Mọi người ngồi xuống, đã thưởng trà yến thì dĩ nhiên phải dâng trà.
Có đại sư trà nghệ biểu diễn ở phía trước, các cung nữ đưa từng tách trà nóng đến chỗ ngồi của mọi người.
Các tiểu thư cũng rất biết lễ nghi, khi thưởng trà không có bất kì tiếng động lớn nào vang lên.
Đột nhiên, có một bàn phát ra âm thanh đồ sứ vỡ vụn, thêm vào đó là tiếng hét của các thiếu nữ.
Lúc này, Tiết Nhược đứng lên, bộ dáng hoảng loạn luống cuống: “Tam tỷ, thật xin lỗi, ta không cẩn thận, mau nhìn xem, ngươi có bị bỏng không?” Nàng ta vừa dứt lời đã tiến lên vén ống tay áo của Tiết Ngải bị trà làm bỏng.
Khi cung nữ mới đưa trà nóng lên, Tiết Nhược nhìn nước trà nóng hổi, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ độc ác.
Nàng ta nâng chung trà lên uống một ngụm, thật sự rất nóng.
Thời điểm đặt chén trà xuống, nàng ta giả bộ sơ ý hất hết chén trà nóng vào trước ngực Tiết Ngải.
Thật ra nàng ta muốn tạt vào khuôn mặt Tiết Ngải, nhưng mà kể cả không cẩn thận thì cũng không hất đến mặt được.
Nếu là như thế thì sẽ không thể nào dùng cái cớ qua loa tắc trách.
Tiết Ngải cũng phản ứng rất nhanh, cơ thể nàng rụt về sau, đồng thời đưa tay ngăn cản, kết quả là chén trà nóng ấy xối hết lên cánh tay của nàng.
Đau đến nỗi nàng phải nhăn lại lông mày đẹp mắt, cắn chặt răng mới không hét thành tiếng.
Trong nháy mắt khi Tiết Nhược chuẩn bị vén ống tay áo của Tiết Ngải lên, tay Tiết Nhược bị đẩy ra, Tiết Ngải đã được một người kéo vào trong ngực.
“Tô tỷ tỷ…” Tiết Ngải đau đến mức giọng nói trở nên run rẩy, vốn dĩ còn rất kiên cường, thế nhưng nhìn thấy Phùng Tĩnh Tô kiên định che chở mình như vậy, nước mắt của nàng bắt đầu chực trào quanh vành mắt.
Đã nhiều năm như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì nàng cũng không khóc, bởi vì nàng biết khóc cũng không ai để ý.
Không có ai để trông cậy, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng trải qua.
Mà bây giờ nàng chỉ mới bị bỏng tay, Tô tỷ tỷ của nàng lại căng thẳng như vậy, quả nhiên người đã từng trải qua hạnh phúc sẽ trở nên yếu đuối, bởi vì sẽ liều mạng mà nắm chặt hạnh phúc trong tay, sợ mất đi.
“Nàng thấy thế nào?” Phùng Tĩnh Tô đặt Tiết Ngải trên chiếc ghế trống không bên cạnh, kéo ống tay áo của nàng lên từng chút một, bên trên cánh tay nàng đã bong tróc rất lớn, nếu vừa rồi để Tiết Nhược nhấc lên thô lỗ như thế thì cả mảng da lớn này sẽ tróc ra, vậy thì chẳng phải Tiết Ngải sẽ đau chết sao?
Bên này có chuyện xảy ra, mấy người Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cũng tới nhìn.
Thấy là bị bỏng, lập tức có cung nữ quản sự lấy cao dược chuyên trị bỏng.
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đã lớn tuổi, không thể nhìn được chuyện như vậy nên bị người dắt về chỗ ngồi.
Chỉ là không ngừng hỏi: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Có cung nữ tới lặng lẽ nói cho nàng hết thảy việc mới phát sinh, sau khi nghe xong, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa hiểu đây là tranh đấu giữa tỷ muội đích thứ*, năm đó nàng trong cung cũng đã trải qua không ít.
Suy cho cùng, đây cũng là việc nhà của Tiết gia, một người ngoài như nàng, kể cả có thân phận cao quý thế nào cũng không tiện chen vào.
