Lưu Lăng gật đầu nói: – Một trăm ngàn quân Chu đang di chuyển đến Tây Bắc là do người nào dẫn đầu?
Triệu Đại nói: – Là mười hai doanh binh mã phía tây Hậu Chu của Tiết Độ Sứ Đàm Tuệ.
Lưu Lăng ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một chút nói: – Ngươi đi tìm Quý Thừa Vân, y vừa mới nhận lệnh đi Ngân Châu. Ngươi mau đuổi theo, thông báo sự tình có biến, kế hoạch có thay đổi.
Nói xong Lưu Lăng lại gọi Triệu Đại tới trước mặt, nói thầm vài câu.
Ánh mắt Triệu Đại sáng ngời, sự tôn kính gã dành cho Lưu Lăng ngày càng lớn. Gã ôm quyền nói: – Thuộc hạ sẽ nhanh chóng đuổi theo Quý Thừa Vân. Vương gia xin cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ giúp Quý Thừa Vân hoàn thành nhiệm vụ này.
Lưu Lăng gật đầu: – Đi thôi, chú ý sự an nguy của bản thân.
Có được một câu quan tâm của Lưu Lăng, trong lòng Triệu Đại ấm áp, gã lại ôm quyền thi lễ, sau đó xoay người rời khỏi lều lớn, đuổi theo Quý Thừa Vân.
Thời điểm nhận được hai tin tức quá sát nhau, Lưu Lăng không thể không thay đổi một số quyết định, dưới tay Quý Thừa Vân không tới hai nghìn binh mã, lần này chiến tranh là một biến số. Lần trước, sau khi giúp Lưu Lăng chiếm được quyền chỉ huy Phủ Viễn quân thì liền mai danh ẩn tích, chỉ Lưu Lăng biết bọn họ đi tới khu vực nằm giữa Tây Hạ và Hậu Chu. Không ngoài sở liệu của Lưu Lăng, sau khi chiến cuộc bất lợi, Sài Vinh quả nhiên sai sứ giả tới Tây Hạ tìm Lý Nguyên Hạo hợp tác.
Chu Diên Công bây giờ đang ở Hưng Khánh Phủ của Tây Hạ khuyên Lý Nguyên Hạo xuất binh, nếu như là sứ giả của Hậu Chu cũng đến đó khó tránh khỏi sẽ xuất hiện biến cố. Nhận được mật lệnh của Lưu Lăng, Quý Thừa Vân vẫn chú ý hướng đi của đoàn quân Hậu Chu, khi đội ngũ sứ giả kia mới đi đến biên giới Ngân Châu đã bị y sai người giả mạo binh lính Tây Hạ chặn giết rồi.
Mà rất nhiều Ảnh vệ thủ hạ của Triệu Đại đã bí mật tiến vào Chu quốc thăm dò thông tin. Cho nên, hướng đi ở trong nước của Chu quân cũng không thể lừa gạt được ánh mắt của Lưu Lăng. Thân là người hiện đại xuyên qua tới thời đại này, Lưu Lăng hiểu sâu sắc tác dụng của tình báo đối với một cuộc chiến. Có đôi khi toàn bộ cuộc chiến cũng sẽ vì một chuyện nho nhỏ mà thay đổi, những ví dụ như vậy chỗ nào cũng có.
Cho nên, trên phương diện tình báo, Lưu Lăng thu thập lượng tin tức rất lớn.
Sứ giả đi sứ Tây Hạ còn chưa đi tới Ngân Châu, đại quân một trăm ngàn người của Diên An Phủ đã xuất phát đi hướng Bắc rồi. Xem ra lúc này Sài Vinh hết sức tự tin, đương nhiên là có nguyên nhân. Nếu không ngoài dự liệu, Sài Vinh hẳn là đưa cho Lý Nguyên Hạo hai đề nghị. Thứ nhất, hai bên liên hợp xuất binh, quân Chu ở phía Nam, Tây Hạ ở hướng Bắc, tạo thế giọng kìm Nam Bắc để đánh hạ Bắc Hán, sau đó chia cách lãnh thổ Bắc Hán thành mười hai châu.
