Dưới ánh trăng, người thiếu niên thản nhiên đứng đó, mặc cho gió đêm mang theo mùi máu tanh thổi quét qua từng sợi tóc.
Ngắn ngủi chưa đến một phút, Hồ tộc cao thủ toàn bộ chết đi.
Vương Lộ Khiết cùng với Lunar bị hành động của Takeru làm cho sợ tới ngây người.
"Đáng sợ" đó là hai từ duy nhất mà họ có thể hình dung con người này.
Vương Lộ Khiết đã thầm hạ quyết tâm, hạng người như Takeru tuyệt đối không thể khiến hắn trở thành kẻ thù, nếu không, ác mộng kinh hoàng là thứ duy nhất đang đợi họ.
Về phần Lunar tuy bị hành động của Takeru dọa sợ nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại ngay, nàng cảm thấy hạnh phúc khi hắn có sức mạnh để bảo vệ nàng và Seira.
"Bí cảnh sắp mở ra ta muốn đưa Lunar trở lại Ngọc Nữ Cung để luyện tập, ngươi thấy thế nào?"
Trầm mặc hồi lâu do chấn kinh cuối cùng Lộ Khiết đã cố gắng nói được ra những chữ đó.
"Ừm! Nàng cần luyện tập thêm, điều này ta không phản đối.
Nhưng ngươi nên hiểu nàng là gì cả ta, chớ có khinh rẻ nàng."
"Có cho vàng ta cũng không dám."
Nghe được câu đe dọa trắng trợn của hắn, sống lưng Lộ Khiết mảng lạnh buốt.
Nhưng trái ngược với nàng thì Lunar lại vô cùng cao hứng và hạnh phúc.
"Bao giờ chúng ta khởi hành vậy sư phụ?"
"Ngay bây giờ!"
"Cái gì? Nhanh vậy sao? Con còn chưa kịp chuẩn bị gì..."
"Không thể chậm trễ được, thời gian là vàng."
"..."
Dù không cam lòng nhưng nàng lại không thể làm được gì cả, trầm mặc hồi lâu Lunar mới tiến lên phía trước đứng trước mặt Takeru mà lặng lẽ hôn lên đôi môi của hắn, sau đó quay người rời đi ngay.
Nhưng trước đó đã có giọng nói vang lên trong đầu của nàng.
"Bí cảnh ở đâu thế, em sẽ bí mật đến."
"Cách Hagaza khoảng km về hướng đông nam."
"Chị cứ an tâm luyện tập không cần lo cho em đâu."
"Ừm."
"À đây nữa...!Cái này cho chị."
Nói rồi từ hư không Takeru lôi ra một thanh trường thương lam sắc pha lẫn một chút những đường vân đỏ chạy dọc theo lưỡi thương.
Thời khác nó xuất hiện năng lượng xung quanh như có dấu hiệu bị hút đi, thậm chí trên đầu thương còn hình thành một lốc xoáy nhỏ.
Mang trong mình một dáng vẻ cổ xưa nhưng khí tức nó tỏa ra dường như có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ, tựa như một đầu thái cổ hung thú đang ngủ say.
"Đẹp quá!!! Cái này cho chị ư?"
"Chẳng nhẽ cho em? Em làm cho chị đó."
Nhìn ngọn thương đó Lunar không tự chủ đưa tay lên xoa nhè nhẹ, như có linh tính cả cây thương phát ra ánh sáng lam sắc rực rỡ như chào đón chủ nhân của nó.
Những bông tuyết bắt đầu xuất hiện dù đang ở trong nhà.
"Nó là vũ khí được tạo nên từ những thứ tốt nhất trên hành tinh này.
Nó có thể biến thành vòng tay, một khi nhận chủ rồi thì người khác không thể điều khiển được nó đâu nên chị cứ yên tâm mà sử dụng.
Trước mặt nó thần khí hay thánh khí đều bỏ đi hết, nó có khả năng phát triển vô tận nhờ thôn phệ vũ khí khác.
Đây là phệ thiên chi khí."
Mất một thời gian để giải thích những chức năng của cây thương này cho Lunar.
Bất chợt cô nàng hỏi câu.
"Cây thương này tên là gì?"
"Chị đặt đi, em sẽ khắc lên nó."
