Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
Độc Cô Ly thần sắc lạnh lùng quan sát nam nhân tuấn mỹ tàn tật ngồi trên xe lăn.
Người này tên là Lý Hoằng, chính là Tam Vương gia của Ung Quốc, Tam ca của Lý Thanh Vân, hai chân khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã bị phế, là một trong "Tam Vương".
Ung Quốc "Tam Vương" nói đến chính là ba vị vương gia còn sống sót được trong thời khắc Ung Quốc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Một người là kẻ ngốc, một người bị đoạn tử tuyệt tôn đang bị giam cầm, một người hai chân tàn tật.
Vị Tam Vương gia này, nghe nói làm người ôn nhu lễ phép, tính tình cực tốt, đối đãi với người khác khoan dung độ lượng.
Nghe nói hai chân của hắn trong thời gian Ung Quốc đoạt vị, bị người của Lý Thanh Vân hại mất.
Độc Cô Ly quan sát Lý Hoằng, đồng thời Lý Hoằng cũng quan sát Độc Cô Ly.
Lý Hoằng ôn nhu cười cười, nhẹ tựa gió xuân: "Nghe nói A Vân có được một vị mỹ nhân, quả nhiên phong hoa tuyệt thế như lời đồn."
Ngoài miệng nói lời khen người, trong mắt lại che giấu địch ý sâu sắc.
"Vương gia quá khen." Độc Cô Ly giọng nói lạnh nhạt.
Lý Thanh Vân theo bản năng chắn trước mặt Độc Cô Ly, lạnh lùng nói: "Y là người của ta."
Lý Hoằng ngẩng ra, khàn giọng bật cười: "A Vân, ca ở trong mắt ngươi là kẻ vô sỉ vậy sao?" Bất kể Lý Thanh Vân có dùng thái độ cảnh giác và thù địch như thế nào nhìn về phía mình, ánh mắt Lý Hoằng từ đầu tới cuối khi nhìn hắn đều chỉ chứa ôn nhu cùng sủng nịch.
"Khi nào ngươi mới chịu rời khỏi đây?" Lý Thanh Vân lạnh lùng nói.
Lý Hoằng thở dài: "Ta chỉ muốn đến xem đệ thế nào rồi, tốt xấu gì đệ cũng là Cửu hoàng đệ của ta, ta chỉ quan tâm đệ mà thôi, A Vân không cần gấp gáp đuổi ta đi như vậy."
"Cút!" Lý Thanh Vân nổi giận, ném gối đầu lên người Lý Hoằng. Đôi mắt phượng của hắn đều muốn bốc hỏa, nhìn Lý Hoằng giống như nhìn kẻ thù.
Lý Hoằng trong cốt truyện gốc không tính là một pháo hôi công thứ n, cũng không phải là người theo đuổi nhân vật chính vạn nhân mê, nhưng có thể coi như là một vai phụ đủ lợi hại, hắn hầu như không xuất hiện, chỉ bị nhắc tới vài cái. Chính là người như vậy, nhưng Lý Thanh Vân hận hắn, ngoài mặt thì là huynh hữu đệ cung, trên thực tế chỉ muốn hắn chết.
Lý Hoằng ôm gối, nụ cười tối sầm: "Xin lỗi, A Vân, khi nào ngươi mới có thể tha thứ cho ca đây?"
"Lục Hoa!" Lý Thanh Vân ra lệnh, "Đưa Tam vương gia hồi phủ!"
"Vâng!" Lục Công công đi tới, mang theo thị vệ cấm cung, đưa Lý Hoằng ra ngoài.
Sau khi người đi, Độc Cô Ly lạnh nhạt hỏi, "Sao bệ hạ lại hận hắn?"
Lý Thanh Vân nghẹn một chút, thấp giọng nói: "Không được hỏi lại chuyện về những ca ca của ta nữa."
"Bệ hạ nói cho ta biết thì có sao không?"
"Biết rồi thì ngươi có thấy thú vị không?"
Độc Cô Ly thấy hắn không muốn nói, liền không hỏi nhiều nữa.
......
Thị vệ đẩy Lý Hoằng ra khỏi đại điện. Lục Công công dọc theo đường đi không ngừng để ý Tam Vương gia, thỉnh thoảng lên tiếng cảnh cáo một câu.
"Tam Vương gia! Xin ngài sau này không xuất hiện trước mặt bệ hạ nữa! Nếu không... Nô gia thật sự muốn ra tay với ngươi!" Giọng Lục Hoa bén nhọn lại chói tai.