* Con do chính thất sinh ra và do thiếp thất sinh ra.
Tiết Nhược xoa cánh tay bị đánh đến mức đỏ bừng của nàng ta, tủi thân đến mức rơi nước mắt.
Vừa rồi Phùng Tĩnh Tô mới chỉ đẩy tay của nàng ta một cái, tay nàng ta không chỉ đỏ lên mà còn tê rần đến tận bây giờ.
Dù sao đi chăng nữa, đây là chuyện của nhà mình, Tiết Oánh làm Đại tỷ vẫn phải ra xem xét.
Mộng An nhận lấy cao dược cung nữ đưa tới muốn bôi thuốc cho Tiết Ngải, trên tay trống không, cao dược đã bị Phùng Tĩnh Tô lấy đi: “Giúp ta lấy cái kim tới đây.”
Có cung nữ lập tức đưa cây kim đến.
Phùng Tĩnh Tô dịu dàng nói: "Đừng sợ, ta muốn phá mấy cái bong bong trên da nàng, thế thì bôi thuốc mới hiệu quả.”
Tiết Ngải đau tới mức mồ hôi đầy đầu, tóc tơ trước trán dính lên mặt.
Rõ ràng nàng rất sợ hãi, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Phùng Tĩnh Tô hành động nhanh gọn, Tiết Ngải cũng không cảm nhận được đau đớn dư thừa.
Phùng Tĩnh Tô dùng khăn cẩn thận lau khô chất lỏng chảy ra, lúc này mới thoa cao dược chữa bỏng lên.Sau đó lại quấn cánh tay Tiết Ngải bằng băng gạc sạch sẽ.
Bên kia có cung nữ bưng tới một bát thuốc giảm đau mới nấu xong, Tiết Ngải khéo léo uống hết.
Phùng Tĩnh Tô để Mộng An chăm sóc Tiết Ngải, Tiểu Châu và Tiểu Đóa cũng bị nàng để lại bên cạnh Tiết Ngải.
Nàng đứng lên, liếc mắt sang Tiết Nhược.
Tiết Nhược bị dọa run rẩy, nàng ta không hiểu tại sao một Công Chúa lại có ánh mắt lạnh đến như vậy.
Loại lạnh kia thật sự xông vào bên trong.
Mặc dù Tiết Oánh không muốn để ý tới hai muội muội nhưng trước mặt người ngoài, nàng ta không thể để Tiết gia thành trò cười.
“Công Chúa, chuyện này…”
Nàng ta còn muốn giải thích thay Tiết Nhược một chút.
“Tránh ra, Tiết Đại tiểu thư chặn đường.” Phùng Tĩnh Tô lạnh mặt, nói.
Lời này khiến Tiết Oánh mất mặt, tranh thủ thời gian lui hai bước về sau, tránh đường.
Phùng Tĩnh Tô đi đến trước mặt Minh Kỳ Trưởng Công Chúa: “Cô mẫu, Tiết Tam tiểu thư là người bạn đầu tiên của Vân Dật sau khi hồi cung, khó tránh khỏi bênh vực nàng một chút.
Hôm nay thất lễ, mong rằng cô mẫu tha thứ.” Nói xong, nàng thi lễ bồi tội.
“Đứa nhỏ này, Tiết Tam tiểu thư đã bị thương như thế, đến cả ta cũng đau lòng, sao còn so đo việc thất lễ hay không được?”
Phùng Tĩnh Tô tiếp tục nói: “Tiết Tam tiểu thư bị thương, không thể tiếp tục tham gia yến hội, cô mẫu thứ tội, Vân Dật đưa nàng về Tiết gia trước.”
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa gật đầu: "Đi đi, thay cô mẫu nói chuyện với Tiết phu nhân mấy tiếng, là do phủ cô mẫu không chăm sóc được Tam tiểu thư, ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ an ủi Tam tiểu thư sau.”
“Đa tạ cô mẫu.” Phùng Tĩnh Tô lại cáo lỗi với Minh Huy Trưởng Công Chúa, sau đó mới dẫn Tiết Ngải rời đi.