Thứ hai, nếu Lý Nguyên Hạo không đồng ý xuất binh đánh Bắc Hán vậy Sài Vinh sẽ mượn đường Tây Hạ, một trăm ngàn đại quân xuất phát từ Diên An Phủ một đường tiến thẳng về phía Bắc dọc theo lãnh thổ Tây Hạ, sau đó bao vây phía Nam Bắc Hán. Đúng lúc đó, Sài Vinh ở Đàn Châu chỉ huy đại quân tạo thế giọng kìm Nam Bắc, một lần hành động tiêu diệt Bắc Hán.
Suy đoán đến điều này, Lưu Lăng hoàn toàn không ngủ nổi. Hắn khoác áo, đứng trước sa bàn không ngừng suy diễn hướng đi của Chu quân, chân mày càng nhíu chặt. Tuy rằng nửa đường đã chặn giết sứ giả Hậu Chu, nhưng khó có thể đảm bảo Sài Vinh còn sai kẻ khác đi đường khác tới Tây Hạ. Nếu hai quân thực sự liên minh thì nên xử lý thế nào? Nếu Tây Hạ thật sự cho Sài Vinh mượn đường thì nên đối phó thế nào?
Lưu Lăng cau mày, dưới ngọn đèn dầu nhìn sa bàn chăm chú, không ngừng suy tư.
Mãi cho đến hửng đông, Lưu Lăng vẫn không nghỉ ngơi một khắc. Hắn ngồi xuống cầm bút lông viết một bản tấu, sau đó nhét vào ống trúc dùng xi bít kín hai đầu, gọi thân binh tới sai gã hỏa tốc mang tới Thái Nguyên Phủ giao cho Bệ hạ. Sau đó hắn lại cầm bút viết một phong thư giao cho thân binh mang đi hướng Bắc đến Lân Châu giao cho Chỉ huy sứ Kiến Hùng quân Hà Khôn.
Sau khi an bài xong xuôi, Lưu Lăng dùng sức thư giãn thân thể đang nhức mỏi, lại lập tức truyền lệnh cho thân binh gấp gáp mời Chỉ huy sứ các doanh tới trướng lớn để nghị sự. Hắn tranh thủ lau qua mặt bằng nước lạnh, ánh mắt cũng thư thái ra không ít.
Vương Tiểu Ngưu bưng một phần thức ăn đứng ngoài cửa lều lớn, cung kính gọi một tiếng: – Vương gia.
Lưu Lăng quay đầu lai nhìn nhìn, lập tức cười nói: – Vương Tiểu Ngưu? Ngươi không ở chỗ Vĩnh Ninh quận chúa chờ phân phó lại chạy tới chỗ này của bổn vương ân cần cái gì?
Vương Tiểu Ngưu đi vào, sau khi dập đầu hành lễ liền cung kính nói: – Vương gia, tiểu nhân lần này chỉ là phụng hoàng mệnh bảo vệ Quận chúa tới Ngọc Châu, hiện tại Quận chúa đã đến nơi an toàn, tiểu nhân là thân binh của Vương gia cũng nên trở về cương vị thôi. Tối qua thấy trong trướng của Vương Gia cả đêm sáng đèn, tiểu nhân biết ngài cả đêm không ngủ cho nên hôm nay tự tay làm chút thức ăn mang tới cho Vương gia.
Lưu Lăng cười ha ha nói: – Thật là làm khó cho ngươi, ngươi có tâm là được rồi, bổn vương cũng đang đói bụng, ngươi tới thật đúng lúc.
Chờ Vương Tiểu Ngưu đem thức ăn bỏ xuống, Lưu Lăng ở bên vừa ăn vừa quan sát gã. Tiểu tử này được mình nuôi trong phủ vài ngày, thương thế trên người cơ bản đã khỏi. Không những thế còn nuôi ra gã một thân béo tốt. Nếu không phải trên mặt gã có vết sẹo kéo dài từ trán xuống má trông có chút dữ tợn thì người này bộ dáng trắng trẻo mập mạp thật đúng là đáng yêu.
Trên cổ gã da thịt đã bắt đầu chồng chất lên lại còn xuất hiện hai cằm. Phía trên gương mặt đầy thịt béo nung núc càng làm lộ ánh mắt ti hí khác thường.
– Vương gia, có hợp khẩu vị không ạ?
Lưu Lăng xé xuống một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt, hương vị rất tốt, hết sức thơm ngon. Thịt nướng này khống chế lửa rất tốt, không già không non, rất vừa miệng. Chỉ có điều không nhìn ra được thịt chim gì, có thể có kích cỡ như loại gà nhỏ bình thường vẫn nuôi trong nhà, nhưng tuyệt đối không phải thịt gà thông thường.
