Đế Trụ

chương 44: vì nước tán gái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở bên trong tòa nhà to lớn của Đông Phương Luân Nhật, đã có mấy gian phòng ở sâu bên trong tòa nhà to lớn này bị rách nát không chịu nổi. Đây có năm căn phòng cũ nối tiếp nhau, trong đó có hai phòng mái đã bị sập xuống. Trong một căn phòng khác tốt hơn chút, xuyên qua cửa sổ đổ nát của căn phòng có thể nhìn thấy hai bóng người chớp động bên trong phòng.

Mấy gian phòng này đã từng là chỗ ở của lão quản gia trong phủ Đông Phương Luân Nhật, sau lại xảy ra hung sự, người chết đầu tiên chính là vị quản gia đi theo Đông Phương Luân Nhật mấy chục năm này. Lúc trời bắt đầu tối vị lão quản gia này còn đi xem xét các phòng một lần, sau khi xong việc còn xuống phòng bếp tìm vài thứ đồ ăn, trước khi đi còn nhéo mông nha hoàn phòng bếp vài cái. Kết quả sáng hôm sau khi người ta phát hiện, ông ta đã chết trên đầu giường đặt gần lò sưởi trong phòng mình.

Lão quản gia còn chưa chôn cất, con trai lớn của ông ta đã chết không minh bạch trong linh đường. Khi đó không ít người túc trực bên linh cữu, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy con lớn của ông ta giống như bị điên, tự thắt cổ chính mình điên cuồng gào thét nói đừng giết tôi đừng giết tôi, bộ dạng hắn hết sức dữ tợn, tất cả mọi người đều không dám tiến lên, kết quả không ngờ hắn tự bóp cổ mình cho đến chết!

Trên lý thuyết thì một người không cách nào tự bóp chết chính mình được, bởi vì trước khi chết một người sẽ mất đi ý thức do đó cánh tay sẽ mất đi sức mạnh. Nhưng chuyện này lại tuyệt đối không xuất hiện trước mắt mọi người! Đợi đến khi mọi người xông lên, vừa mới chạm tay vào mũi liền phát hiện người này thực sự tắt thở chết rồi.

Khi lão quản gia chết còn có thể giải thích là bị giết hoặc phát bệnh cấp tính, nhưng cái chết của con trai lớn ông ta thì không người nào có thể hiểu. Chết kiểu này thực sự quá tà dị, hơn nữa khi đó lại có không ít người ở đây chứng kiến, quan sai và ngỗ tác Thái Nguyên Phủ khám nghiệm tử thi đều kết luận là ngạt thở mà chết, kết luận này khiến mọi người đều không khỏi trong lòng run sợ. Chuyện này nhanh chóng truyền ra bên ngoài, lúc đó mọi người đều nói là Đông Phương Luân Nhật đang thịnh mà suy, vận khí kiệt quệ rồi.

Đông Phương Luân Nhật vì vậy còn đến Tam Thanh Quan mời mấy vị đạo sĩ về làm lễ cúng bái, mấy vị đạo sĩ dán bùa chú treo kiếm gỗ đào khắp trong phủ, kết quả buổi tối hôm đó liền có một đạo sĩ bất ngờ bị chết trong phủ Đông Phương Luân Nhật. Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy, đạo sĩ kia tự dưng phát hoả trên người, không lâu sau tiếng kêu rên của hắn thì hắn đã biến thành đống tro tàn.

Trong một tháng bao gồm hai vợ bé của Đông Phương Luân Nhật, cùng một đứa con trai. Cùng một nhà lại liên tiếp chết mười mấy người, kiểu chết đều rất kỳ quái. Có tự mình nhảy xuống nước tự tử, có dùng dây thừng tự siết cổ mình chết, có bóp chết người bên cạnh mình trước rồi đâm đầu vào tường chết, tà dị nhất chính là còn có người dùng dao tự mổ bụng mình ra, nội tạng lòi ra mặt đất rồi chết.

Liên tiếp phát sinh những chuyện xấu như vậy, Đông Phương Luân Nhật không thể kiên trì luyến tiếc mảnh đất cũ này nữa. Rơi vào đường cùng y đành đưa người nhà dời đi, ở Đại Đồng y có không ít sản nghiệp, vốn định tạm thời ở nơi nào đó một thời gian, sau đó tìm nơi tốt hơn để dựng lại cơ nghiệp, kết quả vận khí của y quá kém đúng lúc gặp phải Liêu quốc dẫn đội quân ngàn người tới Đả Thảo Cốc, sự nghiệp to lớn như vậy bị một mồi lửa thiêu rụi.

Cứ như vậy, thủ phủ Đông Phương Luân Nhật của Bắc Hán quốc biến mất ngay trong tầm mắt mọi người, từ đó về sau không có tin tức gì.

