Tuy nói là ngủ nhưng hiện tại Takeru nào có tâm trí để ngủ cơ chứ, bên cạnh hắn mỗi bên là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thử hỏi có mấy kẻ chống lại được cám dỗ đây?
Cố gắng kiềm chế thứ dục vọng đang muốn bùng nổ bên trong cơ thể mình, nhẹ nhàng gỡ những cánh tay đang ôm ấp hắn sang một bên, Takeru chậm rãi đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, từ từ ngồi xuống.
Buổi chiều tối có một trận mưa nhẹ, thoảng đọng lại hàn khí ít ỏi của đầu thu.
Đêm khuya, bốn bề đều là một khoảng trầm lặng đồng đều của không gian.
Ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu xuyên qua từng ô cửa sổ như tô thêm vẻ lạnh lùng cô độc của hắn.
Ân thi ngọc lộ pha trong ấm sứ trên bàn tỏa ra hương thanh mát, hào sảng mà trong đầy, xanh tựa như ngọc lại trong tựa như thanh thiên.
Takeru nhấp nhẹ một ngụm nhưng cũng chính là uống một đoạn hồi ức xa xưa mông lung.
Lắc chén sứ một vòng, hơi ấm bốc lên, cuốn theo lòng người trôi dạt.
"Ký ức đồng bộ được nhiều nhưng hình như phần người trong ta đang bị hiện tại ảnh hưởng quá nhiều..."
Ân Thi Ngọc Lộ, nên uống vào ngày trở lạnh, nhấp một ngụm để thưởng vị thanh của trà tươi, giống vài phần vị vô tư của thiếu niên.
Phóng khoáng, tự do, sống cho lòng chứ không phải xiềng xích lại một góc theo thế giới...
Nhìn Lunar cùng với Seira đang ngon lành ngủ trên giường, Takeru cảm nhận được trọng trách của bản thân mình nặng hơn bao giờ hết.
"Hử! Cái gì vậy?"
Đang ngắm nhìn hai người ngủ thì hắn có một cảm nhận gì đó khác lạ, dường như trong một khắc vừa rồi có thứ gì thoáng xuất hiện qua, dù rất nhanh nhưng không thể nào qua được cảm nhận của hắn.
Nhẹ nhàng kết ấn, hắc ám dường như bao bọc xung quanh cánh tay hắn làm như một bàn tay của ác quỷ với những chiếc móng dài và nhọn.
Từ từ đưa bàn tay vào trong cơ thể của Lunar, kỳ lạ là không có máu chảy ra mà bàn tay như xuyên vào bên trong linh hồn nàng như đang tìm một thứ gì vậy.
Rất nhanh Takeru lôi ra được một quang cầu rực rỡ mà chói lọi.
Cũng như Lunar Takeru làm điều tương tự với Seira nhưng lần này quang cầu có chút nhỏ hơn so với của Lunar nhưng nhìn tổng thể thì ít nhất đường kính cũng phải cm.
"Mảnh ghép của đại thế?"
Nhìn vào quang cầu trước mắt Takeru đưa ra một suy đoán mơ hồ thậm chí có chút không dám chắc.
Nếu là quá khư hắn có thể phán đoán ra ngay nhưng hiện nay chỉ với phần ký ức ít ỏi này việc suy diễn quá mức khó khăn.
Nhưng dù sao cũng tổng kết được một vài điều khi nhìn vào hai quả cầu ánh sáng trước mắt.
Đầu tiên nó chắc chắn phải dính lấy những nhân quả vô cùng lớn mạnh chưa kể việc nó còn mang trong mình một phần ý chí của thiên đạo.
"Khoan đã ý chí thiên đạo...!Mảnh ghép đại thế..."
Hai từ này dường như đang gợi lại phần nào ký ức bên trong hắn, cố gắng đào sâu vào trong ý thức của mình, một lúc sau cuối cùng Takeru cũng thì thào ra được vài chữ.
"Chung cực mạt kiếp – Hắc ám náo động..."
"Rác rưởi!"
