Nữ tử áo đỏ đúng là chủ quản luật đường Hoa Y Hồng của thư viện Phi Diệp Tân, nữ tử áo hồng là đồ đệ nàng - Hoa Chi Thần, hai thầy trò bốn sợi dây, trong chớp mắt đã giải quyết xong.
“Tĩnh Tô, ngươi đâu cần ta cứu?” Hoa Y Hồng sinh ra đã quyến rũ vũ mị, thanh âm nói chuyện đều giống như cái móc, câu lấy lòng người.
“Trong phạm vi của Phi Diệp Tân, không người nào có thể cướp của, đây đều là quy củ nhiều năm.
Hôm nay tự nhiên lại có một đám kẻ cắp phá hỏng quy củ, đại khái là mượn gan trời rồi.” Nàng phất tay, thủ lĩnh bị trói ở trên cây hét thảm một tiếng, trên người xuất hiện vết máu, mà khi nàng nhấc tay, cái gì cũng không còn.
“Đừng kêu! Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì người tới là ta, nếu họ Giang xuống núi, các ngươi bây giờ đã đi chầu Diêm Vương.
Nếu Chưởng viện đi xuống, giờ phút này các ngươi đã không còn.” Hoa Y Hồng duyên dáng cười nói: “Còn không mau cảm kích ta.”
Thủ lĩnh vừa khóc vừa nói cảm ơn, cảnh tượng kia thật sự buồn cười.
Hoa Chi Thần quả thực giống sư phụ nàng như đúc, tay cầm dây buộc những kẻ đó nói cảm ơn, nhìn rất loạn!
Phùng Tĩnh Tô lắc đầu, đôi sư đồ này rốt cuộc rất có hứng, phỏng chừng lát nữa cũng sẽ không dừng tay.
“Hoa sư phó, Chi Thần, ta xin cáo từ.”
Hoa Y Hồng kéo Phùng Tĩnh Tô sang một bên, thấp giọng nói: “Lòng ngươi hiểu rõ chuyện này?”
“Đệ tử hiểu.” Phùng Tĩnh Tô cười nói.
“Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi, chúng ta còn muốn chơi một lát.” Hoa Y Hồng xua xua tay, Phùng Tĩnh Tô thi lễ rời đi.
Trịnh Hâm và Khâu Nhất Đồng đứng ở một bên xem đến sửng sốt, hai cô nương là giải quyết xong rồi? Việc này làm cho bảy thước nam nhi như bọn họ rất đau lòng!
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, không còn chuyện nhiễu loạn nào phát sinh.Trên đường đi, Như Ý cùng Phương Phỉ luôn nhân cơ hội hầu hạ âm thầm tìm hiểu sở thích của Phùng Tĩnh Tô, việc này làm cho Phùng Tĩnh Tô thấy phản cảm, nhưng nàng không nói, chỉ coi như không biết.
Đoàn xe đi gần một tháng cũng trở lại Giang Ngu Thành.
Phùng Tĩnh Tô vừa trở lại hoàng cung lập tức đi bái kiến Hoàng đế, Hoàng đế Phùng Cương năm nay 47 tuổi, tuy rằng không thể tuấn dũng như người đi trước nhưng vẫn có khả năng gìn giữ những cái đã có.
Thấy Phùng Tĩnh Tô trở về, Hoàng đế rất vui mừng.
“Vân Dật, mấy năm nay cha con ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau này trẫm sẽ hậu đãi ngươi nhiều hơn.”
Phùng Tĩnh Tô rũ mắt.
Hoàng đế dò hỏi Phùng Tĩnh Tô sự tình dọc đường đi, Phùng Tĩnh Tô thuật lại một cách đơn giản.
Hoàng đế bận việc triều chính, rất nhanh Phùng Tĩnh Tô đã rời đi, tiến đến bái kiến Hoàng Hậu.
Mẹ đẻ Lý thị của Phùng Tĩnh Tô mất sớm, bà chỉ là một tiệp dư*, phân vị không cao.