"Ừm...!Vậy gọi là Hàn Mai Cổ Huyết Thương đi."
"Được Hàn Mai Cổ Huyết Thương."
Nói rồi lấy cây thương từ tay Lunar hắn tỉ mỉ khắc lên lưỡi thương đó từng chữ một.
Xong rồi biến thành chiếc vòng tay đưa lại cho Lunar, trên chiếc vòng đó có khắc chữ Hàn Mai Cổ Huyết Thương tuyệt đẹp.
Đeo chiếc vòng lên, nhẹ nhàng ngắm nhìn nó tâm tình Lunar cực kì vui vẻ.
Bỗng chốc cô ôm chầm lấy Takeru rồi nhanh chóng áp đôi môi đỏ mọng của nàng lên đôi môi của hắn, người trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, cặp mắt đắm đuối nhìn nhau.
Sau cùng Lộ Khiết mang theo Lunar lăng không mà đi, rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt người thường.
Còn Takeru quay lại nhìn những thi thể không lành lặn do mình gây ra, mặt không biểu cảm nào.
Từ đầu ngón tay hắn búng ra ngọn lửa tử sắc nhỏ bé thiêu rụi tất cả những thi thể cùng linh hồn kia.
Những ngày tiếp theo do Lunar dời đi nên Seira lập tức tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này mà gần gũi với hắn.
Hầu như ngày nào Seira cũng lẽo đẽo theo sau lưng hắn cùng với đó là những cảnh tình chàng ý thiếp tung bay khắp nơi, thậm chí đỉnh điểm hôm qua khi đang ăn cơm cùng gia đình Seira vô tình bị phát hiện là đang cùng Takeru làm điều gì đó.
Điều này dẫn đến hắn phải trực tiếp thay đổi ký ức của tất cả mọi người trong biệt thự.
Nằm trên mái của ngôi nhà, đôi mắt thoáng đờ đẫn đôi chút nhìn về phía tinh không xa xôi.
Từ lúc thức tỉnh đến nay hắn cứ có một cảm giác là mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng, một thứ mà hắn đã thề là không bao giờ được phép quên.
Những hình ảnh mơ hồ trong quá khứ bất chợt hiện lên trong trí óc của hắn, hầu như tất cả hình ảnh đều là về cô gái hay ít nhất thứ đó mang hình dáng cô gái.
Khuôn mặt cô ấy được phủ một tầng sương để không cho hắn nhìn rõ, những hình ảnh đó ngoài cô gái ra thì là hắn và cô đứng chung với nhau.
Nhưng cố gắng cỡ nào cũng không nhớ được kẻ đó là ai hết, dường như so với thân phận Hủy Diệt Thiên Đế của chính bản thân hắn, thân phận người đó còn cao quý hơn vô số lần.
"Vẫn không nhớ ra được.
Năng lượng của trái đất quá mỏng để ta có thể khôi phục thương thế..."
Takeru Kazuhiko đại đế chân chính, quyền năng của hắn vượt ngoài phạm trù hiểu biết của toàn bộ các sinh vật.
Tất cả mọi thứ đều có thể làm bằng ý niệm, kể cả việc quay trở về thời toàn thịnh hay gì đó chẳng qua là với hiện tại cái giá quá lớn mà thôi.
Sức mạnh của bất cứ đại đế nào ẩn chứa trong cơ thể đều nhiều hơn rất nhiều so với sức mạnh cần để duy trì toàn bộ tam thiên đại thiên thế giới, hay nói cách khác sự tồn tại của đại đế lớn hơn dung lượng mà tam thiên thế giới có thể gánh chịu.
Đó đơn giản chỉ là đại đế chứ chưa nói đến cấp bậc thiên đế như hắn, do đó Takeru hiểu được nếu bây giờ mà muốn quay lại thời toàn thịnh thì dù dùng đại thừa pháp điển hấp thu toàn bộ năng lượng của tam thiên thế giới cũng không đủ.
Cho nên cách hay nhất là để nó chậm giãi khôi phục dù rất chậm nhưng đây là cách hay nhất rồi.
Sáng hôm sau, do không thể chịu được tình cảnh Seira lúc nào cũng bám theo sau hắn nên Takeru quyết định đánh bài chuồn đi tìm chỗ chơi.
