– Cô đây là?
Lưu Lăng vốn định nâng nữ tử tự xưng là Lư Ngọc Châu kia đứng dậy, nhưng do dự một lúc lâu vẫn không dám đưa tay ra. Cô nương này giờ này lại mặc một bộ quần áo như vậy đứng trong phủ của mình, có ý đồ gì đây?
– Đây là tiểu thư nhà chúng ta, là viên ngọc quý của Tể tướng đương triều Lư đại nhân.
Tiểu nha hoàn phía sau Lư Ngọc Châu có chút bất mãn nói.
Lưu Lăng bừng tỉnh đại ngộ, cái tên Lư Ngọc Châu này hắn đã từng nghe qua. Lúc đầu khi Hiếu Đế vừa mới đăng cơ đã từng muốn mai mối cho hắn, nhà gái chính là ái nữ của Lư Sâm, Lư Ngọc Châu! Có điều lúc đầu Lưu Lăng bởi vì đang lo lắng một vài chuyện mà lại thêm khẩn cầu của Lư Sâm, hắn vẫn luôn ậm ừ kéo dài, ai ngờ nữ tử này hôm nay lại tự đến tận cửa nhà mình.
– Tiểu thư xin hãy mau đứng lên.
Lưu Lăng khẩn trương nói.
Lư Ngọc Châu khẽ gật đầu ra hiệu, được tiểu nha hoàn đỡ đứng dậy. Nàng ta đang đội một chiếc khăn voan màu đỏ, cũng không nhìn thấy diện mạo như thế nào, cát phục che kín cả người nên cũng không biết dáng dấp ra sao, chỉ có điều lúc chuyển động thì dáng vẻ yểu điệu liền lộ ra.
Nàng ta thấp hơn Liễu Mi Nhi một chút, lại cao hơn Trần Tử Ngư một chút. Nhìn vòng eo lắc lư nhẹ nhàng của nàng ta thì thân hình hẳn là rất đẹp, hình như đầy đặn hơn Liễu Mi Nhi và Trần Tử Ngư chút ít, nhưng nhìn trước ngực thì thấy có vẻ nhỏ hơn Trần Tiểu Ngư, nói sao nhỉ, bộ ngực của Trần Tử Ngư quả thật hơi lớn, mà của Liễu Mi Nhi thì lại hơi nhỏ, còn Lư Ngọc Châu nhìn rất thoải mái, vừa đẹp!
Lưu Lăng ngây ra một lúc, mình đang làm cái gì đây, so sánh cái gì không biết.
Thấy hai mắt của vị Trung Thân Vương này không ngừng nhìn tới nhìn lui trên người tiểu thư nhà mình, tiểu nha hoàn có chút bất mãn mân mê miệng.
Lưu Lăng ngay lập tức phát hiện mình thất thố, trong lòng cũng có chút ảo não, hôm nay mình bị sao vậy? Người ta nói no ấm rồi thì sẽ nghĩ đến dâm dục, nhưng hắn rõ ràng còn chưa có ăn no mà… Chẳng lẽ hắn thật sự đã nhịn lâu đến hỏng cả người rồi sao?
– Tiểu thư, mời ngồi.
Lưu Lăng lễ độ nhường khách trước, ngay sau đó ngồi vào vị trí chủ nhà. Liễu Mi Nhi dâng trà mới lên, sau đó nhu thuận đứng phía sau Lưu Lăng. Có điều ánh mắt của nàng nhìn hướng tiểu thư Lư gia dường như mang theo địch ý không rõ ràng. Cảm giác của Lưu Lăng vô cùng minh mẫn, Liễu Mi Nhi mới đứng bên cạnh hắn, hắn đã ngửi thấy được mùi thuốc súng mờ nhạt.
Lư Ngọc Châu ngồi xuống rồi nói:
– Mạo muội tới quý phủ, mong Vương gia lượng thứ.
Thanh âm của nàng ta không trong trẻo như Liễu Mi Nhi, cũng không dịu dàng quyến rũ như Trần Tử Ngư mà lại có một chút khàn khàn tự nhiên, nhưng lại vô cùng dễ nghe, thanh âm này tựa như có thể trực tiếp truyền vào lồng ngực người khác. Lưu Lăng bị chất giọng này làm cho thất thần, trong lòng không khỏi nghĩ đến chuyện nếu thanh âm này mà nhẹ nhàng rên rỉ thì không biết tiêu hồn đến mức nào.
Ách…
Hôm nay ta làm sao vậy, vì sao vừa thấy Lư Ngọc Châu liền thất thố như vậy? Cái này cũng không thể hiện ngoài mặt mà chủ yếu là suy nghĩ trong lòng hắn…
– Ách… không biết tiểu thư có chuyện gì?