"Ta chỉ là đến thăm bệ hạ, lo lắng cho thân thể bệ hạ, cái này có sai không?"
"Nhưng bệ hạ chán ghét người!"
"Ta biết A Vân ghét ta."
Ánh mắt Lý Hoằng ôn nhu nhìn về phía trước: "Lục Công công, ngươi biết, ta không có tâm tư tranh đoạt đế vị với A Vân."
"Vậy cũng không được!" Giọng Lục Công công được nâng cao rất nhiều.
Lý Hoằng lại bật cười: "Bổn vương hiện giờ rảnh rỗi, khi nhớ lại những chuyện cũ đều là lúc bệ hạ còn nhỏ, sinh ra phấn điêu ngọc trác*, tinh xảo tựa như búp bê, hắn quả thực kế thừa tất cả mỹ mạo cùng mị hoặc của mẫu phi hắn, làm cho người ta không tự giác liền muốn sủng ái hắn."
*da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu
"Không, hắn quả thực so với mẫu phi của hắn càng thêm yêu nghiệt."
"A Vân trời sinh chính là yêu tinh chọc người phạm tội a..."
Sắc mặt Lục Công công càng ngày càng khó coi.
Lý Hoằng cười cười: "Vì sao trên dưới Hoàng cung lại bị hai mẫu tử kia quấy nhiễu cho long trời lở đất? Vì sao Đoàn Quý phi vừa vào cung, phụ hoàng mỗi ngày đều vây quanh nàng, vì sao Cửu hoàng đệ vừa sinh ra, các hoàng huynh của hắn đều yêu thích hắn, sủng ái hắn, cho hắn những điều tốt nhất... ngươi nói xem là vì sao?"
Ánh mắt Lục Công công trầm xuống: "Tam Vương gia, ngươi đã biết cái gì?"
"Tiên hoàng và Đoàn Quý phi quen biết ở Thanh Lâu. Như vậy xuất thân của Đoàn Quý phi là gì? Danh tính của mẫu thân bà ấy là ai?" Lý Hoằng nhẹ nhàng cười, chơi đùa ngọc bội bên hông.
"Khi ta tra cứu sách cổ, rốt cuộc cũng tra được đặc thù của chủng tộc Mỹ Nhân này, bọn họ trời sinh mị cốt, bất luận nam nữ, đều giống như yêu tinh có thể câu được hồn phách người khác, khiến bọn họ thần hồn điên đảo, Mỹ Nhân tộc bị diệt, những tộc nhân còn sống lại bị coi là thứ đồ đê tiện nhất tùy ý đùa bỡn khinh nhục, bị đem bán ở chợ đen."
Trong mắt Lục Công công hiện lên một tia sát khí.
Lý Hoằng ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Ta không phải địch nhân, bí mật này ta có thể vĩnh viễn giữ kín, ta biết Đoàn Quý phi nhất định đã dùng biện pháp che đi khí tức Mỹ Nhân tộc trên người đệ ấy, cho nên mới không có người phát hiện..."
"Và ta sẽ giữ bí mật này mãi mãi... và cả giang sơn của đệ ấy... Mặc dù đệ ấy hận ta như vậy, mặc dù hai chân bổn vương đều đã bị hủy, trở thành phế nhân, nhưng ai bảo ta cứ muốn bảo hộ trân trọng đệ ấy cơ chứ?"
Lý Hoằng cười khẽ một tiếng. Hắn nhớ tới Độc Cô Ly, cùng với bộ dáng Lý Thanh Vân che chở hắn như thế, luôn cảm thấy người nọ không đơn giản.
Lục Công công trừng hắn: "Tam Vương gia, ngươi nên hiểu Ngũ vương gia cùng Lục Vương gia hiện giờ đều điên dại, nếu ngươi không muốn kết quả giống như bọn họ, liền đem miệng mình bịt kín một chút! Chính bệ hạ cũng không biết chuyện này, hy vọng ngươi có thể giữ bí mật!"
"Đương nhiên rồi." Lý Hoằng cười cười, sau đó hỏi: "Vị kia tên là Độc Cô Ly, thoạt nhìn là không nguyện ý ngủ cùng bệ hạ nhỉ?"
"Đây là chuyện của bệ hạ!!"
Thanh âm sắc nhọn của Lục Hoa vang lên.
Lý Hoằng khàn giọng cười, nhắc nhở "Lục Công công phải chú ý đến hắn a..."