Mà lúc này, trong phòng ở cũ kỹ sớm đã hoang phế kia không ngừng loé ra bóng đen, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn có vẻ u ám. Nếu nói có người nhìn thấy, chỉ sợ nhát gan một chút sẽ bị doạ ngất tại chỗ. Toà nhà này đã bỏ hoang hai năm, ngoại trừ thỉnh thoảng có nạn dân lớn gan một chút đi vào tìm chỗ trú mưa tránh gió, ngoài ra không còn người nào khác dám đến đây nữa.

Nơi này hung danh thật sự rất lợi hại, thế cho nên không ít nhà xung quanh khu vực này đã đưa gia đình dời đi.

Mấy cái bóng đen áp vào cửa sổ, hướng ra bên ngoài dường như đang quan sát gì đó.

Một bóng đen áp bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ba người ngồi trên nóc nhà xa xa, trong ánh mắt hiện lên tia sát ý muốn giết người, gã nhíu mày lại, bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Một bóng đen di chuyển đến bên cạnh gã đứng, toàn thân khoác một tấm vải rách màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn người bên cạnh tay nắm chặt, dùng giọng khàn khàn nói: - Chớ khẩn trương, mấy người kia không phát hiện được chúng ta!

Người bên cạnh hắn rùng mình một cái, lập tức buông lỏng nắm tay.

- Đông chủ, gần đây người ngoài vào trong viện không ít, chúng ta có cần…

Người khoác miếng vải đen lắc lắc đầu nói: - Không cần, nhỏ không nhẫn sẽ hỏng đại sự, đại sự của chúng ta sắp tới, nếu bởi vì một chút việc nhỏ mà làm lộ tin tức, mất nhiều hơn được!

Người nọ gật gật đầu nói: - Đông chủ, người nọ đáng tin sao? Chúng ta đã ẩn náu ở đây hơn một năm, còn phải ẩn náu bao lâu nữa?

Người khoác miếng vải đen hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi không nên hỏi loạn!

Nói xong, hắn lạnh lùng liếc qua ba người ngồi trên nóc nhà, quay người sang vặn một chân đèn treo trên vách tường, trên tường bỗng nhiên chuyển động, một mật đạo tối đen lập tức xuất hiện. Hắn xoay người đi vào, rất nhanh liền biến mất giữa mật đạo tối om không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Còn lại người kia nhìn về phía mấy người trên nóc nhà, lầu bầu nói: - Thật không biết còn phải ở đây người không ra người quỷ không ra quỷ bao lâu nữa, ôi…

Nói xong, gã cũng chui vào trong hắc đạo kia, mật đạo chuyển động, đem bức tường kia khôi phục lại nguyên dạng.

Người khoác miếng vải đen kia tiêu sái đi trong mật đạo bảy tám vòng, cuối cùng bước vào một mật thất vô cùng rộng lớn. Trong căn phòng bí mật này đốt không dưới mười cây đuốc, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Mật thất thiết kế hết sức đơn giản, chỉ có một tủ sách, bàn với hơn chục cái ghế dựa và vài cái giường.

Hắn vừa vào cửa, tuỳ tiện đem vứt miếng vải đen sang một bên, một người áo đen đỡ được sau đó treo lên tường. Trong mật thất có không dưới hai mươi người, đều mặc đồ đen. Những người này vừa thấy người kia vào, đồng loạt đứng lên chắp tay hành lễ nói:

- Đông chủ!

Người kia cởi khăn bịt mặt màu đen ra, một gương mặt trung niên có chút anh tuấn hiện ra. Người này trên dưới bốn mươi tuổi, trên cằm râu để rất dài. Sắc mặt hắn trắng nõn, cũng không biết bởi vì thời gian dài không tiếp xúc ánh mặt trời hay vì trời sinh đã có sắc mặt trắng như vậy. Lông mày của hắn rất đậm, mặt chữ điền, rất xứng với bốn chữ tướng mạo trang nghiêm.

Hắn khoát tay áo nói: - Không có gì, bất quá chỉ là vài người rảnh rỗi chạy vào mà thôi.

Tùy ý ngồi xuống một cái ghế, hắn hỏi: - Mạc Thiên Thủ, chuyện bên kia ngươi chuẩn bị thế nào rồi?

Người gọi Mạc Thiên Thủ chính là người đàn ông cường tráng hơn ba mươi tuổi, ngọn đèn dầu chiếu xuống khiến đôi mắt y sáng ngời. Dáng người của y cũng không phải hết sức cao lớn, nhưng toàn thân y đều toát ra sát khí.

Y xoay người chắp tay cung kính nói: - Khởi bẩm Đông chủ, đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Ở bên kia thuộc hạ đã sắp xếp năm mươi người, mỗi người đối với Đông chủ đều trung thành đến chết. Chỉ cần khi thời cơ thích hợp, những người này sẽ mang theo hoả dược tấn công vào.

- Ừ, như vậy cũng tốt, nói với các huynh đệ kiên trì một thời ngắn nữa, chỉ cần thời cơ thích hợp đến là chúng ta có thể trở mình dậy rồi.