Tiết Ngải bị thương, bốn người khác cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này, cáo lỗi, rời đi cùng nhau.
“Đa tạ Công Chúa quan tâm, chúng ta đưa Tam muội về nhà là được rồi, không dám làm phiền Công Chúa đưa tiễn.” Tiết Oánh chạy mấy bước mới đuổi kịp bước chân của Phùng Tĩnh Tô.
Phùng Tĩnh Tô không dừng bước, tốc độ của nàng không lớn, bước chân cũng không dài, nhưng Tiết Oánh lại đuổi nàng đến độ mệt thở không ra hơi.
“Ta đón Tam tiểu thư xuất phủ, đương nhiên ta cũng nên đưa nàng về.” Phùng Tĩnh Tô liếc Tiết Oánh đang thở hồng hộc: “Nếu Đại tiểu thư rảnh rỗi thì về quản Tứ tiểu thư nhà ngươi đi.” Nói xong, nàng bước chân nhanh hơn, lần này thì Tiết Oánh thật sự không đuổi kịp.
Tiết Ngải nhìn như được Phùng Tĩnh Tô đỡ lấy, sự thật là chân của nàng còn không chạm đất, dường như bị Phùng Tĩnh Tô ôm đi.
Lên xe ngựa, Phùng Tĩnh Tô tỏa ra khí chất người sống chớ gần, không chỉ có Tiểu Châu Tiểu Đóa Mộng An không dám động đậy mà Tiết Ngải cũng rất căng thẳng.
Xe ngựa chạy thẳng về tướng phủ.
Phùng Tĩnh Tô không đi gặp Phan thị mà dứt khoát mang Tiết Ngải trở về Bình Nhạc Các.
Vừa vào tới phòng của Tiết Ngải, Phùng Tĩnh Tô thẳng tay nhốt Tiểu Châu Tiểu Đóa và Mộng An ở ngoài cửa.
“Chuyện này…” Mộng An nhút nhát hỏi: “Tiểu thư nhà ta có gặp nguy hiểm không?”
Trong phòng, hai tay Phùng Tĩnh Tô chống lấy thành ghế, giam Tiết Ngải ở trong đó.
Tiết Ngải khó khăn nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng cười lên: “Tô tỷ tỷ, người tức giận à?”
“Ta không nên tức giận sao?” Phùng Tĩnh Tô cười: “Đừng nói nàng không biết ý định của Tiết Nhược!” Âm thanh trong câu nói này hơi lớn, dọa Tiết Ngải rụt cổ vào trong.
“Người ta biết lỗi rồi.” Tiết Ngải duỗi tay không bị thương ra, cẩn thận từng li từng tí mà giật vạt áo Phùng Tĩnh Tô: “Người không nên tức giận đâu.”
“Nũng nịu vô ích.” Phùng Tĩnh Tô vẫn cứ mặt không đổi sắc, lại thở dài trong lòng, nũng nịu… thật sự hữu ích.
Tiết Ngải mếu máo: “Cánh tay đau quá.”
Khóe miệng Phùng Tĩnh Tô giật một cái, bất vi sở động.
"Thật sự rất đau đó.” Tiết Ngải tiếp tục mếu máo, rất giống một con vịt nhỏ.
Phùng Tĩnh Tô vẫn mím môi, không nói lời nào.
“Tô tỷ tỷ…” Tiết Ngải mở đôi mắt to: “Người đừng giận nữa mà, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa.” Mắt to chớp chớp.
Gân xanh trên trán Phùng Tĩnh Tô đều đã nổi lên, nha đầu này thật sự biết nũng nịu rù quến.
Không thể cứ tiếp tục thế này được, không thì về sau nàng sẽ bắt chặt mình mất.
“Nói, nàng sai ở đâu.”
Thấy Phùng Tĩnh Tô tiếp tục nói chuyện, Tiết Ngải thở phào một hơi.
Nàng quy củ ngồi xuống, giả thành bộ dáng biết sai.
“Ta không nên để Tứ muội đạt được mục đính, ta bị thương thì Tô tỷ tỷ sẽ đau lòng, để Tô tỷ tỷ đau lòng là lỗi của ta.”
