ... Ta muốn Cửu đệ."
Lục công công cười lạnh một tiếng, thẳng tay nắm lấy tóc Lý Huyền, ánh mắt âm ngoan lãnh tuyệt: "Lý Huyền, ta mặc kệ ngươi ngốc thật hay là giả ngốc, nếu bệ hạ giữ lại cho ngươi một mạng, thì ngươi hãy nhìn kỹ tư thế tôn quý của bệ hạ hiện giờ cho ta. Mẫu hậu của ngươi cùng gia tộc của bà ta, từ lâu đã không còn! Ngươi không có cơ hội đâu, ngoan ngoãn uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn này, như vậy, bệ hạ cũng có thể tiếp tục giữ lại mạng ngươi!"
Dứt lời, Lục Công công cường ngạnh nắm tóc Lý Huyền, sai người cầm chén thuốc thứ hai đến, rót vào miệng Lý Huyền.
Lý Huyền mở to hai mắt, không thể không uống loại thuốc Ngũ hoàng huynh từng uống, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng căm hận.
Lục công công ném chén không trên mặt đất, đạp Lý Huyền vài cái, vỗ vỗ tay, giọng nói bén nhọn: "Ngươi nhìn cho kỹ, bệ hạ mới là kim tôn quý thể chân chính, ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng một sợi lông tơ của bệ hạ."
Sắc mặt Lý Huyền tái nhợt lại đỏ thẫm, ôm bụng đau đớn kịch liệt, một giọt máu từ khóe miệng nhỏ xuống, trước mắt mơ hồ một mảnh, không biết là hận hay là yêu.
Bao nhiêu năm trôi qua, Cửu Hoàng tử đáng thương năm đó chỉ biết khóc bất lực, nhu nhược yếu đuối, bây giờ đã sinh ra phong thái sắc sảo tuyệt diễm, trong mắt phượng chỉ có kiêu ngạo và tự phụ cùng với sức uy hiếp và vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm. Hắn nắm trong tay quyền sinh sát, nắm trong tay giang sơn Ung Quốc, hắn vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, dù cho phải giẫm đạp máu tươi để thượng vị.
Hắn một chút cũng không giống A Vân mềm mại, nhu thuận năm đó.
Lý Huyền giãy dụa đứng dậy, cả người dơ bẩn lộn xộn, chạy về phía Quỳnh Lâm Uyển, không để ý tiếng kinh hô của người xung quanh, vừa khóc vừa xông lên phía trước.
Quỳnh Lâm Uyển---
Lý Thanh Vân đi tới phía trước, thân dài ngọc lập, một thân hồng y, huyền văn vân tụ trên tay áo, đường chỉ thuê kim* làm nổi bật làn da trắng như tuyết của hắn. Mắt phượng xinh đẹp, quả nhiên là tuấn mỹ tuyệt luân, dị thường diễm dã.
*màu vàng
Lý Huyền chăm chú nhìn lên.
Phía sau Lý Thanh Vân còn có một nam nhân cao hơn Lý Thanh Vân nửa cái đầu. Nam nhân kia thực sự tuyệt mỹ, người người đều kinh diễm cùng yêu thích và ngưỡng mộ nét đẹp tuyệt sắc quyến rũ của y. Một thân y phục màu xanh nhạt, tóc dài buông xuống, nốt chu sa đỏ thẫm trên trán, quả thực là có một không hai.
Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, Độc Cô Ly.
Lý Huyền gắt gao nhìn chằm chằm y.
Lý Huyền nhớ rõ người này, Tuyết Quốc từng đến thăm Ung Quốc.
Độc Cô Ly lúc còn làm Nhị Hoàng tử từng không để ý đến sự phản đối của phụ hoàng mình, chạy tới cứu Lý Thanh Vân, đưa cho hắn một chiếc khăn thêu hoa Mai, thậm chí còn ôm Cửu hoàng đệ năm đó vẫn còn là hài tử cả một đêm.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người sợ là cũng không nhớ rõ chuyên năm đó.
Chỉ là điều khiến Lý Huyền bất ngờ chính là...
Độc Cô Ly hiện giờ đã bị diệt quốc. Y rõ ràng có năng lực rời khỏi Ung Quốc, lại một mình ở lại hậu cung, khuất phục trong chốn thiên địa một cõi này, làm sao có thể đây?
"Lục Vương gia sao lại tới đây?! Ngăn hắn lại! Đừng để hắn quấy rầy bệ hạ và Độc Cô công tử!" Sắc mặt tiểu thái giám đại biến.
Thị vệ dùng đao ngăn cản Lý Huyền.
Khóe miệng Lý Huyền chảy máu, vẫy vẫy kẹo hồ lô làm từ bùn đất, cười đến ngây ngốc lại rực rỡ: "A Vân, ca ca có làm kẹo hồ lô cho đệ, là ca tự tay làm."
Lý Thanh Vân mắt phượng khẽ nhướng, không cho hắn một ánh mắt, nắm tay Độc Cô Ly, chậm rãi tiến vào Quỳnh Lâm Uyển.
Nụ cười trên mặt Lý Huyền dần dần trở nên u ám.
Bùn đất trên tay hắn toàn bộ rơi xuống, hắn bị thị vệ mang đi, hắn giãy dụa, thị vệ chống đỡ không nổi liền bắt đầu ra quyền đấm đá hắn.
"Hứ! Bệ hạ quá không có nhân tính rồi, đó là ca ca ruột của hắn a..."
"Lục Vương gia thật đáng thương."
"Suỵt! Đừng nói nữa, những thứ này để cho người của bệ hạ cùng người của Lục Công công nghe được, các ngươi còn muốn sống hay không?! Chuyện trong cung, ít quản lại."
Thanh âm các cung nói chuyện càng lúc càng xa.
- --------------%------------------
Tác giả: Trên người A Ly chính là tin tức tố Alpha hương hoa Mai hắc hắc hắc.:))