– Ừ, ăn rất ngon, đây là thịt gì vậy?
Lưu Lăng hỏi.
Vương Tiểu Ngưu cười ha hả: – Phía Tây Nam của đại doanh không phải có một cánh rừng nhỏ đó sao, ven rừng có một hồ nước không lớn, đi qua đó một đoạn có một đàn gà rừng mỏ đỏ không biết sợ người, tiểu nhân liền đi tóm về. Tiểu nhân biết Vương gia cả ngày việc binh vất vả vốn định mang cho ngài từ tối hôm qua, tuy nhiên tối qua các tướng quân đều ở đây cả, các vị ấy đi rồi Vương gia ngài lại tới chỗ của Quận chúa… Ách, không phải, tiểu nhân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. Cái kia… Cho nên sáng sớm hôm nay tiểu nhân mới nướng mang tới cho Vương gia…
Gã không cẩn thận nói lỡ miệng, lập tức co quắp.
Lưu Lăng cũng được một trận xấu hổ, buổi tối hôm qua hắn cùng Lưu Ngọc Châu hành động thân mật, nghĩ đến hành động của mình đều bị Vương Tiểu Ngưu nhìn vào trong mắt, mặt già cũng đỏ lên, lập tức ho khan hai tiếng nói: – Ách… Tối hôm qua… Bổn vương phải qua thăm Quận chúa, xem có cái gì… cần không.
Vương Tiểu Ngưu dùng sức gật đầu nói: – Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ tình cờ trông thấy…
Lưu Lăng cười ha hả, trong lòng tự nhủ kẻ này có tặc tâm lại không có gan thừa nhận.
Lưu Lăng khoát tay áo, ngăn đề tài này lại, hỏi: – Vậy gà rừng mỏ đỏ là loài gì? Ta thế mà cũng chưa từng nghe qua?
Nhắc đến cái này tức khắc tinh thần Vương Tiểu Ngưu tỉnh táo: – Vương gia, gà rừng mỏ đỏ còn gọi là gà Hắc Thủy, bình thường ở trong hồ diện tích lớn một chút đều có. Loại này gan lớn, không sợ người hơn nữa lại ngốc, màu đỏ ở mỏ nó là màu đỏ tươi, lông trên người lại đen như lông quạ, tuy nhiên giống này thịt ăn ngon, không có mùi hôi, thịt lại non mềm.
Lưu Lăng vừa ăn vừa cười nói: – Tiểu tử nhà ngươi nhắc đến ăn ngược lại rất thông thái đấy.
Vương Tiểu Ngưu đỏ mặt nói: – Vương gia có điều không biết, nhà tiểu nhân nghèo, từ nhỏ không đủ cơm ăn. Khi còn bé tiểu nhân hay ra ngoài kiếm chút gà rừng, chim rừng, thỏ rừng.. tự nướng ăn, vừa đỡ thèm thịt lại lấp được đầy bụng. Vương gia ngài chưa từng thử qua hương vị thỏ nướng do tiểu nhân làm đâu, cái đó so với gà rừng mỏ đỏ này ăn ngon hơn nhiều lắm. Về sau bẫy được thỏ rừng tiểu nhân sẽ làm cho Vương gia ăn!
Lưu Lăng cười cười, thời đại này hắn cũng không thể giáo dục Vương Tiểu Ngưu tư tưởng bảo vệ động vật hoang dã. Tuy nhiên nói gì thì nói, tay nghề nướng thịt của Vương Tiểu Ngưu quả thật không tệ, cũng không biết gã cho thêm gia vị gì mà hương vị ngon vô cùng.
Vương Tiểu Ngưu thấy Lưu Lăng ăn vui vẻ, vì thế cả gan hỏi: – Vương gia.. Cái kia.. Tiểu nhân vốn là thân binh của ngài, Vương gia lại hai lần cứu tính mạng tiểu nhân. Tiểu nhân đã nghĩ.. Vương gia có thể cho tiểu nhân một cơ hội trở về bên cạnh Vương gia ngài không…?
Lưu Lăng vừa nghe liền vui vẻ, trách không được tên này sáng sớm đã xum xoe, hóa ra là có điều xin xỏ.