Không đợi thêm chút gì Takeru thẳng tay bóp nát hai quang cầu kia, với hắn mà nói bản thân Thế Giới này không thể chứa được hắn cho nên nhân quả nhỏ bé này tiện tay hủy diệt là được.
Nữ nhân của hắn chỉ cần mình hắn là đủ không kẻ nào có quyền khống chế tương lai các nàng.
"Nhưng có kẻ dám phát động hắc ám náo động ở phần thế giới này sao? Đợi khi đó tiện tay giải quyết cũng chưa muộn."
Ánh mắt Takeru thoáng đen lại nhìn về phía tinh không xa xôi, ánh mắt mang theo sát khí tận cùng như muốn đâm thủng bức màn đêm đen để làm lộ ra thứ phía sau nó.
Quay trở lại giường, hắn nhẹ nhàng nằm sát ra bên rìa để lại hai chị em Lunar cùng Seira ôm nhau ngủ.
"Aizzzz..."
Ngủ dậy Takeru chợt nhận ra bên cạnh mình thiếu vắng thứ gì đó, để ý sang bên thì thấy Lunar cùng Seira đã rời đi từ bao giờ.
Cảm giác có một chút thất lạc hiện thoáng qua trong tâm trí của hắn nhưng rất nhanh nó biến mất khi cánh cửa mở ra và Lunar bước vào.
"Em đã dậy rồi à.
Thấy em lúc ngủ đáng yêu quá nên bọn chị không nỡ đánh thức em dậy."
Lunar nhìn hắn nhưng Takeru có thể ý thấy được nàng đang nhìn mình nhưng tựa hồ trong mắt ẩn ý có vẻ mừng rỡ, hai tay nàng dường như đang cố gắng để bình tĩnh không che miệng cười.
"Mặt em có cái gì sao?"
"Không, không có gì...!Chẳng qua chị cảm thấy lúc em ngủ thật sự quá mực buông thả thôi."
Dù không tiết lộ ra sự thật nhưng Lunar đã nhận xét đúng điểm yếu của hắn, có một sự thật không thể chối cãi được rằng dù vô cảm lạnh lùng đến mức nào nhưng khi ngủ Takeru hắn thật sự vô tư đến lạ thường.
Nếu nói khuôn mặt hắn lúc nào cũng mang theo lãnh đạm cùng kiêu ngạo chi ý thì khi ngủ lại như một đứa nhóc nhìn như vô hại, không thể gây chút tổn thương nào cho người khác.
"Mà thôi em xuống ăn sáng đi mọi người đã ăn xong rồi đó còn mình em thôi."
Rời khỏi giường Takeru đi theo Lunar xuống phòng ăn của gia đình.
Do có quyền thế cùng tiền bạc nên mỗi mùa căn biệt thự này sẽ được trang hoàng theo những phong cách khác nhau từ cổ điển cho đến hiện đại hoặc là tân cổ điển.
Điều đó như làm tăng thêm vẻ đẹp cùng với sự sang trọng của căn biệt thự.
Vừa đi hắn đều để ý thấy hình như khuôn mặt mình quá nổi bật hay sao mà ai nhìn cũng bụm miệng cười hoặc là quay sang bên khác để tránh nhìn phải mặt hắn
"Này chị, mặt em có gì thế à?"
"Thiếu gia....!Ngài...!Ngài hãy vào phòng soi lại gương xem...!Hahahaha..."
Chị giúp việc nhìn mặt hắn cố gắng nhịn cười nhưng dường như điều đó không khả thi lắm khi đứng ở trước mặt hắn.
Takeru mặt đen lại lao thẳng vào phòng tắm mà nhìn lại mặt của mình.
Trong gương đang phản chiếu lại khuôn mặt hắn, nào là rùa là cá, gần chục hình vẽ dày đặc trên khuôn mặt của hắn làm nó như trông một tên thiểu năng kẹt trong hình hài của hắn vậy.
"hahaha..."
