Đế Vương Công Lược

chương 179: cuộc chiến cuối cùng (hạ) [đại thắng]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận đánh này đánh đến dị thường gian khổ và thảm liệt. Phản quân trên đảo Tinh Châu đều hiểu rõ mưu nghịch phản quốc là tội danh gì và nếu thất bại sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng tất cả bọn chúng đều không ngờ tới, cho dù có liều mạng chống trả cỡ nào thì hậu quả vẫn chỉ có chết, thậm chí còn có thể phải chết vô cùng thảm hại.

Huyền Minh Hàn Thiết quét tới nơi nào, nơi đó tiếng khóc gào không ngừng vang lên, cộng với sóng lớn ngập trời.

Một chiếc thuyền thật lớn bị chém thành hai nửa, cột buồm cao to cứng rắn lung lay lắc lắc, mang theo cánh buồm nặng nề đổ ập xuống mặt nước, cuốn theo đám phản quân bị đánh rơi xuống nước đang giãy dụa tìm đường sống kia chìm vào đáy biển. Những phản quân còn lại ôm tấm ván gỗ kinh hồn táng đảm, một tiểu đầu mục thủy quân cơ hồ gào rách cổ họng: “Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!”

Một tay Đoạn Bạch Nguyệt kéo lê Huyền Minh Hàn Thiết, máu tươi trườn quanh thân kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống boong thuyền.

“Đoạn huynh.” Tư Không Duệ rơi xuống bên cạnh hắn, đưa tay vỗ vỗ vai: “Nơi này giao cho ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, xoay người đi tới một chiến trường khác. Thấy hắn đi xa, nhóm phản quân này đều có cảm giác may mắn còn có thể sống sót qua kiếp nạn, cũng không đợi tướng sĩ Sở quân tới bắt thì đã tự mình bò lên thuyền, giơ tay đầu hàng.

“Vương gia không sao chứ?” A Trầm lo lắng hỏi.

“Không sao.” Tư Không Duệ lắc đầu: “Chỉ là trong lòng huynh ấy bị đè nén quá nhiều, lần này vừa lúc giết địch phát tiết. Nhưng Đoạn huynh tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội, cho nên cứ yên tâm.”

“A Trầm ca.” Nguyệt La cũng thở hồng hộc chạy tới: “Tiết tướng quân bảo chúng ta lên cánh bắc.”

A Trầm đáp ứng một tiếng rồi vội vã cùng Nguyệt La chạy đi.

Cánh bắc của đảo Tinh Châu laf một bãi đá ngầm với tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, tiết hoài nhạc lo lắng bên trong có bẫy rập, nhớ tới A Trầm và Nguyệt La lớn lên ở Đảo Minh Cổ, từ nhỏ đã được luyện tập nhuần nhuyễn các phương pháp phá trận, vì vậy giao lại nhánh thủy quân này cho hai người, sau đó xoay người đi nơi khác đốc chiến.

“Tất cả đi theo phía sau ta, không được tách ra.” A Trầm tra đao vào vỏ, nói: “Bên trong đó nhiều nhất cũng chỉ có một nghìn phản quân mai phục, xuyên qua được là có thể lên đảo.”

Nguyệt La chèo thuyền nhỏ đi trước dẫn đường, mới đầu trận pháp ngược lại cũng quen thuộc, nhưng sau khi vào được trung tâm của vùng sương mù dày đặc thì lại cảm thấy cảnh vật xung quanh nhìn có chút xa lạ, như là trước đó chưa bao giờ thấy qua, vì vậy vội vàng quay đầu lại: “A Trầm ca.”

A Trầm cau mày, ý bảo nàng lên thuyền lớn trước.

Tướng sĩ Sở quân hai mặt nhìn nhau, xem tình hình này….không lẽ là lạc đường?

Mấy trăm quả đạn dầu hỏa đã châm lửa xuyên qua sương mù, như trời đang mưa rơi lộp bộp xuống đội thuyền Sở quân, ván gỗ gặp được lửa lập tức bốc cháy, chỉ chốc lát sau đã có người kêu lên đau đớn ngã xuống biển.

A Trầm kéo Nguyệt La né vào chỗ thấp, vừa định hạ lệnh cho mọi người rút lui trước thì cũng đã có đội thuyền của phản quân nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, ngay sau đó hai bên cánh trái và cánh phải cũng xuất hiện dị động.

