Thiên địa một cảnh trắng xóa, cái gì cũng đều không có, xung quanh đều là màu trắng, trắng đến chói mắt, trắng tới mức không hề còn chút sức sống nào nữa. Thậm chí không rõ trời và đất, không phân biệt được là thiên đường hay địa ngục nữa.
Lưu Lăng cảm thấy mình đã chết rồi. Cảm giác này được cảm nhận vô cùng rõ ràng. Hắn đứng ở một nơi trắng xóa không có chút sinh khí nào, nhìn xung quanh, ngoài bản thân hắn ra thì không có thứ gì tồn tại nữa.
Đây là đâu? Là âm tào địa phủ sao? Vì sao lại không nhìn thấy Diêm La điện âm u? Vì sao lại không nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa phán quan Diêm Vương? Vì sao lại không nhìn thấy vạc dầu, hồ lửa, cầu Nại Hà? Vì sao lại không nhìn thấy cửa Vãng Sinh, không nhìn thấy sáu đường luân hồi? Vì sao thế giới này chỉ còn lại mình mình?
Lưu Lăng đứng ở đó, hoang mang nhìn xung quanh đánh giá. Ở đây ngoài bản thân hắn ra thì mọi thứ đều không có gì, chỉ có màu trắng và sự mê man vô biên.
Lưu Lăng bỗng nhiên bật cười, rất bình tĩnh.
Cái chết lần này còn rõ rãng hơn lần trước một chút. Lần trước khi chết cái gì cũng đều không có cảm giác, giống như là ngủ. Khi vừa mở mắt ra đã tới thời đại này rồi. Mặc dù lần này vẫn là không có cảm giác gì, không phát hiện gì, nhưng chí ít cũng biết Âm tào địa phủ là màu trắng. Hơn nữa, lần trước chết là bất đắc dĩ, đã liên lụy tới cha mẹ mình. Lần này, chí ít mình cũng đã cứu được một mạng sống.
Lưu Lăng mỉm cười, nước mắt chảy ra. Nhưng đúng thời khắc nước mắt trào ra, Lưu Lăng mới bỗng nhiên phát hiện, hóa ra mắt mình là nhắm lại, tất cả những gì mình nhìn thấy lúc trước đều là hư ảo.
Cha mẹ, còn có thể gặp lại họ không? Nếu lần này chết đi rồi, mất đi ký ức trước đây, mình lấy cái gì mà nhớ tới họ? Cho dù có về tới thời đại trước, chúng ta đi trên phố lại không quen biết nhau, đó liệu có phải là một sự bi ai vô cùng?
Nghĩ tới đây, đầu Lưu Lăng bỗng nhiên đau nhói. Đây là một nỗi đau lớn từ trước đến giờ chưa từng trải qua, dường như đã vượt qua cả giới hạn chịu đựng của con người. Hắn ôm lấy đầu, nhắm chặt mắt lại. Thân người vì đau mà cuộn chặt lại thành một đống, vẫn không ngừng co quắp.
Nỗi đau này đến đột ngột như vậy, kịch liệt như vậy, mặt Lưu Lăng đều vì cơn đau này mà bị bóp méo. Cơ thể hắn cũng không ngừng bị co giật.
Lẽ nào….
Lẽ nào đây là âm phủ muốn xóa đi trí nhớ của mình sao? Lẽ nào mình phải một lần nữa đưa vào luân hồi sao?
Nghĩ tới đây, Lưu Lăng bỗng nhiên trỗi lên cơn lửa hận!
Ta không cần!
Vì sao phải xóa trí nhớ của ta? Muốn để ta nhắm mắt mà bước vào luân hồi, muốn để ta nhắm mắt mất đi tất cả sao? Điều này không thể được!
Đúng lúc này, Lưu Lăng chính là một sự tồn tại nghịch thiên, đấu tranh chống lại pháp tắc thiên địa. Mặc dù hai mắt hắn dường như đã bị thứ nào đó đè chặt lấy. Nhưng điều này không thể ngăn cản được hắn! Cho dù là muốn ta chết, ta cũng phải mở hai mắt này ra! Ta muốn xem lục đạo luân hồi, ta không muốn mất đi ký ức người thân!