"Có lẽ nên đi casino chăng?"
Hắn gật đầu, một đường bước lên chiếc Ferrari phi đi, tiến tới Casino lớn nhất khu vực này.
Từ phía bên ngoài, Casino này giống như một tòa tòa lâu đài khổng lồ với những kiến trúc châu âu cổ kính.
Được trang trí bởi những ánh đèn sáng, cộng thêm với những vị khách ăn mặc sang trọng, cử chỉ quý phải, càng khiến nó trở lên nhộn nhịp vô cùng.
Trước cửa là hai tên bảo vệ đô con đứng tại đó, vừa nhìn Takeru ăn mặc bình thường, bước xuống từ chiếc Ferrari bạc ngân sắc đắt tiền, chúng không mù mắt mà dám cản lại, loại quý tử này chỉ cần hắn không vừa ý hai bọn chúng liền có thể mất việc như chơi.
Takeru bước tới, hai tên bảo vệ ngoan ngoãn cúi đầu, đưa tay mới hắn vào phía bên trong.
Hắn chầm chậm bước đi trên đại sảnh được soi sáng bởi những ánh đèn tối màu, men dọc theo chiếc thảm đỏ, hắn tới được khu vực vui chơi.
Từ phía xa, tiếng reo hò, cảm giác kích động, tiếng chửi bới từ những con bạc thua thiệt ùa tới, nhất thời khiến Takeru cau mày lại.
"Không! Các ngươi rõ ràng là bịp bợm"
Một tiếng la hét vang lên, một tên đàn ông râu ria xồm xoàm, ăn mặc rách nát đứng dậy chửi bới.
Nhưng cũng không được lâu khi mà hai tên bảo vệ từ phía trong màn đi ra, một tên nắm lấy một bên tay hắn lôi xềnh xệch ra phía bên ngoài, vừa vặn đi qua trước mặt Takeru.
Nhìn lấy hai con mắt trống rỗng, hai má hóp lại vì thiếu ăn củ tên đàn ông kia, Takeru khinh thường cười.
Quả nhiên cờ bạc rất bạc với con nghiện, dựa vào thực lực để chơi cờ bạc? Ngu ngốc! Mọi kẻ khi ra khi vào một nơi như Casino này đều rõ ràng rằng đây hầu hết đều là bịp bợm, hơn nữa không có kẻ nào nghèo mà có thể bước vào đây, tên đàn ông xấu số kia rõ ràng đã chơi đến táng gia bại sản, cả đời này rõ ràng không thể sống yên ổn.
"Chào cậu trai trẻ, cậu tới để để vui chơi sao?"
Liếc sang, hắn nhìn thấy một vị tỷ tỷ tiếp tân ăn mặc hở hang, tiến tới mỉm cười.
Takeru không quan tâm, chỉ gật đầu một cái.
"Nếu vậy, mời cậu tiến tới quầy đổi thẻ để quy đổi từ tiền mặt ra thẻ chơi"
Takeru cùng nàng ta tiến tới, hắn quy đổi ba triệu tiền mặt, nhận lấy năm sáu thẻ chơi.
Tiến tới khu vực tài xỉu, những tiếng tim đập, tiếng lách cách đặt của thẻ chơi vang lên không dứt, hắn tiến tới nhìn
"Xúc xắc đã gieo, mời các vị đặt"
Lúc này, ở đầu bên bên kia và đầu bàn gần phía tay Takeru, một trung niên nam nhân quăng ra thẻ điểm, nói
"Ta cược tài"
Ở đầu bàn bên kia có hai người là một lão giả và bên cạnh lão là một thiếu niên khác lần lượt đặt
"Ta đặt tài"
"Ta cũng tài"
Nhà cái gật đầu, nhìn sang vị nữ ngồi tại giữa bàn và cũng là nữ nhân duy nhất trong bàn tài xỉu này cười nói
"Vị tiểu thư đây, mời ngươi đặt"
"Ta đặt xỉu"
Nàng ném thẻ điểm của mình về ô xỉu, trái ngược hoàn toàn với ba người kia.
Takeru cau mày nhìn nàng, rõ ràng không biết đánh bạc nhưng lại liều mình ngồi vào bàn đặt tài xỉu.