Lưu Lăng mạnh mẽ áp chế ý nghĩ xấu xa vừa rồi xuống, có chút xấu hổ hỏi. Không biết vì sao khi nói chuyện cùng cô nương này, hắn luôn có cảm giác như lâm vào đại địch.
– Vương gia, Ngọc Châu có một chuyện muốn hỏi.
Lư Ngọc Châu thản nhiên nói, từ giọng điệu của nàng ta có thể nghe ra được đây là một nữ nhân vô cùng dịu dàng, luôn mang theo hương vị mây trôi nước chảy.
Lưu Lăng nói:
– Xin tiểu thư cứ hỏi, nếu bổn Vương biết thì nhất định sẽ nói ra bằng hết.
Lư Ngọc Châu ngồi ở bên kia, dáng người đoan chính, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng vô cùng tốt. Nhưng mà, tại sao lại thế? Lưu Lăng tự hỏi, tại sao hắn luôn có cảm giác nữ tử này vô cùng nguy hiểm?
Lư Ngọc Châu thản nhiên cười, mềm giọng nói:
– Ngọc Châu nghe nói ngày mai Vương gia sẽ điểm binh ở võ trường, giờ ngọ sẽ lãnh binh xuôi Nam đúng không?
Lưu Lăng biến sắc. Đây tuy không phải là chuyện cơ mật gì, nhưng một tiểu thư khuê các lại nghe ngóng được, sự tình dường như có gì đó không bình thường. Chỉ là hắn làm sao biết được, vị đại tiểu thư họ Lư này hết sức để ý đến chuyện của hắn, ngày nào cũng phái tiểu nha hoàn ra ngoài thu thập tin tức của hắn mang về.
– Đúng vậy, có điều không biết tiểu thư làm thế nào lại biết được tin này?
Lưu Lăng trực tiếp hỏi.
Tiểu nha hoàn phía sau Lư Ngọc Châu khẽ hừ một tiếng:
– Tiểu thư nhà ta đương nhiên biết, tiểu thư ngày nào cũng căn dặn bọn hạ nhân phàm là biết được tin tức gì về Vương gia đều phải báo cho tiểu thư đầu tiên. Vương gia thích ăn cái gì, Vương gia thích y phục màu gì, hôm qua Vương gia đi đâu, ngày mai sẽ đi đâu đều là những điều mà tiểu thư nhà ta quan tâm nhất đấy. Chỉ là có người không biết thôi, uổng phí tâm ý của tiểu thư nhà ta!
– Ách…
Lưu Lăng lập tức á khẩu, không nói được gì.
Liễu Mi Nhi phía sau hắn hung hăng trợn mắt liếc tiểu nha hoàn kia một cái, ham muốn chiến đấu trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
– Huân Nhi, không được vô lễ.
Lư Ngọc Châu hơi nghiêng người nói.
– Vâng!
Tiểu nha hoàn kia buồn bực gật đầu, không nói thêm nữa.
Lư Ngọc Châu nói:
– Ngọc Châu quả thật rất để ý đến mọi chuyện của Vương gia, Vương gia có biết tại sao không?
Tuy rằng cách một tầng khăn voan màu đỏ, Lưu Lăng vẫn cảm thấy được rõ ràng đôi mắt đẹp của Lư Ngọc Châu đang nhìn đăm đăm vào mình. Loại cảm giác này vô cùng không tốt, khiến hắn lại có thêm vài phần ảo giác đứng ngồi không yên.
– Bổn Vương… không biết.
Lư Ngọc Châu lại nói:
– Vương gia thật sự không đoán được sao?
Lưu Lăng chợt phát hiện mình đã mất thế chủ động, không ngờ lại bị một tiểu nữ tử bức đến nỗi tay chân luống cuống.
– Tiểu thư có chuyện gì, xin cứ nói rõ.
Lưu Lăng điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút rồi nói.
Lư Ngọc Châu yếu ớt thở dài:
– Vì sao Vương gia lại cự tuyệt?
Không đợi Lưu Lăng đáp lại, Lư Ngọc Châu đã nói tiếp:
– Nhưng mà cho dù Vương gia cự tuyệt thì đó vẫn là ý chỉ của Bệ hạ, có thể kháng lại được sao? Cho dù Vương gia là Thân Vương, nhưng lời Bệ hạ nói chính là thánh chỉ, ngay cả người cũng không thể cãi lại. Ngọc Châu là một tiểu nữ tử, chỉ biết là quân vi thần cương, phu vi thê cương (), nếu Bệ hạ đã gả Ngọc Châu cho Vương gia, vậy Ngọc Châu sinh ra là người của Vương gia, chết làm quỷ của Vương gia, tất cả đều tuân theo Vương gia, cho nên mới có thể quan tâm đặc biệt đến mọi chuyện của Vương gia như vậy.
