Nguyên lai là như thế! Nguyên lai là như thế! Tranh bần thần khép lại hòm thuốc, nàng không bao giờ nghĩ rằng sau một khoảng thời gian dài chưa chạm đến nó, lần đầu tiên sử dụng lại là vì sự tình thế này. Tranh ngây ngốc cả người, giờ phút này tâm tư nàng vô cùng hoảng loạn, không thể nghĩ được điều gì khác. Tuy nàng đã sớm biết hoàng cung luôn tranh đấu gay gắt, hắc ám âm hiểm, nhưng đấy chỉ là lý thuyết, thực tế thì đây là lần đầu nàng gặp phải. Lần trước bị Thái Hậu phạt quỳ đã khiến Tranh sợ hãi, nàng không nghĩ bản thân sẽ lại gặp phải thủ đoạn âm hiểm thế này! Là hắn! Là vì hắn không để nàng sử dụng hai chiếc lò sưởi này, là hắn bảo hộ nàng tầng tầng lớp lớp! Tranh thở dài một hơi rồi tựa người vào ghế, hai tay ôm mặt, không gian yên lặng đến đáng sợ. Nàng muốn khóc nhưng lại không thể khóc, thanh âm nức nở nghẹn lại trong cổ, thật khó chịu!
“Trầm thượng cung, ngươi mang phương thuốc này đến Thái y viện, phân phó người mang đến cho các nữ quan dùng đúng hạn. Nhớ kỹ, toàn bộ nội thị nữ quan trong Thừa Kiền Cung đều phải uống. Ngươi hãy mang một ít sang Càn Thanh Cung, nói là ta sợ mọi người bị cảm nhiễm phong hàn nên đặc biệt phân phó”, Tranh gọi mọi người đến và bình tĩnh phân phó. Phàm là con người, khi đứng trước nguy cơ sống chết lại càng bình tĩnh, suy nghĩ cũng thông suốt. Nhìn Trầm thượng cung khuất dạng phía xa, Tranh đảo tầm mắt nhìn sang Tình Sương Tình Tuyết rồi thở dài một hơi, lần này không thể để các nàng đi theo mình. Xét tình cảnh hiện tại, nàng ở ngoài sáng, địch nhân ở trong tối, nàng hoàn toàn không biết kẻ đứng sau chủ mưu là ai. Càng nghĩ càng đáng sợ, đối phương vì muốn hại chết nàng đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí có thể để toàn bộ người trong Thừa Kiền Cung chôn cùng, thật tàn độc! Nhược bằng một thân một mạng của nàng thì có tiếc gì, nhưng nàng không thể để các nữ quan nội thị ở Thừa Kiền Cung bị liên lụy, đặc biệt là Tình Sương Tình Tuyết.
“Các ngươi hãy phân phó các nữ quan không được dùng Ngân Ti Thán trong Thừa Kiền Cung, bất kể là dùng để sưởi ấm hay nấu ăn đều không được. Nếu phát hiện người nào kháng mệnh, nghiêm trị không tha. Toàn bộ số Ngân Ti Thán hiện tại trong cung đều phải thiêu hủy, không được bỏ sót!”
Tình Sương Tình Tuyết liếc mắt nhìn nhau, tuy trong lòng hai người vô cùng nghi hoặc nhưng nhìn thần sắc nghiêm trọng của cô nương như thế liền không hỏi nửa lời mà vội vàng lui xuống phục mệnh. Tranh a Tranh, phải thật bình tĩnh! Tranh nắm chặt hai bàn tay đang không ngừng run rẩy mà nhủ thầm, thời gian không còn nhiều, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị. Ngân Ti Thán được chiết xuất từ một loại cây có tên là Ngân Ti, sau khi đốt thành than gọi là Ngân Ti Thán. Trong số các loại than thường dùng trong cung thì cũng chỉ có Ngân Ti Thán là phù hợp để đối phương xuống tay hạ độc. Chỉ là…không cần dùng đến Ngân Ti Thán thì vẫn còn trăm ngàn cách để lấy mạng của nàng. Huống chi, lần này đối phương thật sự muốn nhanh chóng đoạt mạng nàng, chỉ cần sát hại được nàng, đối phương bất chấp mọi thủ đoạn, Thừa Kiền Cung có rất nhiều người, không thể vì nàng mà liên lụy người vô tội!
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
(东风夜放花千树,更吹落,星如雨)
Người ta thường nói, đêm Nguyên Tiêu là “Hoả thụ ngân hoa bất dạ thiên” (火树银花不夜天) quả nhiên không sai. Sắc trời còn chưa tối mà toàn bộ kinh thành đã tưng bừng nào nhiệt. Từ các ngã đường, hẻm nhỏ, phủ trạch,…tất cả đều ngập chìm trong sắc đỏ hoa đăng. Hoa đăng lớn, hoa đăng nhỏ, các nhóm vũ long vũ sư đều đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ còn chờ vầng thái dương khuất bóng sẽ bắt đầu một đêm hân hỉ cuồng hoan. Các thiên kim tiểu thư, mệnh phụ phu nhân luôn giấu mình trong chốn khuê phòng tựa như được “tháo củi sổ lồng”, bọn họ đã chuẩn bị nào xe ngựa tốt nhất, xiêm y đẹp nhất từ rất sớm, tất cả chỉ còn chờ bóng đêm buông xuống là đổ ra đường xem náo nhiệt. Ngoài ra, đêm Nguyên Tiêu còn có một thú vui khác dành cho các nàng thiếu nữ đương xuân: lễ hội hoa đăng với rất nhiều nam nhân tài tuấn phong nhã!
Kinh thành đắm chìm trong không khí náo nhiệt, Thánh Cảnh Đế cũng hưng phấn bừng bừng. Sau khi dùng xong bữa cơm chiều tại Càn Thanh Cung, Hoàng Đế tuyên triệu một vài vị đại thần tâm phúc rồi hạ lệnh mở cổng hoàng thành. Hoàng Đế đã ban ân chiếu, đêm nay trừ các nữ quan, nội thị, thị vệ, những người khác đều được phép đến cổng Dương Môn xem hoa đăng. Tất cả mọi người đều phải tuân theo mệnh lệnh phân phó, nếu trái lệnh sẽ nghiêm trị không tha.
Hôm nay, không khí an tĩnh thâm nghiêm trong cung được thay bằng vẻ tưng bừng náo nhiệt. Tranh cho các nữ quan lui xuống, một mình nàng ngồi lặng lẽ trong nội điện, mồ hôi tuôn ướt đẫm người, trống ngực đập liên hồi. Nhắc lại sự cố Từ Ân Tự hôm nào, lúc đó dù sao vẫn còn Tình Sương Tình Tuyết bên cạnh, trong lòng nàng cũng có thể yên tâm phần nào. Thế nhưng, kế hoạch sắp tới chỉ có riêng một mình nàng mà thôi, Tình Sương Tình Tuyết không được biết một chút gì. Dạo gần đây, Hoàng Thượng tựa như hình với bóng không rời Tranh nửa bước, vậy nên nàng chỉ có thể trông chờ vào vận may của chính mình. Tranh nâng suối tóc, tay cầm một chiếc lược ngà chải nhẹ, nàng dùng một chiếc bạch trâm búi gọn mái tóc, lại chọn thêm hai bộ xiêm y bình thường của nữ quan. Đêm nay xuất cung, nàng muốn mặc trang phục đơn giản, hai bộ xiêm y này từ lúc tiến cung đến giờ nàng chưa từng mặc qua nên rất ít người có thể nhận biết. Ngoài cửa truyền đến thanh âm thúc giục của nữ quan, Tranh biết người của Càn Thanh Cung đã đến, nàng lên tiếng đáp lời rồi vội vàng thay trang phục bước ra nội điện.
Phượng liễn dừng trước cổng Càn Thanh Cung, Cao Viễn tiến đến nghênh đón và đưa Tranh đến Đông Noãn Các. Bước vào điện, ngoài Thánh Cảnh Đế đang an tọa thì vẫn còn vài vị đại thần. Nàng trông thấy Trương Tể cũng đang ngồi trên ghế, những vị đại thần khác thì nàng hoàn toàn không nhận biết. Biết được chuyến vi hành này có khá nhiều người, trong lòng Tranh phấn khởi vô cùng, càng nhiều người thì cơ hội thành công càng cao. Thánh Cảnh Đế trông thấy Tranh bước vào liền đưa tay choàng qua người nàng, ánh mắt tràn đầy nét yêu thương ngắm nhìn nàng trong bộ trang phục màu xanh nhạt thanh nhã, suối tóc đen tuyền buông dài trên vai lại càng lộ vẻ thanh lệ xuất trần của nàng, hắn mỉm cười nói, “Hôm nay trẫm tuyên triệu vài vị trọng thần đến cùng nhau xem hội hoa đăng”. Lại nói, các vị đại thần kia tuy là tâm phúc của Hoàng Thượng nhưng dù sao quý phi cũng là nhân vật tôn quý chốn hậu cung, trừ Trương Tể thì những người còn lại chưa từng có cơ hội diện kiến dung nhan của nàng. Giờ phút này nghe Thánh Cảnh Đế nói như thế, sự tò mò trong lòng đối với vị quý phi danh tiếng vang dội khắp kinh thành này lại càng tăng cao, bọn họ đồng loạt tiến lên hành lễ, “Quý phi thiên tuế!”. Tranh khách khí nghiêng người tạ lễ, nàng biết những người này đều là cận thần của Thánh Cảnh Đế, được hắn thập phần ưu đãi nên càng tỏ vẻ tôn kính. Cao Viễn tiến lên bảo rằng canh giờ đã đến, mọi người từ Tuyên Đức Môn bắt đầu xuất cung, cấm vệ quân cùng cẩm y vệ giả trang thường dân xen lẫn trong đám người xem hội, cẩn trọng bảo vệ những “thường dân giả mạo” này.