Nhưng có một điều kì lạ chính là nàng ta hai mắt cứ chốc chốc lại nhìn tới cảnh cửa dẫn tới phòng quản lý casino, điều này không thoát khỏi ánh mắt của Takeru...
Hắn nhàn nhạt cười...hóa ra là cảnh sát...
"Được, vị tiểu thư này đặt xỉu...kết quả là..."
Cả bàn im lặng nhìn về phía tay của nhà cái dần nhấc hũ xúc xắc lên...
"Hai, hai, ba, tất cả là bảy điểm, là tài"
"Không thể nào!?"
Nữ nhân Takeru đoán chắc là cảnh sát kia hô lên một tiếng, hai vai run lên thất vọng nhìn về phía hũ xúc xắc, trong tay chỉ còn một thẻ chơi duy nhất.
Tuy như vậy nhưng nàng vẫn chưa cam lòng rời đi, vẫn ngồi ở đó mặc cho số phận có thể thắng được một ván mà không biết rằng, ba kẻ còn lại trên bàn đều là những tên bịp bạc, đều có bên thứ ba giúp thắng được.
Takeru thú vị tiến tới, chạm tay vào vai nàng.
"Có chuyện gì?"
Nàng bực mình nhìn Takeru, nhưng sau khi thấy Takeru trẻ tuổi giống như mới học trung học thì trong mắt càng giống như ghét bỏ hắn.
Trẻ tuổi không lo ăn học lại qua lại một nơi bẩn thỉu thế này.
Lúc này hũ xúc xắc đã được gieo xuống, vẫn tiếng nhà cái quen thuộc hối thúc các người chơi đặt cược.
Takeru ghé tai nàng nói nhỏ
"Tại ván này, hãy đặt tài"
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn nhưng khi nhìn thấy một thẻ điểm cuối cũng trong tay, nàng không còn lựa chọn, trừng mắt nhìn hắn.
"Ta có thể tin ngươi ư?"
"Chắc chắn"
Đồng thời, Takeru nhìn tới ba góc trên lầu hai đều có ba kẻ đang sử dụng đồ nghề để theo dõi chuyển động của xúc xắc phía trong, nó là một chiếc máy quét dưới dạng một mắt kính, thứ đồ này không còn xa lạ nhưng bằng cách nào đó, quản lý casino vẫn chưa có hành động...làm Takeru nghi ngờ rằng có phải hay không ba tên này đều là người của Casino này cài vào để câu người chơi ham thắng.
Hắn cười, một tia năng lực vô thanh vô thức bắn ra để khiến cho máy quét hỗn loạn, cắt đứt đi tín hiệu giữa người chơi và người giúp đỡ.
Ngạc nhiên thay, cả ba kẻ này đều một tay đưa lên tai, vẻ mặt nhăn nhó.
"Ba vị...không sao chứ?"
Cả ba chậm rãi lắc đầu nhưng sâu trong mắt đã xuất hiện một cỗ hoang mang.
"Ta đặt tài"
"Ta đặt xỉu"
"Ta đặt xỉu"
"Ta đặt...tài"
Nữ nhân kia giọng nói mông lung vang lên, nhìn Takeru sau đó ném thẻ điểm về ô tài.
Nhà cái gật đầu, bàn tay từ từ cầm lẫy hũ xúc xắc nhấc lên...kết quả là..
"Sáu, năm, ba, tổng là mười bốn điểm, chúc mừng ai đặt tài"
Thắng được tiền, nhưng tâm trạng của nữ nhân này giống như rất mờ mịt, nhưng ngay sau đó chuyển sang kinh ngạc tiếp sang hoan hỉ vui mừng.
Một chuyển biến thái cực nhưng rất khoa trương.
Lúc này nàng mới quay sang Takeru hỏi
"Nhóc! Sao ngươi biết?"
Takeru tà tà cười
"Chơi nhiều thôi"
"Chơi nhiều? Tiểu tử, tuổi còn nhỏ nhưng gan không nhỏ, ngươi xem ra mới có trung học đi?"
Takeru không đáp lại, cười cười nhìn theo hũ xúc xắc đang được nhà cái hoa mỹ tung lên, hai mắt giống như chiếc máy quét nhìn theo chuyển động của nó.
