Edit: camanlwoibieng
- --------------%------------------
Rõ ràng là bộ dáng chọc giận người khác, cao cao tại thượng, ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, lại làm cho cả người Tô Ngọc đều dấy lên ngọn lửa, làm cho cả trái tim hắn đều kêu gào.
Hắn muốn đôi mắt phượng này của Lý Thanh Vân nhuộm màu diễm sắc, hắn muốn ánh mắt của vị đế vương trẻ tuổi này từ kiêu ngạo dần trở nên yếu ớt, hắn muốn đeo một sợi xích màu vàng khắc tên mình lên cổ Lý Thanh Vân...
"Tô Ngọc! Nói đi!"
Tô Ngọc cả lòng rối loạn, "Thần có lỗi với bệ hạ, làm ra chuyện thương tổn bệ hạ, thần tội đáng muôn chết!! Thần lúc trước thích Độc Cô Ly, nhưng bây giờ thần đã tỉnh ngộ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có hại cho bệ hạ nữa!!"
Lý Thanh Vân dường như đã nhận được đáp án khiến hắn thỏa mãn, chậm rãi đứng lên, trường bào màu đỏ làm nổi bật dáng người thon dài ngọc lập, đôi môi đỏ tươi chậm rãi mở ra: "Ngươi lấy gì chứng minh?"
Đôi mắt phượng của đế vương trẻ tuổi khẽ nhướng, hồng y tôn lên làn da trắng non nớt, nét tôn quý cùng khí chất trời sinh cao ngạo, đã tạo cho hắn thói quen nhìn xuống người khác.
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn vị đế tôn mình cầu mà không được, sâu trong đồng tử có một chút cảm giác mập mờ không thể nói rõ, hắn thuận theo tâm mình, nói: "Tô Ngọc lấy ân sư Tất Thiên Lăng ra thề, từ nay về sau sẽ trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không gây thương tổn cho bệ hạ nữa, chỉ vì bệ hạ cống hiến."
Đôi mắt Lý Thanh Vân có chút kinh ngạc.
Tô Ngọc người này rất để ý sư phụ y thuật của hắn, nếu Tô Ngọc đã lấy sư phụ Tất Thiên Lăng để thề, lời thề này tuyệt đối có thể tin tưởng. Mà thứ làm cho Lý Thanh Vân cảm thấy càng thêm khó tin chính là, Tô Ngọc bề ngoài ôn nhu nhưng lại là một tên phúc hắc công, sao có thể dễ dàng bị tên pháo hôi cặn bã đế vương là mình thuần phục?
Bọn họ vốn nên là tình địch, đối đầu mới đúng--
Lý Thanh Vân cho rằng mình phải hao phí rất nhiều tinh lực cùng thời gian mới có thể khiến Tô Ngọc chân chính nghe lời, nếu hắn không thể hoàn toàn thuần phục Tô Ngọc, nếu Tô Ngọc dám lưu lại một tia dã tâm nào khác -- Lý Thanh Vân nhất định sẽ âm thầm giết tên địch nhân Tô Ngọc này.
Nhưng, hiện giờ Tô Ngọc đã thần phục dưới chân hắn, khi ngẩng đầu, trong đôi mắt lại ẩn chứa thứ tình cảm không rõ ràng, cùng một loại ánh mắt khác biệt mang theo dục vọng chiếm hữu nhìn hắn.
Làm cho Lý Thanh Vân có chút hốt hoảng.
Sự tình khác thường tất có yêu.
" Cô có thể tin ngươi sao? Tô Thái y." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nhướng lên.
Tô Ngọc vẻ mặt hổ thẹn, đáp: "Bệ hạ, thần sẽ tận hết khả năng cống hiến vì bệ hạ."
"Độc trong thân thể cô, ngươi cho cô xem một chút đi." Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống.
Tô Ngọc quỳ xuống, bắt mạch cho Lý Thanh Vân, thần sắc ngưng trọng: "Độc tố đang chậm rãi xâm nhập lục phủ ngũ tạng của bệ hạ, hiện giờ còn có thể điều trị, nếu chậm trễ..."
"Cô là muốn biết, ngươi là sao có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc cô?" Lý Thanh Vân hơi cau mày.
Tô Ngọc thở dài, nói: "Việc này, chỉ có một mình thần tham gia, không liên quan đến người khác, người sau lưng thần... Hắn có ân với thần, thứ lỗi cho thần không cách nào nói được."
Lý Thanh Vân độc sủng Độc Cô Ly, ăn bánh ngọt do y làm, uống canh dược y đưa tới... Nhưng Lý Thanh Vân sợ là không thể tưởng tượng được Độc Cô Ly mới là người hạ độc.
Tô Ngọc đem toàn bộ tội trách ôm lấy, cũng chỉ vì hy vọng Lý Thanh Vân không trách tội Độc Cô Ly, cho dù hắn phát hiện ra tâm ý của mình đối với Độc Cô Ly, có lẽ chỉ là tri kỷ, cũng không muốn để cho Độc Cô Ly xảy ra chuyện.
Tất cả mọi thứ, hãy để một mình hắn gánh vác.
A Ly nơi đó... Tô Ngọc nghĩ thầm, hôm nào hắn tìm thời gian, cùng Độc Cô Ly nói chuyện này thật tốt, bọn họ nên dừng tay.