Đây là nhận sai sao? Rốt cục thì Phùng Tĩnh Tô vẫn ngồi xuống: “Đưa tay cho ta.”
Tiết Ngải khéo léo đưa tay trái bị thương ra, Phùng Tĩnh Tô nhẹ tay đặt lên trên băng gạc, dần dần, Tiết Ngải cảm thấy vết thương mát mát, đau đớn giảm bớt rất nhiều.
“Tô tỷ tỷ thật là lợi hại!” Tiết Ngải ra sức ca ngợi.
“Nàng đừng vậy, nếu có lần tiếp theo, để ta biết nàng dùng cách thương tổn chính mình để giúp ta, thì cứ chờ xem ta xử nàng thế nào.” Phùng Tĩnh Tô thu nội lực, không yên tâm mà cảnh cáo.
“Ta biết ta biết, ta cũng không dám nữa.” Tiết Ngải nhanh chóng tỏ ra quyết tâm.
Nhưng mà theo như Phùng Tĩnh Tô thấy thì sự quyết tâm này không có nhiều thành ý.
Mấy người Tiết Oánh đuổi theo xe ngựa Phùng Tĩnh Tô trở về tướng phủ, vừa về đến, Tiết Oánh không thả ai đi, dẫn theo ba muội muội đi Uyển Ninh Uyển của Phan thị, nói toàn bộ mọi chuyện cho Phan thị.
Dù sao đi nữa thì Tiết Ngải cũng là con gái Phan thị, nói câu không dễ nghe, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, huống chi là người? Phan thị gọi Tưởng thị ngay lập tức, để Tiết Oánh nói lại mọi chuyện một lần.
Tưởng thị nghe xong thì kêu to oan uổng.
Tiết Oánh luôn không dám biện bạch cũng bắt đầu kêu oan khi nhìn thấy mẹ ruột.
Chỉ nói mình không cẩn thận, căn bản là không có chủ ý làm Tiết Ngải bị thương.
Bên trong đại trạch còn rất nhiều chuyện thế này.
Phan thị cũng lười xử tiếp, dứt khoát phạt Tiết Nhược đi quỳ từ đường hối lỗi, Tưởng thị dạy nữ nhi không nghiêm, về Vân Kiến Hiên suy nghĩ.
Xử lý xong, Tiết Chỉ và Tiết Nghệ cáo lui, Phan thị nghe nói Công Chúa vẫn ở Bình Nhạc Các, vội vội vàng vàng cầm thuốc dẫn Tiết Oánh đi tìm Tiết Ngải.
Trước mặt Phan thị, Phùng Tĩnh Tô vẫn khách khí như cũ, tuy nhiên trong lời nói lại mang ý, Tiết Ngải bị thương, nàng rất tức giận.
Phan thị nói rằng nàng ta đã trừng phạt Tiết Nhược, Phùng Tĩnh Tô không nói câu nào về Tiết Nhược.
Đã đều xử lý xong, nàng cũng cáo từ.
Lúc gần đi thì quay đầu liếc Tiết Ngải một cái, ý cảnh cáo rất rõ ràng, Tiết Ngải nhanh chóng giả bộ tủi thân, thể hiện rằng nàng không dám làm loạn.
Phan thị và Tiết Oánh cũng không chú ý đến hai người mắt đi mày lại, sau khi đưa Phùng Tĩnh Tô ra cửa, hai người cũng không đến Bình Nhạc Các nữa.
Dù sao trừng phạt Tiết Nhược cũng được, đến thăm Tiết Ngải cũng được, mục đích cuối cùng cũng không phải Tiết Ngải.
Tất cả mọi người rời đi, rốt cục Bình Nhạc Các cũng yên tĩnh như thường.
Mộng An tiến lên hầu hạ: “Tiểu thư, bây giờ không có người ngoài, nếu tiểu thư đau thì cứ kêu ra, đừng chịu đựng.”
Tiết Ngải lắc đầu: “Kêu cho ai nghe? Yên tâm đi, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Cái đó là vết thương nhỏ sao? Mộng An thấy rõ ràng, đó thật sự là một mảng bong bóng lớn..