Oanh!
Trong đầu Lưu Lăng vang lên một tiếng vang lớn.
Đúng lúc này, hắn mở trừng cặp mắt đó lên đã biến thành cặp mắt màu đỏ!
- Vương gia tỉnh rồi!
- Mau, người đâu! Vương gia tỉnh rồi!
Lưu Lăng trong hoảng hốt, dường như đã phân biệt ra đây là giọng nha hoàn Mẫn Tuệ. Giọng nói này rất gần mình, gần trong gang tấc. Có người quen bên cạnh cảm giác thật tốt. Nghe được giọng nói của Mẫn Tuệ, giống như cách thế giới trắng xóa đó càng ngày càng xa. Lưu Lăng cười khổ, vì sao mình lại nghe thấy giọng người đầu tiên trong luân hồi lại chính là tiểu nha đầu này?
- Ngươi tránh ra, ta tới xem xem!
Lại có một giọng nói vang lên, lập tức Lưu Lăng cảm thấy mí mắt mình bị người ta kéo lên. Lưu Lăng kinh ngạc một chút, giọng nói này là Lý Đông Xương. Lưu Lăng đã nhận ra.
- Thần y! Vương gia thế nào rồi?
- Thần y, Vương gia người thế nào rồi?
Hả? Lưu Lăng kinh ngạc một chút, liền tỉnh ngộ, đây là giọng của Hoa Tam Lang và Triệu Nhị. Nhiều người quen như vậy ở đây, chẳng lẽ là… ta chưa chết sao?
Đúng lúc này, bỗng bên ngoài vang lên giọng nói huyên náo, lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc, khiến trong lòng Lưu Lăng cảm thấy ấm áp.
- Lão Cửu! Lão Cửu ở đâu? Đám nô tài vô dụng các ngươi, Cửu đệ Trẫm nếu xảy ra chuyện, Trẫm sẽ chém các ngươi ra thành ngàn vạn mảnh!
Giọng nói này?
Là Nhị ca, là Bệ hạ!
Lập tức, tư duy của Lưu Lăng càng ngày càng rõ ràng hơn. Hắn muốn đứng dậy hành lễ, muốn nói cho người nhà mình biết, mình không sao. Nhưng khắp người không còn chút sức lực nào, ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Lúc này, trong một phòng trà gần phủ Trung Thân Vương.
Hình bộ Thị lang Bùi Hạo ngồi trên ghế, thần mắt âm lạnh nhìn hai người đứng trước mặt.
- Thế nào rồi?
Giọng y có chút khàn đi hỏi.
Một người mặc áo đen khoảng chừng tuổi khom người nói: - Đại nhân, thất thủ rồi….
- Sao lại như thế được? Lần này thất thủ, chỉ e là hắn sẽ cảnh giác.
Bùi Hạo tự nhủ hai câu, liền thở dài nói: - Trời không diệt quốc tặc, người này lại có mệnh lớn như vậy! Chỉ là cứ như vậy, các ngươi sẽ phải tránh đi một thời gian. Thế này đi, hai người các ngươi tới bên phía Đại Đồng. Hiện giờ Đại Đồng hoang loạn vô cùng, ở đó không ai chú ý tới các ngươi.
Người áo đen đó nói: - Đại nhân, chúng ta đi rồi, người biết làm thế nào?
Người khác cũng nói: - Đúng vậy đại nhân. Nếu chúng ta đi rồi, người đó muốn ra tay sẽ bất lợi cho ngài, ngài sẽ gặp nguy hiểm!
Bùi Hạo lạnh nhạt nói: - Không sao, bây giờ ta còn đang ở trong tối, cho dù hắn có muốn đối phó với ta cũng không thể tùy tiện ra tay được. Thành Thái Nguyên này còn không phải hắn một tay che trời! Không nên chờ đợi nữa, chậm trễ sẽ sinh biến, các ngươi đi ngay đi!
Người áo đen nói: - Đại nhân! Cho họ rời đi, ta ở lại!
- Không cần! Ta tự có tính toán!