Hắn thở dài nói: - Vốn thời điểm lão Hoàng đế Lưu Nghiệp kia chết là thời cơ, nhưng tên Trung thân vương Lưu Lăng nhảy ra đem toàn bộ tình hình biến thành mớ hỗn loạn. Tuy nhiên vận số Bắc Hán đã hết, một Lưu Lăng dù thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ cần việc lớn của chúng ta hoàn thành, các huynh đệ đều là công thần, đến lúc đó hằng ngày sẽ ăn ngon mặc đẹp sống cuộc sống như thần tiên, chúng ta lại cùng nhau tiêu dao khoái hoạt!

Mạc Thiên Thủ nói: - Đông chủ, các huynh đệ đối với vinh hoa phú quý đều xem nhẹ, chỉ cần có thể đi theo Đông chủ, bọn thuộc hạ dù thịt nát xương tan cũng sẽ không tiếc!

Người nọ đứng lên vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Thủ nói: - Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta! Bên kia truyền tin tới, Lưu Lăng hiện tại bị chướng khí làm cho mù mịt, cục diện Bắc Hán triều sớm đã hỗn loạn, xem ra cơ hội đang đến rồi!

Lúc này, người trẻ tuổi kia cũng đi vào căn phòng bí mật. Người nọ xoay người lạnh lùng nhìn gã một cái nói: - Về sau ngươi hãy ở lại trong này, có động tĩnh gì để Mạc Thiên Thủ ra ngoài xem xét là được rồi!

Người trẻ tuổi kia ngơ ngác một chút, lập tức gật gật đầu.

Chỉ có điều ai cũng không nhìn thấy, một khắc gã cúi đầu, trong ánh mắt chợt loé lên một tia sắc bén.

Lưu Lăng nghiêng người trên nóc nhà, thần thái thoải mái.

Hắn nhìn Triệu Nhị gầm lên một tiếng, hùng hổ mang theo mộc côn hướng phía đám nạn dân đang vây quanh Trần Tử Ngư bước đến. Dáng quyết chí tiến lên của hắn, thật sự có chút gọi là vạn phần không phù hợp. Dựa theo luật lệ Bắc Hán quốc, dân thường không thể mang theo binh khí trên phố. Mà mộc côn cũng không trong phạm trù binh khí, cho nên thường khi có ẩu đả giữa dân thường, mộc côn là thứ họ thường dùng nhất.

Hoa Tam Lang phi một đường từ trên tường xuống, nhảy xuống bên cạnh Triệu Nhị. Tướng mạo của y so với Triệu Nhị có chút tuấn lãng hơn, dáng người hoàn hảo, cộng thêm từ trên cao rơi xuống dưới tạo nên hiệu ứng không tồi, khiến cho hình ảnh của Triệu Nhị bị lu mờ không ít. Điều này khiến cho Triệu Nhị rất là khó chịu, liền vung gậy vọt tới!

- Tặc nhân lớn mật, ban ngày ban mặt dám đùa giỡn con gái nhà lành. Xem Triệu gia ta phế đôi chân chó của ngươi!

Triệu Nhị hô to một tiếng, khẩu khí hùng hổ!

Tên khỉ ốm kia cũng chính là một tên Bách phu trưởng dưới trướng Triệu Nhị, giờ phút này thấy người trực tiếp lãnh đạo mình vung gậy đánh đến tất nhiên chỉ có thể chạy trốn rồi. Gã cùng lắm chỉ là đi đánh xì dầu (đánh đám giả bộ cho có khí thế), nếu vô duyên vô cớ bị đánh trúng chẳng phải là oan uổng. Kết quả là, người này hô một tiếng, mang theo đám thuộc hạ hướng bên kia mà chạy.

Chỉ có điều người này diễn trò cực kỳ chuyên nghiệp, vừa chạy vừa quay đầu tức giận nói: - Ngươi tên lưu manh không có mắt, dám phá hỏng chuyện tốt của bản đại gia, sau này nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!

Triệu Nhị lập tức vung gậy ném tới, lần này không ngờ cực chuẩn, đập thẳng tới mông đít tên khỉ ốm kia, gã bị trúng đòn nhảy cẫng lên, xoa mông một cái chạy nhanh như làn khói.

Lưu Lăng ở trên nóc nhà nhìn, xì một tiếng cười mỉm. Tên Bách phu trưởng này thật đáng yêu a, nếu hiện tại để cho gã một vai trò trong đoàn hý kịch mà nói, chỉ sợ không đến vài năm nữa đã trở thành một diễn viên nổi tiếng đấy. Nhưng Lưu Lăng nhớ rõ, ở kiếp trước tiểu sinh non nớt không được ưa chuộng, nổi tiếng đều là những diễn viên lớn lên lại thành cái dạng không đứng đắn…

Thật đáng chỉ trích, đáng chỉ trích!

Thấy tình hình tốt đẹp, Lưu Lăng duỗi eo một chút, từ trên nóc nhà nhảy xuống, chậm rãi đi tới cái hẻm nhỏ kia. Vừa đi trong lòng Lưu Lăng vừa đắc chí, trong lòng tự nhủ ta này có tính vì nước tán gái không?

Truyện Chữ Hay