Đương kim Hoàng Hậu là đích trưởng nữ của thế gia đại tộc Trình gia, 13 tuổi gả cho Hoàng đế, 17 tuổi lên làm Hoàng Hậu, có một trai một gái, trong đó Hoàng trưởng tử Phùng Nghiệp được lập làm Thái Tử.
* Tiệp dư: một chức vị trong hậu cung ở Trung Quốc và Việt Nam.
Phượng Đức cung - Tẩm cung của Hoàng Hậu.
Phùng Tĩnh Tô quỳ trên mặt đất, nghe Hoàng Hậu răn dạy.
“Vân Dật, ngươi đi thư viện Phi Diệp Tân học tập mười năm, thực sự vất vả.
Tuy rằng ngươi học được nhiều thứ, nhưng rốt cuộc ngươi cũng là một công chúa, quy củ trong cung vẫn phải học.Ngươi vừa trở về, cũng không cần sốt ruột, những quy củ này chậm rãi học là được.
Bọn tỷ muội của ngươi đều ở Tính Nghi cung đi theo nhóm đại nho học tập, ngươi nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn xong cũng phải đi học, hoàng thất công chúa luôn vất vả hơn các cô nương bên ngoài một chút, điều này ngươi phải hiểu được.”
“Vân Dật hiểu, tạ Hoàng Hậu nương nương dạy bảo.” Phùng Tĩnh Tô cung kính trả lời.
“Chu ma ma cùng Lý ma ma đi đón ngươi đều là lão ma ma trong cung, hiểu quy củ nhất, dọc theo đường đi các ngươi cũng đã làm quen, vậy hai người này sẽ đi theo ngươi.
Còn cả Như Ý cùng Phương Phỉ cũng là hai người thông minh lanh lợi, Hòa Gia đòi bổn cung vài lần bổn cung cũng chưa cho nàng, ai bảo ngươi không ở trong cung mười năm, hiện giờ ngươi trở lại, bổn cung dĩ nhiên phải cưng ngươi, người cũng cho ngươi.
Ngươi ở lại Thận Hòa cung, đó là chỗ ở của mẹ đẻ ngươi ngày trước, ngươi không ngại chứ?” Hoàng Hậu đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên Vân Dật không ngại.
Tạ nương nương quan tâm Vân Dật tư mẫu chi tình.” Phùng Tĩnh Tô dập đầu nói.
“Ngươi vừa mới trở về, đã mệt rồi, mau hồi cung nghỉ ngơi đi thôi.” Hoàng Hậu nhìn Phùng Tĩnh Tô rời đi, đột nhiên thở dài.
“Nương nương, sao lại thở dài? Vì Vân Dật công chúa sao?” Cung nữ Thải Hà bên cạnh Hoàng Hậu hỏi.
“Lúc trước nàng trở về hàng năm, bổn cung nhìn cũng không thấy nàng đẹp bao nhiêu, năm trước ăn Tết nàng không về, hai năm không thấy, Vân Dật trổ mã đến mỹ lệ như thế, dung mạo thế này đã đứng đầu trong hàng công chúa.
Kể cả tính hết danh viện quý nữ trong kinh thành, chỉ sợ không ai có thể hơn nàng.” Tâm tư chân thật của Hoàng Hậu không tiện nói ra, Hòa Gia của nàng dung mạo thanh tú, nhưng cũng không phải đứng đầu trong hàng công chúa, vậy nên nhìn thấy một cái người từ nhỏ không có mẹ trổ mã xinh đẹp như vậy, trong lòng nàng không tránh khỏi có chút ghen ghét.
“Nương nương, Vân Dật công chúa mỹ lệ như thế, chọn rể quý cũng rất thuận tiện, tương lai cũng có lợi đối với Thái Tử.” Thải Hà khuyên giải an ủi nói.
Hoàng Hậu thở dài, “Ngươi nhìn bộ dáng của Vân Dật xem, buồn vui không rõ, chỉ sợ không phải người nghe lời.”