Trong kinh thành, đêm nay là đêm đặc biệt, mọi người không ngủ, nhà nhà người người đổ xuống đường. Không khí càng về khuya càng lạnh lẽo nhưng người qua lại vẫn tấp nập không ngớt. Thánh Cảnh Đế nắm chặt tay Tranh một bước không rời. Hắn biết rõ đã có cấm vệ quân cùng cẩm y vệ sát bên che chở nhưng thật tình hắn không dám lơi lỏng, tinh thần theo bản năng gắt gao ôm nàng sát ở bên người. Cao Viễn cùng Tình Sương Tình Tuyết theo sau hầu hạ, vài vị trọng thần ánh mắt sắc hơn dao, nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không khỏi cười thầm, bọn họ không dám chen bước lên trên “phá rối”. Mọi người từ hoàng cung đi ra, đi đến hướng đông cổng kinh thành, ngày thường hướng đông cực kỳ náo nhiệt, huống chi là tiết Nguyên Tiêu, cảnh tượng…không cần phải nói. Chiêng trống vang trời, hoa đăng tràn ngập, mọi người nhìn thấy cảnh tượng thời “thịnh thế thái bình” nên trong lòng cao hứng cực kỳ, dân chúng an cư lạc nghiệp cũng là một phần công lao của chính mình đóng góp. Trên mặt Tranh cao hứng tươi cười nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương, để Thánh Cảnh Đế không nhìn ra sơ hở, nàng vội nghiêng người xem đội múa sư tử. Khổ nỗi, thân người của nàng vốn nhỏ nhắn, dù cố hết sức vươn người vẫn không nhìn thấy gì. Thánh Cảnh Đế trông thấy bộ dáng khổ sở của nàng, hắn không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà vươn tay nâng Tranh lên cao. Tranh quá đỗi ngượng ngùng, nàng la hét inh ỏi đòi xuống. Hai người nhốn nháo một hồi, phần nào khẩn trương trong lòng Tranh theo đó giảm bớt.
Sau màn múa của đội vũ long vũ sư, đám người dần dần tản đi xem hoa đăng, theo hướng này, mọi người chậm rãi đi về phía đông xem trò đoán câu đối, Thánh Cảnh Đế thuận miệng đoán trúng mấy câu, thắng được vật gì đều mang tặng cho Tranh. Nàng vốn dĩ không thích vị ngọt nên mấy xâu đường hồ lô đều bị cho hết vào túi. Nàng cùng Tình Sương Tình Tuyết đi đến ven đường xem hoa đăng, Thánh Cảnh Đế cùng các đại thần đứng một chỗ nói chuyện. Tranh chậm rãi cất bước xem đèn, trong lòng tim đập liên hồi. Thẳng thắn mà nói, phải bất đắc dĩ lắm nàng mới dùng đến biện pháp này, sự tình phát sinh bất ngờ, nếu không phải lúc này thì không còn cơ hội nào nữa. Thời gian cấp bách, nàng cũng không thể tìm ra hung thủ là ai, làm cách nào để tìm ra? Nàng không phải thần thám lại càng không phải là người tài giỏi, hoàng cung rộng lớn thế này, ai cũng có thể là kẻ chủ mưu. Nói với Thánh Cảnh Đế? Càng không được, chẳng lẽ lại đến gặp hắn và nói, “Không biết là mẫu thân hay tần phi của ngươi muốn giết ta”? Nếu người ra tay là một trong số các tần phi thì phải làm sao? Dù sao từ lúc nàng tiến cung tới nay, Thánh Cảnh Đế không thấy qua lại với nữ nhân khác, một mình nàng độc sủng hậu cung đã gieo không ít tiếng oán thán. Nếu là Thái hậu thì sao, sự tình càng không dễ dàng gì, Thái hậu là mẫu thân của hắn a! Người ta hoài thai hắn chín tháng mười ngày, khổ cực vất vả, ngay cả nàng mồ côi từ nhỏ còn không chịu được tình cảnh này, huống chi là hắn? Nàng muốn tìm biện pháp “lưỡng toàn kỳ mỹ”, vừa không đụng chạm đến ai, lại càng không liên lụy đến người ở Thừa Kiền Cung, vậy nên…đành phải đi đến bước này.
Tranh không khỏi thở dài, trước sau đều khó xử, ánh mắt nàng lướt qua đôi phu thê bán dạo gần đó, cuộc sống của họ tuy đạm bạc nhưng tình cảm tràn đầy, ngày qua ngày thuận hòa đối đãi. Lý Nghĩa Sơn từng nói, “Như hà tứ quí vi thiên tử, bất cập Lô gia hữu Mạc Sầu” ( 如何四季为天子,不如卢家有莫愁 – Cớ sao bốn chục năm làm thiên tử, mà không bằng nhà họ Lư hạnh phúc vì có nàng Mạc Sầu). Tranh nhìn đôi phu thê kia, trong lòng nảy sinh chủ ý.
Mọi người ngồi quây quần bên quầy hàng của đôi vợ chồng nghèo, trên tay mỗi người đều có một bát mì nóng hổi, nơi đây không phải nội cung, lại đang là tiết Nguyên Tiêu nên giờ phút này mọi người không câu nệ tiểu tiết. Tranh dạo quanh một hồi, cảm thấy bụng đói meo mới trở về làm nũng Thánh Cảnh Đế. Hoàng Thượng đang lâng lâng hưng phấn, lại yêu thương Tranh quá đỗi nên dĩ nhiên không từ chối nửa lời. Những người khác đều là đại thần tâm phúc nên nhân tiện cũng ngồi xuống, tiếp đến là Cao Viễn cùng Tình Sương Tình Tuyết đứng sát bên cạnh. Hai phu thê chủ quán kia rất nhiệt tình tiếp đón khách, vẻ mặt tươi cười phục vụ chu đáo. Lại nói, Tranh vì nghĩ đến kế hoạch tối nay nên cơm chiều không ăn được bao nhiêu, lúc này nàng thật sự rất đói, ăn uống rất hăng hái, “có thực mới vực được đạo” có sức khỏe mới có thể thuận lợi thực hiện tốt kế hoạch a! Tất cả mọi người trước khi xuất cung đều đã dùng qua cơm chiều nên chỉ ăn thêm một bát mì, riêng Tranh lại lớn tiếng gọi thêm một bát nữa, nàng không nói một lời mà chỉ chăm chú ăn no… tiểu thư khuê cát nhà người ta làm gì có chuyện giữa đường giữa chợ ăn nhiều như vậy! Lại nói, các nàng vốn dĩ không dám ăn nhiều vì sợ người khác chê cười. Tranh a Tranh, mặc kệ người ta nói gì, đại cuộc ở trước mắt, không nên câu nệ việc nhỏ. Tình Sương Tình Tuyết biết nàng chưa dùng cơm chiều nên không lên tiếng ngăn cản, Thánh Cảnh Đế thầm nghĩ buổi tối không nên ăn nhiều, hắn ôn nhu dặn dò nàng cẩn thận, không khéo lại đau bụng.
Ăn xong bát mì, mọi người thoáng thấy thời gian không còn sớm nên chuẩn bị hồi cung. Cẩm y vệ cùng nhóm võ sĩ tiến lên phía trước dò xét, hiện tại trên đường chỉ có nhóm vũ long vũ sư đang biểu diễn, các vệ sĩ thỉnh chỉ xem có nên sơ tán dân chúng hay không. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Thánh Cảnh Đế phán rằng tối nay là tiết Nguyên Tiêu, không nên quấy nhiễu bá tánh. Mọi người lặng lẽ hồi cung, trong lòng Tranh mừng rỡ như điên, “trời giúp ta a!”! Nếu theo đường này trở về sẽ đi ngang qua Bác Nhã Lâu! Trong đầu Tranh đã phát họa một kế hoạch chu đáo. Tranh vô cùng khẩn trương, mồ hôi tuôn liên hồi, “Lão thiên a, ngàn lần vạn lần đừng xảy ra sai sót gì!”.