“Chúng ta bị bao vây rồi.” Phó tướng nói: “Xem tình hình này là không thể xông ra ngoài được, giết sạch bọn họ đi!”

“Lên a!” Cùng lúc đó, phía phản quân cũng đã phất cờ hạ lệnh, đội thuyền tăng nhanh tốc độ, lấy phương thức cối giã gạo bao vây Sở quân ở giữa đội hình.

Chiến thuyền của Sở quân chỉ là loại nhỏ, đụng vào đội thuyền như dãy núi của đối phương thì rất nhanh đã bị đánh chìm. A Trầm nói: “Bỏ thuyền! Liều mạng với bọn chúng.”

Nguyệt La hất bím tóc ra phía sau, dẫn đầu xông lên thuyền địch. Mặc dù võ công của nàng cũng không phải rất cao, nhưng lại có lợi thế là khinh công vô cùng tốt, hai thanh chủy thủ trong tay giống như hai tia chớp linh hoạt và khéo léo, thường thường khi quân địch còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy máu tươi của chính mình văng tung tóe trước mắt.

Tướng sĩ Đại Sở đều nhảy lên thuyền địch, trực tiếp cầm đao vật lộn với phản quân. Tuy nói đều là những chiến binh dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng đánh không lại đối phương nhân số đông đảo, giết thế nào cũng không hết được. Nguyệt La bị thương đầu vai, thất tha thất thểu quỳ gối trên boong thuyền, phản quân nhe răng cười gằn vây nàng lại chính giữa, A Trầm xa xa nhìn thấy cơ hồ như phát điên lên, muốn xông tới cứu nàng nhưng lại đang bị hơn mười người ngăn trở, nửa bước khó đi.

Chủy thủ trong tay Nguyệt La bị người cướp mất, một cánh tay gớm ghiếc dơ bẩn sắp chạm vào mặt, Nguyệt La lập tức nhắm nghiền hai mắt lại bắt đầu thét chói tai, chốc lát sau vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì. Vì vậy dè dặt mở mắt ra, vừa lúc thấy được một vòng phản quân bao vây quanh mình thẳng tắp ngã về phía sau đổ rạp lên boong thuyền, một thanh Hồi Toàn Đao xoay tròn một vòng trên không trung rồi sau đó quay trở về trong tay một nam tử trẻ tuổi đang đứng ở phía sau.

Nguyệt La kinh hỉ nói: “Đại ca!”

Một đội thuyền giống như từ dưới đáy biển ngoi lên, lặng yên không tiếng động trờ tới. Người dẫn đầu đứng trên thuyền lớn là ca ca nuôi của Nguyệt La ở trong thôn làng, cũng là A Cảm nhìn Đoạn Bạch Nguyệt là thấy chướng mắt. Theo sau hắn là mấy trăm thanh niên nam tử, đều là những bằng hữu cùng nhau lớn lên ở Đảo Minh Cổ.

A Trầm giết sạch đám phản quân trước mặt, chạy tới kéo Nguyệt La ôm vào lòng.

“Là người trong thôn làng, mọi người tới cứu chúng ta rồi!” Nguyệt La vui vẻ nói.

A Trầm ừ một tiếng, mỉm cười nhìn về phía đội thuyền xa xa.

Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, Đoạn Bạch Nguyệt giết sạch một đội phản quân cuối cùng canh giữ bên ngoài đảo, là người đầu tiên đặt chân lên Tinh Châu.

Sau khi vu sư ngã xuống thì màn sương đen bao trùm vạn vật cũng bị gió biển thổi tán đi. Ánh mặt trời ấm áp tươi vui chiếu lên khắp hải đảo, xung quanh một mảnh vắng lặng.

“Trên đảo, trên đảo đã không còn ai nữa rồi.” Một gã tù binh bị bắt dồn dập nói: “Chủ tử, không, không, Sở Hạng, Sở Hạng đã chạy trốn rồi, từ cánh đông.”

Đoạn Bạch Nguyệt bỏ gã lại, xoay người chạy về hướng đông.

“Này này.” A Cách đi theo phía sau hắn muốn kéo lại nhưng kéo không kịp, xoay đầu nhìn Khúc Uẩn Chi vội la lên: “Vương gia cứ đi như vậy, vạn nhất có bẫy rập thì sao?”

