Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
Dứt lời, ngoài điện liền truyền đến thanh âm thái giám Tiểu Thắng Tử vội vàng ngăn cản: "Công chúa điện hạ, bệ hạ hiện giờ không gặp người."
"Đừng cản đường của bổn Công chúa! Tránh ra!" Lý Thanh Lan mặc một bộ váy lụa màu lục, nàng xách váy lên, bước chân nhỏ vụn, vọt thẳng vào trong ngực Lý Thanh Vân, giọng nói ngọt ngào, "Hoàng đế ca ca, Lan Nhi đã cấm túc xong, kinh thư cũng chép đủ rồi. Hoàng huynh đừng tức giận với Lan Nhi nữa."
Lý Thanh Vân bật cười, xoa xoa mái tóc đen tuyền của Lý Thanh Lan, "Được rồi, đừng không biết lớn nhỏ như vậy."
Lý Thanh Lan khẽ chớp chớp mắt, bảo thị nữ bên cạnh cầm ghế dựa đến, ngồi bên cạnh Lý Thanh Vân, đôi mi cong cong: "Hoàng huynh, sắp đến đêm giao thừa rồi, năm nay hoàng huynh dự định chuẩn bị quà gì cho Lan Nhi vậy?"
"Biết ngay muội sẽ đòi quà mà, năm nay tiền mừng tuổi tất nhiên không thể thiếu phần muội." Lý Thanh Vân trong mắt phượng bất đắc dĩ mang ý cưng chiều.
Mặt Lý Thanh Lan đầy vẻ chờ mong. Lần này nàng đem ánh mắt gắt gao nhìn về phía Độc Cô Ly ngồi ở bên kia, nụ cười dần dần lạnh xuống: "Bổn Công chúa đến không đúng lúc rồi! Độc Cô công tử cũng ở đây sao."
"Thanh Lan Công chúa." Độc Cô Ly chậm rãi gật đầu đáp lễ.
Lý Thanh Lan trợn tròn cả mắt, dùng giọng điệu hết sức khoa trương nói: "Đừng đừng đừng, "ngài" cũng đừng hành lễ với ta, Độc Cô công tử đến Hoàng đế ca ca của ta cũng không để vào mắt, tâm cao khí ngạo đến mức muốn bay tới bầu trời rồi, ta thì tính nhân vật gì a? Bản công chúa sao dám để "ngài" hành lễ!" Nói gần nói xa đều âm dương quái khí, ngược lại cười đến xán lạn vô cùng, "Ngươi nói đúng không? Độc Cô công tử."
Độc Cô Ly khuôn mặt vẫn nhẹ như mây gió, thong dong không vội nói: "Công chúa nói đùa. Bệ hạ là người có tấm lòng bao la, ta tin Công chúa lòng dạ tự nhiên cũng sẽ không nhỏ hẹp."
Lý Thanh Lan biến sắc, hai con ngươi bùng lên tia lửa giận: "Ngươi dám mắng bổn công chúa lòng dạ nhỏ mọn!!"
"Công chúa nhất định phải tự đặt mình vào chỗ, ta cũng không có cách nào." Độc Cô Ly thản nhiên nói.
Lý Thanh Lan là một người nóng tính, lại dễ dàng vì kích động mà trở nên kiêu căng, hiện giờ bị Độc Cô Ly nói một trận như vậy, không khỏi tức giận, hận không thể lập tức đứng lên đánh người.
"Thanh Lan, không được làm loạn!" Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi giận.
Lục Công công vội vàng ngăn lại, cười đến xán lạn như hoa: "Công chúa điện hạ, đừng tức giận, cẩn thận thân thể."
Lý Thanh Lan nhìn thấy đáy mắt Lý Thanh Vân tức giận có chút buồn bực.
Nàng dần dần ngồi trở về chỗ, nói thầm: "Nể mặt Hoàng đế ca ca ta, bổn Công chúa không thèm so đo với ngươi!"
"Tính tình Thanh Lan là như vậy, ngươi đừng để ý." Lý Thanh Vân chăm chú nhìn Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly vân đạm phong khinh, trong đôi mắt đạm mạc xa cách, tựa như giếng cổ không gợn sóng.