Đêm Nguyên Tiêu, Bác Nhã Lâu bừng sáng trong ánh hoa đăng, lúc mọi người đến nơi Tranh nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Thánh Cảnh Đế, nàng chồm người ghé vào tai hắn nói nhỏ, bởi vì rằng thì là nàng ăn quá nhiều nên bụng hơi đau. Thánh Cảnh Đế biết rõ đêm nay nàng ăn không ít, hắn trêu ghẹo vài câu rồi cùng mọi người tiến vào Bác Nhã Lâu, Tình Sương Tình Tuyết được phân phó đi cùng nàng đến nhà xí. Tranh lại cầu khẩn van xin cho phép các cẩm y vệ đứng cách xa nơi này. Thánh Cảnh Đế nhìn thấy sắc mặt nàng đang dần ửng đỏ, biết tính nàng vốn hay cả thẹn nên hắn vội vàng đáp ứng.
Vừa khuất sau cánh cửa, Tranh cẩn thận ẩn mình sau gốc cột rồi hồi hộp tiến hành kế họach. Vốn ban đầu nàng không nghĩ đến Bác Nhã Lâu, lại nói hiện tại càng thuận lợi. Nhà xí tại Bác Nhã Lâu nàng đã biết qua, khi dựng lên Bác Nhã Lâu, vì ngại nhà xí có tính chất khiếm nhã gây ảnh hưởng đến nhã hứng cửa mọi người nên nơi này đặc biệt dựng thêm một khung cửa sổ che chắn. Tranh vừa thu vén tóc vừa cười khổ, lần trước tại Từ Ân Tự nàng giả làm thích khách; lần này tại Bác Nhã Lâu lại chui cửa sổ nhà xí, “thật quá mất mặt”! Cũng may hôm nay Thánh Cảnh Đế tâm tình thoải mái, mấy tháng qua nàng cùng hắn cũng xem như “sắc cầm hòa hợp” nên hắn mới không chút nghi ngờ, theo đó, kế hoạch “đào tẩu” giờ phút này mới tiến hành thuận lợi. Bình thường Tranh luôn buông xõa mái tóc, giờ phút này nàng lại búi gọn gàng sau gáy, thay đổi trang phục cung nữ với màu sắc hoàn toàn khác với trang phục lúc xuất cung…chắc là không lộ ra sơ hở gì. Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Tranh vươn tay mở hai cánh cửa sổ, kiển chân nhìn ra ngoài. Bên ngoài là hậu viện Bác Nhã Lâu, lúc này hậu viện yên tĩnh không một bóng người, ngày thường bên cạnh nàng có không ít ảnh vệ, nhưng hôm nay mọi người xuất cung xem hội hoa đăng nên Thánh Cảnh Đế không an bày những thị vệ kia. Cẩm y vệ, cấm vệ quân cùng các thị vệ có lệnh của Hoàng Đế nên chỉ trấn thủ từ xa. Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào? Tranh hít sâu một hơi, leo qua khung cửa sổ rồi tức tốc chạy ra ngoài.
Tranh bước dọc theo vách tường, vừa cố bước nhanh vừa trấn tĩnh để không gây nên tiếng động. Thời gian của nàng không nhiều, nếu Tình Sương Tình Tuyết không thấy nàng trở ra, chắc chắn bọn họ sẽ bước vào. Lần này đào tẩu, nàng không muốn liên lụy đến hai người, Hoàng Thượng biết rõ tình cảm giữa nàng và Tình Sương Tình Tuyết, nếu phát hiện chuyện này, với tính cách của hắn nhất định sẽ không trách tội các nàng, về điểm này nàng có thể yên tâm. Hậu viện yên tĩnh, cửa khép hờ hững…Tranh thật cẩn thận tiến đến, một thân hình nhỏ nhắn êm ái lẻn ra ngoài.
“Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển” (凤箫声动,玉壶光转), một đêm tưng bừng náo nhiệt nhưng Tranh không có lòng dạ nào thưởng thức. Nơi đám đông tụ tập một chỗ vốn rất nguy hiểm nhưng hiện tại nàng chỉ hy vọng càng nhiều người càng tốt. Dáng người Tranh nhỏ nhắn chen lẫn trong đám đông không dễ dàng bị phát hiện, nàng cũng dễ dàng di chuyển. Tranh rẽ đám người rồi nhanh chóng chạy đi, nàng không dám quay đầu lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Không biết hắn đã phát hiện nàng đào tẩu hay chưa? Không biết cẩm y vệ cùng cấm vệ quân phía sau có đuổi theo hay không? Không biết Tình Sương Tình Tuyết có xảy ra chuyện gì không? Tranh hốt hoảng cuống cuồng, hai chân không dám ngừng lại, nàng cứ một đường mà chạy thẳng đến…“Thịnh Dương Môn” nằm bên cạnh hoàng cung.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Thánh Cảnh Đế dù thông minh đến mấy cũng không thể ngờ nàng hao tâm tổn sức “đào tẩu” lại lựa chọn hoàng cung làm nơi ẩn mình. Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt hoàng cung là chính là nơi ẩn nấp an toàn nhất, một khi phát hiện nàng mất tích, Thánh Cảnh Đế nhất định sẽ hạ lệnh đóng chặt cổng thành đồng thời tiến hành truy tìm nghiêm ngặt. Hoàng cung là nơi duy nhất không bị kiểm tra. Sự lợi hại của cấm vệ quân cùng cẩm y vệ nàng biết rõ hơn ai hết, muốn trốn thoát khỏi sự truy lùng của bọn họ, xác xuất nhất định rất nhỏ. Quý phi mất tích, hoàng cung không thể nào bưng bít được sự kiện trọng đại như thế, mặc dù chứng cứ có thể che lấp nhưng nhất định sẽ có lời đồn đãi truyền ra ngoài. Lúc đó, kẻ chủ mưu đứng phía sau muốn giết nàng rất dễ dàng hành động. Mặc kệ là Hoàng Thượng hay là hung thủ, cả hai đều không thể nghĩ đến nàng vẫn còn trong hoàng cung. Lại nói, hoàng cung mặc dù canh phòng nghiêm cẩn nhưng dù sao cũng quá rộng lớn, muốn tìm một người không phải là chuyện một ngày hai ngày. Ẩn nấp nơi đây, có thể một khi biết được tin nàng mất tích, hung thủ thật sự sẽ xuất hiện. Nhưng…lần này nàng đào tẩu, chỉ sợ hắn sẽ…đau lòng! Tranh nghĩ ngợi một hồi lại than ngắn thở dài, sự kiện lần trước tại Từ Ân Tự là chính nàng quyết tâm muốn ra đi, lần này chỉ là bất đắc dĩ, không lẽ…đây là nàng quan tâm đến hắn sao?
Trước Thịnh Dương Môn, Tranh đột nhiên dừng chân…đêm nay mọi người ra vào hòang cung đều phải có lệnh bài! Phải làm sao đây? Tranh hoảng loạn nhìn đội thị vệ đang nghiêm cẩn tra xét lệnh bài trước Thịnh Dương Môn, mồ hôi lạnh lại càng tuôn ra như mưa. Đêm nay nếu không thể vào cung, nàng nhất định sẽ bị Thánh Cảnh Đế tóm được a! Bằng bất cứ giá nào, phải tìm được cách! Tranh liếc thấy bên trái có một nhóm cung nữ không đông lắm, nàng vội xoay người chạy đến, vừa đúng lúc đó…
“Là ngươi!”, Tranh nhỏ giọng la lên rồi vội vàng giơ tay che miệng.
“Nô tì bái kiến quý phi nương nương, khấu tạ nương nương ân điển”, hai người vừa bước vào phòng, Tú Nhi đã vội châm đèn rồi nhanh chóng bước đến hành lễ.
“Ngươi mau đứng lên đi, để người khác nghe được không tốt”, Tranh vội vàng nâng Tú Nhi đứng lên, “Tại Thừa Kiền Cung ta rất sợ những nghi thức này, hiện tại lại càng không nên”
“Nô tì nghe tin nương nương vì chuyện của nô tì đã bị Thái Hậu phạt quỳ, lại còn nhiễm phong hàn, đại ân đại đức của nương nương, nô tì “kết cỏ ngậm vành” cũng không báo đáp được”, Tú Nhi tuổi tuy nhỏ nhưng rất hiểu đạo lý.
“Đêm nay nếu không phải nhờ ngươi hỗ trợ, ta nhất định sẽ không vào được Thịnh Dương Môn, đa tạ ngươi”, Tranh nhìn Tú Nhi rồi gật đầu tươi cười cảm tạ, trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ: một khi đã đến bước này, trước hết phải tìm một nơi trú ẩn an toàn, biệt viện trong cung nàng không am hiểu lắm, Thừa Kiền Cung chỉ có vài tiểu viện nhiều năm không người lui tới, nếu ẩn nấp ở nơi đấy sẽ không bị người phát hiện. Chỉ là, Thừa Kiền Cung phòng vệ cực kỳ nghiêm cẩn, làm sao vào được?