“Hiện tại không phải Vương gia sợ bẫy rập, mà là bẫy rập sợ Vương gia.” Khúc Uẩn Chi phất phất tay cảm khái: “Đến hôm nay ta mới chân chính biết được cái gì gọi là người cản giết người phật cản giết phật.” Võ công vừa qỷ dị lại vừa hoa lệ như thế, nếu có thể biểu diễn trước mặt người trong lòng thì đó mới gọi là thống khoái.

Đáng tiếc không ai dạy mình.

Phía đông của đảo Tinh Châu là một đại viện rất lớn, nhìn như là nơi ở của Sở Hạng. Ngay gần hậu viện là một cảng biển nhỏ. Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, nhặt nửa đoạn dây thừng trên mặt đất lên, đầu dây rất sạch sẽ, chưa dính nhiều đất cát, chắc hắn chỉ mới đi không lâu.

“Ca ca ta đâu?” Đoạn Dao nghe tin cũng vội vã chạy tới tìm.

“Vương gia chèo thuyền ra biển rồi.” Phó tướng nói: “Lệnh chúng ta ở lại chỗ này canh chừng.”

Đi một mình? Đoạn Dao đau đầu nhức óc, vì sao cũng không sợ bị mai phục chứ? Không kịp giải thích gì nhiều, Đoạn Dao cũng nhảy lên một chiếc thuyền, căng buồm khua nước đuổi theo ca ca.

Sở Hạng lảo đảo đứng trên boong thuyền, có chút khốn dốn nhìn Đoạn Bạch Nguyệt: “Ngươi muốn làm gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giết ngươi.”

“….” Sở Hạng chậm rãi lùi về phía sau, từ từ giơ hai tay lên, nhìn qua như là muốn đầu hàng.

Đoạn Bạch Nguyệt bước về phía hắn.

Sở Hạng bất thình lình hú lên một tiếng quái dị, vung tay ném ra một quả đạn khói. Hầu như là cùng lúc đó, con quái ngư lúc trước lại từ dưới đáy biển vọt lên, Sở Hạng nhìn đúng thời cơ tung người ngảy xuống biển, vững vàng đáp xuống trên lưng nó.

Quái ngư quẫy quẫy đuôi, nhanh chóng mang theo hắn bơi về phía biển khơi. Chẳng qua là còn chưa kịp đi xa thì lại như bị trúng tà, quay quắt vùng vẫy hung hăng vứt người đang ngồi trên lưng xuống biển.

Sở Hạng bất ngờ không kịp phòng bị rơi tõm xuống biển, chật vật rống giận: “Quay lại cho ta!”

Quái ngư đau đầu như muốn nứt ra, hai cái càng của Thiết Châm Hổ hầu như muốn cắt vụn tủy não của nó, máu tươi từ hai mắt nó tràn ra hòa vào nước biển. Nó vùng vẫy vung mình lặn sâu xuống, sau đó cũng không thấy ngoi lên lần nào nữa.

“….Mang ta trở về.” Sở Hạng tự biết lần này hắn dữ nhiều lành ít, cố sức với tay lên mép thuyền: “Ta có lời muốn nói.”

“Muốn gặp Hoàng thượng?” Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.

“Đúng vậy, ngươi dẫn ta trở lại.” Sở Hạng cố gắng bò lên thuyền: “Ta có thể để hắn, để hắn nhất thống nam dương, để hắn…AAAAAAAAAAA!”

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, một cánh tay của Sở Hạng lăn lóc trên boong thuyền, Sở Hạng ngũ quan vặn vẹo ngã nhào xuống biển, chỗ cánh tay phải trống rỗng không ngừng tuôn ra máu tươi.

“Đây là ta đòi lại cho Tiểu Uyên một đao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Nước biển ngấm vào vết thương, dưới cơn đau nhức dữ dội đó, Sở Hạng đã không còn nghe được người trước mặt này đang nói cái gì, cũng không biết đầu của mình rời khỏi thân thể bằng cách nào, mặc dù hai mắt vẫn luôn mở trừng trừng nhưng cũng không thể thấy rõ.

“Ca!” Đoạn Dao từ xa xa chèo thuyền chạy tới.