Hốc mắt Lý Thanh Lan có chút đỏ, nhìn thấy ca ca yêu thích Độc Cô Ly như thế, nhưng tâm ý lại không được đáp lại, liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhất là Độc Cô Ly người này rõ ràng đã là Hoàng tử vong quốc, hắn không quyền không thế, dựa vào cái gì mà làm giá như vậy? Huống chi tính tình ca ca vốn đã kiêu ngạo, trên đời này còn không ai có thể để ca ca nàng cúi đầu, lại vì Độc Cô Ly mà cúi đầu hết lần này đến lần khác.
Nàng gắt gao xoắn khăn thêu, trong mắt lửa giận rõ ràng nhìn trừng trừng Độc Cô Ly.
"Lan Nhi, muội đến là có chuyện gì quan trọng cần nói sao?" Lý Thanh Vân hỏi.
Lý Thanh Lan phục hồi tinh thần, "Muội nghe nói sứ thần Tấn Quốc, Miêu Cương và Chu Quốc đều muốn đến, đúng lúc sẽ tổ chứ hội săn mùa Đông. Muội cho người đi tìm hiểu, nghe nói ba nước này đều mang theo rất nhiều lễ vật."
"Ồ? Lan Nhi nghe được tin tức gì, nói cô nghe xem." Lý Thanh Vân cười nói.
Lý Thanh Lan cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống một hớp trà liền tiếp tục nói: "Muội nghe người ta nói hai vị Vương tử song sinh của Miêu Cương dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, rất nhiều cô nương ở Miêu Cương đều muốn gả cho Thanh Dương Vương tử cùng Diệu Linh Vương tử, muội cũng xem thử, đến tột cùng có bao nhiêu tuấn mỹ bất phàm..."
Nàng đảo mắt đi lòng vòng: "Đương nhiên không có ai qua được Hoàng đế ca ca! Ca ca ta chính là nam nhân tuấn mỹ nhất nhất nhất trần đời!"
Ngữ khí khoa trương của Lý Thanh Lan đã chọc cười Lý Thanh Vân cùng Lục Hoa, cũng chọc cười cả cung nữ và hạ nhân trong phòng.
"Cô nào có được như muội nói? Nếu luận về vẻ đẹp..." Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Độc Cô Ly thần sắc thong dong bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, "A Ly mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Độc Cô Ly là vẻ đẹp phong hoa tuyệt thế, là nét đẹp tựa như tiên nhân, bộ dáng tuyệt sắc như trăng như tuyết, chỉ một thoáng nhìn liềm làm cho người ta kinh diễm, nháy mắt trầm luân.
"Bất quá chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi." Con ngươi Độc Cô Ly lạnh nhạt. Y cũng không thèm để ý đến vẻ đẹp xấu, người trong thiên hạ nói y là "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân", Độc Cô Ly cũng không cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Y thậm chí còn có chút mệt mỏi khi mang khuôn mặt mà mọi nam nhân đều thích này.
Lý Thanh Lan không phục phản bác: "Ca ca mới là đẹp nhất."
"Được rồi, tiểu Công chúa nói cái gì cũng đúng." Lý Thanh Vân dở khóc dở cười.
Lý Thanh Lan đếm đếm ngón tay nói: "Nghe nói lần này Thái tử Tấn Quốc đến Ung Quốc ta, còn chuẩn bị tặng ca ca một phần đại lễ, nghe nói là một phần lễ vật đã được tỉ mỉ chuẩn bị. Muội nghe người ta nói... Món quà này, hình như là một nam nhân."
"Nam nhân?" Lý Thanh Vân cảm thấy kỳ quái.
Trong cốt truyện liên quan đến chuyến thăm của ba nước Tấn Quốc, Chu Quốc và Miêu Cương lần này. Cũng không nói món quà Hách Liên Thần mang theo là một nam nhân.
Lý Thanh Lan chân thành gật gật đầu: "Nghe nói nam nhân kia bị giam trong lồng vàng, bị dạy dỗ thành nô lệ chuyên môn hầu hạ nam nhân, thật đáng thương, nghe nói phía sau lưng của hắn còn có một vết bớt chu sa màu đỏ, dáng dấp đặc biệt câu người."
Lời vừa dứt, Lục Công công biến sắc, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lý Thanh Lan đối với cảm xúc của Lục Công Công hoàn toàn không biết, hào hứng trùng trùng tiếp tục nói tới vị mỹ nhân trong lồng kia.