Lưu Lăng xoa tay cười nói: – Bảo vệ Quận chúa điện hạ về Thái Nguyên Phủ, dọc đường đi tuy có chút khổ sở, nhưng sau khi trở về chính là ngày ngày an ổn, so với đi theo bổn vương liều sống liều chết, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi sẽ không sợ sao?
Vương Tiểu Ngưu bùm một tiếng quỳ xuống nói: – Vương gia, tiểu nhân không sợ chết. Tính mạng tiểu nhân là của Vương gia, sinh ra là nô bộc của Vương gia, chết là ma quỷ hầu hạ cho Vương gia, Vương gia ở nơi nào, tiểu nhân ở nơi đó, trên chiến trường tiểu nhân không sợ, chỉ sợ.. Chỉ sợ không báo đáp được đại ân đại đức của Vương gia.
Gã nói mà không kìm nổi xúc động, cái mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên.
Lưu Lăng đi qua đỡ gã dậy, nói: – Nếu như vậy, ngươi liền ở lại bên cạnh bổn vương đi.
Vương Tiểu Ngưu vui mừng quá đỗi, vui mừng phát khóc: – Tạ ơn Vương gia! Tạ ơn Vương gia!
Lưu Lăng nói: – Ngươi đã muốn lưu lại, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi. Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu để bổn vương phát hiện ra ngươi nhát gan sợ chết, bổn vương sẽ nghiêm khắc trừng phạt.
Vương Tiểu Ngưu vỗ ngực nói: – Vương gia yên tâm, bản lãnh khác thì tiểu nhân không có nhưng lại không sợ chết! Lúc trước trên chiến trường trúng một đao tưởng chết tiểu nhân còn có thể vung đao làm thịt cái tên Chu quân kia. Lúc ở trong đại lao Hình Bộ bị sai dịch đánh tới gần toi mạng tiểu nhân cũng không hừ một tiếng! Chỉ cần tiểu nhân còn một hơi thở, nhất định theo Vương gia ngài giét sạch bọn Hậu Chu mọi rợ!
Lưu Lăng cười ha ha nói: – Tốt! Ngươi hãy ở lại làm người hầu cận của bổn vương đi, khi trở về ta sẽ nói với Vĩnh Ninh quận chúa một tiếng.
Vương Tiểu Ngưu quỳ xuống rồi dập đầu mấy cái, sau đó đứng lên, chạy tới đứng ở cửa lều lớn của Lưu Lăng, ưỡn ngực ngẩng đầu, một thân phục sức võ quan lục phẩm lại kèm theo cái bụng tướng quân không nhỏ thực sự trông rất oai phong khí thế. Lưu Lăng thấy buồn cười, gã này rất tích cực với cương vị mới lên này a.
Ăn xong điểm tâm rồi Vương Tiểu Ngưu lại chạy tới chịu khó dọn dẹp. Thu thập xong đâu vào đấy gã lại chạy tới cửa ưỡn ngực ngẩng đầu còn tận lực hóp bụng cho giống thị vệ, chỉ có điều nhìn tư thế gã dùng sức rụt lại bụng kia thật là đủ mệt đấy.
Không bao lâu, Chỉ huy sứ các doanh trước sau đi vào. Các tướng lĩnh hành lễ với Lưu Lăng rồi phân ra đứng hai bên, phía trước nhất chính là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu và Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Ở phía dưới là hai vị Hầu gia mới được tấn thăng, Chiêu Tiên và Tôn Thắng. Bậc cha chú của hai người bọn họ chính là trên sa trường hi sinh vì nước, cho đến thế hệ bọn họ hiện giờ, uy phong vẫn như cũ không giảm.
Lưu Lăng thấy mọi người đều đến đông đủ, vì thế nói: – Đều đến phía trước sa bàn đi.
Đợi mọi người đứng vào chỗ, Lưu Lăng chỉ vào sa bàn nói: – Đêm qua, người ta phái tiềm nhập vào trong Chu quốc truyền tin về, một trăm ngàn quân Chu từ Diên An Phủ xuất quân đi theo hướng Ngân Châu ý đồ mượn đường Tây Hạ đánh vào Đại hán ta từ hướng Bắc. Mặt khác, có năm vạn quân Chu đang tiến tới tiếp viện cho Sài Vinh.
Hắn vừa thốt ra lời, mọi người đều hít một hơi lãnh khí.