"Nếu không để đệ đệ nếm được tư vị bị nam nhân làm, triệt để cắt đứt khí tức Mỹ Nhân tộc trời sinh yêu nghiệt câu người kia, cũng chỉ có thể giống như các Mỹ Nhân tộc khác bị nam nhân đùa bỡn a..."
Lý Hoằng đương nhiên cũng hiểu được [Mỹ Nhân tộc] làm thế nào để loại bỏ mị cốt trời sinh, chỉ cần mỗi năm trung thu ăn một viên Ngưng Nguyệt Hoàn che dấu khí tức, chỉ là phương pháp này chỉ trị ngọn không trị gốc. Thứ duy nhất có thể giải thoát cho [Mỹ Nhân tộc], chỉ có ngủ cùng nam nhân.
Hàng năm Lục Hoa đều tìm kiếm mỹ thiếu niên xinh đẹp đưa đến giường Lý Thanh Vân, nhưng hết lần này tới lần khác Lý Thanh Vân một người cũng không thích, có người đặt ở trong cung nuôi dưỡng, có người được thả ra khỏi cung.
Người duy nhất Lý Thanh Vân cố chấp và mê mẩn, cũng chỉ có Độc Cô Ly.
"Ta nghe nói đệ đệ đến bây giờ đều cùng Độc Cô Ly phát hồ tình, chỉ hồ lễ*?! Ha, thế là không được. Lục Công công, ngươi phải biết trói chặt đưa người lên giường đệ đệ mới được!"
*Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó
"Hoặc là tìm người nam nhân khác đến cho A Vân, cần gì phải chấp nhất với Độc Cô Ly?"
"Đoàn Quý phi chỉ lưu lại mười hai viên Ngưng Nguyệt Hoàn đúng chứ? A Vân ăn từ năm mười tuổi đến năm hai mươi tuổi, chỉ còn lại hai năm nữa."
"Nếu để cho thế nhân biết đế vương trẻ tuổi của Ung Quốc, thật ra là một vị Mỹ Nhân tộc, vậy sẽ có bao nhiêu người muốn hủy diệt hắn, xé nát hắn? Lục Công công, tộc Mỹ Nhân vì sắc đẹp mà bị diệt, ngươi nên biết đây là một chuyện nguy hiểm cỡ nào."
"Dù là mỹ mạo hay bất kỳ điều gì trong những cái đó đều là ngòi nổ. Kết cục cuối cùng chỉ có con đường chết."
"Độc Cô Ly người này đích thật là mỹ sắc vô song, nhưng ngươi có thể hiểu được lòng dạ cùng tâm cơ của hắn có bao nhiêu sâu không lường được sao? Ngươi đã kiểm tra tất cả các chi tiết và bối cảnh của Độc Cô Ly chưa? Tuyết Quốc diệt vong, hắn thật sự không có ở phía sau màn bày mưu tính kế?"
"Nhưng A Vân có gì? Dựa theo tính tình kiêu ngạo tự tôn lại ngạo mạn tùy hứng của đệ ấy, mấy năm nay tấn công các quốc gia khác đã tạo ra sự thù địch với biết bao nhiêu người? Trong triều đình vô số đôi mắt nhìn chằm chằm đệ ấy muốn đệ ấy chết, địch quốc mỗi nước đều muốn tới Ung Quốc xâm chiếm, dân gian một lượng lớn quân khởi nghĩa muốn lật đổ giang sơn Ung Quốc này..."
"Đệ đệ của bổn vương nhìn thì khó có thể ở chung, kì thực tính tình còn có một cỗ ngây thơ."
"Nếu để bí mật của Mỹ Nhân tộc bị tiết lộ ra ngoài, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào..."
Lý Hoằng dứt lời liền rời đi.
Lục Công công nắm chặt nắm đấm, nhìn lên bầu trời, phảng phất có thể nhìn thấy Đoàn Quý phi tuyệt mỹ nhưng tàn nhẫn, dùng ngón tay ngọc mảnh khảnh phủ đậu khấu đỏ chỉ vào mình mà mắng: "Bổn cung đem Thanh Vân giao cho ngươi!! Mgươi mẹ nó chính là chiếu cố như vậy?!"
"Nương nương... Người yên tâm, nô tài tuyệt đối không để bệ hạ đi theo con đường cũ của nương nương."
Ánh mắt Lục Hoa dần dần âm tàn.
- --------------%------------------
Editor: Tự nhiên edit khúc nương nương nói tục cái t tỉnh lại liền:))...