Đoạn Bạch Nguyệt đem thứ đang cầm trong tay ném cho hắn.

Đoạn Dao nhanh chóng tiếp lấy, ngay sau đó bất thình lình đối diện với gương mặt vặn vẹo máu me của Sở Hạng.

“AAA!!!!”

Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu thuyền lại đi lướt qua bên cạnh hắn: “Đi thôi, về quân doanh.”

Đoạn Dao khóc không ra nước mắt, rốt cuộc vì sao mình lại đuổi theo chứ?

“Báo!” Một binh sĩ leo lên thuyền, mặt mày mừng rỡ hết sức rồi lại không dám lớn tiếng, nói với Tứ Hỉ: “Xin công công bẩm báo lại với Hoàng thượng và Cửu điện hạ, chúng ta đã thắng!”

Diệp Cẩn gật đầu, nói: “Công công về phòng nghỉ ngơi một chút đi, Hoàng thượng và Nam sư phụ cứ giao cho ta là được. Nếu ngươi cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, nhỡ may ngã xuống ta lại phải chiếu cố thêm một người.”

“Tốt, thắng rồi thì tốt.” Tứ Hỉ đã sầu khổ hồi lâu, lần này khó khăn lắm chân mày mới hơi giãn ra một chút. Diệp Cẩn nghe được tin tức cũng bước ra từ phòng của Nam Ma Tà ở sát vách. Tứ Hỉ vội vàng nói: “Đại Sở thắng.”

Tứ Hỉ dụi dụi mắt, dạ một tiếng rồi cũng trở về nghỉ ngơi. Diệp Cẩn đẩy cửa vào phòng, thấy Sở Uyên vẫn đang mơ màng ngủ say, hơi thở đã ổn định hơn trước rất nhiều, vì vậy cũng nhẹ lòng, cầm tay hắn nhét lại vào ổ chăn.

Rèm mi Sở Uyên nhẹ nhàng giật giật.

Diệp Cẩn vội vàng tăng ánh sáng ngọn đèn dầu ở đầu giường, bước tới mở cửa sổ ra để gió biển và ánh sáng mặt trời tràn vào phòng.

Một lát sau, Sở Uyên mở mắt ra, trong đầu một mảnh hõn loạn, không biết là đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu.

“Ngươi tỉnh rồi.” Diệp Cẩn vắt khăn ấm giúp hắn lau mặt.

Sở Uyên nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng trống rỗng muốn chống mình ngồi dậy.

“Nằm yên!” Diệp Cẩn vội vàng ngăn hắn lại: “Trên người còn có vết thương.”

“Hắn đâu? Còn nữa, chiến sự sao rồi?” Sở Uyên sốt ruột hỏi, ngực phập phồng kịch liệt.

“Hắn đang ở trên chiến trường, chúng ta đã thắng, hắn sẽ trở về nhanh thôi.” Diệp Cẩn nói: “Đừng lo lắng, được không?”

“Thắng?” Sở Uyên nằm xuống giường, cảm giác xung quanh êm đềm quá, thật giống như đang nằm mơ.

“Ừ, thắng rồi, đầu của Sở Hạng đang nằm trong tay Tiết tướng quân, thám tử vừa trở về báo tin thôi.” Diệp Cẩn nói.

“Ta muốn thấy hắn.” Sở Uyên ho khan.

“…Tiết tướng quân a?” Diệp Cẩn nhìn trời, treo khăn trong tay lên giá.

Một chiếc thuyền thật lớn bị chém thành hai nửa, cột buồm cao to cứng rắn lung lay lắc lắc, mang theo cánh buồm nặng nề đổ ập xuống mặt nước, cuốn theo đám phản quân bị đánh rơi xuống nước đang giãy dụa tìm đường sống kia chìm vào đáy biển. Những phản quân còn lại ôm tấm ván gỗ kinh hồn táng đảm, một tiểu đầu mục thủy quân cơ hồ gào rách cổ họng: “Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!”

Sở Uyên lắc đầu.

Sau khi dàn xếp chuyện sư phụ xong xuôi, Đoạn Bạch Nguyệt thay bộ y phục dính đầy máu trên người, qua loa lau mặt mấy cái rồi mới tới gặp Sở Uyên. Hồi nãy khi hắn vừa trở về thì có người tới báo rằng Hoàng thượng đã tỉnh, nhưng sau đó lại ngủ thiếp đi, Cửu điện hạ đang chăm sóc, thương thế không đáng ngại, không cần phải lo lắng.

Nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Sở Uyên và Diệp Cẩn đồng thời quay đầu nhìn lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn vào mắt người thương, tự đáy lòng chợt dâng lên cảm giác buồn bực đau, chua xót khổ sở và ấm áp. Ngày đó đã từng tận mắt chứng kiến hắn nằm trong lòng mình chậm rãi nhắm mắt lại, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế kia quá mức chân thật, lúc này ngược lại không dám bước thêm một bước, rất sợ những gì mình nhìn thấy trước mắt chỉ là mộng cảnh do mình si tâm vọng tưởng mới có, chỉ cần cử động một chút là sẽ tan thành mây khói.

“Được rồi, là Đoạn Bạch Nguyệt.” Diệp Cẩn ngồi xuống mép giường: “Có thể phải một lúc lâu nữa hắn mới có thể trở về.”

“Vì sao?” Sở Uyên hỏi.

Diệp Cẩn nhìn thẳng hắn một lát, sau đó vung tay lên vẽ một vòng tròn thật lớn: “Bởi vì trên đảo có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy.” Cái gì gọi là vui quên cả trời đất, tạm thời sẽ không có thời gian quan tâm ngươi đâu, vì vậy nằm yên trên giường đi.

Sở Uyên: “….”

“Đi tìm băng quan rồi.” Diệp Cẩn bĩu môi.

“Băng quan?” Sở Uyên không hiểu.

“Thật ra mọi người vốn dĩ định giấu ngươi.” Diệp Cẩn nói. Nhưng dù sao đi nữa, thứ nhất mình cũng là đại phu, thứ hai cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nói ra lúc này ngược lại là thời điểm tốt nhất. Vì vậy nói: “Chính Nam Ma Tà tiền bối đã cứu ngươi, còn hiện tại mọi người lên đảo tìm băng quan là vì muốn cứu Nam tiền bối sống lại một lần nữa.”

Chân mày Sở Uyên đột nhiên nhíu lại.

Diệp Cẩn thở dài trong lòng, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.

Trên đảo Tinh Châu, Cảnh Lưu Hồi nhìn cỗ băng quan kia, phảng phất như nhìn được sinh lộ, kích động không ngớt lệ rơi đầy mặt, may mắn là lúc Sở Hạng chạy trốn không phá hủy thứ này.

“Mau, mau khiêng về.” Tư Không Duệ chỉ huy quan binh đi tới khiêng băng quan về thuyền. Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao ôm Nam Ma Tà bỏ vào trong băng quan rồi đậy nắp quan lại,”Cũng có thể a.” Ôn Liễu Niên kéo tay Triệu Việt qua nhìn một cái, cả kinh nói: “Chảy máu rồi!” lúc này mới thấy yên lòng một chút —Có thể là vì đóa Mịch Đàm kia nên thân thể và hai tay Nam Ma Tà vẫn mềm mại như trước, cộng thêm cỗ băng quan này, kiên trì đợi thêm bảy tám ngày nữa chờ Quỷ Thủ tiền bối tới, biết đâu chừng thật sự có thể tỉnh lại một lần nữa.

Diệp Cẩn bưng chén thuốc không ra cửa, định đi xem Nam Ma Tà, trước khi đi còn không quên giúp hai người đóng cửa lại —Vì sao cứ đứng trơ ra hoài vậy, mau đi qua nhanh lên!

Sở Uyên tựa ở trên giường nhìn thẳng Đoạn Bạch Nguyệt, vành mắt đỏ hồng.

Đoạn Bạch Nguyệt chợt hoàn hồn, bước nhanh tới đưa tay ôm hắn vào lòng, yết hầu khô khốc, một câu cũng không nói nên lời.

Sở Uyên nhắm mắt lại, chôn mặt vào cổ hắn không nhúc nhích.

“Đừng khóc.” Đoạn Bạch Nguyệt thấp giọng nói.

“Xin lỗi.” Vai Sở Uyên run rẩy kịch liệt, hai tay gắt gao nắm chặt y phục sau lưng hắn: “Nam tiền bối—“

“Sư phụ sẽ không sao, sẽ không sao hết.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lên lưng giúp hắn thuận khí: “Ngươi khỏe lại thì tốt rồi, đừng khóc, phải dưỡng thân thể tốt mới mau khỏe lại được.”