Tú Nhi cẩn thận mở miệng, “Tuy nô tì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào thái độ của nương nương đêm nay, nhất định là người từ chỗ bệ hạ trốn đi?”
Tranh im lặng, sự việc đã đến nước này nàng cũng không thể không nói.
“Nương nương không cần lo lắng, nô tì ở trong cung cũng đã lâu, dĩ nhiên biết được một số chuyện. Huống chi nô tì mang đại ân của nương nương, nếu nương nương không chê…chi bằng người cứ tạm thời ở lại nơi này. Đây vốn là nội viện dành cho các nữ quan Thái y viện, nam nữ riêng biệt, các Thái y không bao giờ bước chân vào nội viện, cả Đông Viện chỉ có một mình nô tì trụ lại, chỉ cần nương nương không bước chân ra khỏi cửa Đông Viện thì sẽ không bị phát hiện”, Tú Nhi thông minh linh xảo liền phân tích cho Tranh rõ ràng.
“Ta…sợ liên lụy đến ngươi”, Tranh trầm ngâm một hồi, nàng cảm thấy không còn cách nào tốt hơn cách này, chỉ là…nàng sợ liên lụy đến Tú Nhi, “Tú Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi, lần này ta trốn đi cũng là bất đắc dĩ, có người muốn giết ta, thủ đoạn của hắn ngoan độc, ngay cả người tại Thừa Kiền Cung cũng không buông tha. Ngươi giữ ta lại đây rất nguy hiểm”.
“Ngày đó nương nương cứu giúp nô tì, người cũng nghĩ đến việc bị Thái hậu truy cứu sao?”, Tú Nhi lắc đầu cười nói, “Tuy nô tì không có tài có đức như nương nương nhưng thuở nhỏ cũng đã được phụ thân dạy bảo, nô tỳ cũng biết đạo làm người như thế nào. Nương nương không cần lo lắng, nơi này ngày thường không ai lui đến, huống chi hung thủ cũng không biết nương nương ở đây. Dù có biết, “lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thóat”, nương nương không cần phải sợ”.
“Nếu đã như vậy…ta phải làm phiền ngươi rồi”, Tranh trịnh trọng cúi đầu cảm tạ Tú Nhi, Tú Nhi vội vàng nâng Tranh đứng dậy, “Nô tì không dám”. Tú Nhi vội vàng chuẩn bị, hai người cùng ở một gian phòng, cuối cùng quý phi nương nương xem như đã an xếp ổn thỏa.
Thánh Cảnh năm thứ mười một. Đêm Nguyễn Tiêu năm ấy so với mọi năm có chút bất đồng.
Pháo hoa vẫn nở bung rực rỡ trên nền trời đen thăm thẳm để chúc mừng một năm mới thái bình. Điểm bất đồng nằm ở chỗ…ngay khi mọi người đang đắm chìm trong không khí tưng bừng của lễ hội thì bốn phương tám hướng cổng thành đều bị bao vây nghiêm ngặt. Cẩm y vệ, cấm vệ quân, các nhóm thị vệ không bỏ sót một góc nhỏ nào trong kinh thành, loáng thoáng trong tiếng gió còn có giọt lệ nào…! Bên ngoài Bác Nhã Lâu, mọi người bị đuổi ra, các thị vệ áo giáp cùng gươm giáo nghiêm cẩn vây quanh, hoàng thúc Hiền Thân Vương vội vàng chạy đến bái kiến Thánh Cảnh Đế, giờ phút này Hoàng Đế đang lẳng lặng đứng yên, hai tay chậm rãi xoa xoa trán. Sắc mặt Thánh Cảnh Đế quả thật đáng sợ, mọi người đều rõ mười phần long nhan đang phẫn nộ, dù là những vị trọng thần ngày thường được Hoàng Đế ưu ái cũng sợ đến mức âm thầm run rẩy, tình cảnh này…lần đầu tiên bọn họ mới được chứng kiến.
Tình Sương Tình Tuyết cùng tất cả thị vệ quỳ gối bên ngoài, không ai dám lên tiếng. Bên trong Bác Nhã Lâu, toàn bộ đều quỳ gối, vẫn không có âm thanh nào thoát ra, hiện tại không cần đến một cây châm, cho dù là một hạt bụi rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động. Thánh Cảnh Đế ngồi im, lửa giận cùng đau đớn không ngừng bốc cháy trong lòng, mấy ngày nay hắn cùng nàng “cầm sắt tương cùng”, màn đêm buông xuống là triền miên ân ái, ban mai vừa ló dạng là tiếng cười không dứt bên tai, mới vừa rồi nàng còn kéo tay áo của hắn, dung nhan đỏ bừng nũng nịu khẩn cầu, giờ phút này…chẳng biết nàng đã lưu lạc đến nơi nào. Tranh Nhi! Tranh Nhi! Ngươi cứ như vậy đành lòng rời bỏ trẫm sao? Chẳng lẽ bao nhiêu âm thanh ôn nhu, nụ cười e lệ kia…tất cả đều là giả dối sao chứ? Thánh Cảnh Đế khép chặt đôi mắt chất chứa lệ bi thương.
“Truyền chỉ, chín cổng thành nghiêm cẩn phòng vệ, chỉ chừa duy nhất cổng Đông Môn cho dân chúng ra ngoài, còn lại tám cổng đều đóng kín, tại cửa chính Đông Môn người ra vào phải cẩn trọng tra xét. Cẩm y vệ lĩnh mệnh tra xét từ nội thành đến ngoại thành trong thời gian nhanh nhất, nhất định nàng vẫn còn ở trong kinh thành. Nhớ kỹ, không được quấy nhiễu dân chúng, phái người dọ thám Liễu phủ, có gì động tĩnh gì lập tức hồi báo cho trẫm”
Thánh Cảnh Đế bình tĩnh hạ thánh chỉ, hắn bày ra “thiên la địa võng” như vậy, xem nàng còn trốn được bao lâu? Tình Sương Tình Tuyết không ở bên cạnh nàng, Tranh Nhi nhất định vẫn chưa chạy xa, nhưng…nếu nàng gặp phải cường đạo ác bá, với sức lực nhu nhược nữ tử như nàng sẽ ra sao? Thánh Cảnh Đế rùng mình không dám nghĩ tiếp, trong lòng vừa đau vừa hận, đến giờ phút này mà hắn vẫn còn lo lắng cho nàng, tôn nghiêm của Hoàng Đế còn đâu nữa, nhưng…nàng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất…Thánh Cảnh Đế nhắm chặt mắt, “Khởi giá hồi cung!”
“Nói như vậy, các ngươi không biết gì sao?”, Thánh Cảnh Đế khoanh tay đứng bên cửa sổ, đôi mắt dõi nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Hồi bẩm bệ hạ, nô tì không biết”, Tình Sương Tình Tuyết đồng loạt đáp lời. Lần này cô nương đào tẩu quả thật không nói cho hai nàng biết, thái độ cô nương vẫn bình thường không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào, ngay cả các nàng cũng ứng phó không kịp.
“Các ngươi truyền lời của trẫm, tại Thừa Kiền Cung, bất kể là ai, từ hôm nay không được bước chân ra khỏi cung. Các ngươi hiện thời xử lý sự vụ trong cung, nếu tin này truyền ra ngoài, các ngươi biết hậu quả như thế nào rồi chứ? Nếu có người bàn tán việc này, các ngươi cứ giao cho cẩm y vệ, để mọi người biết được một chút thủ đoạn của họ!”. Ngữ điệu Hoàng Đế bình tĩnh ung dung nhưng lại ẩn chứa sự tàn khốc đáng sợ, Tình Sương Tình Tuyết cảm nhận được thân thể mình đang lạnh từ trong ra ngoài. Bệ hạ đây là…có chủ ý che giấu việc này, lệnh cho hai nàng im lặng hành sự. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, không ai có thể lường trước hậu quả sẽ thế nào. Hai nàng đồng loạt lên tiếng “Tuân chỉ”.
“Mỗi ngày các ngươi vẫn đến Dịch Đình Cung xử lý sự vụ, Thừa Kiền Cung sinh họat như bình thường, không được để lộ điều gì”, Thánh Cảnh Đế lại phân phó, hai người nghiêm cẩn đáp lời. Đang định cúi người xin lui ra, Tình Sương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng đã lạnh càng thêm lạnh, nàng vội vàng tâu lên, “Khải tấu bệ hạ, nô tì có việc bẩm báo”
“Nói”, Thánh Cảnh Đế trầm trầm giọng lên tiếng.