Bùi Hạo khoát tay nói: - Quốc tặc chưa diệt trừ, lòng ta khó yên. Thời gian này có nhiều chuyện bất bình, ta có thể làm được cũng chỉ có bấy nhiêu. Các ngươi không cần phải lo lắng tới an nguy của ta, tới Đại Đồng rồi ta còn có chuyện cần các ngươi làm.
Y đứng lên, nắm lấy chiếc áo choàng đen khoác lên người, sau khi đội một chiếc nón tre lên đầu, nói: - Đi đi, đại trượng phu sinh ra ở thời loạn thế, tự nhiên phải có chuyện làm!
Y bước ra khỏi lầu trà, đi vòng quanh một lượt, sau đó đi vào trong một ngõ nhỏ, bỏ chiếc áo đen và chiếc nón tre. Bên trong hiện lên một quan phục tứ phẩm. Y sửa sang lại một chút, lập tức bước về phía Hình bộ không xa.
Hình bộ.
Tư Mã Luật mặt trầm như nước. Trong mắt y đầy tức giận đáng sợ, dường như là sắp nổ tung rồi. Bởi vì phẫn nộ, sắc mặt của y trắng bệch đáng sợ, ngực phập phồng mãnh liệt!
- Đi tra cho ta! Trong vòng ngày nếu không tra ra ai ra tay, các ngươi cũng đừng sống mà quay về nữa!
Mấy người quỳ phía dưới sợ run người lên, lập tức cúi gằm đầu xuống. Một người trong đó do dự một hồi, kiên trì nói: - Xin đại nhân cho thêm vài ngày nữa, thời gian ba ngày thực sự quá ít.
- Ít à?
Tư Mã Luật đứng lên từ phía sau bàn, nắm lấy ống đựng bút ném mạnh xuống đầu của người quỳ phía dưới! Phịch một tiếng, người đó bỗng nhiên bị nện vỡ đầu chảy máu. Máu từ trên trán chảy xuống gò má gã, sau đó lại từ gò má chảy xuống. Quần áo phía trước người này đều nhuốm đỏ.
Chỉ là người này ngay cả thở mạnh cũng đều không dám thở, càng không dám đưa tay ra lau máu, mặc cho máu từ trên đầu chảy xuống. Gã cúi xuống dập đầu cũng không dám nói tiếp nữa.
Tư Mã Luật giận dữ hét lên: - Ta cho các ngươi thời gian ngày. Nếu ngày mà không tra ra ai ra tay, vậy các ngươi tự chết đi! Không cần quay về Hình bộ gặp ta nữa!
Y nắm chặt tay lại, cúi đầu nói: - Cút!
- Các ngươi muốn ta cho các ngươi thời gian, ai cho ta thời gian? Nếu tra không ra ai hạ thủ sau lưng, nguy hiểm nhất không phải các ngươi, là ta!
Y vung tay áo, quay người bước đi.
Người bị vỡ đầu chảy máu đó ngẩng đầu lên nhìn trộm một cái, mơ hồ thấy Tư Mã Luật nắm chặt tay lại, có giọt máu chảy ra. Người đó sợ hãi, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Lưu Lăng tỉnh dậy một canh giờ, cuối cùng đã nói đơn giản được vài từ. Bởi vì độc tố vào miệng, cổ họng hắn rất khó chịu, đau rát, đầu lưỡi cũng tê đi, có chút mất đi tri giác, lời nói cũng đứt quãng, chỉ có thể nói ra vài âm tiết. Giọng nói này vẫn khàn vô cùng.
Đám người Hoa Tam Lang và Triệu Nhị, Mẫn Tuệ quỳ một bên, cúi đầu không dám nói. Hiếu Đế Lưu Trác ngồi bên cạnh giường, kéo tay Lưu Lăng nói: - Lão Cửu, đệ hồ đồ rồi!
Vẻ mặt bất đắc dĩ của y nói: - Đệ là ai? Đệ là Cửu đệ của Trẫm, là Trung thân vương đường đường, là trụ cột vững chắc của triều Đại Hán ta! Đệ vì một tiểu nha hoàn, một người hầu mà làm ra chuyện như vậy, lẽ nào không thấy không đáng sao?