“Ta nghe Tiểu Cẩn nói ngươi muốn đi tìm băng quan, đã tìm được chưa?” Sở Uyên buông tay ra.

“Tìm được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mỗi lần sư phụ ngừng hô hấp, chúng ta đều sẽ thu xếp đưa sư phụ vào băng thất sau núi Tây Nam Phủ một đoạn thời gian, sau đó đưa xuống mồ hạ táng. Băng quan và băng thất đều được chế tạo tự hàn ngọc, hiệu quả cũng sẽ giống nhau.”

“Còn có thể tỉnh lại sao?” Sở Uyên hỏi.

“Nhất định sẽ tỉnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Có đóa Mịch Đàm kia, chờ thêm mấy ngày nữa Quỷ Thủ tiền bối cũng sẽ tới, sư phụ còn đang chờ uống rượu mừng của hai ta, sẽ không cam lòng rời đi như vậy đâu.”

“Ta có thể làm được gì?” Sở Uyên lau nước mắt ngồi thẳng dậy.

“Ngươi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng cô phụ tâm ý của sư phụ, có được hay không?”

Sở Uyên gật đầu: “Được.”

Tứ Hỉ lại bưng tới một bát thuốc, nói là phải uống chung với bát thuốc mới đưa tới vừa rồi. Đoạn Bạch Nguyệt cầm muỗng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm, thở dài nói: “Thật đúng là thành cái ấm sắc thuốc.”

“Nói một chút về tình hình chiến sự.” Sở Uyên ho khan một cái.

“Chúng ta thắng, Sở Hạng đã chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn nữa, từ sau khi ngươi bị thương, diệu tâm đại sư kia ngược lại bình thường hơn trước rất nhiều, không chấp nhất chuyện kia suốt ngày nữa, chỉ một lòng một dạ ra trận giết địch, lúc này chắc đang theo Tiết tướng quân lên đảo kiểm kê những thứ còn dư lại.”

Sở Uyên gật đầu: “Ừ.”

“Còn một chuyện, người ở Đảo Minh Cổ cũng tới đây hỗ trợ chiến tranh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“Đảo Minh Cổ?” Sở Uyên ngạc nhiên.

“Có ca ca của Nguyệt La, còn có rất nhiều thanh niên nam tử khác nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cũng nói rồi mà, sẽ không ai nguyện ý ở trên hòn đảo phong bế ngột ngạt đó trải qua cả đời, chỉ cần có một hai người tiên phong phá bỏ lề thói cũ thì cũng sẽ có rất nhiều người đồng ý đi theo.”

“Cũng tốt.” Sở Uyên nói: “Giao cho Tiết tướng quân đi, hắn biết phải biên chế những người này như thế nào.”

“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Tinh Châu không phải là đảo nhỏ, trên đó lại có không ít cơ quan cần phải tháo gỡ, hơn nữa đại quân cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên ít nhất chúng ta cũng phải ở lại chỗ này thêm mười ngày nữa, sau đó mới có thể ban sư hồi triều.”

“Ngươi quyết định là được rồi.” Sở Uyên nắm chặt tay hắn: “Vất vả cho ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nâng cằm hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô nứt kia một cái.

Sở Uyên trọng thương chưa lành, dù đã có nội lực của Nam Ma Tà hộ thể nhưng hơn phân nửa thời gian vẫn chìm vào mê man. Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt bồi hắn ăn xong điểm tâm, nhìn hắn ngủ lại lần nữa rồi mới dẫn theo Đoạn Dao tới đảo Tinh Châu. Đại quân vẫn đang bận rộn như cũ, Mộc Si Lão Nhân cuối cùng cùng tìm được việc để làm, cùng với A Cách và Khúc Uẩn Chi gỡ bỏ cơ quan trên đảo, tay nghề thành thục tốc độ cực nhanh, các tướng sĩ Đại Sở xung quanh đó không ngừng tán thưởng. Về phần Nguyệt La thì hoan hoan hỉ hỉ lôi kéo các bằng hữu ở Đảo Minh Cổ chạy loạn khắp nơi, líu ríu ầm ĩ ngất trời.