“Hôm nay nương nương đã phân phó nô tì, bảo là mọi người trong Thừa Kiền Cung ngưng dùng Ngân Ti Thán. Lúc đó, nô tì thấy sắc mặt nương nương không tốt lắm nhưng lại không hỏi gì thêm, có lẽ…nô tì đã nghĩ nhiều, nhưng nếu nương nương quyết tâm đào tẩu, nhất định sẽ mang theo chúng nô tì, tuyệt đối sẽ không để nô tì ở lại. Lần đào tẩu này chắc chắn có nội tình, thỉnh bệ hạ minh xét”. Tình Sương nói xong liền cùng Tình Tuyết lui ra ngoài, Thánh Cảnh Đế vẫn nhìn ngoài cửa sổ nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã nắm lại thành quyền, trong lòng hắn nhen nhóm một tia hy vọng…phải không? “Chắc chắn có nội tình?”, Thánh Cảnh Đế lập tức xoay người hạ lệnh cho Cao Viễn kiểm tra toàn bộ Ngân Ti Thán tại Thừa Kiền Cung.
“Ngân Ti Thán xuất xứ từ một loại cây có tên là Ngân Ti, trong đó có kèm thêm một ít thảo dược có tên là “Vọng Thư Thảo”, Tranh gối đầu trên giường nhưng không muốn ngủ, nàng cùng Tú Nhi nằm ở trên giường và đem toàn bộ sự việc nói rõ cho Tú Nhi nghe.
“Vọng Thư Thảo? Đó là gì?”, Tú Nhi hỏi vẻ nghi ngờ, nàng đã đến Thái y viện được vài ngày, tai nghe mắt thấy cũng hiểu được một ít, huống chi Hoàng Y Chính thấy nàng thông minh lanh lợi nên cũng đã truyền thụ cho nàng biết không ít kiến thức về dược lí.
“Vọng Thư Thảo là một loại thảo dược rất nhỏ”, Tranh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Nó không vốn phải là độc dược, nhưng so với độc càng đáng sợ hơn. Tú Nhi, ngươi đến Thái y viện lâu như vậy, những kiến thức cơ bản về dược lí ắt hẳn cũng biết. Nếu một người bình thường sinh bệnh, ngoài việc dùng thuốc còn phải dựa vào sức đề kháng của cơ thể mới có thể khỏe lại, đúng không?”
“Đúng vậy, nương nương”, Tú Nhi thấy vẻ mặt nàng có chút mỏi mệt liền nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Vọng Thư Thảo không có độc tính nhưng lại làm cho sức đề kháng của cơ thể chúng ta suy yếu đi”, Tranh nói tiếp, những từ như: sức miễn dịch, tế bào, hồng cầu…Tú Nhi nghe qua thực sự không hiểu lắm nhưng vốn thông minh lanh lợi, Tú nhi sẽ lý giải theo cách của nàng.
“Ta từng xem qua một quyển y thư, trong đó có nhắc đến “Vọng Thư Thảo”. Thời gian sinh trưởng của loại cây này không dài, thời gian vỏn vẹn chỉ trong vòng vài ngày nên cực kỳ hiếm thấy. Huống chi, một loại dược thảo ít gặp như vậy lại rất giống Kim Ô Hoa, phản ứng cực kỳ mẫn cảm”
“Kim Ô Hoa? Đó lại là loại hoa gì?”
“Kim Ô Hoa có sắc hồng sẫm, hình dáng tương tự hoa hồng”, Tranh tiếp tục giải thích, “Vọng Thư Thảo tượng trưng cho nữ thần ánh trăng, ngoài ra còn một loại dược thảo khác gọi là Kim Ô tượng trưng cho nữ thần mặt trời. Trên hai chiếc lò sưởi chạm trỗ tượng mỹ nhân mặc váy, màu sắc chiếc váy chính là từ Kim Ô Hoa nhuộm thành. Kim Ô Hoa một khi gặp Vọng Thư Thảo sẽ dần dần thay đổi màu sắc, cũng chính vì vậy mới bị ta phát hiện. Để Vọng Thư Thảo gần Ngân Ti Thán thì dược tính sẽ từ từ xâm nhập, nếu dùng liên tục trong nhiều tháng thì sức miễn dịch cơ thể sẽ dần suy yếu, chỉ cần bị nhiễm phong hàn thì dù nhẹ cũng có thể mất mạng”. Thanh âm của Tranh run rẩy, thủ đoạn hắc ám trong cung quả thật không thể tưởng tượng được. Thân thể những nữ quan kia vốn đã suy nhược, dược tính của Vọng Thư Thảo lại càng ngấm càng mạnh. Tình Sương Tình Tuyết, Thánh Cảnh Đế còn có Cao Viễn đều là người có võ công, bản thân nàng đã từng nhiễm qua “Thốn Tương Tư” nên không có gì đáng ngại.
“Nếu vậy…chẳng lẽ không cách gì có thể khắc chế Vọng Thư Thảo?”, Tú Nhi vội vàng hỏi.
“Có”, Tranh nói tên vài vị thuốc rất thường gặp, bắt gặp vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tú Nhi, nàng cười nói, “Vọng Thư Thảo có dược tính đặc thù, rất khó bị phát hiện, không ai nghĩ tới cách giải dược lại đơn giản như thế. Đấy cũng là tạo hóa trêu người, có những đại phu hành y cả đời cũng không biết đến hình dạng Vọng Thư Thảo như thế nào. Loại dược thảo này vốn rất khó nhận biết, nếu không có…phương pháp đặc biệt, ta cũng không thể xác định có chính xác là nó hay không”
“Nguyên lai như thế, cô nương vội vàng bỏ trốn là vì sợ liên lụy những người bên cạnh. Cô nương cứ yên tâm, chúng ta sẽ không sao”, giờ phút này Tú Nhi mới hiểu rõ sự tình, nàng lại tiếp tục an ủi Tranh. Hiện tại không phải thời điểm thông thường, nàng không thể xưng hô “nô tì, nương nương”, Tú Nhi kiên trì không chịu gọi đích danh tên Tranh, nàng quyết định gọi tương tự Tình Sương Tình Tuyết.
“Ngươi nói đúng a!”, Tranh mỉm cười, cả người nàng tuy vô cùng mệt mỏi nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Hôm nay nàng đã phân phó mọi người không được dùng Ngân Ti Thán, Thừa Kiền Cung sẽ tạm thời an toàn, hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Tại Thừa Kiền Cung, Cao Viễn phụng chỉ ý mang một ít Ngân Ti Thán từ Thừa Kiền Cung cẩn thận nghiệm tra. Sau lớp bụi than, phía trong lõi than phát hiện một vài đốm trắng, ngoài ra không phát hiện gì hơn. Nghiệm độc, ngân châm không có phản ứng, Thánh Cảnh Đế tuyên thái y đến xem, cũng không phát hiện điều gì khác thường. Sau một hồi tra nghiệm, mọi người không thu hoạch thêm điều gì nên mang đặt khối than có đốm trắng sang bên cạnh, thêm một vài khối than nữa lại được mang đến, vẫn không phát hiện gì.
Cao Viễn cùng thống lĩnh cẩm y vệ và thái y đồng loạt mang khối than kiểm nghiệm vài lần cũng không phát hiện được gì, lúc này bọn họ mới yên tâm hồi báo kết quả lên Thánh Cảnh Đế. Hoàng Đế tựa người trên long ngai, sắc mặt có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
“Không phát hiện được gì sao?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài phụng chỉ cùng thái y và thống lĩnh cẩm y vệ nghiệm tra khối than ngân ti, chúng thần không phát hiện được điều gì khả nghi”, Cao Viễn khom người báo kết quả, qua hồi lâu không nghe thấy Hoàng Đế lên tiếng, hắn cũng không dám ngẩng đầu lên. Đến khi nghe được thanh âm kinh hoàng của Tình Sương Tình Tuyết la lên “Bệ hạ!”, lúc này hắn mới dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thánh Cảnh Đế phun ra một ngụm máu tươi nhiễm đỏ long bào. Nội cung đại loạn, thái y chạy cuống cuồng, sau khi chuẩn đoán mới biết là Hoàng Thượng “phẫn nộ công tâm”, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có gì đáng ngại.
Đêm hôm đó, Hoàng Đế hạ chỉ. “…do long thể không khỏe, cần yên tĩnh tịnh dưỡng trong Thừa Kiền Cung, triều thần không có lệnh không được nhập cung”. Kể từ đó, tin tức quý phi nương nương “đào tẩu” hoàn toàn bị phong tỏa. Bình thường người luyện võ không dễ dàng sinh bệnh, Thánh Cảnh Đế bởi do tâm bệnh, thân thể không sức đề kháng, bệnh tật càng dễ dàng xâm nhập, đêm đó bị nhiễm phong hàn, sau lại phát sốt. Thái y mở phương thuốc điều trị, phân phó các nữ quan tại Thái y viện sắc thuốc. Khi Tú Nhi biết việc này liền lập tức báo cho Tranh. Nàng nhìn phương thuốc liền biết hắn bị nhiễm phong hàn. Sức khỏe Hoàng Thượng luôn luôn khang kiện, đây chỉ là bệnh nhẹ mà thôi. Thừa Kiền Cung đã cho ngừng dùng Ngân Ti Thán, nhóm cung nhân cũng đã uống thuốc giải theo phương thuốc của Thái y viện, qua hai ngày mọi việc sẽ lại đâu vào đấy. Chỉ là…Tranh đã bỏ sót một việc, không biết có phải là thiên ý hay không…tuy Ngân Ti Thán dùng để nấu nướng đã ngưng nhưng tại thư phòng vẫn còn chiếc lò sưởi vẫn đang dùng Ngân Ti Thán.