() Nguyên bản còn có “phụ vi tử cương”. Ý nghĩa của thuật ngữ này là chỉ ra mối quan hệ lớn giữa người với người trong xã hội, làm nền tảng cho trật tự phong kiến: vua – tôi, cha – con, chồng – vợ. Tuyệt đối hóa vị trí chính phụ trong mỗi mối quan hệ: “Vua là giềng của bề tôi, cha là giềng của con, chồng là giềng của vợ”. (Giềng là sợi dây lớn của lưới, giữ cho lưới được giăng ra.)
Lời này của nàng ta thực sự là đủ thẳng thắn, thẳng đến nỗi dọa cho Lưu Lăng nhảy dựng lên.
Lư Ngọc Châu đứng lên, chậm rãi bước hai bước:
– Vương gia, Ngọc Châu tuy rằng vô tài vô đức, nhưng từ nhỏ cũng đã đọc sách Thánh Hiền vài năm, tôn ti quân thần hay phu thê đều biết rõ, cho nên Vương gia yên tâm, Ngọc Châu nhất định sẽ hầu hạ Vương gia thật tốt.
Nàng ta càng nói càng trực tiếp:
– Ngọc Châu biết ngày mai Vương gia sẽ lãnh binh xuôi Nam, với tài năng của Vương gia thì nhất định có thể toàn thắng trở về. Chỉ có điều, trận này hiển nhiên không phải ngày một ngày hai là có thể chấm dứt, vậy nên Ngọc Châu không đợi được rồi. Nếu Vương gia không có ý định thú Ngọc Châu, vậy Ngọc Châu đành phải tự đem chính mình gả vào đây thôi.
Choang một tiếng, tách trà trên tay Lưu Lăng nhất thời bị buông lỏng, rơi xuống đất, kéo theo đó là cái cằm của hắn…
Cô nương này cũng quá trực tiếp đi!
– Tiểu thư… đây… đây không hợp lễ nghi mà đúng không? Lệnh tôn có biết dự định của tiểu thư hay không?
Lưu Lăng xấu hổ nói.
Lư Ngọc Châu đáp:
– Nếu Ngọc Châu gả cho Vương gia thì Ngọc Châu chính là người của Vương phủ. Vừa rồi Ngọc Châu đã có nói, phu vi thê cương, hết thảy đều lấy Vương gia làm chủ, cho dù là cha… cũng không thể làm gì được. Chỉ cần Vương gia đáp ứng thì phụ thân sao có thể nói gì được nữa?
Nàng ta hỏi lại, vô cùng sắc bén.
Lưu Lăng im lặng, nghẹn họng.
Lúc này ý nghĩ trong đầu hắn là, con bà nó, bị người ta bức hôn rồi!
– Nhưng mà tiểu thư à, hôn nhân đại sự là mệnh của cha mẹ, lời của bà mối, cũng nên trịnh trọng một chút mới phải, tiểu thư làm thế này… có phải hơi qua loa đại khái không?
Tiểu nha hoàn tên Huân Nhi kia hừ lạnh một tiếng:
– Dù gì cũng là đại nam nhân, tiểu thư nhà ta còn không sợ, Vương gia sợ cái gì?
Lư Ngọc Châu trách mắng:
– Huân Nhi, lắm điều! Sao lại không có phép tắc như vậy!
Huân Nhi hoảng sợ, biết tiểu thư thật sự tức giận nên không dám nói gì nữa, chỉ có điều câu nói đó của Huân Nhi đã đánh thẳng vào lòng Lưu Lăng, khiến hắn hổ thẹn một phen. Đúng vậy, người ta là một cô nương còn không sợ, ta môt đại nam nhân thì sợ cái gì? Ta sợ cái gì đây? Sao lại không nghĩ ra thế này?
Lư Ngọc Châu nói:
– Bất kể thế nào, Ngọc Châu tâm đã quyết, trừ phi Vương gia cho người đem côn ra đánh, bằng không Ngọc Châu nhất định sẽ không rời khỏi đây. Chỉ có điều, Vương gia cho dù muốn hưu thê cũng phải có lý do chứ.
Nàng ta xoay người nói:
– Huân Nhi, bảo lão Ngô đánh xe về phủ trước đi, hôm nay ta không về.