Diệp Cẩn bị nàng ầm ĩ đến choáng váng đầu hoa mắt, vỗ vỗ bả vai A Trầm, vẻ mặt rất là đồng tình.

“Sinh hài tử xong sẽ tốt thôi.” Tư Không Duệ ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Nương tử của ta cũng như vậy đó.” Lúc vừa mới thành thân xong thì hầu như suốt ngày suốt đêm đều ríu ra ríu rít, vừa làm mẫu thân một cái, mình chỉ nói chuyện hơi lớn giọng một chút ảnh hưởng giấc ngủ của nhi tử, cũng sẽ bị nàng rượt theo khắp hải đảo đánh.

Suy nghĩ một chút liền không nhịn được muốn rơi lệ.

Cảnh Lưu Hồi cũng coi như đã lập được không ít công lao, vì vậy Thẩm Thiên Phong hạ lệnh cởi xích chân cho hắn, dẫn theo hắn lên đảo vẽ bản đồ địa hình, nơi nào có bố trí cơ quan thì nhắc nhở một câu. Đối với nhiệm vụ này, Cảnh Lưu Hồi tất nhiên là vạn phần quý trọng, chỉ hận không thể đem toàn bộ nhà xí trên đảo cũng đều vẽ hết lên bản đồ. Phía sau núi khuất gió có một khe sâu hẹp dài nở đầy loài hoa dại đủ màu sắc, giữa khe núi màu đen hoang vu trên hải đảo này đặc biệt hút ánh nhìn, trông giống như một cảnh tượng chỉ có trong tranh. Lúc này lại đang là giờ ăn trưa, các tướng sĩ Đại Sở kéo nhau bưng bát cơm bánh màn thầu tới đây xem mỹ cảnh.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, cũng không biết vì sao Cảnh Lưu Hồi lại phải bày ra vẻ mặt gặp quỷ như thế. cảnh lưu hồi cầm cái bánh màn thầu, còn chưa kịp nhét vào miệng thì trên vách núi đá hơi nghiêng giữa lưng chừng cũng đã nứt ra một lỗ hổng, tiếng nổ ầm ầm, thanh âm không nhỏ.

Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

Nhưng may mắn là cũng không có quái vật từ trong sơn động chui ra, hay các loại khói mê gì đó, hoặc là phản quân lao tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thẩm Thiên Phong và Ôn Liễu Niên đồng thanh hỏi. Chỉ có điều người Thẩm Thiên Phong hỏi là Cảnh Lưu Hồi, còn Ôn Liễu Niên lại hỏi Triệu Việt.

Đầu ngón tay Triệu Việt truyền đến cảm giác đau đớn, nghi hoặc nói: “Vừa rồi ta chỉ xoa bóp hòn đá này một cái thôi mà.” Cũng chưa từng làm gì khác a.

“Có thể nào là đã trùng hợp khởi động cơ quan gì đó rồi không?” A Cách ở bên cạnh hỏi.

“Cũng có thể a.” Ôn Liễu Niên kéo tay Triệu Việt qua nhìn một cái, cả kinh nói: “Chảy máu rồi!”

“Trên hòn đá có kim châm, không sao.” Triệu Việt vỗ vỗ hắn, nói: “Muốn vào trong sơn động xem thử không?”

“Chờ một chút đã!” Cảnh Lưu Hồi đưa tay ngăn lại, vẻ mặt không thể tin được nói: “Là ngươi mở cánh cửa này ra ư?”

“Là ta, làm sao vậy?” Triệu Việt không hiểu.

“Đây là cơ quan do chính tay Sở Hạng bố trí, chỉ có một mình hắn mới có thể mở nó ra.” Cảnh Lưu Hồi giải thích: “Trừ khi cũng là người giống hắn, trong thân thể có huyết mạch hoàng thất.” Nếu là người khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Triệu Việt: “….”

Ôn Liễu Niên: “….”

Tất cả mọi người chợt nhớ lại lúc trước khi còn ở Phỉ Miễn quốc, Niếp Viễn Sơn cũng tâm tâm niệm niệm muốn có huyết mạch Đại Sở —Chẳng lẽ là vì muốn mở cơ quan này ư?

Ôn Liễu Niên nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định là cơ quan này hỏng rồi.”

Truyện Chữ Hay