Nữ nhân kia nhìn ra Takeru đang đoán điểm, im lặng không nói, trên tay bốn thẻ điểm sẵn sàng theo hắn bất kì khi nào hắn ra hiệu.
"Đặt tài"
Hũ xúc xắc vừa được đặt xuống, nàng liền đặt bốn thẻ điểm vào tài.
Ba gã kia, mất đi sự trợ giúp, hai mắt liếc nhau cuối cùng cả ba cùng một suy nghĩ đó là đặt xỉu.
Cả ba đều ném thẻ vào ô xỉu.
"Kết quả...sáu, sáu, sáu, tổng mười bảy điểm, chúc mừng ai đặt tài"
"Oa!"
Mỹ nữ cảnh sát vui mừng, suýt chút ôm chầm lấy Takeru nhưng may sao ngừng lại được cảm xúc của bản thân mình.
Về ba người kia, sắc mặt hiển nhiên không hề vui vẻ chút nào, đôi mắt liếc tới nhà cái.
Nhà cái dường như thông đồng với chúng, nhẹ gật đầu, đem thẻ thưởng đẩy tới trước mặt cảnh sát mỹ nữ.
Ở vòng kế tiếp, sau khi lắc hũ xong đặt xuống, phía dưới chân nhà cái có một cần công tắc, từ năm điểm xỉu, xúc xắc bị chuyển một lần trở thành mười hai điểm tài.
Takeru nào để chúng như vậy? Khi tên nhà cái đang ra hiệu ánh mắt với với ba tên kia, một cỗ lực lượng vô hình đánh thẳng vào hũ xúc xắc, biến nó trở lại thành điểm xỉu.
Ba tên kia mảy may không biết, đều đặt tài.
"Sao giờ?"
"Đặt xỉu"
"Ta tin ngươi"
Nàng đẩy toàn bộ thẻ điểm của mình sang ô tài.
"Kết quả là..."
Nhà cái khi mở hũ, hai mắt giống như thấy ma.
Theo nguyên lý, khi hắn đạp cần gạt một lần, xúc xắc sẽ tự động chuyển thành tài, hai lượt đổi xỉu, khi nãy hắn đạp một lần...thể nào vẫn là xỉu?
"Hai...một...bốn...tổng là năm điểm...xỉu..."
"Không thể nào!"
Cả ba tên này đồng loạt hô lên, hai mắt không thể không trừng lớn nhìn về Takeru.
Bởi chúng để ý rằng, hắn là người nhắc nàng từ vài vòng trước, tới đây đã là bốn năm vòng, số tiền hai người kia thắng đã ngót nghét hơn mười hai triệu đi?
Takeru khôi hài nhìn chúng, để chúng có một cảm giác bị phát giác nhưng khi nhìn tuổi tác của Takeru, chúng lại không nghĩ như vậy, có lẽ là may mắn đi?
Nhưng tiếp theo chúng đã triệt để sợ hãi.
Khi ba vòng nữa, kết quả ba vòng lần lượt là tài, xỉu, xỉu, Takeru và nữ nhân kia đều trúng hết, số tiền đã là gần hai mươi triệu, đạt ngưỡng kỷ lục số tiền của Casino trả cho người chơi thắng.
Mà nhiều người đứng cạnh cũng đục nước béo cò, liền Takeru chỉ nữ nhân kia đặt đâu, mọi người đều đổ xô đặt, coi như không cần tới Takeru thắng nữa, số tiền mặt của Casino này chi trả cho khách đều không còn đủ.
"Ngươi...ngươi lừa bịp phải không?"
Lúc này tên thanh niên ngồi cạnh lão già kia mất kiên nhẫn đứng dậy chỉ tay vào Takeru.
Hắn nhìn vai, châm chọc
"Bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng? Chỉ bằng ngươi và nữ nhân này thắng đã vài chục vòng đủ để chứng minh các ngươi lừa bịp"
"Ồ? Vậy cứ thắng nhiều là lừa bịp sao? Khi nãy ta thấy ngươi một chồng thẻ điểm, không phải cũng thắng hơn một chục vòng đó chứ?"
Lúc này cả đám người xì xào bàn tán, không khỏi để thanh niên kia đỏ mặt cúi xuống.