“Nương nương lo lắng nhiều rồi.
Ngài là Hoàng Hậu, ngài là người có quyền làm chủ hôn sự của công chúa hoàng tử trong cung.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Phùng Tĩnh Tô trở lại Thận Hòa cung, nơi này đã từng là tẩm cung của Lý tiệp dư, mẹ đẻ nàng, đương nhiên, lấy phân vị của Lý tiệp dư cũng không thể sống một mình một cung, lúc trước Lý tiệp dư ở cùng với Trần Sung Nghi.
Sau khi Lý tiệp dư chết bệnh, Trần Sung Nghi thỉnh chỉ dọn ra Thận Hòa cung, nơi này liền thành chỗ ở của một mình Phùng Tĩnh Tô.
Rất nhiều người nói Thận Hòa cung bất thường, Phùng Tĩnh Tô lại thấy rất tốt.
Là một công chúa không ở lâu trong cung, chỗ ở của nàng đương nhiên không có nhiều người chăm sóc.
Tuy rằng ít người nhưng vẫn sẽ có.
Phùng Tĩnh Tô đến cửa lớn của Thận Hòa cung, một cung nữ liền chạy thật nhanh ra chào hỏi, “Nô tỳ Thúy Điệp bái kiến công chúa.”
Phùng Tĩnh Tô cười, giữ chặt tay Thúy Điệp, “Thúy Điệp tỷ tỷ, không ngờ ngươi còn ở nơi này.”
Thúy Điệp cũng cười, “Công chúa còn ở nơi này, nô tỳ dĩ nhiên cũng ở nơi này.”
Hai cung nữ phía sau Thúy Điệp - Tiểu Châu cùng Tiểu Đóa - còn có hai thái giám - Tiểu Mộc Tử cùng Tiểu Phương Tử - cùng nhau quỳ xuống dập đầu, bái kiến chủ tử.
Phùng Tĩnh Tô cho mọi người đứng lên, thưởng một chút sau đó bảo mọi người tiếp tục làm việc, nàng cùng Thúy Điệp vào tẩm điện, “Thúy Điệp tỷ tỷ, năm trước ta không có về nước, mấy năm nay trong cung có thay đổi gì mới không?”
Hiển nhiên, Thúy Điệp đã chuẩn bị sớm, “Bẩm công chúa, gần một năm nay, Nhị hoàng tử tranh đấu cùng Thái Tử càng ngày càng gay gắt, Hoàng Hậu cũng đấu với Quý phi vài lần, không bên nào chiếm thế thượng phong.”
Phùng Tĩnh Tô nghĩ nghĩ, “Thái độ của Phụ hoàng thế nào?”
“Bệ hạ luôn mặc kệ mấy chuyện ở hậu cung, nếu gây ra tiếng tăm quá lớn thì bệ hạ mới nhắc nhở cả hai bên, vậy nên cũng không thấy được ủng hộ bên nào.” Thúy Điệp là cung nữ quản việc ở Thận Hòa cung.
Khi Phùng Tĩnh Tô rời đi, Thận Hòa cung là một góc bị bỏ quên, căn bản không có ai để ý nơi này.
Đám người Thúy Điệp mừng vì thanh nhàn, nàng là cung nữ có kinh nghiệm, quản cực nghiêm hai tiểu cung nữ cùng hai tiểu thái giám, bởi vậy bốn người này đều rất hiểu quy củ.
“Ngươi vất vả rồi!” Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy tất cả đồ mình mang từ Phi Diệp Tân đã được sắp xếp gọn gàng trong tẩm điện, không khỏi cảm khái có người nhà thật yên tâm.“Đúng rồi, Hoàng Hậu vừa mới cho ta hai ma ma với cung nữ, ngươi biết ý Hoàng Hậu, các ngươi đừng khắt khe với mấy người kia, nhưng cũng đừng để bọn họ tự do quá, kêu thuộc hạ nhìn chằm chằm đám người đó, chỉ cần có sai lầm là tống cổ được.”