Từ khi Thánh Cảnh Đế đăng cơ tới nay, chính sự chưa khi nào chậm trễ, hôm nay mặc dù phát bệnh nhưng mỗi ngày khi mặt trời vừa ló dạng vẫn đều đặn mang công văn đến thư phòng Thừa Kiền Cung xử lý. Các đại thần nếu muốn cầu kiến sẽ đứng bên ngoài. Tuy Tranh phân phó các nữ quan ngưng dùng Ngân Ti Thán nhưng hai lò sưởi này vẫn còn tồn lại một ít than từ dạo trước. Lại nói, hai nữ quan phụng mệnh túc trực tại thư phòng đều bị bệnh, Trầm thượng cung đã phân phó hai nữ quan khác mới đến. Hai người này cũng không linh hoạt cho lắm, thấy trong lò sưởi vẫn còn than dùng nên không đổi, quả nhiên là thiên ý! Thánh Cảnh Đế bước vào thư phòng Thừa Kiền Cung đã thấy than trong lò sưởi cháy tí tách, qua bảy tám ngày mới cháy hết, lúc này nữ quan mới thay than mới. Thánh Cảnh Đế là người tập võ, thân thể mạnh khỏe, lúc trước dù túc trực trong Thừa Kiền Cung vài ngày vẫn không phát sinh vấn đề gì, đó là do bản thân có nội lực nên dược tính Vọng Thư Thảo không xâm nhập được. Hôm nay trong người Hoàng Đế có bệnh, dược tính dễ dàng xâm nhập, thế nên bệnh phong hàn đã qua hơn mười ngày vẫn không thuyên giảm.
Mười mấy ngày nay, Hoàng Thượng vô cùng trấn tĩnh, vẫn đều đặn xử lý chính sự, nhưng phía sau vẻ bình tĩnh kia là cuồng phong đang bừng bừng trỗi dậy, mỗi ngày của cẩm y vệ cùng cấm vệ quân đều cực kỳ gian nan. Tranh ẩn nấp ở nơi không ai ngờ đến, bọn họ truy tìm khắp kinh thành, chín cổng hoàng thành không khi nào lơi lỏng. Hiện tại, phạm vi truy tìm đã mở rộng từ kinh thành đến các thị trấn bên ngoài nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tại kinh thành, các thống lĩnh thị vệ mỗi ngày đều đến Thừa Kiền Cung hồi báo, mồ hôi liên tục nhỏ giọt, trong lòng không ngừng than vãn, “Quý phi a quý phi! Nương nương thật không giống người thường, độc sủng trong ba ngàn giai lệ, Hoàng Thượng lại trọng tình trọng nghĩa đến thế, khuê các nữ tử ai không mong ước, nào có như nương nương phải nhọc đến ba ngàn thị vệ gian nan khổ cực truy tìm mấy ngày nay”.
Lúc này, Tranh cùng Tú Nhi vẫn “bình chân như vại” bên trong Thái y viện, nàng mỗi ngày không bước chân ra khỏi cổng, nhàn nhã ngồi trong phòng. Tú Nhi từ chỗ Hoàng Y Chính tìm được rất nhiều sách về y dược, Tranh nhân cơ hội nhàn nhã đọc đi đọc lại, rồi chỉ dẫn Tú Nhi một chút y lý. Tú Nhi thông minh ham học hỏi, nghe Tranh nói qua một lần liền thông suốt nên rất cao hứng, mỗi ngày chạy đi chạy lại giúp nàng hỏi thăm tin tức trong cung, còn có…tin tức của hắn. Ngày hôm đó, Hoàng Y Chính từ Thừa Kiền Cung xem bệnh cho Hoàng Đế trở về, Tú Nhi mon men lại gần dò hỏi, lần này Thánh Cảnh Đế sinh bệnh, thuốc thang là do các nữ quan luân phiên cung phụng, Tú Nhi không được phép tiếp cận nên không biết rốt cuộc bệnh tình của Hoàng Thượng nặng nhẹ thế nào. Khi nàng đến chỗ Hoàng Y Chính đã trông thấy hắn buồn bã ngồi trên ghế, lúc này nàng mới biết bệnh tình của bệ hạ không khả quan, rõ ràng là triệu chứng phong hàn nhưng đã hơn mười ngày vẫn không thuyên giảm. Thật kỳ lạ! Nhìn thấy Tú Nhi bước vào, Hoàng Y Chính liền phân phó nàng đảm nhiệm sắc thuốc cho bệ hạ kể từ ngày hôm nay. Tú Nhi nhanh chóng đáp ứng, trong lòng thầm muốn chạy nhanh trở về báo cho cô nương biết tin.
Trở lại Đông viện, lúc Tú Nhi đẩy cửa tiến vào phòng đã trông thấy Tranh cầm trên tay một chiếc túi thơm, nàng ngồi ngẩn ngơ cả người, mắt ngấn lệ. Tú Nhi rón rén bước lại gần, cảnh tượng này nàng không phải mới gặp lần đầu. Từ lúc cô nương đến đây, mỗi lúc nhìn đến túi thơm đều bần thần cả người. Tuy Tú Nhi vô cùng tò mò nhưng cũng không dám hỏi, nàng chỉ liếc nhìn vật nhỏ đó mà thôi. Chỉ là, bên trong hoàn toàn không không có gì đáng giá, chỉ là một thỏi kẹo nhỏ mà thôi. Nàng nhẹ giọng gọi nhỏ, Tranh vội vàng nuốt lệ nở nụ cười hỏi han, Tú Nhi truyền đạt lại những lời Hoàng Y Chính không sót một từ, Tranh đắn đo một hồi liền dậm chân thở dài, “Tại sao ta lại quên mất hai chiếc lò sưởi kia…”. Nhưng vừa nghe nói từ nay thang dược của hắn sẽ do Tú Nhi phụ trách, nàng thoáng yên lòng, như thế nàng đã có cách.
Tranh là đại phu nhưng chưa từng chữa bệnh từ xa. Nàng không thể ra khỏi phòng, chỉ có thể ngồi tại đây nghiên cứu tìm cách. Nàng tìm được một vài vị thuốc có thể khắc chế dược tính của Vọng Thư Thảo, nghĩ tới nghĩ lui không biết phương thuốc này có gây ra tác dụng phụ nào khác hay không. Phòng ốc vốn không rộng, mùi thuốc quyện đặc khắp phòng. Qua làn sương khói, Tranh chợt thấy hốt hoảng, đột nhiên nàng nhớ lại năm đó cùng Nhan cô cô nghe một vị danh ca Trung Quốc biểu diễn khúc “Mạnh Khương Nữ’, tiếng khóc than của nàng làm rung chuyển tường thành, vang tận cao xanh,…nước mắt Nhan cô cô rơi lã chã. Khi đó nàng còn rất bé, vốn không thấu hiểu trọn vẹn cái hay cái đẹp của lời ca tiếng hát, hôm nay nghĩ đến, nàng không khỏi vấn vương một mối tơ lòng.
“Tuyến thị tương tư châm thị tình,
Châm châm tuyến tuyến mật mật phùng,
Tái tương tâm khẩu nhất ty nhiệt,
Nhứ tiến hàn ý bạn quân hành”
(线是相思针是情,针针线线密密缝,再将心口一丝热,絮进寒衣伴君行)
Tranh lắc đầu như không muốn thừa nhận phút giây yếu đuối này, nàng chuyên tâm nấu thuốc. Từ lúc đó, thang dược mang đến chỗ Thánh Cảnh Đế đều do Tranh tự tay chăm chút, dược tính Vọng Thư Thảo nhanh chóng được khắc chế, lực miễn dịch trong cơ thể dĩ nhiên có tác dụng. Sức khỏe Hoàng Đế vốn tráng kiện, bệnh tình nhanh chóng lui nhanh. Mỗi ngày, thang dược sau khi sắc xong liền trực tiếp mang đến Thừa Kiền Cung không qua sự kiểm nghiệm của Hoàng Y Chính, nhưng nhìn thấy long thể Thánh Cảnh Đế dần khôi phục, hắn cũng yên lòng.