"SEIRA, em được lắm!"
rửa đi toàn bộ, mặt hắn bây giờ đỏ rực những vết tay cùng những vết chà xát khác nhau nhìn không khác gì một người vừa tu cả can rượu cả.
Hậm hực đi ra ngoài phòng ăn, vừa nhìn thấy Takeru cả phòng cười phá lên như được mùa và chắc chắn rằng Lunar và Seira thì khỏi nói vì cả hai chính là người bày ra, cả hai cười như chưa bao giờ được cười.
Hắn ấm ức mà không dám làm gì các nàng, mắng thì chẳng khác nào mắng bản thân mà đánh các nàng thì bản thân người đau lại là hắn.
"Bốp!!"
Nhưng dù sao đau nhiều rồi nên đau thêm tý nữa cũng chẳng sao, liên tiếp cốc đầu vào Lunar và Seira thậm chí còn chẳng nương tay làm cho hai nàng đang cười mà mắt lại rưng rưng như sắp khóc đến nơi rồi.
"Anh/em đâu cần ra tay nặng vậy đâu"
"Sáng nay có chút việc nên em sẽ không đến trường"
Đang ngồi trên xe mà Takeru chỉ nói như vậy rồi trực tiếp biến mất không để lại dấu vết.
Lúc này đây hắn đang đứng cách Hagaza không biết bao nhiêu km về hướng đông nơi một hòn đảo vô danh tọa lạc.
Từ trong không gian của bản thân mình hắn lôi ra lượng lớn vũ khí nhiều không kể xiết thậm chí chúng còn tụ thành lớn nhỏ ngọn núi.
Linh bảo, thậm chí xen lẫn có vài thanh cực phẩm pháp bảo cùng với bán thành phẩm tiên khí.
Từ bên trong Takeru một lực lượng đã ngủ yên bắt đầu được đánh thức và vận chuyển xung quanh thân thể hắn.
Lấy tay làm ngòi bút lấy thiên địa linh khí làm mực, Takeru viết liên tiếp những ký tự lạ hình cho đến khi nó hình thành một vòng tròn bao bọc hoàn toàn hòn đảo này lại tránh cho kẻ khác nhìn thấy.
Bách vạn loại linh diễm, thập vạn loại thánh hỏa, vạn loại thần hỏa, vô số dị hỏa khác nhau,...
"Có lẽ nên dùng thập phương tinh hỏa nhỉ?"
Đưa tay lên trán suy nghĩ, Takeru lúc này vô cùng phân vân vì để một vũ khí đạt hiệu quả tối cao thì cần vô số các loại thiên tài địa bảo chưa kể còn cần cả hỏa chủng để rèn lên chúng nữa.
Cho nên sau cùng hắn đã quyết định khai thiên, dẫn phát thập phương tinh vực hỏa tinh để làm chất dẫn tốt nhất.
Muốn biết rõ tinh vực bên ngoài hỏa tinh, là đến từ thiên ngoại hơn ngàn khỏa không có sinh mệnh hoang vu cổ tinh.
Giữa lẫn nhau lấy vô thượng đại trận liên tiếp, đem cổ tinh chỗ sâu địa hỏa không ngừng rèn luyện, thu thập đưa ra bên trong tinh thuần nhất một tia hỏa tinh, như thế được đến.
Một tia tinh vực hỏa tinh, nếu là rơi xuống, liền có thể hủy diệt một phương đại lục!
Cho nên không có cực lớn tự tin, căn bản không ai dám đi chưởng khống những này hỏa tinh.
Nhẹ thì thiêu thân, nặng thì hóa thành tro tàn, thần hồn tẫn tán! Tinh vực hỏa tinh rèn luyện quá trình mặc dù nghe rất phiền phức.
"Khai Thiên!"
Từ lòng bàn tay Takeru vô hình xuất hiện một thành kiếm, một kiếm chém ra, lấy hắn làm trung tâm km xung quanh toàn bộ không gian biến dạng ầm ầm xụp đổ.
Thậm chí ẩn ẩn có thể thấy được hư không đen thẳm đằng sau.
"Lên!"