Hắn thắng là do có người chỉ, nhưng không thể phủ nhận rằng từ đó hắn đã thắng vài chục vòng.
Hắn không thể cãi, liền ngồi xuống.
"Chơi nữa chứ?"
"Ừm..."
Ngay lúc này, một phụ trách quản lý sòng bài tiến tới, trên trán lấm tấm mồ hôi tiến tới nói.
"Xin thưa, quý cô và thiếu gia đây đã đạt đủ số vòng và tiền đặt tại bàn tài xỉu này, mong hai người ghé qua nơi khác chơi tiếp"
"Không thể nào? Ngươi rõ ràng là đ..."
Chưa kịp hết câu, takeru đè vai nàng xuống, nhếch mép cười gật đầu
"Đi, ra chơi đoán số"
"Đoán số? Ngươi điên rồi! Thứ đó còn khó hơn cả tài xỉu"
"Đi rồi sẽ biết...ngươi! Cho người mang hết thẻ điểm tới bàn đặt số, thiếu một cái, ta hỏi tội ngươi"
Nói dứt câu, hắn cũng nữ nhân cảnh sát kia đứng dậy qua khu đặt điểm.
Tên này gật đầu nhưng sau khi Takeru quay lưng đi, hắn vội vàng nói nhỏ vào cái mic treo trên tai mình
"Quản lý, hắn đã sang khu đặt điểm"
"Để xem hắn thế nào, triệu tập toàn bộ camera theo dõi hắn, thấy bất kì hành động lừa bịp khả nghi hay có người thầm giúp đỡ...hãy bắt lại"
Tên này gật đầu, sau đó sai người vơ hết toàn bộ thẻ điểm trên bàn tài xỉu tiến tới bàn đặt số.
"Này, ngươi nhìn nhỏ tuổi như vậy, có thể vượt qua các trò của nơi này, ngươi là vua trò chơi sao?"
Hắn nhún vai.
"Có lẽ đi"
Sau đó tăng tốc tiến về khu vực cược điểm.
Nơi đây cũng có rất nhiều người quan sát nhưng người chơi lại không được bao nhiêu bởi vận may của thứ này quá thấp.
Ngồi xuống ghế, hắn lấy từ tay phục vị một ly cocktail nhấp một ngụm.
Sau đó hai mắt nhìn về phía ô xoay, trên đó có những ô số, nếu như viên bi nhỏ rơi vào số nào sau khi ô dừng lại, người đoán được là thắng.
"Số mười hai"
Vòng quay kết thúc, viên bi đúng rơi vào ô số mười hai.
Lại thêm hai triệu tiền mặt vào túi hắn.
Vòng kế, hắn giống như ngồi ngủ, nhưng sau khi ô quay sắp ngưng, hai mắt hắn mở bật, nói
"Ba mươi lăm"
Nữ nhân cảnh sát ném thẻ điểm vào ô ba mươi lăm, kết quả trục dừng lại, viên nằm giữa số ba mươi lăm.
Lúc này nhà cái giống như chết đứng tại chỗ.
Cũng giống như bàn tài xỉu, mọi người bắt đầu đổ xô đặt theo Takeru.
Mười lần đặt, cả mười lần đều ăn được tiền.
Mà trong khi đó, camera giống như không phát hiện ra điều gì, điều này khiến tên quản lý không khỏi khiếp sợ.
Lẽ nào đây là thần bài? Không thể! Hắn lăn lội trong giới Casino này lâu, những kẻ thắng nhiều, đều là chuyên gia bịp bợm, thần bài? Hắn không tin!
---------------------------------
Phía bên kia, Trong một bí cảnh không mấy người biết đến, nơi ngự tọa của Ngọc Nữ Cung.
Ngọc Nữ Cung, ngay cả trong những thế lực lánh đời, đây cũng là một nơi đầy bí ẩn.
Đầu tiên, Ngọc Nữ Cung đã tồn tại từ rất xưa, nội tình mà nó tích lũy qua vô số năm tháng là không thể xem thường.
Thức hai, dù đã tồn tại lâu như vậy, nhưng không có một lần ngoại lệ, thành viên Ngọc Nữ Cung đều là nữ, mặc dù vậy cũng không ai dám khinh thường họ.
