Dương Nghiệp đứng ở nhóm thứ ba trong đội ngũ quân Hán, phải chờ sau khi Phùng Phục Ba dụ được địch tới rồi bằng không sẽ không có cách nào đi bước kế tiếp: tiến vào Chu doanh. Y trầm tư một chút rồi phân phó nhiệm vụ cho một Thiên Tướng:
– Một hồi, khi mà Phùng tướng quân tới, ngươi để ý rồi dẫn dắt một nhóm người xung phong liều chết một trận, ít nhất phải ngăn cản được một nửa binh mã. Ta đoán rằng Chu quân còn có truy binh tiếp viện, ngươi cùng những người khác hãy tận lực ngăn cản, đừng để bọn chúng tiếp tục truy đuổi Phùng tướng quân nữa!
Viên Thiên Tướng kia hô lên một tiếng, rồi mang người ra nghênh đón!
Dương Nghiệp gọi hai mươi tám lính tinh nhuệ được lựa chọn trà trộn vào đại doanh của Chu Quân đến bên người, thấp giọng phân phó vài câu, lời y nói không nhiều, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng nghiêm túc. Mọi người sau khi nghe y nói xong, do dự trong chốc lát rồi đồng loạt gật đầu đồng ý. Dương Nghiệp cười lớn:
– Ngày hôm nay các vị cùng với ta trà trộn Chu doanh, rất nhiều việc lớn chờ chúng ta làm, để lại vài giọt máu, thân thể có một vài vết thương thì có xá gì.
Nói xong, Dương Nghiệp hào phóng nở nụ cười, mọi người dưới quyền y cũng mang theo cỗ hào khí, theo y hướng tới Ngư Long Pha nơi đã có quân mai phục ẩn nấp trước.
Phùng Phục Ba nhìn thấy nhân mã của Dương Nghiệp đang từ phía trước tiến tới, dũng khí trong người đã lớn lại càng lớn hơn. Y quay đầu nhìn về phía Sở Ly Hỏa đang tức nghẹn, mặt đỏ bừng mà không làm gì được mà khiêu khích:
– Ai nha! Không được rồi! Tới nhanh một chút! Tới nhanh một chút! Vương bát chính là Vương bát, chỉ có cưỡi ngựa thôi mà cũng lề mề như vậy. Ngươi có muốn đuổi theo bổn tướng quân hay không? Hay là muốn chạy theo phía sau ta mãi. Nếu như ngươi sợ chết thì hãy quay lại đi!
Lúc này sắc mặt của Sở Ly Hỏa đã trắng bệch, gã đang hung hăng nhìn chằm chằm vào tên viên tướng người Hán mặc áo giáp đen, áo bào đỏ trước mắt kia, sợ lơ là một chút sẽ để tên tiểu tặc kia chạy trốn mất. Vừa chạy, gã vừa la lớn:
– Chú ý vào cái thằng đang mặc áo giáp đen và áo bảo đỏ phía trước! Đuổi theo nó, phanh thây nó ra.
Phùng Phục Ba vừa nghe vừa mỉm cười, nhớ tới câu chuyện thời Tam Quốc lúc mà Mã Mạnh Khởi truy đuổi Tào Mạnh Đức, lập tức quay đầu kêu lên:
– Gia gia của ngươi chính là ta- người đang mặc áo giáp màu đen và áo bào màu đỏ đây này, nhận ra ông nội thì muốn tới dập đầu hành lễ hay sao? Ai nha phì phì phì, ngươi là Vương Bát, có đánh chết ta cũng không nhận ngươi là cháu nội đâu. Ông nội là người trượng nghĩa, dù thế nào cũng không thể sinh ra một con rùa khốn kiếp không đáng tin như ngươi.
Đúng lúc đó, người ngựa thủ hạ của Dương Nghiệp một loạt tiến lên, lập tức phóng ra một trận mưa tên tới đám Chu quân truy kích. Chiếc nỏ của kỵ binh được Lưu Lăng cải biến trở nên đơn giản và nhẹ. Có thể chỉ dùng một tay là có thể phóng ra hàng loạt tên nỏ. So với trang bị kỵ cung trước kia của quân Bắc Hán thì uy lực lớn hơn nhiều, nhưng có khuyết điểm là tầm bắn không xa bằng kỵ cung. Nhưng lực xuyên thấu thì vô cùng lớn, ưu thế bắn tên liên tục so với kỵ cung mạnh hơn không ít.
Kỵ cung chân chính công đoạn chế tác hết sức phức tạp, hao phí thời gian và công sức. Trước kia lúc mà Đại Tùy tấn công Nam triều Trần quốc, đã triệu tập tất cả những thợ thủ công có tay nghề trong cả nước tuy nhiên cũng chỉ chế tạo ra - chiếc kỵ cung hoàn mĩ. Mà nỏ vô cùng tinh xảo, nhưng tài liệu sử dụng chế tác so với chế tạo kỵ cung lại không quá bắt bẻ, ngược lại có thể chế tạo ra số lượng nhiều hơn.