Hai mắt Liễu Mi Nhi không tự chủ mà híp lại, nắm đấm nhỏ giấu sau ống tay áo. Nàng nghĩ thầm, nữ nhân này… mạnh mẽ quá!
Lưu Lăng khẩn trương đứng lên nói:
– Việc này không thể nóng vội, hay là trước hết xin tiểu thư cứ hồi phủ đã, đợi ngày mai Lư đại nhân xuất cung trở về thì ta lại bàn tiếp cũng không muộn. Tiểu thư yên tâm, bổn Vương nhất định sẽ cho tiểu thư một câu trả lời.
Lư Ngọc Châu giật mạnh khăn voan trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết đang tức giận. Tướng mạo nàng ta tuy không tính là tuyệt mỹ, nhưng lại xinh đẹp hơn Trần Tử Ngư một chút. Chỉ là do tuổi còn nhỏ nên gương mặt khá phúng phính, cằm còn hơi nét bụ bẩm của trẻ thơ. Lúc này Lư gia đại tiểu thư giận đến thở dốc, bộ ngực nhỏ nhấp nhô liên tục, vô cùng đáng yêu.
– Trung thân Vương! Ta mặc kệ ngài có nói gì đi nữa, hôm nay ta sẽ không đi đâu hết!
Nàng ta vừa chống eo vừa hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Lăng, làm gì có chút gì dịu dàng uyển chuyển của lúc trước, hoàn toàn là bộ dáng của một tiểu bá vương. Nàng ta mấp máy miệng, nói với nha hoàn của mình:
– Huân Nhi, đi, dọn dẹp phòng ngủ của Vương gia một chút, đêm nay ta sẽ vào ở! Ta cũng không tin đã tự đem mình gả đến đây rồi mà Vương gia còn nhẫn tâm trả ta về nhà!
Nàng ta nhìn Lưu Lăng nói:
– Nữ nhân lấy trinh tiết làm trọng, đêm nay thiếp tá túc ở Vương phủ, ngày mai sẽ về nói với phụ thân sau. Người đã là của Vương gia rồi, người khác sợ là cũng không muốn lấy thiếp nữa. Bởi vậy cho nên Vương gia hoặc là cưới thiếp, hoặc là Ngọc Châu chỉ còn có con đường chết mà thôi!
Lưu Lăng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tự nhủ, nữ nhân này thật dũng mãnh!
Huân Nhi ngượng ngùng đi tới, cẩn thận hỏi:
– Tiểu thư, thật sự phải làm như vậy sao?
Lư Ngọc Châu nói:
– Thật! Làm thật! Thiên chân vạn xác!
Huân Nhi càng dè dặt hỏi:
– Nhưng mà… phòng ngủ của Vương gia ở đâu?
– Ách…
Lư Ngọc Châu sửng sốt, lập tức nhìn qua Lưu Lăng, chỉ thấy tên đáng giận kia đang cười híp mắt nhìn mình. Nàng ta tức giận nói:
– Đi, chúng ta đi tìm, ta không tin là không tìm được phòng ngủ của Vương gia. Nếu không tìm được thì cứ ngủ ngoài sân một đêm, ngày mai thức dậy sẽ vẫn là người của Trung Thân Vương!
Nàng ta bước đi, mũ phượng hà phi () trên người có chút vướng víu, khí thế dũng mãnh của nàng ta đột ngột bùng nổ, liền giật mạnh áo choàng các thứ rồi nhét vào tay Lưu Lăng, chỉ nói “Cầm giúp thiếp!”, sau đó đi nhanh ra bên ngoài.
() Hà phi: là một loại phục sức choàng vai của phụ nữ cổ đại, hàm ý chỉ vẻ diễm lệ như ráng mây ngũ sắc. Hình dáng của nó giống như một dải dài màu sắc rực rỡ. Một chiếc hà phi ngắn thì ba tấc hai phân, dài thì năm thước bảy tấc, lúc dùng thì quàng qua cổ, thả trước ngực, phía dưới có gắn vàng hoặc đá quý.
Liễu Mi Nhi há hốc miệng, lúc đầu là phát ngốc, sau đó là hưng phấn, cuối cùng là biến thành điên cuồng!
Nàng nhấc chân đuổi theo ngay lập tức, vừa chạy vừa hét:
– Tiểu thư đi thong thả, ta biết phòng ngủ của Vương gia ở đâu!
Lưu Lăng lập tức sụp đổ!
Hắn khóc không ra nước mắt, Lư đại nhân, ông đúng là nuôi được một đứa con gái tốt mà!