“Vâng, nô tỳ biết.” Thúy Điệp đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, nàng hầu hạ Phùng Tĩnh Tô tắm gội thay quần áo, “Công chúa, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi, đi đường dài chắc chắn rất mệt mỏi.”
Đối với người có võ công cao như Phùng Tĩnh Tô, đường dài cũng chẳng nề hà gì, nhưng nàng vẫn nằm ở trên giường, nàng cần một chút thời gian để phân tích cục diện gặp phải trước mắt.
Chu ma ma, Lý ma ma, Như Ý và Phương Phỉ đến rất mau, Thúy Điệp cũng không làm phiền Phùng Tĩnh Tô, tự sắp xếp chỗ ở ở hậu viện, hơn nữa còn phân phó đám người Tiểu Châu chú ý thật kĩ mấy người mới tới.
Người trong cung phải biết xem mặt đoán ý, nếu không rất khó sống sót.
Đám người Tiểu Châu lập tức hiểu bốn người mới không được chủ tử tin tưởng.
Đêm đến, Phùng Tĩnh Tô đổi y phục đen, nhảy lên tường cửa sổ, bay ra Thận Hòa cung.
Nàng đứng ở góc khuất sáng quan sát một chút, thăm dò quy luật thay ca tuần tra của thị vệ, lại cẩn thận tránh đi mấy đại nội thị vệ, trằn trọc đi vào An Thái điện, đây là tẩm cung của Tề thị - Đức Phi.
Tẩm điện của Đức Phi vẫn sáng đèn, Phùng Tĩnh Tô nhẹ nhàng gõ cửa, lập tức có cung nữ mở cửa ra đón nàng vào, “Công chúa, nương nương vẫn luôn đợi ngài.”
Bên trong tẩm điện, phu nhân trung niên với dung mạo dịu dàng thanh lệ đã tháo tóc, tóc chỉ được búi rối lên, cài một cây trâm vàng.
Cây trâm kia hẳn là đã cũ, mặt trâm không còn sáng loáng.
“Tĩnh Tô!” Đức Phi nhìn thấy thiếu nữ mỹ lệ này liền vội vàng đứng dậy đỡ lấy Phùng Tĩnh Tô đang chuẩn bị dập đầu.
“Sương nương!” Hồi cung, Phùng Tĩnh Tô gặp cha cũng không có biểu tình gì kích động, gặp được Đức Phi đã đỏ vành mắt.
“Đứa nhỏ này, ra đây sương nương xem nào.” Đức Phi ngồi ở mép giường cùng nàng, kéo tay nàng sang nhìn.
“Tốt quá, xinh đẹp hơn mẫu thân ngươi năm đó, nếu mẫu thân ngươi biết được dung mạo của ngươi lúc này chắc chắn sẽ rất vui.” Đức Phi cầm khăn bắt đầu lau nước mắt.
“Sương nương, nếu là chuyện vui, ngài cũng đừng thương tâm, mẫu thân con ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ biết, cũng chắc chắn hi vọng chúng ta được vui.” Phùng Tĩnh Tô lấy khăn, cẩn thận giúp Đức Phi lau khô nước mắt, lại rúc vào trong lòng ngực Đức Phi, người ngoài thoạt nhìn sẽ cho rằng đây là hai mẹ con, tình thật như vậy, không làm giả được.
Đức Phi nghe Phùng Tĩnh Tô nói về mấy chuyện thú vị ở thư viện những năm này, nàng cũng nói đến việc xảy ra trong cung.
Có một số việc không được truyền đi, kể cả Thúy Điệp cố tình tìm hiểu cũng chưa chắc biết, nhưng Đức Phi khác, nàng đứng đầu trong bốn phi, địa vị chỉ ở dưới Hoàng Hậu và Quý phi, chỉ là nhiều năm không xuất hiện mới khiến mọi người xem nhẹ nàng..