Một đợt mũi tên qua đi, phía trước Chu quân lập tức có hơn trăm người ngã xuống ngựa! Chu quân đã hoàn toàn bị chọc giận căn bản không thể dừng lại được mà còn tăng tốc xông tới. Nhìn thấy đội quân Hán mai phục đầu tiên khiến cho Chu quân trong tư tưởng có chút coi thường, đánh tan đội quân Hán đó là chuyện dễ dàng không cần phải nghĩ. Sở Ly Hỏa khoát tay chặn lại, phân ra một nhóm quân nhằm hướng quân Hán đang lao tới, còn gã tiếp tục dẫn theo một đội người ngựa đuổi theo Phùng Phục Ba.
Chỉ có điều lúc này quân Hán có những biểu hiện mà Chu quân không đoán trước được, không có lại một lần nữa không đánh mà chạy, không có lại một lần nữa dễ dàng bại trận, không có lại một lần nữa rơi vào tình trạng rối loạn giống như một đám dân chạy nạn. Lúc này nhóm chặn đường của quân Hán có sự thay đổi đột ngột, họ chiến đấu cực kì hung hãn.
Hai bên người ngựa cùng giằng co một chỗ, quang đao huyết ảnh!
Một binh lính nhà Hán đón đầu vung xuống một đao, lúc mà con đao kia còn trên không trung, binh lính Chu quân đã ra tay nhanh hơn, nhanh chóng đâm thủng lồng ngực của tên binh lính nhà Hán. Binh lính Chu quân lập tức rút con đao ra, xoay người để nghênh chiến với người kế tiếp. Nhưng không ngờ quân Hán kia lại hung hãn như vậy, thân mình bị thương đâm ngã xuống trên lưng ngựa vậy mà không chết, còn giãy giụa, xoay người chém một đao vào ót của tên Chu binh kia.
Hai người cùng thể hiện bản lĩnh của mình và kết cục cả hai cùng chết.
Quân Hán chặn đường, xông lên phía trước nhất chính là một viên Thiên Tướng, binh khí của người này không ngờ là một thanh loan đao mà những người đàn ông trên thảo nguyên thường tập dùng. Loan đao so với giáo mác, trường đao thì ngắn hơn nhiều, nếu như mã chiến đối địch thì sẽ vào vị trí bất lợi. Nhưng mã chiến đao pháp của người này không ngờ lại tinh kỳ hung mãnh, lập tức nhoài người tới đối mặt với cây thương, sau đó nghiêng người, một đao chém vào lồng ngực tên Chu binh kia.
Sở dĩ người trên thảo nguyên có thói quen chế tạo đao hình cung, nhất định là có lí do. Bởi vì thân đao có đường cong, lưỡi dao lại dài, cứ như vậy mà chém lên người quân địch thì sẽ tăng khả năng tiếp xúc giữa đao và thân thể, do đó miệng vết thương sẽ rất sâu, rất nguy hiểm! Nhiều khi loan đao cũng không thể một đao giết chết ngay một người, mà người bị thương thường là vì miệng vết thương đổ máu quá nhiều mà chết.
Tên Thiên Tướng này một đao chém rách áo giáp của Chu binh, máu lập tức phun ra. Một đường thật dài gần như xuyên suốt cả người tên Chu binh, ngay lập tức một cỗ máu lại phun ra. Giết xong một tên Chu binh, viên Thiên Tướng kia lại tiếp tục xông về phía trước.
Gã ở trên ngựa đánh xáp lá cà, liên tục chém giết năm sáu tên Chu binh, hiện đang cùng giao phong với một tên tướng của Chu quân. Tên tướng lĩnh Chu quân sử dụng đại thương, khoảng chừng ba thước, vũ động đứng lên uy vũ sinh gió. Bởi vì binh khí có khoảng cách chênh lệch, viên Thiên tướng quân Hán kia nhất thời không thể tiếp cận đến người.
Hai người giao đấu ước chừng mười mấy hiệp, viên Thiên Tướng quân Hán cắn răng một cái, đối mặt với cây trường thương của đối phương đâm tới chỉ kịp léo sang, khiến cây thương tránh khỏi vị trí yếu hại ở lồng ngực, thương đâm tới bên sườn, đâm rách áo giáp của gã, lúc này sườn của gã bị một vết rách khá sâu. Tuy gã bị thương nhưng cũng không dừng tay mà ngược lại càng gia tăng thêm tốc độ.
Vết thương đau nhức khiến gã nhíu mày nhưng những động tác trên tay lại không chậm lại chút nào.
Hai người vừa đứng gần nhau, Thiên tướng của quân Hán xuất loan đao, vẽ một đường cong, chính là chém vào cổ của tên tướng Chu quân kia! Phù một tiếng, một cỗ máu tươi từ trên cổ của tướng Chu quân phun ra! Cổ của tên tướng Chu quân kia nghiêng sang một bên, vẫn còn thấy có một lớp da dính liền với bả vai. Rồi bùm một tiếng ngã xuống dưới ngựa và tử trận.
Thiên Tướng của quân Hán thở phào nhẹ nhõm, phụp một tiếng, không ngờ một thanh trường thương đâm từ phía sau gã, đầu thương xuyên về phía trước lồng ngực của gã! Viên Thiên Tướng quân Hán này lập tức kêu to một tiếng, trở tay một đao chặt đứt thân thương, một đao nữa đem tên Chu binh phía sau chém chết, sau đó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng!
– Thiên Hữu Đại Hán! Quân Hán uy vũ!
Thở phù một hơi, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể gã lập tức ngã xuống.