Ngày hôm đó, như thường lệ hắn tiến đến Thừa Kiền Cung xem mạch, trước mặt Hoàng Thượng tấu chương đầy ắp, thang dược được Cao Viễn mang đến đáng lẽ nên uống từ sớm lại bị đặt sang một bên. Hắn biết hôm nay chính vụ bận rộn, Thánh Cảnh Đế chuyên tâm xem tấu chương đến quên dùng thuốc, hắn vội bước tới nhắc nhở. Thánh Cảnh Đế thấu hiểu tấm lòng của lương y nên buông ngự bút để làm hắn xem mạch, một tay Hoàng Đế cầm lấy chén thuốc ngửa đầu định uống. Lúc này Hoàng Y Chính ngồi gần Hoàng Đế nên ngửi được mùi vị lẫn màu sắc từ trong chén thuốc, sắc mặt hắn chuyển từ hồng sang trắng. Hắn chưởng quản Thái y viện, dĩ nhiên y thuật cao siêu, nhân phẩm y đức cũng không kém ai, vừa nhận thấy mùi vị lẫn màu sắc trong thang dược kia có vấn đề liền vội vàng quỳ xuống bẩm cáo, mọi người đều bị kinh hãi, thang dược của Hoàng Thượng cũng có người dám động tay động chân sao?
Thánh Cảnh Đế giận dữ nhưng tâm tư hắn vốn kín đáo nên vội trấn tĩnh, Hoàng Đế lệnh cho Hoàng Y Chính kiểm nghiệm lại. Cao Viễn sai người tra lại các vị thuốc, Hoàng Y Chính nhìn qua, trong lòng nghi hoặc không ngớt liền quay sang bẩm cáo, “Khởi tấu bệ hạ, theo thần nhận thấy thì thang dược này đã được thêm vào vài vị thuốc không có độc tính gì, đây đều là những vị thuốc thông thường. Là do thần ngu muội, bệ hạ, long thể bệ hạ bình phục là do tác dụng của những vị thuốc này. Vài ngày trước thần đưa ra phương thuốc nhưng không có tác dụng, hiên tại bệnh tình của bệ hạ chuyển biến rất tốt, thần cho rằng người này không có ác ý”.
“Thật vậy sao?”, Thánh Cảnh Đế cau mày trầm tư, Hoàng Y Chính nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đế không biểu lộ một chút cảm xúc, hắn lại quan sát những vị thuốc được thêm vào. Đây là thế nào? Lại nói hắn y đạo cực kỳ tinh thông, nghĩ tới nghĩ lui tác dụng của chúng, trong đầu hắn chợt thấp thoáng bóng dáng một người đã từng gặp, hắn vội vã bẩm tấu, “Khởi bẩm bệ hạ, tuy cùng một chứng bệnh nhưng người nọ có cách điều trị không giống những thái y khác, thông thường một người hành y khai phương thuốc là một chuyện, nhưng khi bốc thuốc sẽ thêm hay bớt một vài vị thuốc hỗ trợ. Đối với người này thần thấy quá đỗi thần kỳ, dường như đã từng gặp qua. Theo thần nhận thấy, căn cứ vào thang dược được đưa đến chỗ bệ hạ cùng với thân phận của người này…tuyệt đối hắn không có tâm kế với bệ hạ, thỉnh bệ hạ không cần trị tội”.
“Là ai?”, Thánh Cảnh Đế cảm thấy hứng thú, Hoàng Y Chính bình thường vốn ít nói nhưng hôm nay lại không tiếc lời khen ngợi một người, thật lỳ lạ.
“Mùa xuân năm trước, thần có đến phủ Trưởng Công Chúa xem mạch, vô tình gặp gỡ một thiếu thiên, khi nhìn thấy thần khai phương thuốc hắn liền thêm vào vài vị dược, phải nói y đạo của hắn cực kỳ tinh diệu. Đợi khi hắn cáo từ, thần mới cả gan hỏi, Trưởng Công Chúa bảo rằng người đó là tiểu công tử của Liễu phủ. Nếu như lần này thật sự là hắn nhúng tay vào, Liễu phủ lại là hoàng thân quốc thích, nhiều đời trung trinh tiết liệt, tuyệt đối sẽ không có tâm kế với bệ ha”.
Hoàng Y Chính cung kính đáp lời, lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện sắc mặt Hoàng Đế Hoàng vô cùng khẩn trương.
Buổi tối ngày hôm đó, Thừa Kiền Cung nghênh đón nữ chủ nhân trở về, còn dẫn theo một tiểu cung nữ.
Tranh chớp nhẹ rèm mi, khung cảnh quen thuôc dần hiện ra trước mắt. Rèm che lay động, nệm giường minh hoàng ấm ấp, nàng nhắm mắt lại, trong lòng đau khổ dằn xé. Đêm qua hắn một bước không rời khỏi nàng, bên tai văng vẳng tiếng nỉ non, hắn hỏi nàng tại sao muốn rời khỏi hắn, vì sao? Vì sao? Nàng chỉ là duy trì vẻ trầm mặc không nói. Thiên ngôn vạn ngữ thì đã sao? Tình cảnh này nàng quả thật không thể thốt nên lời. Nút thắt này, nói một vài lời không thể giải quyết được gì, vấn đề là giữa nàng và hắn…
Lưới tình đã giăng, khó ai có thể trốn thoát, trong lòng nàng có hình bóng hắn thì đã sao, tình đơm hoa nhưng vẫn còn sợ hãi, vẫn còn bất an. Một bàn tay cũng không thể vỗ nên âm thanh, huống chi, nàng nhận ra tự lúc nào mình không thể quyết định được vận mệnh của chính mình. Huống chi xung quanh hắn luôn có hoa bướm dập dìu, nàng có đủ tự tin để đứng bên cạnh hắn hay không? Nữ nhân một khi động chân tình sẽ càng hãm càng sâu không thoát ra được. Lúc đó, nàng phải làm sao? Hắn…hắn quá cố chấp, bằng bất cứ giá nào cũng tuyệt đối không buông tay.
Bên giường chợt lay động, Tranh quay đầu nhìn lại, Tình Sương Tình Tuyết dẫn theo Tú Nhi đứng lặng nơi đó, mắt hai nàng ửng đỏ. Tranh lại không nói nên lời.
“Cô nương, khổ cực cho người rồi”, Tình Sương nhẹ nhàng bước đến nâng Tranh tựa vào vai nàng. Tranh mỉm cười, không nói gì.
“Cô nương yên tâm, bệ hạ không phạt Tú Nhi, chỉ lệnh cho nàng từ nay đi theo chúng ta”, Tình Tuyết thấy nàng nhìn phía Tú Nhi liền lên tiếng giải thích.
“Cô nương, ta không nói gì hết”, Tú Nhi biết nàng lo lắng điều gì nên vội vàng lên tiếng. Tranh gật gật đầu nhìn ba người mỉm cười rồi lại ngủ thiếp đi.
Thừa Kiền Cung chìm trong tĩnh lặng, Thánh Cảnh Đế vẫn đều đặn đến rồi đi, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Tại chính điện Càn Thanh Cung, các đại thần vẫn đứng ngoài điện, cách một tầng trướng rèm minh hoàng. Các đại thần lo ngại lén nhìn về phía chính điện, trong lòng âm thầm suy nghĩ, lần trước có người dâng tấu chương can gián, Hoàng Thượng chỉ ôn hòa nói một câu, “Gia sự của trẫm cùng khanh có quan hệ gì?”. Chỉ là lần này…haizz…ngay khi tấu chương vừa được mở ra, Hoàng Đế đã thảo một đạo thánh chỉ trục xuất vĩnh viễn vị đại thần ra khỏi cung. Từ nay về sau không còn bất kỳ ai dám hé miệng.
Cao Viễn đứng bên cạnh nhìn Thánh Cảnh Đế ngồi ở long án, ngữ điệu ôn hòa cho nội thị mang tách tà lui xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ. Bệ hạ dường như đã trở thành một người khác, một lỗi nhỏ cũng mang ra trách phạt cung nhân. Chuyện này đương nhiên quý phi biết rõ lý do, nhưng vị nương nương này vốn tính tình quật cường, chịu nhu không chịu cương, một bước cũng không lui. Nếu lúc trước bệ hạ trách phạt cung nhân người không quản nề hà xin tội giúp, lần này lại bất đồng, ngoài việc ngày ngày bắt mạch sắc thuốc, nương nương vẫn trầm lặng như cũ. Quý phi càng như vậy, bệ hạ càng phẫn nộ, chỉ khổ đám cung nhân. Haiz…thiên tử tôn nghiêm, quý phi không chịu cúi đầu, nô tì lãnh đủ…
Tranh như “ngậm hoàng liên”, nếu nói nàng là do lưu lạc đến đến thời đại này thì có người tin sao? Nơi đây tin thần sợ quỷ, nàng không biết một lúc nào đó bản thân mình đang trong giấc ngủ chớp mắt đã ở quê nhà hay không, chính nàng còn mơ hồ như thế làm sao dám hứa hẹn điều gì với hắn? Ấm ức, tức giận, đau lòng, yêu thương, thống khổ và…bùng nổ.