Y thở dài nói: - Đệ cũng không nghĩ xem, nếu đệ xảy ra chuyện gì, Trẫm đau lòng thế nào? Đại Hán ta lúc này đang trong lúc nguy nan, chính là lúc cần hai huynh đệ ta và đệ liên thủ lại cùng nhau vượt qua. Đệ lại coi thường mạng sống của mình như vậy, hồ đồ quá rồi!
- Lão Cửu, đệ là một người rất tỉnh táo. Điểm này Trẫm là người hiểu rõ nhất. Lần này sao đệ lại kích động như vậy? Ôi…. Thôi, ta cũng không trách cứ đệ nữa. Chuyện như vậy, ta hy vọng tuyệt đối không có lần thứ hai nữa!
Y chỉ đám người Hoa Tam Lang nói: - Lão Cửu, sau này đệ nên hiểu, họ đều là nô tài của Lưu Lăng đệ. Đệ vì cứu họ, nếu bị mất đi tính mạng, lẽ nào đệ cảm thấy họ có thể an tâm mà sống tiếp sao? Nếu họ có thể, việc làm của đệ có còn giá trị gì không? Cho dù là họ có thể, Trẫm cũng sẽ giết sạch bọn họ!
Y kéo tay Lưu Lăng nói: - Lão Cửu à, hãy điều trị tốt vết thương, Trẫm… không thể rời khỏi đệ!
Sắc mặt Lưu Lăng vẫn trắng bệch, chỉ là hai mắt lại ngấn lệ không kìm nổi mà lăn xuống. Hắn bị Hiếu Đế cầm tay lắc lắc run rẩy, đây là một nỗi xúc động được xuất phát từ lòng mình.
Hiếu đế quay người hỏi Lý Đông Xương đang quỳ dưới đất nói:
- Lý y sư, Trẫm sẽ cử người của Thái y viện tới hỗ trợ ngươi, phải dùng loại thuốc tốt nhất, trong khoảng thời gian ngắn nhất để Trung thân vương hồi phục lại.
Y đứng lên, vẻ mặt nghiêm trang nói: - Trẫm, cảm ơn ngươi!
Lý Đông Xương bỗng nhiên sợ hãi, quỳ rạp xuống đất nói: - Bệ hạ, thảo dân sẽ đem hết sức lực.
Hiếu Đế nói: - Vậy thì tốt rồi, Trẫm quay về cung trước, tất cả những gì cần thiết ngươi viết thành đơn giao cho Thái y viện. Chỉ cần trong Đại Hán quốc ta có, ngươi đều có thể tùy ý sử dụng. Nếu Đại Hán quốc ta không có mà nước khác có… vậy Trẫm sẽ phát binh đi cướp về!
Hiếu Đế quay người vỗ vỗ tay Lưu Lăng nói: - Nghỉ ngơi cho tốt, Trẫm cho đệ một tháng. Sau một tháng Trẫm sẽ tới xem lão Cửu sinh long hoạt hổ!
Nói xong, Hiếu Đế nhìn đám người Hoa Tam Lang hừ lạnh một tiếng nói: - Lần này niệm tình Trung thân vương cầu tình, tạm thời tha mạng cho các ngươi. Nếu còn không tận tâm cương vị công tác, Trẫm sẽ diệt hết cửu tộc các ngươi!
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị quỳ dưới đất, trong lòng cũng thấy hối hận vô cùng. Kỳ thực điều này cũng không trách được họ. Trước khi Lưu Lăng ra ngoài đã sắp xếp Hoa Tam Lang đưa người âm thầm đi theo, một khi có người khả nghi liền bắt lại. Vì dẫn dụ những người này tới, hắn cố ý bảo Triệu Nhị đi về, nhưng không ngờ, tên giặc này lại ngang nhiên như vậy, lại dám ra tay giết hắn!
Lưu Lăng thấy bóng của Hiếu Đế đi rồi, trong lòng thở dài nói: - Vẫn không cẩn thận lắm, nhưng, cũng không phải là không có thu hoạch gì.