Takeru ánh mắt lãnh đạm, nhìn đống linh bảo dưới chân khẽ quát.
Cự ly nơi đây vô tận cự ly tinh không bên ngoài!
Hơn ngàn khỏa hoang vu cổ tinh nhận dẫn dắt, lập tức toát ra sáng chói hỏa quang đến!
Từng sợi tựa như có thể đem hư không thiêu đốt thành tro tàn hỏa tinh, dần dần tụ đến!
Hư không bên trong khe hở bên trong, vô số thần phù trận văn sáng lên, hóa thành một cái to lớn lò.
Chu vi điêu khắc vô số phức tạp đồ án cổ lão cùng chữ nghĩa.
Mỗi một cái đồ án cùng cổ lão chữ nghĩa đều là một cái đại thế, ẩn chứa chí lý, thậm chí là đế văn thậm chí tiên văn!
Xa xa xem xét, thật giống như có từng đạo núi lửa từ trên trời màn phun trào, treo ngược thành một tuyến, quán chú nhập trong đó, sáng chói mà hùng vĩ.
Dần dần các loại linh bảo bị hòa tan với nhau tạo nên một chất lỏng đặc sệt đang xoay chuyển xung quanh.
Hắn đã bắt đầu hành động, chia khối lửa kia thành nửa khác nhau dần dần hình thành nên cây trường thương lam sắc tuyệt diễm và cây ngân sắc kiếm.
thứ vũ khí đó vẫn lơ lửng trên không trung trong ánh sáng tử sắc yêu dị.
Takeru lại lần nữa ra tay, tay trái khẽ động, nhanh tới mức không thể nhận thấy bằng mắt thường rằng hắn đang làm gì.
Cánh tay Takeru đang di động cực nhanh, tạo thành những vệt mờ sáng trong không khí, mơ hồ nhìn được hắn đang dùng lưỡi dao lửa trên hai ngón tay khắc gì đó lên thân kiếm, và thương hoa lửa văng tung tóe khắp nơi.
Rất nhanh, từng ký tự, hình vẽ kỳ lạ hiện ra, hằn lên mới nhìn có vẻ rối loạn, nhưng để ý kỹ càng lại thấy nó tuân theo một loại quy tắc khó hiểu nào đó.
Cái gì rồi cùng kết thúc, buông tay ra lưỡi dao lửa trên đầu ngón tay hắn cũng biến mất, chỉ còn lại ánh lửa chập chờn trên thân những vũ khí đó.
Nắm lấy cây kiếm kia, Takeru búng nhẹ vào lưỡi thương cái, keng một tiếng, âm thanh kim loại rung động thanh thúy vang lên.
Trong chốc lát kiếm khí tung hoành khắp hòn đảo, những cây cỏ ở gần trực tiếp bị cắt đôi thậm chí mấy cây gỗ to cũng bị chém không thương tiếc, đây chỉ là cái búng tay từ cây kiếm.
"Vẫn chưa tốt lắm...!Nhưng với từng đó nguyên liệu là được rồi, sau này sẽ làm cho họ thứ tốt hơn.
Mà khoan...!sao phải vậy nhỉ?"
Như sực nhớ ra điều gì đó Takeru nhẹ nhàng cứa vào đầu ngón tay mình cho máu chảy ra, để máu chảy vào những vũ khí kia.
Vừa chạm vào chúng khắc những kim loại kia lập tức rung động rồi hấp thu sạch số máu đó.
"Vậy là được rồi...!Nó sẽ có khả năng tiến hóa bằng cách thôn phệ."
Hoàn thành tất cả mọi thứ, hắn đi vòng quanh hòn đảo để xóa đi dấu vết của bản thân vì nó có thể đưa đến những rắc rối không cần thiết.
"Hahaha, thật sự là cao minh một thủ đoạn.
Lấy thiên địa làm lô dẫn phát tinh thỏa thập phương.
Có lẽ cách của hắn thật sự hữu nghiệm chăng?" Ngồi trên ghế trúc vị hòa thượng quan sát Takeru khẽ thì thầm.