Ngày hôm đó, thời tiết không được tốt lắm, trời âm u nặng nề như thấu hiểu lòng người. Thế nhưng, chỉ một lúc sau lại nổi cơn dậy sóng, mây đen vần vũ như muốn xé tan bầu trời. Thánh Cảnh Đế triệu tập đại thần thương nghị quốc sự, nghe cung nhân báo rằng quý phi đang ở thư phòng liền phân phó nội thị mang tấu chương đến đây. Đứng trước cửa, hắn lệnh cho nội thị không được lên tiếng, bên trong vang vọng âm thanh ôn hòa nhu thuận. Tranh cầm trên tay một quyển y thư, nàng đang cùng Tú Nhi giảng giải y lý. Hoàng Đế càng nghe càng giận, trong lòng không khỏi cười lạnh, hơn một tháng nay nàng vẫn trầm mặc với hắn, trầm mặc và trầm mặc, vậy mà nàng cam tâm tình nguyện an ủi đám cung nhân kia nhưng lại không nguyện cúi đầu trước hắn. Một cung nữ cũng được nàng quan tâm chiếu cố, nhưng hắn thì sao? Đường đường một đấng cửu ngũ chí tôn, hắn bỏ ra bao nhiêu chân tình, hết lòng hết dạ vì nàng, đổi lại nàng không thèm nhìn đến hắn, ngay cả một nụ cười chào đón cũng không! Nội thị đẩy rộng cửa, Thánh Cảnh Đế bước chân vào, mọi người vội vàng hành lễ, nội thị mang tấu chương đặt lên bàn, Thánh Cảnh Đế bước qua lẳng lặng ngồi phê tấu chương.
Tranh nhìn thấy Thánh Cảnh Đế đây đây, phản ứng tự nhiên không vội lên tiếng, Tú Nhi đứng bên cạnh mài mực, Tranh tiếp tục luyện chữ. Đến một lúc sau, Thánh Cảnh Đế ngẩng đầu, vẻ mặt nàng trầm tĩnh thong dong, trong lòng hắn lại phiền não. Đảo mắt nhìn hai bức tượng mỹ nhân trên lò sưởi, thấy tro tàn lạnh lẽo, hắn liền lên tiếng phân phó nữ quan, “Đốt lò sưởi lên”
Hiện tại đã là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn sót lại vài đợt khí lạnh từ mùa đông, trong hoàng cung tuy không lạnh lắm nhưng các cung vẫn còn dùng lò sưởi. Từ dạo Tranh trở về Thừa Kiền Cung, Ngân Ti Thán trong lò sưởi đã dùng hết nhưng dược tính Vọng Thư Thảo vẫn còn trong cơ thể hắn, nàng không thể để nữ quan cho thêm Ngân Ti vào, không được! Hôm nay tâm tình Thánh Cảnh Đế vô cùng không tốt, nhìn thấy lò sưởi, hắn chỉ thuận miệng phân phó một câu, hắn làm sao có thể nghĩ đến huyền cơ ẩn bên trong đó. Lời hắn vừa nói ra, hai nữ quan đang phụng chỉ mở lò sưởi lại nghe được một thanh âm vang lên, bút trên tay Tranh rơi xuống, nàng ngẩng đầu sắc mặt trắng bệch, “Không cần!”
Cơn giận của Thánh Cảnh Đế đã xông lên đến não, hắn vừa giận vừa tức. Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể làm cho nàng thay đổi sắc mặt, ngược lại đối mặt với hắn nàng luôn lạnh nhạt! Hắn nhếch miệng cười gằn, nhìn về phía nữ quan, “Muốn kháng chỉ sao?”
Nữ quan sợ run, vừa nhanh chân bước đến lò sưởi vừa vội vàng châm lửa, bất ngờ nghe được một tiếng đổ vỡ, ghế dựa ngã lăn xuống nền đất, Tranh choàng người về phía nữ quan, đoạt lấy hai hỏa thạch dùng châm lửa, “Không được!”. Mọi người đều kinh hãi thất sắc, quý phi dám kháng chỉ? Tú Nhi tuy biết được sự tình từ sớm nhưng vẫn bị dọa đến sững cả người, Thánh Cảnh Đế giận dữ vỗ long án, “Người đâu! Nương nương sức khỏe chưa hồi phục, mang nương nương về tẩm cung nghỉ ngơi! Mở lò sưởi cho trẫm!”
“Không được!”, Tranh phiền não không sao tả xiết, vừa tức vừa lo lắng bất an, nàng cầm lấy hai hỏa thạch nén đi, lại lớn giọng hô to. Quý phi…quý phi đoan trang tao nhã của bọn họ có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy sao? Mọi người há hốc sững sờ. Chỉ trong chớp mắt, Tranh ném hỏa thạch va mạnh vào tường, một bức thạch tượng rơi xuống đập lên vai Tranh. Trước mắt Tranh bỗng tối sầm, nàng ngất xỉu! Thánh Cảnh Đế không còn nhìn thấy gì nữa, hắn vội vàng lao tới ôm Tranh vào lòng, mọi người rối loạn. Hoàng Đế hét to, “Truyền thái y”, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tú Nhi sợ tới mức quỳ rạp không dám ngẩng đầu.
Lúc Tranh tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy bả vai đau nhức khôn cùng. Nàng là đại phu nên đương nhiên biết thương tích này không đáng ngại, tịnh dưỡng vài ngày sẽ ổn. Vừa mở mắt đã thấy hắn ngồi ở bên giường, trong tay nắm nắm chặt chiếc túi thơm, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. Ánh mắt đó…quá thắm thiết, vẫn là ánh mắt nàng bắt gặp sau cơn hôn mê vì bị Thái Hậu phạt quỳ, vẫn là ánh mắt bao lâu nay nàng muốn trốn tránh. Chắc là Tú Nhi đã nói ra, Tranh thở dài.
Có người nói, con người trước khi chết, những ký ức dù vui dù buồn đều hiện rõ trong đầu, nàng biết thương tích mình không có gì đáng ngại, nhưng không hiểu sao những hình ảnh lại lần lượt ào về.
Năm ấy, Bạch bá bá ngất xỉu trên đường, nàng hoảng sợ tới mức khóc lớn một trận, từ đó quyết tâm chọn lựa ngành y.
Ngày đó, tại bệnh viện nhận được cuộc điện thoại, trong lòng nàng vui mừng hớn hở: nàng sắp trở về nhà.
Trên núi Hương Sơn ngắm lá đỏ, “bích tiêu lãng lãng”, thoáng chốc đã lưu lạc vào thời không.
Thất Tuyệt Cốc, “Sơn trung phương nhất nhật, thế thượng dĩ thiên niên”.
Bác Nhã Lâu…Giang Nam…Thừa Kiền Cung…Chiêu Dương điện…Trong cung phong vũ hiểm ác…thích khách tại Từ Ân Tự…một hồi hôn mê trước nền đá Trường Khánh Cung…Ngân Ti Thán trong lò sưởi…tất cả lần lượt hiện lên trước mắt nàng.
“Cố quốc tam thiên lí, thâm cung nhị thập niên.
Nhất thanh hà mãn tử , song lệ lạc quân tiền”
(故国三千里,深宫二十年。一声何满子,双泪落君前)
Một câu cung oán làm nàng cảm thấy e sợ. Tất cả, tất cả những thứ đó đều đã là quá khứ, hôm nay, ngày mai của nàng là ánh mắt…của hắn. Lúc này đây, Tranh nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn đang nhìn nàng, một tia yêu thương thấm đậm lòng người…còn có một chút khẩn cầu.
Trong lòng hắn có biết bao sợ hãi, bất an, ủy khuất, khó khăn, ngọt ngào,…trong phút giây hạnh phúc này tất cả đều lần lượt hiện về, hắn nhẹ nhàng vươn tay vuốt đôi mi nàng, “thiên ngôn vạn ngữ” lại không bằng một tiếng thở dài của mỹ nhân.
Ngoài cửa sổ, dương liễu xanh xanh thấp thoáng ló dạng.
=====================
Hi mọi người, KNQ đây! ^ ^ Đừng giận vì KNQ “lặn” sâu như vậy nhé, thật sự mình rất bận mà. Hôm nay chúng ta lại có thơ nhé, đó là bài Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật, hẳn các bạn còn nhớ bài thơ đã nhắc đến trong truyện lúc Tranh đi xem hoa đăng cùng Thánh Cảnh Đế tại tiết Nguyên Tiêu, nó đây:
Bản gốc: 東風夜放花千樹,
更吹落、星如雨。
寶馬雕車香滿路。
鳳簫聲動,
玉壺光轉,
一夜魚龍舞。
蛾兒雪柳黃金縷,
笑語盈盈暗香去。
眾裡尋他千百度,
驀然回首,
那人卻在、
燈火闌珊處。
Bản dịch Hán Việt: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Bản dịch thơ: Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
Đây là bài thơ tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh. Những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người. Mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu.
(st)