"Nam nhân kia được Thái tử Tấn Quốc mua về từ chợ đen, đã được dạy dỗ tổng cộng ba tháng... Nghe người ta nói y hiện tại bị tra tấn không ra hình dạng gì. Thái tử Tấn Quốc đúng là một tên biến thái! Hắn thích đùa bỡn nam nhân, lúc này hắn định đem nam nhân kia tặng cho ca ca, cũng không biết là muốn làm gì."
Lý Thanh Lan vừa nói vừa xoắn khăn tay.
Sắc mặt Lục Hoa trắng bệch, ánh mắt u ám.
Lý Thanh Vân đầu tiên là quan sát thần sắc Độc Cô Ly, thấy sắc mặt y vẫn bình tĩnh, liền giải thích: "A Ly, cô sẽ không cần nam nhân khác."
"Hoàng đế ca ca! Tại sao huynh phải giải thích với hắn ta? Hắn bất quá chỉ là nam sủng trong hậu cung, có cũng được không có cũng chẳng sao, ca ca muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó! Liên quan gì đến hắn?" Lý Thanh Lan vội muốn chết, nàng không muốn thấy Hoàng đế ca ca chịu một chút ủy khuất nào.
"Lan Nhi, còn muốn cô phạt muội chép kinh thư nữa à?" Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ nhíu.
Lý Thanh Lan rụt đầu lại, ỉu xìu nói: "Lan Nhi không dám nữa."
"Công chúa nói không sai." Độc Cô Ly nâng đôi mắt đẹp nhưng lạnh như băng lên, "Bệ hạ muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó, ở chỗ ta không chiếm được thứ gì, có thể đi tìm người khác. Hoàng thượng không cần phải giải thích với ta."
Tuy nói như thế, nhưng Độc Cô Ly nói xong lại cảm thấy trong lòng có chút khác thường.
Sắc mặt y có chút lạnh, chậm rãi đứng dậy: "Bệ hạ, chuyện đêm qua, ta hy vọng không phát sinh lần thứ hai. Ta về Dao Hoa Cung đây."
Dứt lời, Độc Cô Ly xoay người rời đi.
"A Ly." Lý Thanh Vân khẽ gọi.
Độc Cô Ly vừa đi, Lý Thanh Lan liền ngồi vào vị trí của Độc Cô Ly, nằm sấp trên bàn, mặt đầy ưu sầu: "Hoàng đế ca ca, Độc Cô Ly kia là nhị Hoàng tử Tuyết Quốc. Tuyết Quốc hiện giờ đã bị diệt, ca ca thật sự cảm thấy lòng Độc Cô Ly sẽ không mang hận ý sao? Ca, nuôi hắn ở bên người, nhỡ đâu có một ngày hắn cắn trả thì phải làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn là một con Bạch Nhãn Lang* không quen thì làm sao bây giờ?"
*chỉ những người vong ân bội nghĩa
"Nếu đã để y ở bên cạnh, cô tự có cách nắm chắc thế cục." Lý Thanh Vân dừng một chút, nói, "Nếu cuối cùng vẫn không thể vẹn toàn đôi bên... Giang sơn của cô vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên."
Trong cốt truyện ban đầu, hắn đánh mất mỹ nhân, cũng mất đi giang sơn.
Lý Thanh Vân có thể chịu đựng được tình yêu thất bại của mình, làm người thất bại.
Nhưng lòng tự tôn của hắn không thể dễ dàng tha thứ cho việc giang sơn của hắn bị người khác tước đoạt, hắn không thể lại trở về làm một vị tiểu Hoàng tử không quyền không thế, mặc cho người khác khi dễ. Tiểu Hoàng tử nhu nhược vô năng trước kia chỉ biết khóc cầu xin các hoàng huynh đừng khi dễ mình, đã sớm chết từ lâu.
Chỉ có quyền thế mới có thể làm cho Lý Thanh Vân cảm thấy an tâm.
"Có câu này của Hoàng đế ca ca, Lan Nhi liền yên tâm." Lý Thanh Lan gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi, "Ca, nghe nói ngày hôm qua, Lục Công công dùng thuốc với Độc Cô Ly, các ngươi có... hay không?"
Lý Thanh Lan hai tay chống cằm, trong mắt lóe lên tia sáng hiếu kì.
Một bàn tay không nhẹ không nặng gõ đầu Lý Thanh Lan, đánh cho nàng nước mắt lưng tròng. Lý Thanh Lan ủy khuất ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng đế ca ca: "Nữ nhi gia không được hỏi thăm chuyện của ca ca!"