Cuối cùng Ngọc Nữ Cung tồn tại Thiên Cơ Các, theo lưu truyền trong các thế lực lánh đời là nơi đây có thể dự đoán tương lai.
Suốt thời gian tồn tại của mình, Ngọc Nữ Cung đã nhiều lần cứu trái đất khỏi cảnh loạn lạc lầm than.
Điều đó khiến danh vọng của họ cực kỳ cao cũng nhuốm đầy màu sắc huyền bí.
Mỗi lần xuất thế, thành viên Ngọc Nữ Cung luôn rất được các thế lực khác hết sức hoan nghênh, một phần vì thanh danh của họ, một phần khác là vì mỹ mạo ít ai sánh bằng.
Trong giới trẻ tuổi còn cho rằng, có thể cưới được người của Ngọc Nữ Cung về làm vợ, chính là phúc tích góp đời.
Ngọc Nữ Cung có diện tích bề mặt bằng cả mặt trăng, ở khu vực trung tâm chính là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, lơ lửng giữa không trung, đồ sộ không kém gì một ngọn núi.
Ở bên ngoài cung điện hứng về phía xa xa kia Lunar đang luyện kiếm ở đó, thân hình uyển chuyển cùng với khí chất tao nhã ít ai sánh bằng, hiện giờ lại khoác lên mình bộ cung trang làm nàng càng thêm cao quý thoát tục.
Còn ở bên cạnh đang chỉ đạo là Lộ Khiết, nàng đang vừa chỉ đạo Lunar nhưng con mắt thì lại dán chặt vào cây trường thương của nàng.
"Tuyệt vời...!Quá tuyệt vời...!Lunar rốt cuộc là ai đã làm ra cây thương này thế?"
Không hề có dấu hiệu dừng lại luyện tập, Lunar trực tiếp đáp lười nàng.
"Sư phụ người hỏi câu này là lần thứ rồi đó.
Con đã bảo là Takeru làm cho con mà."
"Không thể nào! Dù ta thừa nhận hắn rất mạnh, mạnh hơn ta, nhưng dù vậy hắn cũng không thể làm ra ngọn thương này được.
Dù ở thời kỳ trước của trái đất cũng không ai làm ra được nó.
Đây chính là một chí bảo đó.
Hắn có nói cây thương này là gì không?"
"Ừm em ấy bảo đây là một Phệ Thiên Chi Khí.
Con cũng không hiểu nó là cái gì nữa, em ấy bảo nó có thể thôn phệ thiên địa để tăng cấp."
"Cài gì? Phệ ...!Phệ Thiên Chi Khí? Không thể nào!!!"
Người khác không biết chứ nàng nào lại không biết nó là gì? Dù ở trong điển tích được tổ tiên lưu lại cũng chỉ có lác đác vài mẩu giấy mà thôi, thứ vũ khí này thật sự quá hiếm thấy.
Dù là thánh thần cũng không thể có được nó, do đó mọi người sớm coi đó là một truyền thuyết không có thật.
Vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện ở đây, thậm chí ở trước mắt nàng.
"Lunar nghe rõ đây, cây thương này đã nhận con làm chủ nhưng tuyệt đối đừng dùng nó trước mặt người khác, nếu bắt buộc phải dùng vậy thì hãy giết hết những kẻ nhìn thấy nó đi.
Đây là một bảo vật vô giá, không thể để nó rơi vào tay kẻ ác được."
"Vâng sư phụ! Mà người đi đâu vậy?"
"Con cứ luyện tập trước đi, ta đi nghỉ một chút.
Đây là thương thuật con cầm lấy mà luyện tập qua.
Nhớ kỹ đừng có kích phát khả năng của nó ở đây."
Nói rồi Lộ Khiết đạp không mà đi.
Để rồi xuất hiện ở trong căn phòng ngủ của nàng.
Không hiểu sao càng tiếp xúc với Takeru nhiều nàng càng cảm thấy hắn rất là quen mắt, thậm chí còn cảm thấy mình đã gặp hắn trước đây rồi.
"Ngươi rốt cuộc là ai hả Takeru? Ngươi là tồn tại như thế nào? Người có thể tạo ra được thứ vũ khí đồ thần diệt thánh kia...